Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 97: Bóng đen trong tuổi trưởng thành



Ngay khi bàn tay của Laura sắp nắm lấy đôi tai lớn của con lừa, Caesar đã kịp thời bế cô lên. Laura thuận thế ôm lấy cánh tay anh, vẫn luyến tiếc nhìn đôi tai to ấy qua bờ vai của Caesar.

Laura hỏi, "Caesar, em không thể sờ thử tai của nó một chút sao?"

Caesar đáp, "Nếu đầu em cứng hơn móng chân của nó, thì anh nghĩ là được."

Đáng tiếc là không thể.

Cái đầu mong manh của Laura mà bị đá một phát, chắc chắn sẽ giống như một miếng thạch hạnh nhân rơi xuống đất, tan vỡ thành một đống nhão nhoẹt.

Cái đầu nhỏ ấy tuy có vẻ bướng bỉnh nhưng thực chất mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ.

Khi rời khỏi căn nhà gỗ một đoạn, Caesar chuẩn bị giáo huấn Laura, rằng không được tự tiện sờ vào động vật to lớn hơn mình—

Nhưng Laura đã nằm trên cánh tay anh, nhỏ giọng nói khi đã ra khỏi phạm vi nghe thấy, "Caesar, người đàn ông sau căn nhà gỗ đó có gì đó không ổn."

Caesar cúi xuống nhìn cô.

"Trên người ông ta có máy nghe lén. Khi nãy em chạy qua, ngửi thấy trên người ông ấy có mùi cồn rất nhẹ," Laura nói, "Caesar, kẻ khiến em đau đầu chính là người mang mùi đó."

Cô nói không lớn, nhưng Caesar dừng bước, chăm chú nhìn vào mái tóc mềm mại của cô.

"Mùi pheromone giống hệt," Laura khẳng định. "Em không ngửi nhầm đâu. Hơn nữa, trên quần áo ông ta còn có lông của mèo Xiêm, gấu quần lại dính nước tiểu của chó—là chó Teddy chưa triệt sản, khoảng một tuổi, còn bám lấy chân ông ta mà cố gắng..."

Cô ngừng một chút rồi tiếp tục, "Ông ta còn uống trà nướng pha với chanh và cam, có thêm cả hoa hồng..."

Caesar yên lặng lắng nghe Laura kể lể, rồi cúi đầu, "Chỉ dựa vào mùi mà em có thể đoán được nhiều như vậy."

Laura chỉ vào mắt mình, "Còn nhờ cái này nữa."

Cô nhấn mạnh, "Không phải thứ gì em cũng cần phải liếm đâu nhé!"

Ngữ điệu của cô đầy vẻ tự hào, như thể được cô liếm một cái là niềm vinh hạnh lớn lao nhất trên đời.

Caesar nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Sau này nếu có gì cần liếm, anh sẽ cho em biết," Anh nói, "Nhưng lần này, em đã giúp được anh rồi, cô chim sơn ca thông minh của anh."

Nếu Laura có tai và đuôi, chúng chắc hẳn đã lắc liên tục không ngừng lúc này.

Cô nghiêm túc đáp lại Caesar, "Không cần cảm ơn đâu, đây là điều em nên làm mà, ngài Caesar."

Caesar đặt Laura xuống đất, lấy một sợi dây buộc vào cổ tay mình, đầu còn lại buộc vào eo cô. Đó là cách anh ngăn cô trốn đi làm loạn khi anh không để ý. Chọc thỏ, bắt nạt mèo con thì không sao, nhưng Caesar thật không muốn cô đi kéo tai lừa hay giật đuôi ngựa.

Vì Laura hoàn toàn có khả năng làm vậy.

Caesar điềm tĩnh, tìm cớ đẩy kẻ bị nghi ngờ "không bình thường" mà cô chỉ ra đi nơi khác, sau đó giữ hắn lại trong bí mật, không kinh động đến những người khác. Cùng lúc đó, Herman đã lấy lại tinh thần, tiếp tục bàn bạc với Caesar.

