Mê Cung Tội Ác

Chương 3: Manh Mối Mâu Thuẫn



Chương 3: Manh Mối Mâu Thuẫn

Chương 3: Manh Mối Mâu Thuẫn

Khải Minh ngồi trong phòng bếp của biệt thự nhà Nguyễn, ánh đèn treo trên trần hắt xuống, chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của Linh Chi. Cô giúp việc ngồi đối diện, tay run rẩy, ánh mắt cố gắng né tránh cái nhìn sắc lẻm của Khải Minh. Trong bầu không khí ngột ngạt của căn bếp, mọi thứ dường như đang dồn nén, chờ đợi một sự bùng nổ nào đó.

"Linh Chi, không cần lo sợ gì cả," Khải Minh nói, giọng anh dịu dàng nhưng không che giấu sự cương quyết. "Tôi chỉ muốn biết những gì cô đã thấy đêm đó. Cứ nói ra tất cả, tôi sẽ bảo vệ cô."

Linh Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sợ hãi. Cô khẽ gật đầu, giọng thì thào như sợ ai đó có thể nghe thấy. "Đêm đó... tôi nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng ông Hoàng Nam. Rồi có một tiếng động lớn, như thứ gì đó rơi xuống sàn. Tôi sợ lắm, không dám vào. Nhưng sau đó, tôi thấy bà Lan bước ra từ phòng đó. Trông bà... rất kỳ lạ."

Khải Minh nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lẽo hơn. "Kỳ lạ thế nào?"

Linh Chi nuốt khan, mắt vẫn tránh né. "Bà ấy... như đang giấu thứ gì đó. Tôi không chắc, nhưng bà ấy hành động rất vội vã, không trả lời khi tôi hỏi." Giọng cô nhỏ dần, như đang chìm vào nỗi lo sợ.

Khải Minh im lặng, ánh mắt anh không rời khỏi Linh Chi. Bà Lan đã làm gì đó vào đêm đó, điều này không thể là ngẫu nhiên. Linh Chi rõ ràng đang sợ hãi, và Khải Minh biết nỗi sợ này không phải là không có cơ sở.

Khải Minh tiếp tục đặt câu hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng sắc bén như lưỡi dao mỏng. Linh Chi kể lại rằng bà Lan đã đe dọa cô, bảo cô không được nói với ai về những gì đã thấy. Đôi mắt Linh Chi đỏ hoe, giọng cô nức nở khi nói.

"Bà ấy bảo rằng đây là chuyện gia đình, tôi không nên can thiệp. Bà ấy dọa sẽ đuổi việc và những điều tồi tệ sẽ xảy ra với tôi nếu tôi dám nói bất cứ điều gì. Tôi rất sợ, anh thám tử." Giọng cô yếu ớt, mỗi lời nói ra như một cú đấm vào nỗi sợ đang giam cầm cô.

Khải Minh ngồi yên, lắng nghe từng lời của Linh Chi. Anh biết, trong cái thế giới này, những người như Linh Chi luôn là n·ạn n·hân của những kẻ có quyền lực. "Cảm ơn cô, Linh Chi. Tôi biết việc này không dễ dàng, nhưng cô đã làm rất tốt. Mọi chi tiết đều quan trọng."

Anh trấn an cô, nhưng trong đầu anh, những mảnh ghép nhỏ đã bắt đầu tự kết nối. Bà Lan đe dọa Linh Chi để cô im lặng, và đó là dấu hiệu của người có điều cần che giấu.

Linh Chi nhìn Khải Minh, do dự rồi nói thêm. "Thực ra... tôi còn thấy bà Lan và ông Hoàng Nam cãi nhau trước khi vụ án xảy ra. Họ rất căng thẳng, và tôi nghĩ... có lẽ chuyện đó liên quan đến c·ái c·hết của ông ấy." Giọng cô run rẩy, nhưng trong ánh mắt lại có sự quyết tâm.

Khải Minh im lặng, phân tích thông tin. Sự cãi vã giữa bà Lan và Hoàng Nam là một mảnh ghép quan trọng. Anh biết mình cần thêm bằng chứng cụ thể.

...



