Nhìn Mộc Tịch Nhiên như vậy Tần Lục quả thực không muốn đưa thuốc cho cô bởi thuốc tránh thai uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng vì cô van xin anh ta quá nên Tần Lục mới bất đắc dĩ phải đưa thuốc cho cô.
Sau khi nhận được thuốc, Mộc Tịch Nhiên đã nhanh chóng bỏ vào miệng, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống. Chỉ khi uống xong cô mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì không cần phải lo lắng bản thân sẽ mang thai con của Nguyên Chính Quân. Anh ghét cô như vậy vì thế làm sao có thể yêu quý con cô được. Về phía Hạ Nhu thì Mộc Tịch Nhiên vẫn luôn lo lắng, thấp thỏm không yên, chỉ mong Nguyên Chính Quân sẽ không làm gì con bé.
Tối hôm đó trong khi đang ngồi làm việc trong phòng, Nguyên Chính Quân chẳng tài nào tập trung được khi hình ảnh của Mộc Tịch Nhiên toàn thân bị thương cứ hiện lên trong đầu anh. Nguyên Chính Quân ném đống giấy tờ sang một bên, đầu óc anh cứ rối tung lên vô cùng khó chịu. Tại sao anh lại cảm thấy lo lắng cho cô như vậy? Đáng lẽ ra anh không nên có cảm giác đó với kẻ đã phản bội mình.
Vậy mà tâm anh lại cứ làm trái lại hành động của anh.
Mặc dù ra tay hành hạ cô nhưng trái tim anh lại đau quặn lại khi thấy cô bị thương.
Chắc chắn anh bị điên thật rồi!
"Chết tiệt…"
Nguyên Chính Quân đứng bật dậy, nét mặt thoáng chút mệt mỏi. Anh đưa bàn tay chạm vào mặt, cố gắng không nghĩ đến Mộc Tịch Nhiên nhưng càng muốn quên lại càng nhớ cô.
Hết cách, anh liền vơ lấy chìa khóa xe và áo khoác để ra ngoài. Sở quản gia định hỏi anh đi đâu nhưng thấy vẻ mặt cau có lại vội vàng của anh, Sở quản gia bèn im lặng.
Nhà trị thương.
Nguyên Chính Quân mở cửa bước vào trong nhà trị thương, điều đầu tiên anh làm chính là vào thẳng trong phòng bệnh của Mộc Tịch Nhiên đang nằm. Anh khẽ xoay nhẹ tay nắm cửa sau đó mở ra rồi bước vào. Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào trong căn phòng, dựa vào ánh trăng ấy Nguyên Chính Quân mới nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đang nằm trên giường. Anh bước đến cạnh giường bệnh, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Mộc Tịch Nhiên. Thấy cô ngủ ngon lành như vậy, Nguyên Chính Quân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh muốn kiểm tra vết thương trên người của cô nên đã lật chăn lên. Thao tác của anh có hơi gấp gáp vì thế không cẩn thận lại đánh thức Mộc Tịch Nhiên tỉnh dậy. Nhìn thấy Nguyên Chính Quân xuất hiện trước đầu giường trong khi cô đang ngủ khiến Mộc Tịch Nhiên hoảng hồn. Cô vội vã vùng dậy, kéo chăn ngồi lùi lại đằng sau.
"Nguyên… Nguyên Chính Quân, sao giờ này anh lại ở đây?"
Đứng dưới ánh trăng, dáng vẻ của Nguyên Chính Quân sừng sững như một tòa thành cao lớn nhưng một nửa lại che bởi bóng tối sâu thẳm. Anh thu bàn tay định chạm vào cô trở về, ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng lại có chút quan tâm, để ý đến Mộc Tịch Nhiên. Anh nói:
"Vết thương... sao rồi?"
Mộc Tịch Nhiên siết chặt lấy chăn, ánh mắt đưa lên nhìn anh rồi lại đưa xuống. Cô đáp:
"Đã hết đau rồi."
"Vậy thì tốt."
Nói rồi Nguyên Chính Quân liền xoay người bước đi, lạnh lùng và vô tình khiến Mộc Tịch Nhiên đau lòng. Anh chỉ nói có vài câu đã rời đi rồi, trong khi cô đã hi vọng anh sẽ ở lại an ủi cô, chăm sóc cô lâu hơn một chút.
Sau khi cánh cửa khép lại, Mộc Tịch Nhiên bỗng mỉm cười chua chát. Cô đã vọng tưởng quá nhiều rồi đến mức nghĩ rằng Nguyên Chính Quân sẽ thực sự ở lại bên cạnh cô.
