Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 61: Quân huấn



Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn ăn tối xong liền đường ai nấy đi.

Hứa Diễn về tới phòng ngủ, Quan Tuyền liền thần thần bí bí mà kéo Hứa Diễn qua, y chang như đảng ngầm chắp nối vậy ấy, hỏi: "Người anh em, cậu có cái đó không?"

Hứa Diễn buồn bực: "Cái nào?"

"Thì chính là thần khí lúc quân huấn á." Trên khuôn mặt mập mạp của Quan Tuyền nhiều vài phần bất đắc dĩ cùng thất vọng: "Nhìn cậu như này, mình biết ngay là cậu không có rồi."

"Quân huấn còn cần thần khí gì?" Hứa Diễn rất tò mò, rốt cuộc thì lúc anh chàng còn ở tương lai cũng không có cái hạng mục quân huấn này đây, cho nên anh chàng vẫn rất là chờ mong với việc quân huấn vào ngày mai.

"Hiện tại chúng ta được huấn luyện quân sự có hơn nửa là đứng nghỉ nghiêm, chạy bộ rồi đi đều bước." Quan Tuyền nói: "Phải đứng dưới mặt trời một ngày đó, cậu ngẫm lại coi, chân phải mệt cỡ nào?"

Hứa Diễn gật gật đầu: "Có đạo lý, vậy thần khí kia là cái gì?"

"Chính là món đồ mà con gái hay xài á." Quan Tuyền gãi gãi đầu, hơi xấu hổ mà nói ra.

Hứa Diễn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra là thứ gì.

"Cái kia là cái gì hả?"

Kỳ Khúc đang nằm trên giường đọc sách cũng không nhìn được nữa, giọng nói thanh lãnh vang lên: "Băng vệ sinh."

"Ò." Lúc này Hứa Diễn mới bừng tỉnh, nhún vai nói: "Nhưng mà mình không có nha."

Quan Tuyền buông tay: "Bành Văn Tinh đã mượn 2 cái với phòng ngủ sát vách rồi, nghe nói cửa hàng tiện lợi trong trường đó, băng ban ngày hay ban đêm đều bán đến thiếu hàng. Kỳ Khúc không cần, nhưng mà mình cần, cơ mà hình như không mượn được. Mình muốn hỏi một chút là cậu có quen nữ sinh nào trong trường không, nếu mà có, có thể mượn nữ sinh."

Hứa Diễn lập tức nghĩ ngay đến Hứa Thư Yểu, anh chàng vỗ vỗ vai Quan Tuyền, sảng khoái nói: "Vậy cậu thiệt sự tìm đúng người rồi, đi, mình dẫn cậu đi mượn một cái về."

Hai người xuống lầu đi về phía ký túc xá nữ, Hứa Diễn vừa đi vừa nhắn tin cho Hứa Thư Yểu, bảo muốn mượn một thứ của cô.

Khi Hứa Thư Yểu nhìn thấy Hứa Diễn muốn mượn băng vệ sinh của cô, cô ngây ngẩn cả người.

Một thằng con trai như nó, vì sao lại cần thứ này?

Mang theo ba phần nghi hoặc cùng bảy phần sợ hãi, Hứa Thư Yểu lấy một gói băng vệ sinh còn chưa khui của mình ra khỏi ngăn tủ phần mình, dùng túi cất kỹ, sau đó xuống lầu, đứng nơi cửa ký túc xá chờ Hứa Diễn tới đây.

Bóng đêm buông xuống, ánh đèn dưới lầu ký túc xá nữ lại còn rất sáng ngời.

Hứa Diễn bước tới từ xa xa, liếc mắt một cái liền thấy được Hứa Thư Yểu đang đợi anh chàng, anh chàng chạy chậm đi qua: "Có mang đồ đến không?"

Hứa Thư Yểu đưa cái túi cho anh chàng, chần chờ một lát rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Con muốn cái này, để làm cái gì?" Con trai của cô, chắc sẽ không thành biến thái đó chứ?

Thật sự thì Hứa Diễn cũng không hiểu lắm, vừa lúc Quan Tuyền cũng chạy tới, anh chàng quay đầu hỏi: "Cho nên cái món đồ này, đến tột cùng phải dùng thế nào vậy?"