Khải Minh trở lại phòng làm việc tạm thời trong biệt thự, nơi anh đã chất đầy những tài liệu và ghi chú vụ án. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy lật qua lật lại khi anh mở cuốn sổ ghi chú của mình. Anh đối chiếu từng lời khai của Nguyễn Văn Toàn với những gì Linh Chi vừa kể, cảm giác như đang sắp xếp lại những mảnh ghép của một bức tranh còn dang dở.

Toàn khẳng định anh ta không nghe thấy gì, nhưng lời khai của Linh Chi lại hoàn toàn trái ngược - cô nghe rõ tiếng cãi vã và tiếng động lớn từ phòng Hoàng Nam. Còn bà Lan nữa, bà ta sao lại phải nói dối rằng mình ở trong phòng ngủ, vì điều gì, hoặc là, vì ai?

Không chỉ dừng lại ở đó, báo cáo điều tra hiện trường từ Trần Hùng còn cho thấy một v·ết m·áu nhỏ, còn rất mới, được tìm thấy gần bàn làm việc của Hoàng Nam. Kết quả xét nghiệm pháp y xác nhận rằng mẫu máu đó trùng khớp với ADN của Toàn.

Khi nhớ lại lúc thẩm vấn, Khải Minh chợt nhận ra trên tay Toàn có một v·ết t·hương, v·ết t·hương trông còn khá mới, như một lời tố cáo thầm lặng.

Những mảnh ghép tưởng chừng rời rạc bắt đầu khớp lại với nhau - v·ết m·áu này không chỉ xác nhận sự hiện diện của Toàn tại hiện trường, mà còn làm rõ rằng anh ta đã cố tình che giấu sự thật.

Mọi lời phủ nhận của Toàn chỉ khiến bức tranh vụ án trở nên phức tạp và đầy mâu thuẫn.

Khải Minh đặt cuốn sổ ghi chú xuống, mắt anh thoáng chút suy tư. Anh thầm nhủ, "Sự thật đôi khi không phải là điều dễ dàng nhìn thấy, mà phải đào sâu để lộ diện." Anh đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài trời tối.

Ánh đèn ngoài phố hắt qua tấm rèm, tạo nên những bóng đổ kỳ lạ trên tường, giống như chính những bí mật đen tối mà anh đang đối mặt.

.

.

.

Ngày hôm sau, Khải Minh ngồi trong văn phòng của luật sư gia đình, ông Phan, để tìm hiểu thêm về các t·ranh c·hấp tài sản trong gia đình họ Nguyễn.

Phòng làm việc có cái không khí ngột ngạt của quyền lực, với những kệ sách chất đầy luật lệ và một chiếc bàn gỗ lớn trông như muốn nhấn chìm bất cứ ai ngồi trước nó.



Ông Phan, người đàn ông trung niên với mái tóc bạc và vẻ mặt đầy sự cân nhắc, lật qua vài tờ giấy trong tập hồ sơ.

"Tôi rất tiếc về những gì xảy ra với Hoàng Nam," ông Phan bắt đầu, giọng nói lạnh lùng như chính không gian văn phòng. "Như anh biết đấy, gia đình này luôn có những vấn đề khó giải quyết, luôn có những t·ranh c·hấp, như bất cứ gia đình giàu có nào khác, nhưng tôi vẫn không thể tin được lại xảy ra chuyện như vậy."

Khải Minh gật đầu nhẹ, đôi mắt như đang tìm kiếm một góc bí mật trong tâm trí ông Phan. "Tôi cần biết rõ hơn về những t·ranh c·hấp này. Những gì thực sự đã xảy ra, ông Phan?"

Ông Phan nhíu mày, lúng túng. "Tôi là luật sư của gia đình họ Nguyễn, thưa anh Hoàng. Tôi không thể tiết lộ thông tin thân chủ mà không vi phạm đạo đức nghề nghiệp cũng như luật pháp."

Khải Minh nhìn thẳng vào mắt ông Phan, đôi mắt sắc lạnh đầy thách thức. "Tôi hiểu, nhưng đôi khi luật pháp và công lý không phải lúc nào cũng đi cùng một đường, phải không?"

Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức ép.

"Đội trưởng Trần Hùng đã bảo tôi đến gặp ông. Ông biết đấy, có rất nhiều chuyện diễn ra ở thành phố này mà ông Trần Hùng không biết, cũng có rất nhiều người mà ông ấy không thể chọc vào. Nhưng ông không phải một trong số đó, ông Phan. Và tôi nghĩ ông cũng không muốn mình liên quan đến việc che giấu điều gì đó phải không?"

Ông Phan lặng im, đôi tay ông đan vào nhau, sự do dự hiện rõ trên gương mặt. Ông thở dài, rồi nói, giọng trầm ngâm. "Hoàng Nam muốn thay đổi điều khoản trong di chúc, đặc biệt là phần liên quan đến tài sản của bà Lan. Cậu ta cho rằng bà Lan đã l·ạm d·ụng quyền quản lý tài sản, gây ảnh hưởng tới việc kinh doanh của tập đoàn nhà họ Nguyễn, điều này gây ra rất nhiều căng thẳng. Họ đã cãi vã nhiều lần, thậm chí có lần Hoàng Nam đe dọa sẽ đưa bà Lan ra tòa."

Khải Minh dựa lưng vào ghế, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi, nhưng đôi mắt anh vẫn không để lộ chút niềm vui nào. "Ông Phan, ông có nghĩ rằng những căng thẳng này có thể đẩy sự việc đi xa hơn không?"

Ông Phan nhìn Khải Minh, đôi mắt lộ rõ vẻ cân nhắc. Cuối cùng, ông thở dài một hơi dài, như thể vừa quyết định bỏ lại một gánh nặng trên vai. "Hoàng Nam rất kiên quyết, và bà Lan cũng không phải kiểu người dễ dàng chịu thua. Những t·ranh c·hấp này có thể là nguyên nhân làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng."

Khải Minh nhếch môi, một nụ cười mờ nhạt chẳng mang chút niềm vui nào. "Cảm ơn ông, ông Phan. Những gì ông nói thật sự rất hữu ích. Có lẽ tôi sẽ phải gặp lại bà Lan lần nữa."

Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Khải Minh lái xe trở lại biệt thự nhà họ Nguyễn. Những gì ông Phan vừa nói quay cuồng trong đầu anh, như những mảnh ghép của một trò chơi xếp hình đang từ từ lắp vào nhau.

Những t·ranh c·hấp tài sản này có vẻ như là mấu chốt của sự đối đầu giữa bà Lan và Hoàng Nam, và có lẽ chính là khởi nguồn của bi kịch.

Bầu không khí buổi chiều u ám khi Khải Minh bước vào biệt thự, những bước chân của anh vang lên trên sàn đá lạnh, phá tan sự yên tĩnh. Nguyễn Văn Toàn đang ngồi trong phòng khách, đôi mắt mệt mỏi nhìn lên khi thấy Khải Minh tiến tới. Có vẻ như Toàn đã đoán được rằng cuộc trò chuyện này không dễ dàng gì.

"Anh Toàn, tôi muốn có thêm một cuộc nói chuyện ngắn với anh," Khải Minh nói, giọng trầm ổn, nhưng ẩn chứa sự quyết liệt. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Toàn, tạo ra một không khí giống như cuộc thẩm vấn đang diễn ra.



Toàn nhìn Khải Minh, một thoáng lo lắng hiện rõ trong ánh mắt. Anh lưỡng lự một giây, ánh mắt bất an đan xen sự đề phòng.

Trước khi Toàn kịp nói thêm gì, Khải Minh khẽ đưa tay vào túi áo, lôi ra một bao thuốc, lặng lẽ rút một điếu, ngậm lên môi. Anh bật lửa, ánh lửa chớp lên làm đôi mắt anh sáng lên một cách kỳ lạ.

Khải Minh cười, nhưng không có chút gì là vui vẻ trong ánh mắt anh. "Anh Toàn, đôi khi sự thật không phải lúc nào cũng hiển hiện ngay trước mắt. Tôi biết bà Lan đã đe dọa cô Linh Chi, và tôi cũng tin rằng bà ta không buông tha cho anh. Có phải bà ấy đã yêu cầu anh nói dối về những gì xảy ra đêm đó, phải không?"

