Vì đặt câu hỏi từ một góc độ quá mức sắc sảo, Laura đã thành công trong việc mất đi cơ hội xem phim tình cảm ngược tâm cùng bạn cùng phòng.
Nhưng không sao, bạn cùng phòng buổi tối đã hầm một nồi canh măng tây ngon tuyệt và để dành cho Laura một phần.
Laura húp cạn phần canh chỉ trong một hơi.
Cửa sổ ngoài ban công vẫn đang mở, Laura vừa ngân nga hát vừa tưới nước cho mấy chậu cây của mình. Thỉnh thoảng, cô dùng nhánh thông rụng để đập chết vài con ruồi, rồi dọn dẹp sạch sẽ mảnh xác của chúng trước khi bạn cùng phòng phát hiện ra.
Cô vẫn không ngừng tập luyện.
Không giống như Đế quốc, có lẽ vì tính chất đa sắc tộc mà tình trạng phân biệt chủng tộc ở Cộng Hòa không nghiêm trọng bằng. Ngay cả những người Asti di cư đến đây cũng được chào đón và nhận được một số hỗ trợ pháp lý nhất định.
Còn ở Đế quốc, từ sau khi Caesar lên nắm quyền và Tân Thủ tướng nhậm chức, không còn xảy ra bất kỳ vụ bạo lực nào nữa. Những người Asti từng tham gia và lên kế hoạch cho các sự kiện bạo động, đổ máu lần lượt bị bắt giữ. Tuy nhiên, thay vì bị xử tử bí mật như trước, những phiên tòa xử án giờ đây được công khai.
Tên, tuổi, ảnh chụp, tội danh – tất cả đều có thể tra cứu.
Laura đã nhìn thấy người đồng đội của mình – người từng liều mạng để cứu cô – bị kết án 20 năm tù giam với tội danh gián điệp.
Cô tắt trang web.
Họ sẽ không còn bị xử tử, nhưng phải đối mặt với một cuộc sống dài đằng đẵng trong ngục tù.
Laura không biết, 20 năm cô đơn hay cái chết ngay tức khắc, hình phạt nào sẽ đau khổ hơn. Cô nhấp một ngụm cà phê và nhận được tin nhắn mới nhất từ Herman.
Herman yêu cầu Laura lập tức trở về nước.
Do sự kiểm soát nghiêm ngặt của Caesar, tổ chức đang thiếu hụt nhân lực nghiêm trọng. Phương pháp biểu tình bạo lực trước đây đã chứng minh là không khả thi, đương nhiên, Herman một lần nữa trở thành lãnh đạo, còn Laura được chuyển từ nhóm tình báo sang nhóm cứu hộ, chịu trách nhiệm giải cứu những người đồng tộc gặp nguy hiểm vì bị truy đuổi.
Có vẻ như chịu ảnh hưởng từ dư luận quốc tế, hiện tại Đế quốc đã thay đổi thái độ đối với các tổ chức ngầm của người Asti. Thay vì tùy ý bắn chết, họ yêu cầu phải đảm bảo mạng sống. Ngay cả những người có ý định tự sát, nếu bị bắt, cũng sẽ lập tức được đưa đến trung tâm cấp cứu.
Laura thở dài. Nếu chính sách này được áp dụng từ một năm trước, có lẽ vai cô đã không phải mang theo một lỗ đạn như bây giờ.
Nhưng không sao, cô vẫn sống. Và có thể nói, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách tạm ổn.
Laura trở lại Đế quốc vào một đêm mưa.
Cô không báo trước với ai, nhưng người nữ chính trị gia Alpha mà cô thân thiết nhất đã đến tiễn biệt, tặng Laura một chiếc hộp tinh xảo và hôn lên mu bàn tay cô.
"Hy vọng lần sau chúng ta có thể gặp nhau dưới ánh mặt trời," Đối phương nói, "Chúc các bạn thành công."
Laura đáp: "Cảm ơn."
Những thứ để lại nơi đây dễ dàng được giải quyết. Mấy chậu cây thì nhờ bạn cùng phòng chăm sóc, vài món đồ ăn vặt cũng được cô gửi gắm. Mặc dù bạn cùng phòng đang trong giai đoạn giảm cân và có chế độ ăn uống trái ngược hoàn toàn với Laura, cô ấy vẫn rưng rưng nước mắt hứa rằng sẽ nghiêm túc ăn hết, không phụ lòng tin tưởng của Laura.
Quãng thời gian sống ngắn ngủi tại đất nước này giống như một giấc mơ ngập tràn ánh nắng. Trên đường đi, Laura mở hộp quà tiễn biệt và nhìn thấy món quà mà đối phương tặng.
Đó là một xấp tiền dày cộp và một chiếc dây chuyền tinh xảo. Mặt dây chuyền chỉ nhỏ bằng móng tay cái, có thể xoay nhẹ để kích hoạt cơ quan bên trong, từ đó bật ra một lưỡi dao sắc bén và mỏng dính.