"Mộc Tịch Nhiên, anh ấy hận mày như vậy, mày lấy tư cách gì mà mong anh ấy ở lại bên mày? Thật ngu ngốc…"
Mộc Tịch Nhiên khẽ thở dài rồi đưa mắt nhìn ra ánh trăng ngoài kia. Ánh trăng ấy khiến cô nhớ lại lúc còn ở trong căn phòng của Dalicat, đó là nơi ngắm trăng ở một góc độ đẹp nhất chỉ tiếc là Mộc Tịch Nhiên đã không còn cơ hội bước vào căn phòng ấy nữa rồi.
…
Vài ngày sau.
Sau khi sức khỏe của Mộc Tịch Nhiên đã đỡ hơn, các vết thương hầu hết đã khỏi hẳn, Nguyên Chính Quân liền đến đưa cô tới Dalicat gặp con gái.
Vừa bước xuống xe, Mộc Tịch Nhiên đã ngước mắt nhìn toàn bộ căn biệt thự khang trang đã thu hút cô từ lần đầu tiên bước vào. Cô nhớ đến cái lần đầu cô được anh đề nghị làm vệ sĩ, đưa cô tới đây và sống cạnh anh.
Dalicat sau bốn năm vẫn lộng lẫy như vậy, chỉ tiếc là đã quá nhiều thứ thay đổi, trong đó có cả mối quan hệ giữa Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân.
Mộc Tịch Nhiên theo sau Nguyên Chính Quân vào trong nhà, Jazlet ngồi trong xe nhìn theo hai người họ, mong là sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vừa vào trong nhà, đúng lúc Sở quản gia đang bế Tiểu Nhu đi xuống dưới, Tiểu Nhu nhìn thấy mẹ về liền rời khỏi vòng tay của Sở Mạc chạy đến bên cạnh Mộc Tịch Nhiên.
"Mami, cuối cùng mẹ cũng về rồi."
Nhìn thấy con gái vẫn bình an vô sự, Mộc Tịch Nhiên mừng lắm. Cô giang tay bế con bé, ôm chặt con bé vào lòng và nói:
"Mẹ nhớ con lắm Tiểu Nhu."
"Con cũng nhớ mẹ lắm đó, từ giờ chúng ta sẽ sống ở nhà của ba đúng không mẹ?"
"Sao?"
"Nhà ba to quá trời luôn, con thích ở đây lắm nhưng nếu mẹ không ở đây thì Tiểu Nhu cũng không ở."
Nghe vậy Nguyên Chính Quân liền bước đến, anh đặt tay lên vai Mộc Tịch Nhiên khiến cô giật mình sau đó cúi người xuống:
"Đương nhiên mẹ con sẽ ở lại đây rồi, từ giờ hai mẹ con con sẽ sống ở đây cùng với ba."
"Oa, thích quá thích quá."
Trái ngược với sự thích thú của Hạ Nhu, tâm trạng của Mộc Tịch Nhiên lại không tốt như vậy. Lý do anh để cô ở lại, một là tiện chăm sóc cho Hạ Nhu, hai là ép cô bên cạnh anh như vậy sẽ giúp anh có cơ hội trả thù cô. Mọi hình phạt chỉ là mới bắt đầu, trước mắt cô vẫn chưa biết mình sẽ đối mặt với chuyện gì nữa.
Đúng lúc đó, Nguyên Chính Quang và Tiểu Điệp ở trong nhà bước ra. Nhìn thấy sự xuất hiện của Mộc Tịch Nhiên, Tiểu Điệp đã rất vui mừng nhưng còn Nguyên Chính Quang thì khác, cậu ta bước đến lạnh lùng hỏi cô:
"Cô đã phản bội anh trai tôi, còn về đây làm cái gì?"
Nguyên Chính Quân thay cô trả lời em trai:
"Là anh đưa cô ấy về, phải để cô ấy ở bên cạnh, anh mới có thể trả thù được chứ."
Nguyên Chính Quân vừa nói vừa siết chặt lấy vai của Mộc Tịch Nhiên. Cô biết ngay là sẽ như vậy mà!
Khác với Nguyên Chính Quang, Tiểu Điệp lại chạy đến ôm chầm lấy Mộc Tịch Nhiên.
"Bốn năm qua chị đã đi đâu vậy, em nhớ chị lắm."
"Em vẫn khỏe chứ Tiểu Điệp?"
"Vâng, em vẫn khỏe."