Laura tập trung cho thỏ ăn rơm và cành tre nhỏ, chẳng bận tâm đến chuyện đang diễn ra sau lưng, cho đến khi Caesar gọi tên mình. Cô mới nhảy chân sáo tới, đưa những món đã chuẩn bị cho Herman.

Herman xoa đầu Laura.

Ông nói với Caesar, "Là ông ngoại, tôi hy vọng Laura mãi mãi vui vẻ như thế này."

Laura tròn xoe mắt nhìn Herman.

"Nhưng," Giọng Herman chợt thay đổi, ông nói với Caesar, "Là Herman, tôi mong rằng "chim sơn ca" có thể trở lại bình thường."

Caesar gật đầu, "Tôi hiểu."

Herman cúi người, đặt một chiếc trâm cài vào lòng bàn tay của Laura.

Đó là một bông hoa hồng tinh xảo, trên cánh hoa là một chú chim sơn ca đang dùng chiếc mỏ nhỏ xinh mổ nhẹ lên cánh hoa.

Laura thích thú chạm tay vào, hưng phấn cảm ơn, "Cảm ơn ông ngoại!"

Trong lúc Caesar đang xử lý kẻ phản bội, cuối cùng anh đã cởi dây buộc Laura ra, để cô chơi cùng Arthur. Gã đàn ông mang mùi cồn bị tạm nhốt trong căn nhà gỗ, Herman và Caesar cùng nhau thẩm vấn hắn.

Arthur trông chừng Laura, ánh mắt anh chưa rời khỏi cô một giây, cũng không dám rời nửa bước. Anh thực sự sợ rằng nếu mình không để ý, cô sẽ cúi xuống ăn cả cỏ khô của thỏ.

Dù danh nghĩa là "anh họ" của Laura, thực tế Arthur chỉ mới tiếp xúc với cô được một thời gian ngắn. Anh chỉ biết rằng Laura luôn nghĩ ra vô số trò tinh nghịch, thường khiến người ta dở khóc dở cười.

Cô có lẽ là người duy nhất trên đời có thể lừa được Caesar mà vẫn an toàn thoát thân.

Chú thỏ trắng đã bị Laura trêu chọc đến mức cáu kỉnh, trong khi đó, từ căn phòng bên cạnh, tiếng hét đau đớn của đàn ông vang lên. Laura ngồi xổm trước chuồng thỏ, đột nhiên gọi Arthur, "Arthur."

Arthur đáp, "Cô Laura, tôi đây."

"Anh nói xem, một chú thỏ nhỏ bị nhốt trong chiếc chuồng bé xíu này, chắc chắn sẽ cảm thấy đau khổ, đúng không?" Laura khẽ chạm vào móng vuốt của chú thỏ trắng, rồi bất ngờ nói, "Vậy còn người của bộ tộc Asti? Họ là con người, nhưng vẫn bị nhốt. Thế thì thật bất công."

Arthur không biết phải trả lời cô thế nào.

Giọng điệu của cô vẫn ngây thơ như mọi khi, nhưng câu hỏi ấy lại khiến anh không thể tìm ra lời đáp.

Hồi lâu, Arthur mới nói, "Trên đời khó mà có sự công bằng tuyệt đối, cô Laura."

Laura ôm mặt bằng cả hai tay, nhìn chú thỏ nhỏ trong chuồng, rồi đột nhiên nói, "Nếu biết sinh ra là để bị giam cầm, liệu họ có muốn được sinh ra không?"

Arthur im lặng.

Laura quay người, giọng cô lại nhẹ nhàng và tươi vui, nở nụ cười, như thể những lời vừa nói chỉ là ảo giác của Arthur, "Thỏ thích ăn cỏ khô lắm, anh nói xem, trên đời liệu có kem vị cỏ khô không nhỉ?"

Arthur không phải người bán kem, cũng không phải nhà sản xuất kem, anh không thể trả lời.

