Mê Hoặc Tỷ Phu

Chương 2: Người đẹp



"Anh rể!" Tống Phi Vũ mỉm cười ngọt ngào, cô vẫy vẫy tay chào người đàn ông.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục sáng màu, dáng người so với trước đây càng thêm cường tráng hơn, cơ ngực đầy đặn không thể dấu dưới lớp áo âu kia, làn da cũng ngăm đen hơn rất nhiều, sự nam tính trong anh càng thêm mặn mà.

Nhưng Chu Chính suýt chút nữa không nhận ra cô gái ấy, mới mấy năm không gặp, đã thay đổi rất nhiều.



Tống Phi Vũ quả thật khác trước kia rất nhiều, thời cấp 3 cô vẫn để tóc dài, không chú ý ăn mặc trang điểm, đứng trong đám đông sẽ bị mờ nhạt không có ai chú ý đến cô.

Hiện tại cô đã thay đổi hoàn toàn về ngoại hình, cô học được cách trang điểm, kiểu tóc cùng quần áo cũng thay đổi phong cách, đặc biệt là hai năm trở lại đây cô đã cao lên không ít, lại học làm người dẫn chương trình trong trường nữa, người đẹp da trắng chân dài lại có khí chất, đã không còn là cô bé ngày xưa nữa.

Chu Chính nhìn thoáng qua Tống Phi Vũ, ánh mắt rời đi, anh nói: "Chị của em đang mang thai, hành động không tiện nên để anh tới đón em."

"Mang thai?" Tống Phi Vũ không biết chuyện đã xảy ra khi nào.

"Cô ấy chưa kịp nói với mọi người trong nhà." Chu Chính giải thích.

"Hóa ra là vậy!" Tống Phi Vũ buộc tóc lại, hôm nay cô có trang điểm qua nên da dẻ vô cùng hồng hào, ngẩng đầu lên, người đàn ông tình cờ nhìn thấy cô đang cắn môi.



"Đưa hành lý cho anh, chị gái của em vẫn đang đợi chúng ta về nhà ăn tối."

Chu Chính nhướn mày, cầm lấy hành lý rồi nhanh chân sải bước đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông, Tống Phi Vũ nghĩ thầm: "Người đàn ông này đối với mọi người cũng như vậy sao?"



Lúc lên xe, đợi cô gái thắt dây an toàn cẩn thận, Chu Chính mới bắt đầu khởi động xe, từ trước đến nay anh rất kiệm lời, hơn nữa đã lâu không gặp cô, tự nhiên cũng không có chủ đề gì nên nói chuyện gì, vì vậy mãi đến khi về đến nhà cũng không nói qua một câu.

Tống Viện đã làm xong cơm từ lâu, ở nhà chờ Tống Phi Vũ đến, nghe thấy tiếng chuông cửa thì đứng dậy ra mở cửa.

Tống Phi Vũ đã lâu không gặp Tống Viện, cửa vừa mở ra, cô lập tức ôm chầm lấy chị mình.

Hai chị em gặp nhau không thể không trò chuyện, Tống Viện nắm tay Tống Phi Vũ ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, đến thức ăn cũng quên mất, nếu không phải Chu Chính gọi bọn họ thì bọn họ cũng không nghĩ đến việc ăn cơm luôn.

"Tiểu Vũ, ăn nhiều một chút, tất cả đều là món em thích ăn." Tống Viện gắp rất nhiều món cho Tống Phi Vũ, đĩa đều chất đầy.

"Chị ơi, nhiều quá, chị đừng gắp nữa, em ăn không hết đâu." Tống Phi Vũ cười nói.

"Đúng thật." Tống Viện ý thức được mình gắp hơi quá thì không gắp thêm nữa, cô đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Tống Phi Vũ nói: "Con gái mười tám thay đổi chóng mặt, Tiểu Vũ của chúng ta thật xinh đẹp!"

"Phải không? Do em trang điểm thôi." Tống Phi Vũ cũng rất vui khi được khen.

Chu Chính yên lặng ăn cơm không chen lời vào, thỉnh thoảng xem qua tin tức các bộ phận gửi đến.

"Ôi, thời gian trôi nhanh quá, loáng cái em đã vào đại học." Tống Viện đột nhiên thở dài cảm thán.

Tống Phi Vũ cũng không biết tiếp lời như thế nào, mặc dù cô và Tống Viện là chị em nhưng không có nhiều tình cảm. Tống Viện hơn cô nhiều tuổi. Cô học tiểu học thì Tống Viện đã tốt nghiệp trung học nên họ vốn cũng không ở cùng nhau nhiều. Sau đó Tống Viện đi làm,nên càng ít tiếp xúc với nhau hơn, sau này Tống Viện đi lấy chồng nên nếu như không có chuyện gì quan trọng thì cô cũng sẽ không liên lạc với Tống Viện mấy. Nếu không phải tới Trường Hải đi học, nói không chừng quanh năm suốt tháng hai người cũng không thấy nhau được một lần.

“Về sau ở nhà đi, em bồi chị cùng nói chuyện.” Tống Viện nắm tay Tống Phi Vũ.

“Ở nhà?” Tống Phi Vũ cảm thấy không tiện, cô muốn ở lại trường học, làm gì cũng thuận tiện hơn.

"Ừ, chị đã sắp xếp xong hết rồi."

Tống Phi Vũ muốn từ chối, nhưng đã nói đến mức này, cô làm sao mà từ chối được.

“Ở đây cách trường học của em không xa, đạp xe cũng chỉ mất mười phút.” Tống Viện tiếp tục nói.

Tống Phi Vũ không có biện pháp đành phải đồng ý, "Được, em sẽ sống ở đây."

Tống Viện rất vui, và tiếp tục gắp đồ ăn cho Tống Phi Vũ.

Tống Phi Vũ bí mật liếc mắt nhìn người đàn ông, anh đang cúi đầu nhắn tin, có vẻ công ty đang có việc cần anh.