Làm sao mà cô quên được cái đêm hôm đó cô đã bị anh hành hạ tới mức nào chứ.
Thậm chí cô đã bị ngất xỉu và phải vào trong bệnh viện nằm vài ngày, không những thế từ sau lần đó cô còn mang thai nên Tiểu Hạ Nhu mới có mặt ở trên cõi đời này.
Một hình phạt nặng nề như vậy, làm sao Mộc Tịch Nhiên có thể quên được.
Nguyên Chính Quân giữ lấy cổ chân của Mộc Tịch Nhiên khiến cô không thể lùi lại cũng không thể chạy trốn. Nhìn cô ngồi co ro trong sự sợ hãi Nguyên Chính Quân không cảm thấy thương hại mà thậm chí còn muốn trừng phạt cô thêm. Anh đưa tay ôm lấy gáy của Mộc Tịch Nhiên, sau đó cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi của cô.
"Ưm…"
Mộc Tịch Nhiên nhắm tịt mắt lại, cô bám lên vai của anh ra sức đẩy nhưng không thể làm gì được. Gáy của cô bị bàn tay to lớn bóp chặt lấy, ép cô tiếp nhận nụ hôn mà không được quyền từ chối anh. Nguyên Chính Quân cưỡng hôn Mộc Tịch Nhiên một cách mạnh bạo đến mức cô có cảm giác môi mình đang bị anh xâu xé, nghiền nát giống như hổ đói đang cắn xé miếng mồi ngon.
Sau một lúc lâu chìm đắm trong màn hôn đầy ướt át, Nguyên Chính Quân buông tay ra khỏi người của Mộc Tịch Nhiên, cả hai đều liên tục thở dốc. Mộc Tịch Nhiên im lặng nhìn anh, đưa tay lau miệng rồi vội vã lùi lại đằng sau. Hàng loạt hành động của cô khiến Nguyên Chính Quân nổi giận, đôi lông mày của anh khẽ nhíu xuống, giọng nói gằn thét lên nghe thật đáng sợ:
"Ai cho phép em lau miệng? Còn không mau qua đây, mau lại đây!"
Nguyên Chính Quân lớn tiếng quát cô, những y tá đi bên ngoài hành lang còn nghe rõ mồn một giọng nói của anh vang vọng ra ngoài. Mộc Tịch Nhiên kéo chăn che người đi, lần này cô không thể nghe lời anh như bốn năm trước. Nguyên Chính Quân thế này khiến cô sợ, cô chỉ biết ngồi im trên giường siết chặt lấy chăn và cầu nguyện rằng anh sẽ không làm gì tới mình.
"Mộc Tịch Nhiên, em đang làm tôi điên đấy. Có nghe tôi nói cái gì không? Em dám ngó lơ lời tôi nói sao?"
Thấy cô không nghe lời Nguyên Chính Quân bèn trèo lên giường. Anh đi đến kéo chiếc chăn rời khỏi người cô sau đó giằng lấy cổ áo của cô và bắt đầu cởi nó ra. Mộc Tịch Nhiên vừa khóc vừa van xin:
"Đừng… xin anh đừng đối xử với em như vậy."
Nguyên Chính Quân bóp chặt lấy hai má của cô, đôi mắt anh đỏ ngầu giận dữ:
"Chuyện em phản bội tôi, tôi vẫn chưa quên đâu. Em đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua dễ dàng sau bốn năm em biến mất, sự trả thù này của tôi là nhẹ nhàng nhất với em rồi đấy."
Cơ thể của Mộc Tịch Nhiên vẫn còn chưa khỏe hẳn, những vết thương trên cơ thể cũng chưa hết đau vì thế cô sẽ không thể chịu được nếu bị cưỡng bức một lần nữa. Nguyên Chính Quân xé áo của Mộc Tịch Nhiên vứt xuống dưới đất, chính mắt anh nhìn thấy những vết thương còn đang hở miệng trên người cô nhưng tâm vẫn không hề lay động.
"Thay vì làm nhục em, tại sao anh không giết em luôn cho rồi." Mộc Tịch Nhiên vô cảm nhìn Nguyên Chính Quân, miệng khẽ nói.
Nguyên Chính Quân cúi người hôn lên bờ vai trần của cô, chỗ nào trên người cô có vết thương thì anh sẽ tránh. Anh vừa hôn vừa trả lời:
"Giết em? Hừ… một ý tưởng không tệ!"
