Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 12: Gọi Anh Đến Bên



Đới Mẫn Giai rời khỏi công ty Nhất Quang với tâm trạng nặng nề và uất ức sau cuộc trò chuyện căng thẳng. Cô biết rằng Hoắc Kỳ Xuyên nói đúng, nhưng việc bị la mắng trước mặt anh khiến cô cảm thấy tổn thương sâu sắc. Đến khi về tới nhà, cô vẫn chưa thể thôi suy nghĩ khó chịu. Cô cảm thấy mình cần phải xả stress và giải tỏa cảm xúc.

Đới Mẫn Giai đứng trước gương, chăm chú ngắm nhìn hình ảnh của mình trong chiếc váy màu vàng rực rỡ. Chiếc váy ôm sát tôn lên những đường cong quyến rũ của cô, khiến cô trông vừa thanh lịch vừa cuốn hút. Màu vàng tươi sáng làm nổi bật làn da trắng mịn và mái tóc đen dài buông xõa.

Cô chỉnh lại vài lọn tóc, thoa thêm chút son môi màu đỏ nhạt để tăng thêm phần quyến rũ. Ánh đèn trong phòng chiếu sáng, phản chiếu lên đôi mắt lấp lánh của Lan, khiến cô trông như một nữ hoàng giữa bữa tiệc đêm.

Cô bước ra khỏi nhà, ánh đèn đường lung linh chiếu sáng con đường dẫn đến quán bar. Mỗi bước đi, chiếc váy vàng như tỏa sáng trong đêm, khiến cô trở nên nổi bật giữa đám đông.

Khi đến trước cửa quán bar, Đới Mẫn Giai dừng lại một chút, hít thở sâu để trấn tĩnh. Cô biết rằng đêm nay có thể sẽ thay đổi nhiều thứ. Cô tự tin bước vào quán, ánh đèn mờ ảo và âm nhạc nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng.

Cô chọn một ghế ở góc tại quầy bar, ngồi xuống và gọi một ly cocktail. Mọi ánh mắt trong quán bar dường như đều đổ dồn về phía cô. Không chỉ vì chiếc váy nổi bật, mà còn vì phong thái tự tin và quyến rũ của cô.

Ly thứ nhất rồi đến ly thứ hai, men rượu bắt đầu làm cô chếnh choáng. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần, chỉ còn lại những cảm xúc rối bời. Trong lúc chếnh choáng, cô nhớ tới Hoắc Kỳ Xuyên, người đã vừa la mắng mình một cách thẳng thừng nhưng cũng là người đã cứu mình khỏi tình huống nguy hiểm. Cô lôi điện thoại ra, tìm đến số điện thoại của anh và nhắn tin dưới cái tên “Yên Chi“.

Hoắc Kỳ Xuyên đã nhắn cho cô không ít tin vào những ngày qua, chào buổi sáng và kèm cả chúc ngủ ngon nhưng chẳng một tin nào được cô đáp lại.

- Chào anh, Hoắc tổng. Tôi đang ở quán bar, cần người uống cùng. Anh có rảnh không?

Vào lúc này, Hoắc Kỳ Xuyên đang ngồi trong văn phòng, làm việc muộn như mọi ngày. Tiếng thông báo tin nhắn vang lên khiến anh nhìn lên màn hình điện thoại. Khi thấy tin nhắn từ “Yên Chi”, anh lập tức mở to mắt. Cảm giác hồi hộp và phấn khích tràn ngập trong lòng, anh không do dự mà lập tức đứng dậy, bỏ lại công việc dang dở.

- Thư ký Vương, cậu cũng về sớm đi. Mai chúng ta sẽ tiếp tục.



Thư ký Vương còn chưa kịp hiểu tình hình thì đã thấy Hoắc tổng biến mất trong thang máy. Chuyện gì đột ngột khiến anh phải đi gấp như thế?

Anh lái xe nhanh chóng đến quán bar, trong đầu chỉ nghĩ đến việc tìm Yên Chi và đảm bảo rằng cô không nói dối. Khi bước vào quán bar, ánh mắt anh lướt nhanh qua từng góc phòng cho đến khi thấy cô ngồi ở quầy bar, mặt cô đỏ bừng vì men rượu.

- Yên Chi! - Hoắc Kỳ Xuyên gọi lớn, tiến lại gần cô.

Đới Mẫn Giai quay lại, thấy Hoắc Kỳ Xuyên thật sự xuất hiện, đôi mắt cô lấp lánh nhưng mờ mịt.

- Anh đến rồi! - Cô nói, giọng nghẹn ngào. - Tôi thật sự không biết phải làm gì nữa.

Anh ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cô:

- Em đã uống quá nhiều rồi. Để tôi đưa em về nhà.

Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn chứa đầy sự tức giận:

- Không, tôi không muốn về nhà. Tôi muốn nói chuyện, Hoắc tổng.

Hoắc Kỳ Xuyên thở dài, nhưng anh vẫn ngồi xuống, lắng nghe cô:



- Được rồi, em nói đi.

Đới Mẫn Giai bắt đầu nói với giọng đầy uất ức:

- Anh biết không, hôm nay tôi bị cấp trên của mình la mắng thậm tệ. Anh ta thật sự không hiểu gì cả! Lúc nào cũng muốn kiểm soát mọi thứ, không cho tôi cơ hội chứng minh khả năng của mình.

Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, cố giấu sự ngạc nhiên:

- Cấp trên của em là người như thế nào?

- Anh ta rất lạnh lùng và cứng nhắc. Tôi đã cố gắng hết sức để dự án thành công, nhưng anh ta không hề hiểu. Chỉ biết la mắng và chỉ trích. - Đới Mẫn Giai ực lên một cái rồi tiếp tục, mượn gió bẻ măng mà xã tức người trước mặt.

Hoắc Kỳ Xuyên cảm thấy trong lòng mình có một chút khó xử, nhưng anh vẫn tiếp tục lắng nghe dù anh chẳng hay biết người cô đang nói tới là mình.

- Thật là khó khăn cho em. Anh ta có bao giờ khen ngợi hay động viên em không?

- Không bao giờ! - Cô nói, giọng càng lúc càng bức xúc. - Tôi chỉ muốn được công nhận và tôn trọng. Nhưng anh ta cứ làm tôi cảm thấy mình vô dụng.

Đới Mẫn Giai ậm ừ, người ngả vào người của Hoắc Kỳ Xuyên rồi thầm thì:

- Nhưng thật ra anh ta cũng rất tốt với nhân viên dưới trước, cũng rất đẹp trai. Tôi chỉ muốn nói để giải tỏa cơn giận thế thôi.