Khi Caesar quay lại, anh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi đen, Laura lập tức nhào vào lòng anh, làm nũng cọ vài cái.

Cô ngửi thấy mùi máu nồng nặc, gần như có thể tưởng tượng được cảnh Caesar vung roi lên—

Một căn phòng thẩm vấn kín mít, ánh đèn chói mắt đến mức khiến người ta không thể trốn thoát. Cô ngồi bất động trên ghế, cổ tay và cổ bị còng đến đau nhức. Caesar cầm một cây roi thép, quất mạnh lên người đàn ông đang gào thét.

Âm thanh chói tai của xương gãy.

Người đàn ông ấy đã từng chia thức ăn cho cô.

Ông ta giấu mảnh giấy trong thức ăn, thử thăm dò để xác nhận thân phận của cô.

Ông là liên lạc viên trước đây của "Chim Sơn Ca."

Cũng là gián điệp của bộ tộc Asti, từng bị bắt và trải qua đủ kiểu tra tấn. Cuối cùng, ông cung cấp một mật mã giả để bảo vệ "Chim Sơn Ca" cuối cùng, giấu đi sự tồn tại của Laura.

Dù ông thuộc phe cực đoan, cũng từng tham gia lên kế hoạch cho một cuộc bạo động

...

Nhưng, họ luôn chờ đợi, chỉ có thể chờ đợi áp bức ngày càng gia tăng, con cháu đời sau trở thành bản sao của chính mình—

Sinh ra đã định là "kẻ thấp hèn," bị ép đóng dấu trên mặt, bất kể cố gắng đến đâu cũng không thể vượt qua định kiến. Dù thông minh đến mấy, họ chỉ có thể dùng sức lao động hoặc thậm chí bán thân để đổi lấy tiền bạc.

"Chúng tôi phản kháng, không phải vì chính mình, mà là vì tương lai.

Vì đồng bào, vì ngày mai của giống tộc, vì muôn đời sau."

Thân xác bị roi quất tả tơi, nhưng họ chưa từng hối hận.

...

Laura nhắm mắt lại, cơn đau nhói lan từ thái dương, cô khẽ rên lên vì đau, Caesar liền đưa tay xoa nhẹ, thì thầm hỏi, "Sao vậy?"

Laura đáp, "Đói rồi."

Cô đã nói dối.

Caesar vừa mới tra tấn xong một người. Dù chiếc áo khoác ngoài đã được xử lý, nhưng trên người anh vẫn còn phảng phất chút mùi. Anh bế Laura lên, mỉm cười hỏi, "Không phải em vừa ăn tối rồi sao? Muốn ăn gì nữa nào?"

Laura đáp, "Ăn gì cũng được."

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp mà Arthur vừa thu dọn. Mùi máu tanh nồng nặc bốc ra từ chiếc hộp đựng roi ấy. Vòng tay của Caesar thật ấm áp, nhưng Laura dường như lại nhìn thấy nhiều điều hơn thế.

Cô như quay trở lại căn phòng thẩm vấn chật hẹp ngày ấy. Caesar tra tấn người đàn ông kia xong, dùng đôi găng tay dính đầy máu chạm lên vết cắn trên cổ cô, hỏi, "Giờ em muốn nói chuyện với anh chưa?"

Dạ dày Laura khó chịu, cô muốn nôn.

Thông điệp cuối cùng mà liên lạc viên trước đó truyền lại cho cô là dòng mật mã Morse, viết bằng máu rơi trên cánh hoa hồng. Khi được dịch sang ngôn ngữ của bộ tộc Asti, chỉ gói gọn một câu:

Phải sống.

Dù thế nào đi nữa, hãy sống như một chú sơn ca.

Chú sơn ca cuối cùng... Eugenie... Cô giáo Angela...

Những thông điệp ấy như sắp làm nổ tung đầu óc của Laura. Cô thở dốc từng hơi lớn, cho đến khi Caesar nhận ra sự bất thường, khẽ nhéo má cô, "Laura? Sao thế?"

