Ánh nắng mặt trời vàng óng ánh như mật, dịu dàng rải đều khắp căn phòng.
Caesar ngồi trước máy tính xách tay, ôm Laura trong lòng, mở tập tài liệu mà Herman gửi đến.
Laura ngồi trên đùi anh ngáp một cái chán chường. Cô buồn ngủ đến nỗi đưa tay mò mẫm, nhưng tiếc thay chẳng tìm được gì khiến cô hài lòng—vòng ngực của Alpha, dù có cố thế nào, vẫn không đáp ứng được sự mong đợi của cô.
Trí nhớ của con người là hữu hạn, giống như một kho chứa, người ta sẽ chọn lọc ghi nhớ những điều quan trọng, những ký ức in đậm trong tâm trí. Còn những thứ vụn vặt, theo thời gian, sẽ dần bị lãng quên.
Chỉ có những người mắc chứng siêu trí nhớ mới có thể ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt của mỗi ngày.
Laura không mắc chứng siêu trí nhớ, nhưng trí nhớ của cô lại vượt trội hơn người bình thường. Dẫu vậy, một vài chuyện nhỏ nhặt, như những người đàn ông mà cô chỉ gặp thoáng qua, cũng sẽ bị lãng quên.
Caesar mở từng bức ảnh mà Herman gửi đến, kiên nhẫn hỏi Laura.
Ban đầu, cô trả lời rất nhiệt tình, như thể đây là một trò chơi thú vị, "Ừm... người này không hòa thuận với bố nuôi Josephine."
Josephine chính là người bố nuôi đã nhận nuôi Laura sau khi cô bị bắt.
Còn cái người mà vừa nãy Laura gọi là "bố xấu" lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
"Cái gã này từng cãi nhau với bố nuôi Josephine... mẹ Sia không cho con nghe, mẹ cho con một quả táo... Nhưng táo đó đắng lắm, ăn xong con bị đau bụng."
"Mẹ Sia đã đuổi người này đi."
"Con nghe mẹ Sia gọi điện cho một người phụ nữ, mẹ nói người đó mới chính là mẹ ruột của con... Nhưng bố Josephine không cho mẹ nói."
"Mẹ Sia hỏi con có muốn chuyển chỗ ở không, mẹ nói con có ông ngoại, và ông ngoại con vẫn còn sống đấy."
"A, người đàn ông trong bức ảnh này, mẹ Sia nói đó là bố ruột của con... Nhưng ông ấy rất xấu, con không thích, ông ấy đã đánh mẹ Sia."
...
Dựa vào những câu nói rời rạc của Laura, Caesar đã cơ bản hình dung được bối cảnh.
Người mà Laura gọi là "bố xấu" rất có khả năng chính là người tình của Dolores thuộc tộc Asti—kẻ đã cung cấp t*ng trùng cho việc sinh ra Laura.
Nhưng người đàn ông này dường như không đứng về phía tộc Asti, hoặc ít nhất là có mâu thuẫn với cha mẹ nuôi của Laura.
Cha mẹ nuôi của Laura không muốn cô tiếp xúc với người đàn ông đó, nhưng không ngăn cản được và thậm chí để cô nhìn thấy cảnh người mẹ nuôi bị đánh.
Caesar lật đến bức ảnh tiếp theo trên máy tính và hỏi, "Laura, em có nhận ra người này không?"
Laura ngáp dài, nhắm mắt lại, "Con buồn ngủ."
"Cố nói xong rồi ngủ nhé? Nhìn thử xem nào? Rồi anh sẽ cho em ăn heo sữa quay."
Laura không vui, hé mắt liếc qua bức ảnh, sau đó ôm đầu, vùi vào ngực Caesar, giọng buồn buồn, "Không muốn."
Cô lấy tay ôm đầu, ngón cái ấn vào thái dương, "Đau đầu."
Caesar không ép cô, một tay anh nhẹ nhàng xoa thái dương cho cô, tay kia gõ bàn phím, chỉnh sửa ngôn từ và gửi tin nhắn cho cấp dưới.
Laura vòng tay ôm cổ anh, tựa đầu vào vai anh, khe khẽ thở, dần chìm vào giấc ngủ.
Caesar định đặt cô xuống, nhưng "chú heo sữa con" này, dù ngủ cũng cảnh giác cao độ, chỉ cần tay anh rời khỏi vai cô, cô lập tức phát ra tiếng "ưm ưm" không hài lòng.
Thử hai lần đều không thành công, Caesar đành từ bỏ việc buông cô ra, chỉ có thể ôm cô để làm việc.
Với những thông tin mà Laura cung cấp, công việc dễ dàng hơn một chút. Caesar cắt hình người đàn ông trong bức ảnh và gửi cho Arthur, yêu cầu đối phương so sánh với dữ liệu trong cơ sở giám sát khổng lồ, bằng mọi giá phải nhanh chóng tìm ra danh tính người đàn ông này.