Toàn cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng anh ta đã bắt đầu run. "Tôi... tôi thật sự không biết anh đang nói gì..."

Khải Minh nghiêng người về phía trước, đôi mắt sắc bén như đôi mắt của một con đại bàng đang săn mồi. "Anh biết rất rõ tôi đang nói gì, anh Toàn. Hãy nhớ rằng, nếu anh tiếp tục im lặng, mọi chuyện sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi không muốn thấy anh rơi vào cảnh đó."

Toàn cúi mặt xuống, đôi tay anh đan vào nhau, lúng túng như một cậu bé bị mắng. Khải Minh tiếp tục, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn đầy sức ép. "Anh Toàn, đôi khi, đứng lên và nói ra sự thật không chỉ giúp ích cho bản thân mà còn cho những người khác. Hãy tin tôi, nếu anh hợp tác, tôi sẽ bảo vệ anh khỏi những gì bà Lan có thể gây ra."

Toàn ngẩng lên, đôi mắt lộ rõ vẻ do dự, như đang đứng trước một ngã ba đầy khó khăn. Anh ta thở dài, một hơi dài và nặng nề, rồi nói, giọng như nghẹn lại: "Bà ấy... bà ấy luôn kiểm soát tất cả mọi người. Bà ấy bắt tôi phải im lặng. Nếu tôi nói ra... tôi sẽ mất tất cả. Gia đình, sự nghiệp... mọi thứ."

Khải Minh giữ ánh nhìn vào Toàn, đôi mắt anh giờ đây trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn không thiếu sự kiên quyết. "Tôi hiểu nỗi sợ của anh, Toàn. Nhưng anh phải hiểu rằng, những gì anh đang giấu kín có thể giúp đưa kẻ thủ ác ra trước ánh sáng. Nếu anh không nói, không chỉ anh mà còn nhiều người khác sẽ tiếp tục sống trong bóng tối do bà Lan tạo ra. Hãy cho tôi cơ hội giúp anh, và cũng là giúp chính mình."

Toàn nhìn vào mắt Khải Minh, ánh mắt đầy sự đấu tranh. Cuối cùng, anh ta gật đầu chậm rãi, như thể vừa đưa ra quyết định khó khăn nhất trong đời mình. "Tôi... tôi sẽ nói. Nhưng anh phải hứa sẽ bảo vệ tôi. Tôi không muốn mất tất cả."

Khải Minh mỉm cười, nụ cười ấm áp nhưng cũng chứa đầy cam kết. "Tôi hứa với anh, Toàn. Chúng ta sẽ cùng nhau làm sáng tỏ tất cả."

Toàn bị dồn vào chân tường, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đôi mắt anh ta hoảng loạn, không tìm thấy lối thoát nào. Cuối cùng, Toàn bật khóc, giọng nấc nghẹn. "Bà ấy... bà ấy bắt tôi nói rằng tôi không nghe thấy gì. Bà ấy bảo nếu tôi nói sự thật, tôi sẽ mất tất cả. Bà Lan... bà ấy kiểm soát mọi thứ, kể cả tôi."

Khải Minh ngồi yên, nghe từng lời Toàn thú nhận, những mảnh ghép bắt đầu lắp vào nhau. Vụ án này không chỉ là một cuộc cãi vã hay mâu thuẫn gia đình, mà còn là sự kiểm soát, sự thao túng và nỗi sợ đã giam hãm mọi người trong vòng quay của nó.

Anh đứng dậy, đặt tay lên vai Toàn, giọng nói trầm và đầy quyết tâm. "Cảm ơn anh, Toàn. Tôi hứa sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện."

Anh quay đi, bước ra khỏi phòng với sự kiên quyết.

Trò chơi giữa dối trá và sự thật vẫn tiếp tục, nhưng Khải Minh biết rằng anh đã tiến thêm một bước trong cuộc chiến này. Sự thật đang chờ được phơi bày, và anh sẽ không ngừng lại cho đến khi tất cả được sáng tỏ.