Mộc Tịch Nhiên đau đớn siết chặt hai tay lại sau đó từ từ buông lỏng ra, những thứ cô mặc trên người đều dần dần bị Nguyên Chính Quân lột xuống. Cô chỉ biết yên lặng không phản kháng, nước mắt chảy xuống không ngừng nhưng Nguyên Chính Quân lại chẳng để tâm.
Anh thật độc ác! Anh đối xử với cô như vậy nhưng lại chẳng quan tâm đến cảm xúc của cô.
Chẳng mấy chốc Mộc Tịch Nhiên đã bị anh đè xuống hạ thân từ lúc nào không hay. Cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong, giọng đầy nghẹn ngào:
"Anh giết em đi, dùng cái gì để giết em cũng được."
Nguyên Chính Quân mỉm cười lắc đầu:
"Tôi sẽ giết em nhưng không phải bây giờ."
"Anh có còn yêu em nữa không?"
"Tình yêu hả? Chính em đã giẫm nát nó rồi còn gì. Tình yêu mà tôi dành cho em ấy, nó đã đi theo sự phản bội của em từ bốn năm trước rồi."
Mộc Tịch Nhiên cắn răng nhắm chặt mắt lại, một dòng nước mắt chảy ngang xuống vành tai. Cơ thể cô lại một lần nữa bị anh chà đạp, dù đang bị thương nhưng anh cũng chẳng nhẹ tay với cô.
Nguyên Chính Quân thúc mạnh vào người cô khiến cơ thể nhỏ bé không ngừng rung chuyển. Ở phần đùi của cô còn có một vết thương vẫn chưa lành nhưng do sự va chạm mạnh nó lại hở ra và chảy máu. Mộc Tịch Nhiên đau đớn siết chặt lấy nệm giường, cô mím môi chịu đau và nhất quyết không chịu rên lên những thứ âm thanh d*m đãng đó.
"Hức…"
Vết thương trên người cô có vài chỗ đã chảy máu Nguyên Chính Quân nhìn thấy nó nhưng lại tỏ vẻ thờ ơ đến đáng sợ. Chính anh là người cứu cô về, chính anh là người để cô ở đây dưỡng thương cho khỏe lại nhưng cũng chính anh lại là người khiến những vết thương đó một lần nữa đem sự đau đớn đến hành hạ cô.
Sau một hồi vận động, Nguyên Chính Quân thỏa mãn được dục vọng của mình liền tỏ ra hưng phấn. Gương mặt anh lúc đó chẳng khác gì những kẻ biến thái chuyên đày đọa bạn tình ở trên giường cả.
Mộc Tịch Nhiên nằm xụi lơ dưới mặt giường, cơ thể cô không chịu được cưỡng ép mà mất đi toàn bộ sức lực. Cô run rẩy nằm co người lại, mệt mỏi kéo chăn che đi cơ thể trần trụi đầy đau đớn. Nguyên Chính Quân hành sự xong thì chẳng thèm để tâm đến cô, anh vô cảm đến đáng sợ khiến Mộc Tịch Nhiên chỉ biết nhìn anh đầy thất vọng.
Reng… reng… reng…
Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Nguyên Chính Quân reo lên. Anh đang cài lại cúc áo thì nhận được cuộc gọi từ Jazlet, anh lập tức bắt máy.
"Có chuyện gì thế?"
Nguyên Chính Quân mặc quần áo xong liền quay lại nhìn Mộc Tịch Nhiên. Vì bất ngờ đụng phải ánh mắt của anh nên Mộc Tịch Nhiên liền kéo chăn che mặt, cô nằm run rẩy trong chăn không dám nói lời nào.
"Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay."
Nói chuyện điện thoại xong, Nguyên Chính Quân liền cúp máy. Trước khi rời đi anh còn bước đến bên đầu giường, kéo chiếc chăn đang che đi gương mặt mệt mỏi của Mộc Tịch Nhiên. Thấy cô đang khóc, anh có chút nhói lòng nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, trấn an:
"Ngoan ngoãn dưỡng thương ở đây, đợi khi nào em khỏe tôi sẽ đến đón em về Dalicat. Tiểu Nhu nhớ em lắm đấy, con bé rất mong được gặp em vì thế phải nhanh chóng khỏe lại đấy."
Nguyên Chính Quân muốn cô khỏe lại nhưng lại cưỡng bức cô khiến vết thương trên người cô chưa khỏi hẳn thì đã nặng hơn trước. Dù anh làm những chuyện quá đáng ấy nhưng Mộc Tịch Nhiên không thể hận anh, cô biết chuyện mình gây ra cho anh là không thể tha thứ nhưng chỉ có điều hậu quả cô phải chịu không ngờ lại kinh khủng như thế này thôi.
