Có 7 ngày quân huấn, mới đầu nghe thì thấy rất khó chịu đựng, nhưng mà chờ khi đám sinh viên thật sự phản ứng lại thì đã là ngày quân huấn cuối cùng rồi.
Mặc kệ trước kia mi trắng trẻo cỡ nào, qua 7 ngày quân huấn rồi, chắc chắn đều phải phơi đen đi ở mức độ nào đó. Đám con trai thì thật là không quá để ý, mà đám con gái lại để ý đến muốn chết.
Tối đến lúc tắm rửa, Hứa Thư Yểu nhìn chính mình ở trong gương, phần cổ và xương quai xanh có hai màu cực kỳ rõ ràng, cả người đều chết lặng. Này đây phải dưỡng bao lâu thì mới có thể khôi phục lại đây?
Chờ khi quân huấn hoàn toàn kết thúc rồi, đám sinh viên năm nhất còn có một ngày nghỉ ngơi.
Bởi vì là học sinh bản địa, nên Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn quyết định về nhà một chuyến. Trong 7 ngày qua, tuy hai mẹ con bọn họ ở chung trong một mái trường, nhưng vì đang phải quân huấn, nên về cơ bản là không có thời gian gặp mặt, và cũng vì vậy, khi Hứa Thư Yểu thấy Hứa Diễn đen đi một độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì lập tức không nín được cười, thiếu chút cười ra tiếng: "Sao mà con phơi đen như vậy vậy?"
Hứa Diễn giơ tay khảy khảy tóc: "Ngày nào cũng bị phơi dưới nắng, con lại không phải hoa hướng dương, nên đen là cái chắc rồi."
"Không phải mẹ đã đưa kem chống nắng cho con sao?" Hứa Thư Yểu quả thực là không nỡ nhìn thẳng vào khuôn mặt đột nhiên đen thùi của con trai cô.
"Dũng sĩ thật sự, phải có gan đối mặt đón ánh mặt trời." Hứa Diễn bất đắc dĩ tỏ vẻ: "Thôi được rồi, trên thực tế là sau cái hôm quân huấn đầu á, con phát hiện kem chống nắng mà mẹ chuẩn bị cho con bị rớt rồi."
Lúc anh chàng nói chuyện ấy, hàm răng lộ ra kia đều có vẻ phá lệ trắng sáng.
Hứa Thư Yểu thở dài, cố nén cười nói: "Vậy thì chỉ có thể dưỡng lại từ từ rồi."
Sau khi về nhà, Hứa Lập Thành thấy được mặt Hứa Diễn cũng không nhịn được mà cười ha ha.
Sau khi thể nghiệm cái ván giường cứng ngắc ở ký túc xá rồi, Hứa Diễn rất yêu cái giường lớn mềm mại trong nhà. Sau đó cả nhà bọn họ đi siêu thị mua đệm chăn mới, tính toán mang tới trường dùng làm nệm.
Đầu tháng 9, cùng với lúc các học trưởng học tỷ năm hai năm ba nhập học, đại học A chính thức khai giảng.
Chương trình học của sinh viên năm nhất so với các khóa khác thì khá ít, thời gian sau khi học xong cực kỳ dư dả. Hơn nữa trường tuyên truyền các loại đội nhóm, câu lạc bộ với các sở thích, còn đang dũng dược tuyển nhận các thành viên mới, mỗi ngày sau khi học xong về, trong tay đều có thể nhận được một xấp giấy tuyên truyền quảng cáo.
Tiết môn chuyên ngành đầu tiên của học viện máy tính đã trực tiếp chật ních.
Lúc Hứa Diễn và ba người bạn cùng phòng đứng ở cửa lớp ấy, cả căn phòng học gần như đã ngồi đầy người, chỉ còn lại mấy chỗ trống ở hàng phía sau.
Sau khi bốn anh chàng ngồi xuống rồi, Quan Tuyền cảm thán: "Woa, sao mà mình trước nay đều không biết học viện máy tính của mình có nhiều nữ sinh vậy ta?" Các lớp ở đại học có thể vào bàng thính, mà đột nhiên ngoi ra nhiều nữ sinh như vầy, rất rõ ràng không phải tới nghe giảng.
Bành Văn Tinh đẩy đẩy mắt kính, ra vẻ thâm trầm nói: "Nghe nói, tiết này chính là do vị giảng viên du học kia lên giảng."
Hứa Diễn cười nhạt một tiếng: "Vậy nghe chút xem, giảng viên rất lợi hại trong truyền thuyết này, đến tột cùng lợi hại đến cỡ nào đi."