Hai tiếng sau, Caesar vẫn đang ôm Laura thì nhận được năm ID khác nhau của người đàn ông này.
Caesar xem qua tài liệu mà Arthur gửi đến.
Đó là một người tộc Asti, không chỉ có một danh tính, mà đến năm. Trong đó, ba danh tính đã không còn sử dụng, gần mười năm nay không có bất kỳ thông tin cập nhật nào. Hiện tại, người đàn ông này đang sử dụng hai danh tính, một là giáo viên mỹ thuật, và một là bác sĩ.
Tiếp tục xem—
Caesar thấy được thông tin làm việc của người đàn ông này.
Năm năm trước, người này từng làm việc tại viện nghiên cứu mà hiện Cain đang quản lý.
Caesar lập tức gọi điện cho người của Salieri đang ở trong Đế quốc, ra lệnh, "Bắt hắn, phải còn sống."
"Chú lợn sữa con" trên vai anh phát ra tiếng khò khè khó chịu.
Caesar nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi," Caesar khẽ nói, "Ước mơ của em nhất định sẽ thành hiện thực."
Nếu như buổi sáng với tiếng khóc thút thít và buổi chiều với dáng vẻ bám riết của "cục nợ" nhỏ này chỉ là món khai vị, thì thứ thực sự khiến Caesar cảm thấy kiệt sức bắt đầu từ chiều tối, khi Laura vì vào kỳ phát tình mà khóc không ngừng.
Miếng dán ức chế loại dùng một ngày dán trên cổ cô đã mất hiệu lực. Caesar có loại dán mới, nhưng Laura hoàn toàn không chịu để anh dán lên cổ mình. Tuyến thể sưng tấy vì khó chịu, chỉ cần chạm nhẹ là đau buốt tận óc.
Cơn đau này khiến Laura trốn tránh. Cô thà ôm gối cắn chặt và khóc nức nở, nước mắt trào ra không ngừng, cũng không chịu để Caesar bôi thuốc.
Caesar liếc nhìn đồng hồ.
Quay lại phía cô.
Cô đã âm thầm rơi nước mắt suốt hai mươi phút.
Laura ôm chiếc gối, nước mắt tuôn rơi, miệng cắn gối run rẩy, hàng mi dính đầy nước, những lọn tóc vàng nhạt dựng lên ngộ nghĩnh. Biểu cảm của cô trông giống hệt meme "mèo khóc", nhưng tư thế lại như chú chuột hamster vàng nhỏ đang ôm chặt hạt dẻ trong nỗi bất lực.
Laura gần như kiệt sức. Chiều nay, dưới sự dẫn dắt của Caesar, cô cố gắng nhớ lại những ký ức bị lãng quên, cất sâu trong "lâu đài ký ức" của mình. Nhưng khi kỳ phát tình đến, những hormone chi phối cảm xúc không thể ngăn cô nhớ về những khoảnh khắc bên Caesar.
Cô rất nhớ mùi hương pheromone dễ chịu của anh, nhớ cả những cái ôm, những nụ hôn, và những lần anh dịu dàng vỗ về cô. Nhưng Caesar rõ ràng không muốn làm vậy, anh chỉ nghĩ cách dụ cô uống thuốc, hay dán thứ miếng dán lạ lên cổ cô.
Nghe xem, giờ anh lại đang định lừa cô nữa đây.
Caesar ngồi xuống mép giường, ấn vào thái dương mình, tạm thời từ bỏ việc "đối đầu" với cô. Anh dự định đợi Laura ngủ say rồi sẽ lén dán miếng ức chế lên cổ cô.
Trong suốt bữa tối, Laura vẫn tiếp tục khóc. Caesar nhìn từng giọt nước mắt cô rơi lã chã xuống bàn, như những chuỗi hạt trân châu đứt dây không ngừng rơi xuống. Cụm từ "nước mắt như mưa" quả thực không phải phóng đại. Caesar thậm chí còn nghĩ, nếu không can thiệp, nước mắt của cô có thể làm ướt cả tấm thảm trong phòng.
Laura cắn một miếng thịt ngỗng quay, ngẩng đầu lên, nghẹn ngào, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn Caesar.
Tim Caesar bỗng thắt lại.
Laura nói, "Caesar."
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Tạ ơn trời, không phải là "bố", không phải "Daddy", không phải "chủ nhân", không phải "anh rể", "anh trai", "chú", "cậu", "bác" hay "thầy giáo" gì cả...
Caesar rất hài lòng với cách xưng hô này.
Anh hỏi, "Sao vậy?"
Laura chỉ vào chiếc váy mình đang mặc, hít một hơi dài, "Không thoải mái."
Caesar nói, "Có muốn uống thuốc không? Uống xong sẽ đỡ ngay."
Laura nghẹn ngào, "Nếu uống xong mà khỏe lại được, sao anh không uống đi?"
Caesar, "..."
Laura ăn hết phần thịt ngỗng quay đã được xé nhỏ, rồi dưới ánh mắt của Caesar, miễn cưỡng ăn nốt mấy miếng rau mà cô cố tình chừa lại.