Thật quá thiết thực, Laura ôm chiếc hộp chặt vào ngực, đeo dây chuyền và cảm thấy ngập tràn biết ơn.
Cô trốn trên một con thuyền đánh cá để đến được đất nước này, nhưng khi rời đi, cô ngồi trên máy bay và đường hoàng rời khỏi.
Nhân viên hải quan không nhận ra thân phận người Asti của cô. Giống như với mọi công dân Đế quốc khác, anh ta mỉm cười đóng dấu vào hộ chiếu của cô và lịch sự chúc: "Chúc cô công việc thuận lợi."
Laura mang theo visa lao động, trở về với tư cách một giáo viên ngôn ngữ. Ban ngày cô dạy học ở trường, ban đêm sống trong một ngôi nhà nhỏ mái đỏ trồng đầy cây anh đào. Thỉnh thoảng, cô ra ngoài đua xe ban đêm, đưa những người Asti đang bị truy đuổi trở về căn cứ. Hoặc cô hướng dẫn trực tuyến từ xa, sử dụng phần mềm AI thay đổi khuôn mặt theo thời gian thực để giảng dạy cho các tân binh do cục tình báo chiêu mộ, dạy họ cách che giấu thân phận và... làm thế nào để giành được lòng tin của mục tiêu nhiệm vụ.
Phần sau không phải là việc dễ dàng. Laura nghĩ một hồi lâu, quyết định lấy Caesar làm ví dụ minh họa, chỉ ra cách khiến một người đàn ông cứng rắn như vậy cúi đầu.
Thành phố nơi cô sống là một thành phố biên giới xa thủ đô. Có lẽ vì gần cảng thương mại, nên tình trạng phân biệt chủng tộc không quá nghiêm ngặt. Người ngoại quốc ở đây nhiều, trên trường quốc tế, người Asti luôn được xem là hình mẫu đáng thương bị áp bức.
Trong một lần dạo biển, Laura từng bắt gặp một vài người ngoại quốc phát truyền đơn kêu gọi tự do. Cảnh sát không dám bắt giữ họ mà chỉ đưa ra lời cảnh cáo và tịch thu toàn bộ truyền đơn.
Một tờ truyền đơn rơi xuống chân Laura. Cô cúi người nhặt lên.
Trên đó, dòng chữ đen được in rõ ràng:
"Chúng ta cần tự do để bình đẳng. Không ai có tội vì sắc tộc. Mọi người sinh ra..."
Phần sau Laura chưa kịp xem, cảnh sát đã vội vàng lấy lại từ tay cô, mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi, thưa quý cô xinh đẹp, nội dung này không phù hợp để cô đọc."
Laura đứng thẳng dậy, trả lời: "Được thôi."
Cô tiếp tục đi dạo dọc bờ biển, ngồi trên ghế ăn chiếc bánh mì nướng thơm phức. Một chú bồ câu trắng đậu trên vai cô, vỗ cánh khe khẽ để xin ăn. Laura nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào đầu nó, rồi cẩn thận bẻ một miếng bánh nhỏ để cho nó ăn.
Laura sống yên bình tại đây suốt một tháng. Cô cao thêm được một cm, cuối cùng đạt chiều cao đúng nghĩa 1m60. Bắp tay và bắp chân dần săn chắc hơn. Nhờ kiên trì tập luyện và phục hồi thể lực, cuối cùng Laura đã có đủ sức mạnh để đấu tay đôi.
Dù vậy, cô cũng chỉ có thể ngang ngửa với một Alpha bình thường. Thể chất Omega vẫn là một giới hạn lớn, khiến cô không thể mạnh hơn trong những trận cận chiến.
Laura giờ đây vẫn đang băn khoăn làm thế nào để tìm một Alpha giúp cô đánh dấu tạm thời.
Cô muốn tìm một đối tác đáng tin cậy, lâu dài – người có thể cắn cô mỗi khi kỳ phát tình sắp đến, giải quyết những đau đớn khó chịu mà kỳ phát tình mang lại.
Dù gì thì hiện giờ Laura đã mất bảo hiểm y tế, khiến chi phí cho thuốc ức chế mỗi tháng không hề rẻ.
Phụ nữ thường có cảm giác đạo đức cao hơn đàn ông. Dựa trên kinh nghiệm từ các buổi hẹn hò với một số Alpha trước đó, Laura quyết định chọn một nữ Alpha làm đối tác lâu dài.
Sau khi sàng lọc kỹ lưỡng, cuối cùng Laura đã tìm được một nữ Alpha. Người này là giáo viên dạy đàn hạc mới đến trường vào tháng này, dịu dàng, xinh đẹp, với mái tóc bạc và đôi mắt xanh nhạt, tựa như một món đồ sứ quý giá dễ vỡ.
Trùng hợp thay, trong bữa trưa cùng Laura, cô giáo này từng phàn nàn rằng do vấn đề di truyền, cô không chịu được thuốc ức chế nhân tạo và buộc phải tìm một Omega để thực hiện đánh dấu tạm thời.