Quan Tuyền nhìn thấy Hứa Thư Yểu thì mắt sáng rỡ lên, cậu ấy càng thêm ngượng ngùng, đỏ mặt, gãi gãi đầu nhỏ giọng nói: "Làm miếng độn giày á, thứ này hút mồ hôi siêu tốt, hơn nữa rất mềm, đứng thời gian dài cũng sẽ không mệt. Nữ sinh các cậu cũng có thể dùng thử xem."

Vẻ mặt Hứa Thư Yểu kiểu như thêm được tri thức mới ấy: "Thì ra là vậy à." Băng vệ sinh mà còn có thể xài như vậy được luôn?

Quan Tuyền cười hì hì, nhìn nhìn Hứa Diễn, lại nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Bạn học, cảm ơn cậu nhé."

Hứa Thư Yểu cười cười: "Không có gì đâu, vậy mình lên lầu trước đây."

Ra hiệu với Hứa Diễn một chút xong, Hứa Thư Yểu quay đầu liền bước vào tòa nhà, Quan Tuyền còn có chút lưu luyến mà nhìn bóng lưng Hứa Thư Yểu.

Hứa Diễn duỗi tay ra che trước mặt cậu bạn, mang theo vài phần không vui: "Nhìn gì đó, người anh em?"

Quan Tuyền vội vàng hoàn hồn: "Người anh em à, cô bạn kia là quan hệ gì với cậu vậy? Thật là xinh quá đi."

"Chị của tui đó."

Quan Tuyền ho khan một tiếng, nghiêm trang hỏi: "Vậy chị của cậu có bạn trai chưa?"

Hứa Diễn nhướng mày nhìn cậu bạn một cái rồi cười hỏi: "Thế nào hả? Cậu muốn làm anh rể của tôi à?"

"Vậy cậu thấy mình được không?" Quan Tuyền vỗ vỗ cái bụng bia nhỏ của mình.

"Không được."

"Đậu mía, phủ quyết trực tiếp vậy sao?"

"Chờ khi nào cậu cao hơn mình đi rồi hẵng nói." Hứa Diễn nói thế, sau đó nhét cái gói băng vệ sinh kia vào trong lòng anh bạn: "Đi thôi, về ngủ."

Sau khi Hứa Thư Yểu trở về phòng ngủ, Đặng Kiều đột nhiên thò đầu qua hỏi: "Hứa Thư Yểu, soái ca mới tìm cậu dưới kia á, là ai vậy?"

Hứa Thư Yểu kinh ngạc: "Cậu ở trên lầu 4 mà cũng có thể thấy rõ ràng rằng, người đó là soái ca?"

Đặng Kiều y như khoe khoang ấy, vỗ vỗ cái máy SLR của mình: "Mình chụp được đó." Không có gì có thể làm khó sinh viên chuyên ngành nhiếp ảnh, tuy là hiện tại cô ấy còn chưa có bắt đầu đi học. Cô ấy hỏi: "Chàng soái ca vừa nãy kia, chính là cái người được nói đến trên diễn đàn trường bữa nay phải hông? Là bạn trai cậu hả?"

Hứa Thư Yểu có chút cạn lời, nhưng vẫn là trả lời: "Không phải, đó là em trai của mình."

"Hai chị em nhà cậu cùng nhau lên năm nhất?" La Tương ở một bên cũng gia nhập đề tài.

"Ừm, xem như vậy đi." Nếu cho các cậu biết rằng bọn tôi là mẹ con cùng nhau tới đi học, liệu các cậu có thể càng kinh ngạc hơn không nhỉ?

Hứa Thư Yểu nghĩ thế, đột nhiên cười.

"Vậy em trai cậu có bạn gái chưa?" Đặng Kiều chỉ cảm thấy hứng thú với cái này.

"Còn chưa có."

Đặng Kiều đưa ngón tay đối nhau chọc chọc, thái độ xoay 180 độ: "Chị Thư Yểu, ngày mai lúc quân huấn á, chúng ta cùng đi đi."

Hơi thở Hứa Thư Yểu chợt chững lại, cương cổ gật đầu: "Được...... được đó." Một tiếng chị này, cô có chút không tiêu thụ nổi a.

