Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 819: Không có lương tâm



Thấy Vạn Bằng Vân nói như vậy thì Phan Lương Tiến đành phải buồn bực đồng ý: "Vâng, đại ca, ta biết rồi."

"Ừm." Vạn Bằng Vân chắp tay sau lưng, đi ra cửa.

Phan Lương Tiến nhíu chặt lông mày, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.

Nhìn tình hình này thì có vẻ Đại ca rất hài lòng với hôn sự của Vạn Tân Nguyệt và Lục Cảnh Nghiễn, nếu không thì cũng không đến mức để ý đến quà tặng gặp mặt của em chồng Vạn Tân Nguyệt như thế.

Lời nhắc nhở vừa rồi của hắn thì chắc hẳn là Đại ca hoàn toàn không nghe vào tai rồi.

Phải nói rằng, bản lĩnh rót canh mê hoặc của lão Tứ này thật sự quá giỏi, đều đến mức này rồi mà Đại ca vẫn không hề có chút nào nghi ngờ hắn cả.

Sớm muộn gì thì ta cũng sẽ lột da cáo của ngươi xuống dưới, để ngươi lộ ra nguyên hình!

Phan Lương Tiến cắn chặt răng.

Sau mùng tám thì các cửa hàng bắt đầu mở cửa buôn bán năm mới, mọi người dần dần bận rộn nhiều việc hơn.

Chỉ là chưa đến ngày mười lăm, nên cho dù có bận thì cũng không phải là quá bận, phần lớn thời gian vẫn là nghỉ ngơi, còn đối với trẻ em thì lúc này không cần hỗ trợ công việc trong đồng ruộng, học đường cũng chưa khai giảng nên đây là thời gian kết bạn chơi đùa.

Gọi bạn gọi bè đi cùng nhau đến các nhà chơi bao cát và xương dê, hoặc là đến bãi đất trống ở bên ngoài để thả diều, tóm lại là chơi vô cùng vui vẻ.

Bây giờ các gia đình ở thôn Bạch gia cũng đã kiếm được bạc, cuộc sống cũng khá giả hơn, tiền bạc trong tay người lớn cũng dư dả, không cần quá mức lo lắng tìm việc để kiếm sống, nên cũng yêu thương và chiều chuộng bọn nhỏ hơn, không để cho trẻ em phải đi kiếm sống và làm việc nhà quá sớm,...….

Lão ngoan đồng Bạch Học Văn nay đã làm rất nhiều diều và kêu bọn trẻ trong thôn đến lấy để chơi thả diều, hơn nữa còn tuyên bố nếu đứa nhỏ nào có thể thả diều cao nhất trong hai ngày này thì sẽ có phần thưởng.

Mà phần thưởng này cũng không giới hạn thời gian, có thể miễn một lần phải làm bài tập, cũng có thể nộp muộn một lần, nếu làm sai điều gì cũng có thể miễn một lần bị phạt thước,...….

Kết quả là những đứa trẻ trong thôn Bạch gia kể từ sau khi ăn sáng xong thì đều tụ tập thành từng đội và cầm diều ra ngoài bắt đầu chơi thả diều.

Gọi bạn gọi bè, người truy ta đuổi, rất náo nhiệt.

Cố Vân Khê nghe nói thôn Bạch gia có chuyện thú vị như vậy nên cũng không chịu ở nhà lâu thêm nữa, năn nỉ muốn tới thôn Bạch gia ở, Cố Tu Văn cũng không chịu nổi sự nhõng nhẽo của cô bé nên chỉ có thể đồng ý, chưa đến ngày mười lăm đã đưba người đến trong nhà Tô Mộc Lam.

Năm mới nên bốn đứa nhỏ đều ở nhà, Bạch Thủy Liễu và Bạch Mễ Đậu đều đã lâu không gặp Cố Vân Khê nên rất phấn khích lôi kéo cô bé cùng đùa giỡn, sau đó cùng nhau đi theo Bạch Thạch Đường học làm diều.

Hình con bướm, chim én, Ngũ Phúc,….

Năm đứa nhỏ rất hưng phấn chọn lựa hình vẽ yêu thích của mình rồi học theo Bạch Thạch Đường, lần lượt cầm vật liệu lên để mân mê.

Tuy rằng làm diều nhìn thì đơn giản nhưng mà làm thực tế thì không hề dễ dàng.

Sau khi thử vài lần, nếu không phải làm xiêu xiêu vẹo vẹo thì hoặc là làm không chắc chắn, chỉ cần thả một lần là bị gió thổi cho rơi tan tác, cho nên bận rộn cả ngày nhưng năm đứa nhỏ cũng không thể làm được một con diều hoàn chỉnh.

Nhưng mà bọn nhỏ cũng không nản, vẫn hưng phấn bừng bừng, buổi tối còn thắp đèn dầu bàn bạc xem nên làm như thế nào mới đúng, thức đến tận nửa đêm mới tự giác đi ngủ.

Đến ngày hôm sau, khi thức dậy thì tất cả đều tự giác dậy sớm, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà bắt đầu làm việc luôn.

Khiến cho Bạch Vĩnh Hòa cũng bắt đầu gia nhập trận doanh làm diều, cùng chơi với bọn trẻ.

Nhìn bọn trẻ mất ăn mất ngủ mà diều trong tay thì vẫn không được như ý thì Phùng thị ở bên cạnh đỡ trán thở dài: "Phí sức lực như vậy thì cứ đi lên trên huyện thành một chuyến, mua mấy cái về chơi thì bây giờ đã sớm chạy ra ngoài đùa giỡn rồi, nhìn tình hình này của bọn chúng thì ta đoán chắc đến buổi chiều cũng chưa thả được diều."