Đang lúc nói chuyện, tiếng chuông vào học vang lên, nhưng mà lớp học vẫn rất ồn ào như cũ. Hứa Diễn nhàm chán mà xoay cây bút trong tay, duỗi đầu ngó về phía cửa trước.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa có một người đàn ông bước vào.
Anh mặc áo sơ mi đen được là ủi rất sạch sẽ, cái cúc áo đầu tiên trên cổ không có gài lại, thoạt nhìn có chút tùy ý, rồi lại cho người ta một loại cảm giác rất trầm ổn. Phần cổ tay áo chỉ che tới chỗ khuỷu tay của anh, lộ ra phần cổ tay trắng nõn lại thon dài.
Từ khi anh tiến vao, cả lớp lập tức yên tĩnh xuống, tiếp đó chỉ có thể nghe thấy tiếng kinh thán thành lời của rất nhiều nữ sinh: "Soái quá đi!"
Biểu cảm trên mặt Hứa Diễn lập tức đọng lại, trong cặp mắt đào hoa dần dần nhiễm vài phần phẫn nộ, gắt gao mà nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trên bục giảng, cười đến như gió mát trăng thanh.
Quan Tuyền: "Đm, vị này thật sự là giảng viên của chúng ta sao?"
"Các bạn học, yên tĩnh một chút." Diệp Kỳ Sâm mở miệng, chất giọng có chút thanh lãnh, rồi lại phá lệ có từ tính.
Lớp học dần dần an tĩnh xuống, ánh mắt anh nhất nhất đảo qua mỗi khuôn mặt, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên người Hứa Diễn đang ngồi hàng cuối cùng, anh chỉ dừng một chốc lại rồi lại dời mắt đi, tự giới thiệu nói: "Tôi họ Diệp, về sau chính là giảng viên môn chuyên ngành của các em, phụ trách các môn chuyên ngành cơ sở của các em, và cả giải đáp nghi vấn cho các bài tập sau tiết học cho các em."
Bành Văn Tinh nói: "Nói cách khác, chỉ cần không đổi thầy, điểm học phần chuyên ngành đại học của chúng ta, đều là do thầy Diệp này khống chế!"
Quan Tuyền nhỏ giọng nói: "Trông đẹp trai thế này, thầy chắc cũng tốt đi."
Hứa Diễn cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe đến câu rắn rết mỹ nhân sao? Trông soái, nhưng tâm địa chẳng thế nào tốt."
Quan Tuyền: "......"
Diệp Kỳ Sâm tự giới thiệu xong rồi cũng không nói thêm lời vô nghĩa gì nữa, bắt đầu trực tiếp dạy học. Chẳng qua vì đây là ngày đầu đi học, nên cũng không có giảng bao nhiêu, theo tiết tấu lớp học mà triển khai, anh sẽ kết hợp với kinh nghiệm học tập của mình ở nước ngoài mà cũng kể không ít chuyện thú vị cho mọi người.
Tới phân đoạn để cả lớp thảo luận, đám bốn người Hứa Diễn bên này cũng cùng thảo luận. Bành Văn Tinh đẩy đẩy mắt kính của mình, tán dương: "Thầy Diệp thật sự lợi hại nha, thầy giảng, mình đều nghe hiểu hết."
Hứa Diễn: "Giảng mà cậu còn nghe không hiểu, vậy cần ổng có ích gì?"
Bành Văn Tinh: "......"
Quan Tuyền: "Thầy Diệp còn rất dí dỏm, mình thích tiết học của thầy."
Hứa Diễn: "Dí dỏm? Chẳng qua là hoa ngôn xảo ngữ của tra nam, nếu cậu là con gái, chắc chắn đã bị ổng lừa."
Quan Tuyền: "......"
Kỳ Khúc nhìn thoáng qua Hứa Diễn, nhàn nhạt nhướng mày: "Hứa Diễn, hôm nay cậu bị làm sao vậy?"
Hứa Diễn cười nhạt: "Chẳng thế nào cả, chỉ là đơn thuần nhìn thầy Diệp này thấy khó chịu mà thôi." Anh chẳng thể nào ngờ được, Diệp Kỳ Sâm thế mà sẽ âm hồn bất tán thế này, đều đã theo tới tận trường rồi!
Buổi thảo luận trong lớp kết thúc, Diệp Kỳ Sâm lại tiếp tục dạy, anh hỏi: "Qua cuộc thảo luận vừa rồi, các em còn có chỗ nào không hiểu, hiện tại có thể nói cho thầy, thầy có thể giải đáp nghi vấn cho các em."
Mới đầu không ai hỏi, đột nhiên hàng phía trước có một nữ sinh giơ tay, Diệp Kỳ Sâm hơi hơi gật đầu nói: "Bạn này."