Laura, "Em nhớ lúc trước anh không khỏe đều qua cắn em."
Caesar, "Hửm?"
"Cắn ở đây này." Laura chỉ vào cổ mình, làm động tác minh họa, "Như mấy con chó ấy."
Con nhóc này thật biết cách dùng từ. Những từ ngữ đơn giản mà luôn khiến Caesar bùng lên ý muốn "đánh" cô một trận.
Caesar chắc chắn rằng cô sinh ra là để hành hạ mình.
Dù là khi ở trạng thái bình thường hay ngốc nghếch đến đáng yêu như bây giờ.
Caesar đặt dao ăn xuống, giữ bình tĩnh và lịch sự hỏi, "Em yêu, em chắc rằng giờ mình vẫn còn ở "chế độ ngốc nghếch" chứ?"
Laura như thể không nghe thấy, giọng uất ức, "Anh thậm chí còn không cho em cắn. Em cắn anh một cái, em cũng sẽ khỏe lại."
Caesar xác nhận.
Cô đúng là vẫn ở "chế độ ngốc nghếch".
Không có Alpha nào lại để Omega của mình cắn cổ. Hành vi này hoàn toàn vô nghĩa.
Nhìn những giọt nước mắt Laura tuôn rơi, như thể có thể lấp đầy bát cháo vừa ăn hết, Caesar đành nhượng bộ, ra hiệu cho cô lại gần. Là một Alpha, anh sẵn sàng hy sinh, miễn cưỡng để cô cắn cổ mình một cái.
Laura vui vẻ nhảy tới, suýt chút nữa ngã trầy đầu gối.
Vùng cổ của Caesar khá nhạy cảm, anh theo phản xạ căng cơ, tay khẽ đặt sau lưng cô để tránh cô bị ngã do quá phấn khích.
Laura háo hức há miệng, "chộp" lấy cổ Caesar—
Nước mắt lập tức tuôn trào.
Laura buông ra, dùng lòng bàn tay hứng lại thứ gì đó, rồi ngơ ngác đưa cho Caesar xem, "Răng em... bị tụt đồ rồi."
Caesar, "Đồ ngốc, đó là răng bị mẻ!"
Chiếc răng bị mẻ khoảng 2mm. Laura không khóc, không làm ầm lên, mà thậm chí còn thấy trò này rất thú vị, hoàn toàn không nhận ra việc răng mình đã chịu tổn hại là việc không thể phục hồi.
Sau khi tiễn bác sĩ về, Caesar nằm xuống giường.
Anh nhức đầu khi nghĩ làm sao để dạy Laura đừng ăn bậy nữa. Trời đang mùa đông, khi ra ngoài còn phải để mắt tới cô, tránh để cô hăng hái nhảy nhót rồi liếm thử các thanh sắt ngoài kia...
Chăm sóc cô còn mệt hơn làm việc suốt ba ngày ba đêm.
Caesar nhắm mắt lại. Chưa kịp nghỉ được giây nào thì Laura đã hào hứng kéo tay anh, tràn đầy sức sống, "Caesar, chơi trò cưỡi ngựa nào!"
Caesar: "..."
Không giỏi chăm sóc người khác, Caesar mất đúng mười phút mới dụ được cô ngủ.
Laura không chịu để người khác giúp tắm, Caesar cũng không tiện đụng vào cô trong kỳ phát tình này.
Lạm dụng người ngốc là phạm pháp, điều này đã được ghi rõ trong luật.
May thay, Laura biết tự mình tắm rửa, chỉ là khiến phòng tắm ngập đầy bọt xà phòng.
Khi Caesar chuẩn bị xong quần áo cho Laura vào ngày hôm sau và xử lý công việc còn lại đã là một giờ sáng.
Anh không ngủ cùng cô, mà ngủ trên một chiếc giường khác. Kể từ khi phát hiện Laura không thể rời khỏi mình, Caesar đã cho người mang chiếc giường này tới.
Bị ràng buộc bởi đạo đức, Caesar không bao giờ muốn và cũng không thể làm gì với Laura trong tình trạng này. Anh là người, không phải thú vật.
Đêm đó, Caesar lần đầu tiên rơi vào giấc ngủ nhanh đến vậy.
Nhưng đến hai giờ sáng, anh bị đánh thức.
Ánh trăng chiếu rọi, dịu dàng như nước. Laura trong bộ đồ bệnh nhân trắng toát quay lưng lại với anh, ngồi trên ngực anh. Mái tóc vàng buông xuống hai vai, cô cúi đầu, chăm chú nghiên cứu thứ gì đó.
Có chút lạnh. Caesar cau mày.
Anh hỏi, "Em đang làm gì vậy?"
Laura quay lại, giơ lên con dao sáng loáng trong tay, rồi cười ngây thơ với anh.
"Caesar, em đói quá." Laura đáng thương nói, "Muốn ăn một lát bánh mì baguette."