Thư Như Huyên đang nằm đắp mặt nạ trên giường cười nhạo một tiếng.

Lúc 5 giờ sáng ấy, bên ngoài liền truyền đến tiếng thổi còi, này đây cũng ý nghĩa rằng kỳ quân huấn của bọn họ bắt đầu rồi.

Hứa Thư Yểu nằm trên giường mở to mắt, giật giật cái cổ đã cứng đờ, sau đó bò dậy khỏi giường.

Cái ván giường này thiệt quá cứng, cô thiệt hoài niệm cái nệm mềm mại trong nhà.

Lúc ngồi dưới giường đeo giày ấy, Hứa Thư Yểu đột nhiên nhớ tới cái phương pháp mà bạn học của Hứa Diễn nói hô qua kia, cô suy nghĩ một chút, sau đó lấy 2 miếng băng vệ sinh ra khỏi ngăn tủ, lót ở bên trong giày, sau đó mới lại đeo vào. Chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy cả đôi giày đều trở nên mềm mại.

Thật thoải mái a!

Đặng Kiều đối diện thấy được động tác của Hứa Thư Yểu, vội vàng mở miệng: "Chị Thư Yểu, có thể cũng cho em hai cái được không? Em quên mang theo rồi."

Hứa Thư Yểu gật đầu: "Được chứ." Cô rất hào phóng mà cho Đặng Kiều hai cái.

La Tương cũng kinh ngạc: "Cái này còn có thể xài như vậy?"

Hứa Thư Yểu ngượng ngùng gật đầu: "Không biết có hiệu quả không đâu, cứ dùng thử trước như vầy đi, nghe nói đứng nghiêm lúc quân huấn rất mệt."

La Tương gật gật đầu, nhưng mà nghĩ đến 1 gói băng vệ sinh phải tới mấy tệ đấy, một lần quân huấn phải lót 2 cái, cô ấy có chút luyến tiếc. Thấy trong tay Hứa Thư Yểu hình như cũng không nhiều lắm, cô ấy cũng không có mặt mũi mà mở miệng xin Hứa Thư Yểu.

Mấy người họ thay phiên nhau rửa mặt xong rồi, Hứa Thư Yểu lấy kem chống nắng đã chuẩn bị sẵn trước đó ra thoa lên cánh tay và trên mặt một chút.

Đặng Kiều thấy được, lại tới mượn của cô: "Chị Thư Yểu, cho em mượn thoa chút đi, em quên mang theo."

Hứa Thư Yểu cũng không nghĩ nhiều, đưa kem chống nắng cho cô ta.

Đặng Kiều thì lại trực tiếp ra sức mà nặn kem chống nắng ra, sau đó thoa hết lên người từ mặt đến cánh tay lại đến dưới chân, đều thoa đầy kem chống nắng.

"Chị Thư Yểu, em nói nghe nè, chị đừng có thấy chị đã mặc quần dài rồi là chân sẽ không bị phơi nắng đen, thiệt sự ra là nơi này càng phải thoa kem chống nắng, bởi vì quần áo căn bản là không cản được tia tử ngoại."

Hứa Thư Yểu: "......" Cô nhìn thoáng qua tuýp kem chống nắng chỉ còn dư lại một nửa, có chút đau lòng.

Mà lúc này, cửa ký túc xá đã bị mở ra, lại là Thư Như Huyên bước từ bên ngoài vào, cô ấy cũng mặc bộ quần áo ngụy trang trường phát cho, trang dung trên mặt không có diễm lệ giống như hôm qua nhưng vẫn có thể nhìn ra là cô ấy có trang điểm.

"Các cậu cuối cùng cũng dậy rồi, cùng đi căn tin chứ?" Thư Như Huyên mở miệng.

Đặng Kiều gật đầu: "Được đó được đó, cậu mời khách sao?"

"Vì sao tôi phải mời khách chứ?" Thư Như Huyên rất kinh ngạc mà nhìn về phía Đặng Kiều, bọn họ còn chưa có quen thuộc đến độ mời khách mà nhỉ.