Nữ sinh đứng dậy: "Thầy ơi, xin hỏi thầy có bạn gái chưa ạ?"
Đối mặt với câu hỏi không hề có liên quan đến nội dung bài học, Diệp Kỳ Sâm cũng không giận, trong mắt anh mang theo chút ý cười: "Thầy đã con trai rồi, em cảm thấy thế nào?"
Lời này vừa ra, cả đám nữ sinh trong lớp đều nổ tung, quả thực không thể tin được. Giảng viên soái như này, lại trẻ tuổi thế này, không chỉ sự nghiệp thành công, mà còn đã thành gia lập nghiệp rồi.
Nữ sinh hậm hực ngồi xuống.
"Trời ơi, vừa nãy tui còn muốn chờ tan học rồi đi thổ lộ với thầy á, mị thất tình rồi."
"Hu hu, đàn ông tốt đều đã kết hôn, có còn thiên lý hay không?"
Hứa Diễn nắm chặt nắm tay: "......" Giận đến run người!
Cho dù là thế, vừa tan học, vẫn là có không ít nữ sinh bu lên, lấy danh xin giải đáp đề, nhưng thực tế là để xin số điện thoại thầy.
Diệp Kỳ Sâm: "Nếu có vấn đề gì hãy trực tiếp hỏi ngay trong lớp nhé, về thời gian sau buổi học, các em có thể giữ nghi vấn lại chờ lên lớp rồi hẵng hỏi." Đây là cự tuyệt yêu cầu của các nữ sinh một cách rõ ràng.
Hứa Diễn với đám bạn chuẩn bị ra khỏi lớp, Diệp Kỳ Sâm đột nhiên gọi anh chàng lại: "Hứa Diễn."
Quan Tuyền đột nhiên nhìn về phía Hứa Diễn: "Thầy Diệp đang gọi cậu kìa."
Bành Văn Tinh: "Thầy Diệp thế mà quen biết cậu?"
Hứa Diễn vốn dĩ muốn vờ như không nghe thấy, nhưng mà hai tên "phản đồ" bên cạnh anh chàng đã bán đứng anh chàng rồi, Quan Tuyền còn trực tiếp vẫy tay: "Thầy ơi, ở đây ạ."
Diệp Kỳ Sâm đã xuyên ra khỏi đám nữ sinh, vững vàng mà đi đến bên cạnh Hứa Diễn: "Em tới văn phòng với thầy một chút."
Ngay trước mặt nhiều người đến vậy, Hứa Diễn vẫn là biết đúng mực, anh chàng không có muốn biến thành tin tức trên tít diễn đàn trường ngày mai đâu.
"Các cậu về trước đi." Hứa Diễn quay đầu lại nói với đám Quan Tuyền một tiếng, sau đó đi theo Diệp Kỳ Sâm ra khỏi lớp.
Hai người song song mà đi, Hứa Diễn cơ hồ nặn từng tiếng ra từ kẽ răng: "Đến tột cùng ông muốn làm cái gì?"
Diệp Kỳ Sâm cười cười: "A Diễn, con không cần có địch ý lớn như vậy với ba."
"Hừ."
"Giáo sư Lý của học viện máy tính trước kia cũng là thầy của ba, trong khoảng thời gian này thầy ấy có việc, nên khi biết được ba về nước rồi thì liền mời ba tới, lên lớp dạy thay ông ấy một đoạn thời gian." Diệp Kỳ Sâm giải thích.
"Khéo vậy à? Ông cho rằng tôi sẽ tin ông sao?"
"Nếu như con không tin, ba cũng hết cách rồi." Diệp Kỳ Sâm thở dài một tiếng: "Ba cũng không cần thiết phải lừa con việc này." Đúng thật là giáo sư Lý tìm anh, chẳng qua ngay từ đầu anh là tính cự tuyệt, chỉ là khi biết được là đến khoa máy tính của đại học A, anh mới đáp ứng.
Rốt cuộc, vợ với con của anh đều ở đây.
"Đúng rồi, hiện tại ba đang ở ký túc xá cho giảng viên, nếu con có rảnh cũng có thể tới đây chơi." Diệp Kỳ Sâm nói: "Bên trong có điều hòa, máy tính, TV và các loại thiết bị khác, mạng là nối bên ngoài, mạnh hơn mạng trường gấp 10 lần." Nói rồi, anh đưa một chiếc chìa khóa đến trước mặt Hứa Diễn: "Cửa thứ nhất, phía bên trái lầu 3 của khu ký túc xá giảng viên nhé."
Hứa Diễn: "......" Đây quả thực là dụ hoặc trần trụi!
