- Tôi luôn ở đây để giúp em, Yên Chi. Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn, nhưng bây giờ, hãy để tôi đưa em về.
Đới Mẫn Giai lắc đầu, cố gắng đứng vững:
- Tôi không muốn về nhà.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy thì tôi sẽ đưa em đến một khách sạn gần đây. Em có thể nghỉ ngơi một đêm và tỉnh táo lại.
Đới Mẫn Giai gật đầu. Anh dìu cô ra khỏi quán bar, đưa cô đến xe và lái thẳng đến khách sạn gần nhất. Khi họ đến nơi, Hoắc Kỳ Xuyên giúp cô làm thủ tục nhận phòng, rồi đưa cô lên phòng.
- Em nghỉ ngơi đi, Yên Chi. Nếu cần gì, em cứ gọi cho tôi. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, đặt chìa khóa phòng lên bàn.
Đới Mẫn Giai nhìn anh, cảm thấy trong lòng dịu lại.
- Cảm ơn anh, Hoắc tổng.
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
- Em nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Ngay khi Hoắc Kỳ Xuyên định rời khỏi phòng, Đới Mẫn Giai bỗng nhiên kéo mạnh tay anh khiến anh đổ ập lên người cô, ánh mắt cô rực lửa. Trước khi anh kịp phản ứng, cô đã chủ động ôm lấy cổ anh và hôn lên môi anh. Hoắc Kỳ Xuyên bất ngờ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra.
- Yên Chi, em đang say. Đừng làm vậy! - Hoắc Kỳ Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói anh run rẩy.
Đới Mẫn Giai không nghe lời, tiếp tục kéo anh lại gần:
- Tôi không say, Hoắc tổng. Tôi biết mình đang làm gì. Tôi muốn anh.
Hoắc Kỳ Xuyên cố gắng kiểm soát tình huống, nhưng sự quyến rũ của Đới Mẫn Giai khiến anh khó lòng chống cự:
- Yên Chi, chúng ta không nên làm thế này. Em cần nghỉ ngơi.
- Hoắc tổng, đừng từ chối tôi. Tôi thật sự cần anh lúc này.
Đới Mẫn Giai đột ngột xoay chuyển, đè lên người Hoắc Kỳ Xuyên. Từ trên cao, cô cẩn thận đánh giá gương mặt góc cạnh của anh.
- Yên Chi?
Hoắc Kỳ Xuyên muốn lần nữa khuyên bảo Đới Mẫn Giai, nhưng chẳng ngờ tới vào lúc lời còn chưa nói ra, cô đã thẳng thừng lột bỏ chiếc váy khỏi người. Dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng, đường cong và những phần lồi lõm đồng loạt lộ ra.
Đới Mẫn Giai cúi xuống, cặp nhũ hoa căng tròn, đẫy đà đè lên trước ngực người bên dưới. Hoắc Kỳ Xuyên cứng đờ cả người, cắn chặt răng để ép bản thân phải tỉnh táo. Anh không muốn lợi dụng cô vào lúc cô không có mấy phần tỉnh táo. Nhưng người bên trên lại không nghĩ vậy.
Vuốt ve khuôn mặt của Hoắc Kỳ Xuyên, Đới Mẫn Giai tự hỏi cô nên bắt đầu ngấu nghiến anh từ đâu. À đúng rồi, nơi đó sẽ là đôi môi mà ban sáng đã dạy dỗ cô một bài học. Không chút chần chừ, Đới Mẫn Giai cúi xuống mút mạnh mẽ môi dưới của anh, tách hàm răng anh ra, len lỏi vào trong khoang miệng.
Vừa rồi, Hoắc Kỳ Xuyên đã tiếp với Đới Mẫn Giai vài ly rượu. Chúng chẳng là gì so với tửu lượng của anh, nhưng ngay thời khắc này anh không còn tự tin vào cơ địa của mình nữa.
Hoắc Kỳ Xuyên đặt tay lên hông Đới Mẫn Giai nắm chặt, đổi ngược tình thế. Anh cuốn lấy lưỡi của cô, bắt cô trao cho anh toàn bộ mật ngọt trong khoang miệng. Lật người, anh đè cô ở bên dưới, từ bờ môi di chuyển xuống cần cổ trắng ngần. Bàn tay cũng dần luồn vào bên trong váy, nắm lấy bờ mông đẫy đà xoa bóp.
Đới Mẫn Giai không muốn bản thân thua cuộc. Cô bắt đầu lần mò cởi nút áo của Hoắc Kỳ Xuyên. Cho đến chiếc nút cuối cùng, thân hình cường tráng do thường xuyên tập luyện được ánh đèn vàng mờ ảo soi rọi. Cô không chút chần chừ nào, mân mê khối cơ bắp trước mặt.
- Có thích không?
Hoắc Kỳ Xuyên quăng áo sang một bên, tiện tay cởi luôn chiếc váy trên người Đới Mẫn Giai, giọng anh đã khàn đục. Thân hình của người con gái trắng nõn trắng nà, đẹp không chút tì vết, những nơi nhạy cảm vẫn còn bộ đồ nhỏ che chắn cũng đủ để mời gọi anh.
Hoắc Kỳ Xuyên bắt đầu công cuộc khám phá một cách thích thú. Anh kích thích hai bầu ngực căng mọng, làm cho Đới Mẫn Giai đê mê, khiến cô không biết từ bao giờ đã tự làm ướt bên dưới.
- Không… Bên dưới…
Đẩy hai chân cô lên cao, anh không cho phép cô ngăn cản anh lại, dùng miệng an ủi nơi tư mật của cô. Mỗi lần chiếc lưỡi anh đi qua đều nhận được cơn giật người từ cô.
Đới Mẫn Giai mơ màng, vừa say trong hơi men, vừa đắm chìm bởi từng đợt khoái cảm của Hoắc Kỳ Xuyên mang lại. Ngay giây sau, cô cảm nhận được cảm giác lần đầu tiên có thứ gì đó đi vào bên trong nụ hoa chưa từng bị khai phá.