Đặng Kiều bĩu môi, đi đến bên cạnh Hứa Thư Yểu, nhẹ nhàng quàng tay cô: "Chị Thư Yểu, chúng ta cùng đi căn tin đi."

Hứa Thư Yểu không có quen với cái kiểu đột nhiên thân mật như thế của cô ta, nhẹ nhàng tránh đi cô ta rồi quay đầu nói với La Tương: "Cùng nhau đi thôi." So sánh với cái cô Đặng Kiều nói chuyện nũng nịu này, cô càng thích ở chung với La Tương hơn.

Bởi vì đám học sinh phải tham gia quân huấn nên căn tin trường bắt đầu buôn bán rất sớm, nhưng mà bữa sáng bọn họ cung cấp lại chỉ có màn thầu, cháo rau và trứng luộc.

Đặng Kiều nhìn vài lần, hơi bị không muốn ăn.

Bốn người bọn họ tìm chỗ trống ngồi xuống, chỉ có mỗi Đặng Kiều là không gọi món. La Tương nhắc nhở: "Giờ mà cậu không ăn, đợi chút nữa quân huấn rồi thể lực sẽ không theo kịp."

Đặng Kiều thở dài một tiếng: "Ài, mình không có muốn ăn mấy cái này, bữa sáng lúc mình ở nhà tốt hơn thế này nhiều, ăn không vô mấy thứ này."

"Dù có ăn không vô, ít nhiều cũng ăn chút đi." La Tương hảo tâm nói: "Không thì, mình chia cho cậu một cái màn thầu nhé?"

Vẻ mặt Đặng Kiều do dự mà nhận lấy một cái màn thầu từ tay La Tương: "Vậy được rồi, mình miễn cưỡng ăn chút vậy."

La Tương: "......" Cô ấy chỉ là khách khí một chút thôi.

Khóe môi Hứa Thư Yểu hơi co giật, cô xem như đã nhìn ra rồi, Đặng Kiều này cũng quá thích chiếm món hời nhỏ rồi.

Quân huấn bắt đầu, tất cả sinh viên năm nhất đều phải đi đến khoa của mình tập hợp, La Tương không phải chuyên ngành nhiếp ảnh, cho nên đành từ biệt đám Hứa Thư Yểu.

Nữ sinh viên của chuyên ngành nhiếp ảnh vẫn là rất nhiều, các cô tìm được ví trí đứng rồi, nương lúc huấn luyện viên còn chưa có tới, trò chuyện còn rất náo nhiệt.

Áng chừng cỡ 6 giờ ấy, một chiếc xe tải quân dụng chạy tới trên sân thể dục, sau đó một loạt huấn luyện viên chỉnh tề đi nghiêm mà xuống xe, sau đó được phân phối tới các ngành và các lớp.

Bắt đầu từ lúc huấn luyện vào chỗ, liền ý nghĩa rằng một ngày quân huấn của đám sinh viên đã bắt đầu rồi.

Hứa Thư Yểu còn rất may mắn, ở dưới giày còn lót một lớp nữa, nên giờ dù có đứng cũng không quá mệt mỏi.

Nhưng thật ra là Đặng Kiều đứng bên cạnh cô đây, có lẽ vì hồi sáng gần như không ăn thứ gì, nên giờ có vẻ là thể lực đã chống đỡ hết nổi rồi.

Huấn luyện viên ở phía trước dạy bảo, nói những chuyện cần phải chú ý trong lúc quân huấn, còn vấn đề liên quan đến cách ăn mặc và tóc tai của sinh viên nữa.

Nữ sinh nếu là tóc ngắn, vậy để lộ lỗ tai ra, nếu là tóc dài thì cột hay quấn giấu hết vào trong mũ đi.

Đặng Kiều chỉ cảm thấy bụng mình trống rỗng, trước mắt cũng có mấy ngôi sao nhỏ bay bổng lên, cậu ta yếu ớt giơ tay: "Huấn luyện viên, em xin được nghỉ ngơi."

Huấn luyện viên bị cắt ngang lời nói vẻ mặt nghiêm túc: "Lúc này mới đứng có 10 phút, sao cô lại muốn nghỉ ngơi?"

"Em không có ăn sáng."