Hứa Diễn kiên định bất di bất dịch mà cự tuyệt: "Không cần, tự ông giữ đi."
"Hiện tại con không muốn đi cũng không sao, lúc muốn đến trực tiếp gọi điện thoại cho ba là được rồi, dù sao con cũng có số điện thoại của ba rồi." Diệp Kỳ Sâm thu lại chìa khóa, cười nói: "Không còn việc gì rồi, con về đi."
Hứa Diễn nghe thấy anh nói như vậy, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đi luôn.
Nhìn bóng dáng khó chịu của con trai, đuôi mày Diệp Kỳ Sâm hơi nhướng lên. Kế hoạch A kéo vào quan hệ, thất bại.
——
Hứa Thư Yểu học môn chuyên ngành xong thì cõng camera đi về ký túc xá, trên đường đi lại bị không ít học trưởng học tỷ của không ít đội nhóm kéo tới giới thiệu về chỗ tốt khi gia nhập đội nhóm của bọn họ.
Chờ khi về lại phòng ngủ rồi, trong tay cô lại là một đống poster tuyên truyền.
La Tương từ bên ngoài về, nhìn poster trong tay Hứa Thư Yểu, cười hỏi: "Cậu tính gia nhập vào đội nhóm nào?"
Hứa Thư Yểu lắc lắc đầu: "Chưa nghĩ ra muốn gia nhập chỗ nào, cậu thì sao?"
La Tương nhún vai nói: "Mình tính chọn một đội nhóm nào đó không cần tham gia hoạt động, bởi vì lúc mình không có tiết phải đi ra ngoài làm thêm." Nhà La Tương không có tiền, ngay cả học phí để đi học của cô ấy cũng là do chính cô ấy làm thêm lúc nghỉ hè kiếm được.
Giờ khai giảng rồi, cô ấy vẫn còn đang làm thêm để kiếm sinh hoạt phí.
Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, nói: "Vậy mình tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh đi, vừa lúc có liên quan đến chuyên ngành của mình."
"Được đó." La Tương gật đầu, cô ấy nhìn thời gian, vội vàng nói: "Không nói nữa, tới giờ mình đi làm rồi, đi trước nha, tối giữ cửa giúp mình."
"Ừ, cậu chú ý an toàn." Hứa Thư Yểu nói: "Vừa nãy mình có nghe mấy học tỷ trong câu lạc bộ kia nói là gần đây gần ký túc xá nữ cứ hay thấy được bóng người lén lút, có không ít phòng còn bị mất đồ nữa, cũng không biết là ai, nên cậu chú ý chút."
"Mình biết rồi."
La Tương rời đi không được bao lâu, Hứa Thư Yểu dọn dẹp đơn giản rồi chuẩn bị đi căn tin ăn tối.
Ba người bạn chung phòng ký túc xá, Thư Như Huyên thì thường xuyên đi ra ngoài trường ở chung với bạn trai cô ấy, chẳng thế nào về. La Tương thì phải đi làm, Đặng Kiều...... Từ lúc quân huấn, sau cái lần băng vệ sinh rớt ra khỏi giày Đặng Kiều ấy, đã rất lâu rồi Đặng Kiều không có nói chuyện với Hứa Thư Yểu.
Lúc Hứa Thư Yểu mới vừa đi ra khỏi ký túc xá, không ngờ được là sẽ thấy người đàn ông đứng dưới gốc cây lớn trước ký túc xá kia.
Phảng phất như biết cô đã ra rồi vậy, anh chậm rãi xoay người, trong tay còn cầm di động, ánh mắt dừng trên người cô, rồi sau đó nhộn nhạo nở một nụ cười rất nhẹ: "Vừa định gọi điện cho con, con đã ra rồi."
Bước chân Hứa Thư Yểu chợt khựng, theo bản năng sờ sờ mặt mình, hình như vừa nãy cô để mặt mộc mà đi ra ngoài......
Mang theo vẻ mặt không tình nguyện mà đi đến bên cạnh anh, cô tránh đi ánh mắt anh hỏi: "Chú út, sao chú lại ở đây vậy?"
"Tới tìm con, mời chú ăn cơm."
"Hả?" Hứa Thư Yểu sửng sốt, có phải lời này bị nói ngược rồi không?
"Chú nhớ rõ lần trước, người nào đã đã nói là muốn mời chú ăn đồ nướng, hôm nay vừa lúc chú rảnh."
Hứa Thư Yểu: "......" Lúc ấy, cô chỉ thuận miệng nói chút mà thôi nha, đều đã hơn 1 tháng rồi, sao anh còn nhớ thương thế?
"Đi thôi, chú chọn sẵn địa điểm rồi." Diệp Kỳ Sâm cười nói.