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cô. Cô lắc đầu, dựa vào vai Caesar. Hơi ấm hòa quyện với mùi máu tanh. Ký ức trong phòng thẩm vấn như những tờ giấy rơi xuống mặt hồ, dần phai nhạt, nhưng chữ viết trên giấy vẫn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lắc lư mãi không chịu chìm.

Laura nói, "Em đói quá, đói đến mức không còn sức nữa rồi, Caesar."

Cô không thể phân biệt được đâu là ký ức, đâu là hiện thực, nhưng rõ ràng sự khác thường ấy đã khiến Caesar để ý.

Đêm đó, Laura mở to mắt, hỏi Caesar, "Sau này, liệu trẻ em bộ tộc Asti có thể ăn kem ngon và đắt tiền không?"

Caesar hỏi, "Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?"

Laura nhìn lên bóng tối phía trên đầu. Cô chạm tay vào má mình. Không có dấu vết gì cả, làn da trơn láng, nhưng nơi này lẽ ra phải có một vết hằn.

Cô nói, "Em muốn tất cả người của bộ tộc Asti được tự do."

Caesar im lặng một lúc.

Laura lăn một vòng, lăn vào lòng anh, rồi kéo tay anh đặt lên vai mình.

Laura nói, "Anh sẽ là đồng minh của em chứ?"

Lòng bàn tay Caesar áp nhẹ lên lưng cô.

Dù không ai nói với cô, dù cô gần như không có cơ hội tiếp xúc với người bộ tộc Asti.

Dù có hay không những ký ức đó, dù cô thuộc giống tộc nào, Laura vẫn đưa ra lựa chọn giống nhau.

"Phải," Caesar đáp, "Anh là đồng minh của em."

*

Giáng sinh đã đến.

Tất cả cửa hàng đều đóng cửa, đường phố phủ đầy tuyết, hầu như không thấy bóng người qua lại. Chỉ thi thoảng có vài chiếc xe vội vã lao qua màn đêm tĩnh lặng.

Trong phòng xưng tội của nhà thờ, một màu đen bao trùm. Người đáng lẽ phải đứng bên ngoài cửa xưng tội là Emilia lại vào bên trong. Một bàn tay trong bộ áo linh mục bịt miệng cô, ngăn cô phát ra âm thanh.

Mái tóc dài màu bạc cao quý và đẹp đẽ xõa xuống vai, lỏng lẻo và rối bời. Hương thơm của bánh anh đào như bị lưỡi dao sắc cắt vụn, lan tỏa trong không gian hẹp tối tăm. Một hàm răng có mùi cà phê rang khẽ cắn vào gáy cô, như thể một con sói đang săn mồi. Emilia mở to mắt, không thể phát ra tiếng.

Giọng ca của dàn đồng ca vọng lại mơ hồ. Emilia dù không phải tín đồ ngoan đạo, nhưng việc lén gặp cấp dưới trong một nơi linh thiêng như thế này, nhất là người kia lại mặc áo linh mục, khiến cô cảm giác tội lỗi chạy khắp người, da đầu tê rần.

Đặc biệt, người đó từng là "chú chó trung thành" quỳ rạp dưới chân cô.

Một con sói với tất cả mọi người, nhưng chỉ là chú chó ngoan ngoãn trước mặt cô.

Người từng pha sữa cho cô, đưa đón cô đi học. Những vật dụng cá nhân đầu tiên trong kỳ sinh lý của cô là do người đó mua. Thuốc ức chế đợt phát tình đầu tiên của cô cũng là do chính tay anh dán lên.

Emilia cắn mạnh vào bàn tay anh, cơ thể không ngừng run rẩy. Angus tháo vòng ức chế ra, từ phía sau siết chặt cô trong vòng tay mình.