Đứng ở trên tầng nhìn xuống, Ngọc Miên trong bộ váy hai dây bó sát cùng lớp trang điểm đậm đang đứng nhìn sự xuất hiện của một người mới, à không... phải là sự quay trở lại của người cũ mới đúng. Cuối cùng ả ta cũng được nhìn thấy dung mạo của người phụ nữ khiến Nguyên Chính Quân thần hồn điên đảo. Cô ta khó chịu nhìn cô, miệng cong lên:
"Chẳng qua cũng chỉ được cái nhan sắc, hừ… "
Từ lúc bước vào Dalicat, Mộc Tịch Nhiên luôn có cảm giác lạ lẫm. Không khí ở đây u ám lại nặng nề đến khác thường, có lẽ là do sự xuất hiện của cô vì chẳng ai lại đi chào mừng một kẻ đã phản bội chủ nhân của căn nhà cả.
Mộc Tịch Nhiên bế Tiểu Nhu đi theo Nguyên Chính Quân lên trên tầng. Trên hành lang rộng lớn, đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào vang lên:
"Ông chủ Nguyên!"
Bước chân của Mộc Tịch Nhiên đột nhiên đứng chựng lại, giọng nói này lạ quá, không phải của Hạ Tử Linh cũng chẳng phải giúp việc trong nhà.
Ngọc Miên từ phía sau Mộc Tịch Nhiên bước lên phía trước, cô ta bám lấy tay của Nguyên Chính Quân một cách tự nhiên như kiểu vô cùng thân thiết rồi cố tình cọ xát vòng một đầy đặn của mình vào tay anh. Cô ta giả vờ ngây thơ nhìn Mộc Tịch Nhiên, cong môi lên hỏi anh:
"Anh lại đem cô gái nào về thế? Một mình em còn chưa đủ với anh sao?"
Hóa ra… là bạn gái của Nguyên Chính Quân à?
Mộc Tịch Nhiên có chút bất ngờ vì gu của anh lại là kiểu phụ nữ này. Ngực to, mông to, eo nhỏ, nhưng hành xử lại giống mấy loại gái bar ngoài kia, Mộc Tịch Nhiên không nghĩ tiêu chuẩn chọn bạn gái của Nguyên Chính Quân lại tệ đến vậy.
"Nguyên Chính Quân, anh có bạn gái rồi sao?"
Nguyên Chính Quân chán ghét nhìn Ngọc Miên, nhưng anh vẫn cố tình tỏ ra gần gũi với cô ta để chọc tức Mộc Tịch Nhiên. Anh mỉm cười, đưa tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ của Ngọc Miên.
"Không thể nói là bạn gái được, phải gọi cô ấy là gì nhỉ?"
"Ưm… ông chủ Nguyên, không phải anh nói em là người phụ nữ hợp mắt nhìn của anh ư?" Ngọc Miên kia đột nhiên nũng nịu.
Nguyên Chính Quân chợt dừng lại quay ra nhìn thẳng vào mắt của Mộc Tịch Nhiên, anh nói:
"Cô ấy đơn giản chỉ là tình nhân thôi. Tôi thích thì tôi đem về đây… vui đùa."
Lời nói của Nguyên Chính Quân khiến trái tim của Mộc Tịch Nhiên cảm giác như vỡ vụn ra từng mảnh. Cô vẫn nghĩ dù hận cô nhưng trong lòng anh ít ra vẫn sẽ chỉ có mình cô nhưng cô đã lầm, một người đàn ông như Nguyên Chính Quân thì thiếu gì phụ nữ để tìm được một người thay thế cô chứ?
Nhưng mà anh có vẻ hơi hạ thấp giá trị của cô quá! Ngọc Miên này mà giống cô sao? Mắt nhìn của anh thật kì lạ!
"Chào cô nhé, tôi tên là Ngọc Miên. Còn cô chắc là Mộc Tịch Nhiên đúng không?"
Ngọc Miên tự dưng bắt chuyện với Tịch Nhiên nhưng nhìn bàn tay của cô ta đang chìa ra, cô lại chẳng muốn làm quen gì hết.
"Chào cô." Mộc Tịch Nhiên khẽ đáp.
"Hi vọng sau này chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn, giống như chị em vậy."
Ngọc Miên liếc mắt nhìn cô, nói chuyện với cô vô cùng thoải mái nhưng nhìn cái cách cô ta cố tỏ ra âu yếm với Nguyên Chính Quân lại khiến Mộc Tịch Nhiên bực mình.
Sau đó Nguyên Chính Quân lại để mặc Mộc Tịch Nhiên đứng giữa hành lang rồi rời đi cùng cô gái tên Ngọc Miên kia. Ngay cả Tiểu Nhu cũng không thích cô gái đó, con bé bám lấy Mộc Tịch Nhiên, bức xúc nói:
"Mẹ ơi, cái cô kia lúc nào cũng ngồi vào lòng của ba rồi ôm lấy ba. Tiểu Nhu không thích cô ấy, Tiểu Nhu chỉ thích ba với mẹ thôi."