Sau đó Nguyên Chính Quân liền mở cửa bước ra ngoài. Lúc này bên ngoài có mấy thành phần ăn không ngồi rồi nghe lén chuyện của người khác. Thấy Nguyên Chính Quân bước ra, mấy cô y tá đứng khép nép lại run sợ:
"Đại… đại thiếu gia."
Cứ tưởng Nguyên Chính Quân sẽ phạt mình nhưng anh lại chẳng để ý. Anh chỉ tay vào trong phòng rồi nói:
"Chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Vâng."
Nguyên Chính Quân rời khỏi nhà trị thương với tâm trạng thoải mái, trái ngược với anh, Mộc Tịch Nhiên lại cảm thấy toàn thân nhức mỏi những chỗ vết thương hở ra rồi chảy máu lại bắt đầu nhói đau.
Y tá hóng chuyện mở cửa phòng lén nhìn cô, thấy quần áo của Mộc Tịch Nhiên vứt ngổn ngang trên nền đất và thân ảnh nhỏ bé nằm run rẩy trên giường là họ đã thấy sợ. Mấy cô y tá vội vàng rời đi, vừa đi vừa tám chuyện:
"Nghe nói cô gái đó từng phản bội đại thiếu gia nên mới phải nhận sự trừng phạt của anh ấy."
"Nhưng đại thiếu gia cũng quá đáng thật đấy! Dù sao thì cơ thể cô ấy còn yếu, trên người lại có hàng đống vết thương như vậy mà vẫn cưỡng bức cho bằng được."
"Suỵt… các cô bé mồm thôi, mau đi làm việc đi."
Tần Lục đi qua mấy cô y tá đó và nghe được những gì mà họ nói với nhau. Anh ta cảm thấy lo cho tình trạng sức khỏe của Mộc Tịch Nhiên, dù sao cô cũng là bệnh nhân của anh ta mà, đã là bác sĩ thì phải lo cho bệnh nhân của mình chứ.
Cốc… cốc…
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mộc Tịch Nhiên liền lau hết nước mắt đi, cô gắng gượng ngồi dậy với cơ thể đau nhức. Chiếc chăn trên người cũng chẳng che được những vết thương trên cơ thể cô.
"Mộc Tịch Nhiên, cô không sao chứ?"
Tần Lục mở cửa bước vào, câu đầu tiên anh ta hỏi là tình trạng của cô hiện tại.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô ngồi run rẩy trên giường với những vết thương và quần áo cái thì bị xé, cái thì còn nguyên nằm ngổn ngang dưới đất là anh ta đã đoán được cô đang cảm thấy thế nào.
"Tôi xin lỗi, nếu không phải vì thấy tôi bôi thuốc cho cô thì đại thiếu gia cũng không làm thế này với cô."
Mộc Tịch Nhiên lắc đầu, cô nói:
"Không phải lỗi của anh, bởi ngay từ lúc đầu anh ấy đến đây, anh ấy đã xác định sẽ làm thế với tôi rồi."
Tần Lục thấy thương cho Mộc Tịch Nhiên, mặc dù cô là người đã khiến sự nghiệp của Nguyên Chính Quân sụp đổ vào bốn năm trước nhưng cũng là do hoàn cảnh bất đắc dĩ phải làm vậy. Con người Nguyên Chính Quân rất coi trọng sự nghiệp, tính cách có phần hơi tàn nhẫn vì thế anh thù rất dai.
"Vết thương trên người cô sao rồi? Chắc là… lại nặng hơn có phải không?"
Mộc Tịch Nhiên lẳng lặng kéo chăn lên để lộ đôi chân trắng mịn nhưng bây giờ lại chằng chịt những vết bầm tím. Cô kéo cao hơn chút nữa, một vết thương hở miệng đang chảy máu ở ngay dưới bắp đùi của cô trông có vẻ nặng. Tần Lục còn cảm thấy đau đớn thay cô, anh ta nói:
"Để tôi gọi y tá đến bôi thuốc cho cô."
"Không cần đâu, tôi tự làm được. Bác sĩ Tần tôi hỏi anh cái này…"
Thấy Mộc Tịch Nhiên ngập ngừng muốn nói gì đó nên Tần Lục mới tiếp lời:
"Cô cứ hỏi đi."
"Ở đây… có thuốc tránh thai không?"
"Sao cơ?"
"Nếu có thì nhờ anh mang cho tôi một ít. Tôi không muốn chuyện bốn năm trước lại tái diễn lần nữa. Cầu xin anh hãy đưa thuốc cho tôi, Tần Lục..."