"Tiểu thư," Angus trong bộ đồ linh mục ôm chặt Emilia, khẽ nói bên tai cô, "Xin hãy đợi tôi thêm chút nữa."

Emilia không nói gì. Giờ đây cô không thể thốt nên lời.

Vì không thể đánh dấu vĩnh viễn vào lúc này, phần cổ của cô nóng bừng vì kỳ phát tình. Làn da đỏ ửng như bông hồng chín mọng. Angus lùi lại một bước, không chỉnh lại dáng vẻ bản thân, quỳ một chân dưới chân cô, ngẩng mặt lên.

Cô chạm tay vào khuôn mặt anh.

"Tôi mãi mãi là bầy tôi trung thành của tiểu thư." Angus nói.

*

Trong khi đó, Laura ở ngoài hắt hơi một cái rõ to. Cô mở chiếc túi xách, bên trong toàn là đồ Caesar chuẩn bị cho cô, thuốc ức chế, đồ dùng vệ sinh, giấy ướt, khăn giấy mềm lau mũi, dao gấp, cả một xấp tiền mặt và thẻ tín dụng.

Laura lục ra một tờ khăn giấy, lau mạnh mũi mình.

Cô nghĩ, có lẽ là do ảnh hưởng từ chính sách kiểm tra chặt chẽ, rất nhiều quan chức và chính trị gia bắt đầu tự sát hàng loạt, hoặc tự bắn mình, hoặc nhảy lầu. Tất cả di thư đều có chung một nội dung, họ tự sát vì hổ thẹn.

Thật là một mùa đông bất ổn.

Laura chẳng có gì để xưng tội. Cô ở ngoài trò chuyện với mấy đứa trẻ trong dàn đồng ca, thậm chí còn chia sẻ vài hạt dẻ với một chú sóc. Chỉ có một chuyện nhỏ không vui lắm—chú sóc cắn vỏ hạt dẻ xong, cô định với tay lấy nhân bên trong thì bị nó nhe răng dọa.

Laura tự nhủ rằng mình đã trưởng thành, không nên chấp nhặt với loài vật nhỏ. Vì thế cô vẫn vui vẻ chia nốt phần hạt dẻ còn lại cho chú sóc.

Sau khi đã cho hết đồ ăn vặt trong túi, cuối cùng Emilia bước ra từ phòng xưng tội.

Trên người cô có mùi nhè nhẹ của cà phê rang. Dù trông mệt mỏi nhưng thần sắc lại rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh như bảo thạch.

Laura vui vẻ chạy đến, hỏi cô, "Vừa rồi cô nói gì với linh mục thế?"

Emilia mỉm cười, nhẹ nhàng phủi sợi lông sóc dính trên mũi Laura.

Cô nói, "Hy vọng."

Hy vọng.

Một tia hy vọng của cả một chủng tộc.

Là hy vọng không còn sinh ra để làm vật hiến tế, không phải dâng hiến máu thịt cho sự phồn hoa của Đế quốc.

Là hy vọng có thể tự do chọn trường, chọn ngành học, chọn công việc, không phải lo lắng cả đời không nhà cửa, phiêu bạt khắp nơi.

Không phải sợ rằng mọi nỗ lực đều vô ích, không lo bị bóc lột đến cạn kiệt, không phải trở thành con trâu già làm việc quần quật trên đồng, chết đi rồi vẫn bị ăn thịt, uống máu.

Con cái của các bạn có thể ngẩng cao đầu, đường hoàng cạnh tranh trên cùng một vạch xuất phát.

Laura trầm ngâm một lúc, rồi nói, "Thật sự có ích sao? Nếu vậy, tôi ước ngày mai Caesar đừng ép tôi học nữa."

Emilia: "..."

Trên thực tế, Caesar vẫn luôn tìm kiếm phương pháp để giúp Laura hoàn toàn hồi phục.

Nhưng bóng đen tâm lý khi trưởng thành của Laura là gì?

– Có phải là lần đầu tiên bị cưỡng ép đánh dấu?