Laura cho rằng đây là một đối tượng giao dịch rất tốt. Cô quyết định hẹn người này ăn tối tại một nhà hàng cao cấp và bàn bạc nghiêm túc về vấn đề này.
Tuy nhiên, khi Laura tan lớp và trở về phòng mình, cô gặp một người ngoài dự kiến.
Angus.
Anh ta im lặng ngồi trong thư phòng của Laura, bóng tối bao phủ, khiến toàn thân anh chìm trong một màn đen u ám. Laura giật mình suýt hét lên.
Angus hỏi, "Cô có quần áo lụa chưa mặc không? Hoặc là chăn, ga trải giường bằng lụa hoặc cotton? Còn nữa, thuốc che giấu pheromone của Omega—"
Laura đáp, "Có thì có... nhưng không có thuốc ức chế phát tình của Omega."
Angus ngừng lại một chút, sau đó hỏi tiếp, "Vậy có thiết bị ngăn chặn đã qua sử dụng không? Loại dành cho nam ấy."
Laura giang tay, "Anh nghĩ tôi có thứ đó sao?"
Gương mặt Angus không chút biểu cảm, vẻ mặt nghiêm trọng. Anh ta rút ra một xấp tiền dày đặt lên bàn và nói ngắn gọn, "Vậy thì lấy hết những thứ cô có ra, tôi sẽ mua lại."
Laura thu thập tất cả những gì Angus cần, cẩn thận đặt vào một chiếc hộp lớn.
Bỗng nhiên, Angus lại nói, "Làm phiền cô giúp tôi đặt trước một tháng anh đào tươi từ CCXX và sữa tươi từ DB. Tôi sẽ đến lấy mỗi sáng sớm."
Laura khựng lại.
Hai thương hiệu này đều là những món mà Emilia yêu thích.
Cô đứng bật dậy, nhìn Angus chằm chằm, "Anh bắt cóc Emilia rồi sao?"
"Không phải bắt cóc," Angus sửa lại, "...Thôi được."
Dường như không muốn giải thích thêm, anh nói, "Tiểu thư rất an toàn khi ở bên tôi, cô không cần lo lắng."
Laura đóng chiếc hộp lại với tiếng "cạch":
"Tôi muốn gặp cô ấy."
"Không được," Angus nhìn cô, "Cô chắc chứ?"
Laura không dám chắc. Nếu Emilia gặp cô và tiết lộ tin tức này cho Caesar...
Laura có thể hình dung mức độ khủng khiếp của Caesar, kẻ đã chịu đựng gần một năm giày vò.
Cô tuyệt đối không muốn đối mặt với một Alpha tàn bạo như vậy.
"Cô có thể gặp tiểu thư," Angus mang chiếc hộp đi, "Nhưng... cần một thời gian."
Sau khi Angus rời đi, Laura ngồi xuống ghế, cúi đầu tìm kiếm thông tin về Emilia, cố gắng tìm manh mối liên quan.
Hiện tại Emilia đáng lẽ đang học tập ở trường quân đội, vô lo vô nghĩ làm một tiểu thư. Sao lại bị Angus mang đi?
Laura nghĩ mãi mà không hiểu.
Cô mở tất cả các bài báo và lướt nhanh, nhưng không tìm thấy thông tin gì hữu ích, chỉ thấy một bài viết về việc Emilia được trao danh hiệu học sinh xuất sắc.
...Angus sẽ không làm hại Emilia.
Chỉ có thể nghĩ như vậy. Sau khi rửa mặt qua loa, Laura thay bộ váy sạch sẽ và đi gặp đối tượng hẹn hò – cô giáo dạy đàn hạc, Enid.
Buổi hẹn diễn ra nhẹ nhàng và suôn sẻ như Laura dự đoán, Enid nhanh chóng đồng ý với đề nghị của Laura.
Rất nhiều người bảo thủ, tin vào đức tin, sẽ từ chối quan hệ trước hôn nhân. Một số người bị dị ứng với thuốc ức chế chỉ có thể chọn tìm đối tác hợp tác để thực hiện đánh dấu tạm thời.
Enid xuất thân từ một gia đình truyền thống và là một tín đồ ngoan đạo. Cô từng tìm kiếm nhiều Omega để hợp tác hỗ trợ lẫn nhau.
Laura mỉm cười cùng Enid nâng ly chúc mừng thỏa thuận được thiết lập, nhưng đột nhiên điện thoại của Enid vang lên.
Enid mỉm cười xin lỗi Laura, bước ra xa để nghe điện thoại.
Laura khe khẽ hát, ăn một miếng cam ngọt.
Năm phút sau, Enid quay lại, nói với Laura, "Xin lỗi, vừa rồi anh họ tôi gọi."
Thấy nét mặt Enid không ổn, Laura đặt nĩa xuống, lo lắng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Ừm... có một chút vấn đề," Enid nói với vẻ lo âu, "Em họ tôi, Emilia, đột ngột mất tích tại thành phố này."