"Cũng không thể nói như vậy, chơi thôi mà, chơi cái gì thì cũng là chơi thôi."

Tô Mộc Lam cười bưng trái cây ra ngoài, sau đó cần một cái bánh đào giòn đưa cho Bạch Vĩnh Lạc đang bi bô.

Tiểu tử này bây giờ đã mọc ra bốn cái răng, cái thứ năm và thứ sáu cũng đang bắt đầu nhú lên, đây là thời điểm mà răng rất ngứa ngáy và muốn cắn đồ vật, nhìn thấy đồ ăn thì cậu bé hận không thể nhảy ra khỏi xe để lấy.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam đưa điểm tâm cho mình nên cậu bé nhếch miệng cười không ngừng, cầm bánh nhét vào miệng đang tràn đầy nước miếng.

"Ta đoán là so với thả diều thì bọn nhỏ càng thích quá trình làm diều hơn, chúng ta không phải cũng vậy sao? So với thời điểm chuyển sang năm mới thì thời gian năm trước chuẩn bị hàng Tết, chuẩn bị các dạng đồ vật này nọ sẽ có cảm giác hương vị Tết hơn."

Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy thì Phùng thị liền gật đầu: "Vậy cũng đúng, cũng được thôi, nếu bọn nhỏ không ngại vất vả thì cứ để bọn chúng làm đi, cũng miễn cho cả ngày chỉ biết ngập trong đống sách vở."

Bạch Vĩnh Hòa vô cùng siêng năng chăm chỉ, từ sau khi vào huyện học thì lại càng rõ ràng hơn, ngoại trừ việc ăn uống ngủ nghỉ và trêu đùa với Bạch Vĩnh Lạc thì cả ngày đều cầm sách vở.

Cho dù đang chơi đùa với bọn Bạch Mễ Đậu thì nói hai ba câu lại vòng về thảo luận việc học, cũng bởi vì Bạch Vĩnh Hòa quá siêng năng đọc sách nên Phùng thị có chút lo lắng, nếu sau này Bạch Vĩnh Hòa học nhiều thành mọt sách, thì sợ là không thể dễ dàng lấy vợ được.

Giống như bây giờ có thể buông bỏ sách vở trong tay và một lòng một dạ làm diều thì thật là hiếm có.

Phùng thị nhìn một lúc thì cũng cảm thấy tảng đá trong lòng có thể hơi hơi rơi xuống rồi.

Tô Mộc Lam mím môi cười không ngừng, cầm một ít lê khô để chơi đùa với Bạch Vĩnh Lạc.

Ai ngờ Bạch Vĩnh Lạc cũng không cần lê khô, mà lại duỗi hai tay về phía Tô Mộc Lam, bi bô muốn nàng ôm một cái.

"Nhìn con kìa, một thân toàn vụn điểm tâm, sẽ làm bẩn quần áo của thím mất." Phùng thị thấy Bạch Vĩnh Lạc không muốn ngồi xe đẩy nên vươn tay muốn ôm cậu bé xuống, nâng bằng hai tay để cho cậu bé dẫm chân lên trên mặt đất chập chững đi mấy bước.

Đã mặc quần bông và chân cũng đã mang giày đầu hổ nên cũng cho dù có đứng trên mặt đất thì cũng không sợ lạnh chân.

Kết quả Bạch Vĩnh Lạc thấy Phùng thị muốn ôm mình, thì mở to hai mắt nhìn nàng rồi sau đó vươn tay gạt hai tay của Phùng thị ra, vẫn hướng về phía Tô Mộc Lam vừa ya vừa cười.

"Nào, để thím ôm." Tô Mộc Lam thấy thế liền vươn tay phủi vụn điểm tâm trên người của Bạch Vĩnh Lạc, sau đó bế lên, đặt cậu bé ngồi ở trên đùi.

"Đồ không có lương tâm, cả ngày đều chăm sóc con mà bây giờ thì lại ghét bỏ ta sao?" Phùng thị vươn tay chọc cái trán của Bạch Vĩnh Lạc.

Bạch Vĩnh Lạc cũng không tức giận, duỗi hai tay nhỏ bé xoa trán, sau đó tựa đầu vào trong ngực của Tô Mộc Lam, nằm sấp trên vai nàng, còn đưa tay lên vỗ trên người mình, rồi "A a" hai tiếng.

"Muốn ngủ rồi sao?" Tô Mộc Lam xoa đầu nhỏ của Bạch Vĩnh

Lạc.

Bạch Vĩnh Lạc vùi đầu vào vai của Tô Mộc Lam rồi hít cái mũi.

"Chắc là buồn ngủ rồi, nào nào, để thím vỗ vỗ." Tô Mộc Lam đặt Bạch Vĩnh Lạc vào trong khuỷu tay, để cho đầu nhỏ của cậu bé tựa vào trong ngực, tay kia thì ôm cái mông nhỏ lên rồi nhẹ nhàng vỗ.

Vẻ mặt của tiểu tử kia vô cùng thỏa mãn, chui vào trong lòng ngực của Tô Mộc Lam và hừ hừ hai tiếng rồi nhắm mắt lại.

Tô Mộc Lam thấy đứa nhỏ này thật sự vô cùng đáng yêu nên liền hôn lên má cậu bé sau đó bắt đầu hát ru và hơi đung đưa.
— QUẢNG CÁO —