Lần đó, dưới ánh trăng và những phiến đá, Caesar đã thử cưỡng ép đánh dấu Laura. Kết quả, ngay sau đó, Laura ôm lấy cổ anh, liếm láp cuồng nhiệt rồi vui vẻ nói, "Wow, thật kích thích!"

Kế hoạch A, thất bại.

– Có phải là "những trái táo nở hoa"?

Lần thứ ba, khi Laura lén lút chơi game lúc nửa đêm và bị bắt, Caesar dùng phương pháp "giáo dục" tạo ra hai trái táo đỏ. Nhưng Laura lại cười khanh khách, rướn người lên và hỏi, "Làm tiếp nữa không?"

Kế hoạch B, thất bại.

– Có phải là nỗi sợ đói?

– Thôi đi, chắc chắn không phải rồi, bé heo con mỗi lần đói đều khóc "oang oang oang" không ngừng.

Kế hoạch C chưa kịp triển khai đã bị Caesar gạch bỏ.

...

Caesar không thể đoán ra bóng đen tâm lý khi trưởng thành của Laura.

Khi ngày đàm phán càng đến gần, Caesar bận rộn với công việc, buộc phải tạm hoãn kế hoạch thức tỉnh bé heo con.

Còn phía bên kia, sự kiện con trai Adams, Charles, bị gài bẫy, mất tất cả, đã khiến gia đình Adams rơi vào hỗn loạn và hoang mang tột độ. Người mà Caesar phái đến đã thành công trà trộn vào đó. Theo manh mối mà Laura cung cấp, cuối cùng họ đã tìm ra tung tích của "người cha giả".

Hóa ra, ông ta không hề mất tích, mà bị gia tộc Adams bí mật đưa ra nước ngoài làm việc tại một viện nghiên cứu tư nhân.

Trùng hợp thay, cả Kaines và kẻ phản bội mà Laura nhận ra nhờ mùi ethanol cũng từng "ghé thăm" viện nghiên cứu này.

...

Laura không cảm thấy gì nhiều, nhưng cô rất hài lòng với những trò chơi dưới trăng và các "hoạt động đa dạng" gần đây của Caesar. Chỉ là hoa nhài có vẻ không chịu nổi. Nhưng không sao, một nghệ sĩ nhạc rock vĩ đại vốn dĩ phải học cách tận hưởng cuộc sống, và đời sống về đêm cũng là một phần của cuộc sống.

Khoảng thời gian vui vẻ, không lo nghĩ này kéo dài cho đến khi Laura xem tin tức.

Hiện tại cô bị Caesar tịch thu hết các thiết bị điện tử, nên mỗi ngày chỉ còn lại việc xem tivi, đọc tạp chí, đọc sách hoặc chơi guitar điện.

Giống như bao thiếu niên khác, niềm đam mê của Laura với mọi thứ cũng chỉ duy trì được vài phút. Khi cơn phấn khích trào dâng qua đi, cùng với sự hướng dẫn "tinh tế" của Caesar, niềm yêu thích của cô với guitar điện và trống dần mờ nhạt.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, theo thông lệ, Thủ tướng, Nữ hoàng và Tổng thống sẽ gửi lời chào đến nhân dân qua các bài phát biểu phát sóng trực tiếp.

Laura không thích vị Thủ tướng hiện tại. Khuôn mặt ông ta trông thật hung dữ, nhưng lại như bị ép phải khoác lên một chiếc mặt nạ giả tạo, giống như một con rối không được yêu mến.

Nhưng cô lại có ấn tượng khá tốt về Nữ hoàng, vì bài phát biểu của bà luôn ngắn nhất, trang phục thì rất đẹp.

Màu hồng đào rất hợp với mái tóc trắng của bà, hoa tai ngọc trai thật thanh lịch, và đôi găng tay trông rất đắt tiền.

Laura tựa cằm, khe khẽ ngân nga một bài hát, nhìn chăm chú vào hình ảnh Nữ hoàng đang vẫy tay, mỉm cười chào mọi người.