"Vì sao cô không ăn sáng, là tôi cấm không cho cô ăn sáng sao? Biết rõ phải quân huấn mà lại còn không ăn sáng, có phải cô cố ý hay không?" Huấn luyện viên liên tiếp tung ra vấn đề, làm Đặng Kiều á khẩu không trả lời được.

Huấn luyện viên: "Cô, bước ra khỏi hàng."

Đặng Kiều ấm ức bước ra, nam sinh với nữ sinh đứng hàng phía trước đều đột nhiên cười phá lên, chỉ vào giày của Đặng Kiều: "Đậu phộng, băng vệ sinh của cậu ta rớt ra kìa."

"Ông trời tui ơi, ha ha ha."

"Ui trời."

Hứa Thư Yểu theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy trong giày của Đặng Kiều có nửa miếng băng vệ sinh bị thoát ra, theo động tác đi đường của cô ta, biên độ miếng băng bị lộ ra cũng càng nhiều, cuối cùng khi mà cô ta đứng bên cạnh huấn luyện viên ấy, miếng băng vệ sinh kia đã hoàn toàn bị rớt ra.

Hứa Thư Yểu: "......"

Phụt!

Đặng Kiều còn chưa có phản ứng lại, nhưng huấn luyện viên đứng đằng trước đội ngũ rũ mắt nhìn thoáng qua chân của cô ta, sau đó biểu cảm trên mặt rõ ràng có run rẩy một chút, nhưng lại vẫn nhịn xuống.

Hàng phía trước có người hảo tâm nhắc nhở Đặng Kiều một chút: "Miếng độn giày của cậu rớt ra rồi kìa."

Đặng Kiều còn chưa có hiểu ý.

Huấn luyện viên: "Đều không được nói chuyện, như này nếu mà ở trong bộ đội, các em đều phải bị phạt."

Mọi người đều không nói gì nữa, chỉ là đang không ngừng run bả vai, cố nén cười. Hứa Thư Yểu đứng ở hàng phía sau, nhìn nữ sinh đứng ở trước mặt cô, bả vai run rẩy, cô cũng sắp không nín được.

Chờ khi Đặng Kiều cúi đầu nhìn thấy băng vệ sinh bên chân mình rồi, cả người cô ta đều tái luôn rồi.

Cô ta vốn dĩ nghĩ mình không ăn sáng, thể lực chống đỡ hết nổi rồi, vậy thì huấn luyện viên chắc chắn sẽ xem ở mình là con gái mà để cho mình sang một bên ngồi nghỉ ngơi. Nhưng ai ngờ được sẽ xảy ra một màn này chứ?

Cô ta muốn khóc......

"Ha ha ha ha." Cả lớp bộc phát ra một tràng tiếng cười vang thật lớn, trực tiếp dẫn tới ánh nhìn chú mục của lớp kế bên.

Kết quả cuối cùng chính là, cả lớp bọn họ bị phạt chạy năm vòng quanh sân thể dục, mà chính Đặng Kiều đã xấu hổ đến mức muốn kiếm cái hầm ngầm chui vào rồi.

Hứa Thư Yểu nghĩ, may mắn là cô có dán băng vệ sinh dưới đế giày luôn rồi.

——

Đường Tông chủ động nói cho Diệp Kỳ Sâm: "Lão Diệp à, dì tới tìm mình, mình đã nói chuyện cậu có con cho dì ấy rồi, cậu nói coi cậu có cần thẳng thắn với mẹ cậu một chút không?"

Đương nhiên, chính yếu chính là muốn thỏa mãn lòng ăn dưa của anh ấy, anh ấy thật sự rất là muốn biết, rốt cuộc là người phụ nữ nào mới có thể bất tri bất giác mà sinh con cho Diệp Kỳ Sâm.

Lúc đó, Diệp Kỳ Sâm đang ở trong nhà riêng của mình chuẩn bị tư liệu giảng bài khi đến đại học A giảng dạy, nghe thấy Đường Tông chủ động thẳng thắn, anh thật cũng không thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc thì cái người này là người không giấu được chuyện.

"Cậu có thể lộ ra chút xíu với mình không? Con trai của cậu giờ đang ở đâu?"