Nữ hoàng thật sự rất tao nhã.

Cô nghĩ, khi già đi, cô cũng muốn mặc đẹp như vậy. Nhưng chắc chắn sẽ không mặc những bộ đồ nghiêm túc gò bó như thế này, chúng sẽ cản trở việc cô tham gia nhảy quảng trường.

Không biết Caesar có nhảy điệu waltz với cô không nhỉ? Anh nghiêm khắc như vậy, liệu có biết nhảy không?

Đúng lúc Caesar đang gửi lời chúc năm mới đến toàn thể nhân dân, trong buổi phát sóng trực tiếp, một phụ nữ tóc nâu gợn sóng bất ngờ giơ súng, nhắm thẳng vào Caesar và bóp cò—

Laura hét lên, "Caesar!!!"

Nhưng trong buổi phát sóng, Caesar không thể nghe thấy tiếng cô, anh cũng không bị trúng đạn.

Bảo vệ bên cạnh anh đã kịp thời che chắn cho anh. Còn người phụ nữ tóc nâu trà trộn vào đó lại bị bắn trúng cánh tay phải, ngã xuống đất. Một nhóm lớn các nhân viên vũ trang lao lên và nhanh chóng bắt giữ cô ta.

Buổi phát sóng trở nên hỗn loạn, đám đông hoảng loạn không thôi, chỉ có phóng viên và nhiếp ảnh gia vẫn tiếp tục công việc của mình. Phóng viên cầm chặt micro, dù bị xô đẩy chao đảo vẫn hăng hái tường thuật, "Trời ơi, đây thực sự là một sự cố ngoài sức tưởng tượng... Kẻ nguy hiểm này bắn không chuẩn, không trúng tim của vị lãnh đạo vĩ đại của chúng ta..."

Laura ngồi trước màn hình tivi, không kìm được mà rên lên một tiếng, hai tay ôm lấy thái dương, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

Cơn đau đầu dữ dội khiến Laura mất kiểm soát. Cô ngã từ ghế sofa xuống, cuộn mình trên tấm thảm, tay ôm lấy trán. Cô vô tình làm đổ cốc nước, nhưng nước lạnh chẳng thể làm dịu đi sự khó chịu hiện tại. Đôi tay cô quờ quạng, vô thức đẩy chiếc điều khiển từ xa mà chẳng nắm được gì.

Laura thở hổn hển, trước mắt là một màn sương trắng mờ ảo. Con chim sơn ca dùng chiếc mỏ nhọn của mình mổ mạnh vào chiếc hộp đầy bí mật, khiến những ký ức điên cuồng trào ra, cuộn trào như thác lũ.

Cô nhìn thấy mình vô thức sử dụng dãy số để mở khóa máy tính của đối phương một cách dễ dàng.

"Quả nhiên, rung động là điều ngu ngốc."

Sơn ca với kỹ năng bắn bách phát bách trúng, ngay cả con ruồi đang bay trong không trung cũng không thoát khỏi.

Thế nhưng, khi cô nâng khẩu súng hướng về người đàn ông không nên khiến mình rung động, dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhắm thẳng vào tim anh, nhưng vào giây phút cuối cùng, viên đạn lại lệch hướng, không trúng mục tiêu.

Khi phát hiện ra mật mã của Caesar chính là thời điểm lần đầu tiên anh đánh dấu vĩnh viễn cô, sơn ca lần đầu tiên nhận ra mình đã rung động.

Một gián điệp yêu kẻ thù, ngay trước khi cô sắp ra tay giết chết anh.

Một phút sau khi nhận thức được tình cảm của mình, Laura nổ súng vào anh.

Nhưng không nhắm vào tim.

Sự nhận thức về tình yêu và sự phản bội lại đức tin của mình đồng thời ập đến.

Đây chính là bóng đen lớn nhất trong tuổi trưởng thành của sơn ca.