Diệp Kỳ Sâm cười một tiếng: "Mình nói cho cậu rồi, cậu lại đi nói cho mẹ mình à?"

Đường Tông chợt nghẹn, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Còn không phải là dì chủ động tới hỏi mình à."

Diệp Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, chậm rì rì phun ra mấy chữ: "Con trai mình ở đâu, có liên quan tới cậu sao?" Nói rồi, anh lại đột nhiên cười, rất vô sỉ mà nói: "Chẳng lẽ, mình dẫn cậu đi gặp con trai mình, cậu sẽ cho nó lễ gặp mặt à?"

Đường Tông: "......" Anh ấy cắn răng: "Cho, mình cho con trai cậu một bao lì xì thật to, được chưa?"

"Được rồi." Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Chờ khi thời điểm tới rồi, mình tự nhiên sẽ nói cho cậu."

Đường Tông: "......" Anh ấy cũng có chút muốn tẩn ông bạn rồi.

Diệp Kỳ Sâm nhìn cái vẻ mặt rối rắm vì chưa ăn được dưa kia của ông bạn, khép lại cuốn vở ghi chép trong tay, cười nói: "Đi thôi, mình mời cậu ăn cơm."

"Ăn không vô, tự cậu đi ăn đi." Đường Tông tức giận ngồi xuống, nói: "Cậu không nói cho mình, mình không đi đâu."

Diệp Kỳ Sâm đứng dậy: "Vậy mình tự đi ăn một mình."

Đường Tông biết ngay mà, chỉ cần Diệp Kỳ Sâm không muốn nói, anh ấy sẽ không thể nào cạy được đáp án từ chỗ anh, nên chỉ có thể bất đắc dĩ mà đuổi kịp bước chân ông bạn: "Vậy khi nào thì cậu nói cho mình?"

"Chờ khi mình theo đuổi được mẹ của con mình đã."

"......"

Ở đây có Đường Tông truy vấn, về tới nhà còn có Diệp phu nhân đột nhiên tập kích.

Từ sau khi Diệp phu nhân nhìn thấy bản báo cáo xét nghiệm ADN kia thì trong lòng ngứa ngáy lắm, chỉ muốn biết hiện tại cháu nội bé nhỏ của bà đang ở đâu. Chỉ là công tác bảo mật của Diệp Kỳ Sâm cực kỳ tốt, chính là tra không ra, mà anh cũng không chịu nói, thiệt gấp chết người.

Lần này, bà trực tiếp tới công ty chặn người, thế tất muốn hỏi ra chút chuyện từ trong miệng Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Kỳ Sâm cũng thật sự phục mẹ anh rồi, anh khuyên can mãi mới trấn an Diệp phu nhân được: "Như vầy đi, mẹ, con đề cử cho mẹ một bộ phim truyền hình, mẹ về nhà xem phim, xem xong rồi, chờ khi mẹ lý giải được nội dung trong phim rồi, con sẽ nói cho mẹ biết cháu nội của mẹ đang ở đâu."

Trong đầu Diệp phu nhân nháy mắt trồi lên mấy chục bộ phim Hàn cẩu huyết ngược luyến đều đủ. Chẳng lẽ giữa con trai và con dâu của bà còn có mấy vụ hiểu lầm tới lui như trong phim Hàn, cho nên con đâu mới dẫn theo cháu nội của bà trốn đi?

Diệp phu nhân trịnh trọng gật đầu nói: "Được rồi, con nói đi, giờ mẹ về coi liền."

Diệp Kỳ Sâm nói: "Mẹ biết phim [Chiếc điện thoại thần kỳ] không? Mẹ xem bộ phim này hết từ đầu tới đuôi một lần, xem xong rồi, con dẫn mẹ đi gặp cháu nội mẹ."

"Đó là phim gì?" Vẻ mặt Diệp phu nhân mờ mịt.

Diệp Kỳ Sâm cũng cười dẫn bà ấy ra khỏi văn phòng: "Mẹ bảo Tiểu Trịnh mua đĩa CD về cho mẹ, sau khi xem xong rồi mẹ lại đến tìm con." Lấy tốc độ xem phim truyền hình của mẹ anh, hẳn là cũng tầm tầm đi nhỉ?