Đây là tiệm thịt nướng mới mở trên con đường làng đại học này, còn rất là đông người nhé.
Diệp Kỳ Sâm nói đã đặt chỗ sẵn rồi, còn là kiểu phòng bao bên trong, thả mành xuống, tiếng khách khứa ồn ào bên ngoài cũng giảm xuống khá nhỏ.
"Con còn tưởng rằng là quán nướng ven đường đó." Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng mím môi, ngồi xuống, sau đó trộm lấy ví tiền của mình ra, xem thử xem có mang đủ tiền hay không.
Diệp Kỳ Sâm thấy được động tác nhỏ của cô, buồn cười hỏi: "Con đang làm gì vậy?"
"Con xem thử xem con mang theo bao nhiêu tiền á, cửa hàng này trang hoàng đẹp như này, một bữa ăn chắc phải tiêu phí không ít."
Anh duỗi tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô: "Chú có thể thật sự bắt con mời khách à?" Đang nói chuyện, đã có người phục vụ tới đây, giúp bọn họ gọi món.
Diệp Kỳ Sâm đưa thực đơn cho Hứa Thư Yểu: "Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, nếu mà tiền không đủ, cùng lắm thì chúng ta lưu lại rửa chén trả nợ cho ông chủ."
Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua người phục vụ, cúi đầu nhìn thực đơn gọi món.
Cô gọi phần 2 người ăn, Diệp Kỳ Sâm lại phân phó người phục vụ: "Bàn này của bọn tôi, những món vừa gọi hồi nãy xin hãy chuẩn bị thêm một phần nướng sẵn, đóng gói mang về."
Người phục vụ gật đầu: "Vâng."
Đồ ăn bọn họ gọi rất mau đã được bưng lên bàn, rốt cuộc đều là đồ sống, sau bếp cũng không cần chuẩn bị gì nhiều.
Diệp Kỳ Sâm vừa gắp lát thịt đặt lên trên lò nướng, vừa hỏi Hứa Thư Yểu: "Cảm thấy cuộc sống đại học thế nào?"
Hứa Thư Yểu nhìn động tác nướng thịt ung dung thong thả của anh, trả lời: "Cảm giác rất nhàn, so với hồi cao trung hoàn toàn là hai thế giới."
"Ừ." Diệp Kỳ Sâm nói: "Năm nhất không có nhiều môn học lắm, có rất nhiều nhóm và câu lạc bộ thú vị, nếu con có hứng thú, có thể đi tham gia."
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Ừm ừm, được đó, trước đó con còn đang suy nghĩ xem nên vào câu lạc bộ nào đó."
"Căn cứ tình huống của con mà chọn, có rất nhiều câu lạc bộ thú vị."
"Chú út, hồi trước lúc chú học đại học ấy, chú tham gia câu lạc bộ nào?" Hứa Thư Yểu tò mò.
"Câu lạc bộ thiên văn."
"Hả?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc, không hiểu được, sao mà Diệp Kỳ Sâm sẽ có liên quan đến câu lạc bộ thiên văn?
"Trước kia chú vẫn luôn có một mộng tưởng." Diệp Kỳ Sâm rũ mắt, vừa động thủ lật mặt lát thịt đang xì xèo chảy mỡ trên lò nướng, vừa nói: "Muốn bay lên vũ trụ làm phi hành gia."
"Ý?" Hứa Thư Yểu cười hỏi: "Vì sao?"
Ánh mắt anh chậm rãi dừng lại trên đôi lúm đồng tiền của cô, nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì trước kia thích chơi game Starcraft, chú vẫn luôn cho rằng, thế giới ngoài không gian cũng giống như trong Starcraft vậy, có vô số Trùng tộc với người ngoài hành tinh, chú muốn lái tàu con thoi, đại biểu cho địa cầu xuất chiến."
Một ước mơ ngây thơ lại ấu trĩ.
Sau này mới biết được, bên ngoài không gian ngay cả một người ngoài hành tinh cũng không có.
Hứa Thư Yểu không nhịn được, nhẹ nhàng bật cười: "Chú út à, ước mơ của chú thật đúng là vĩ đại!"
Diệp Kỳ Sâm cười gắp miếng thịt đã nướng xong cho vào đĩa của Hứa Thư Yểu, sau đó tiếp tục nướng miếng tiếp theo. Hứa Thư Yểu cúi đầu ăn một miếng, khen: "Độ lửa này, vừa đủ luôn đó!"
"Bên kia còn có nước chấm, con có thể chấm hoặc chan lên một chút."
"Dạ."
Hai người vừa ăn vừa tiếp tục nướng, cả căn phòng lập tức tràn ngập mùi hương thơm ngon, hương vị tản ra tứ phía. Hứa Thư Yểu hơi hơi ngước mắt, liền thấy được anh đang nghiêm túc mười phần mà động thủ gắp lên lát thịt trên ván sắt, bàn tay thon dài xinh đẹp kia cầm đôi đũa thật dài, đâu vào đấy mà lật nướng.
Biểu cảm của anh, giống như không phải đang nướng thịt, mà là đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng ấy.
Rõ ràng, chỉ là nướng một miếng thịt, mà thôi.
Hứa Thư Yểu thấy ngực hơi hơi rung động, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, khắc chế lại nhịp tim đang có chút không khống chế được lúc này của mình.
Đều nói đàn ông lúc nghiêm túc là có mị lực nhất, không nghĩ tới Diệp Kỳ Sâm ngay cả lúc nướng thịt cũng có mị lực đến thế.
Lại nướng xong một miếng, anh cười gắp miếng thịt đó tới trong chén của cô: "Miếng này cũng được rồi, hẳn là ngon hơn cái hồi nãy, nếm thử đi."
Hứa Thư Yểu khô cằn gật gật đầu: "Dạ dạ, chú út cũng ăn đi nha."
"Ừ." Anh lên tiếng, gắp một miếng thịt khác trên ván sắt vào trong chén mình.
Rõ ràng là đang ăn thịt nướng, động tác của anh cũng có vẻ phá lệ ưu nhã, gắp một miếng thịt lát nhỏ cho vào miệng, nhấm nuốt kỹ, ui ăn ra hiệu quả như đang dùng bữa tiệc lớn kiểu Pháp ấy.
"Thịt của tiệm này vẫn là rất tươi, nếu con thích ăn, lần sau dẫn con tới nữa."
Hứa Thư Yểu hơi hơi sửng sốt, vội vàng xua tay: "Không được không được, chú út lại không phải rảnh rỗi."
"Chú chưa nói cho con sao?" Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Hiện tại chú đang nhậm chức giảng viên ở đại học A, cho nên hẳn là có không ít thời gian."
"Chú chưa nói." Cô tò mò: "Nhưng không phải chú đang ở công ty nhà chú......"
"Ừ, được giáo sư cũ của chú hồi trước nhờ vả." Diệp Kỳ Sâm giải thích: "Bên công ty đã an bài thỏa đáng rồi, hoàn thành ủy thác của ân sư trước là quan trọng nhất." Theo đuổi được vợ mang về là quan trọng nhất!
"Ồ." Hứa Thư Yểu gật đầu: "Chú út đi dạy ở ngành nào vậy ạ? Con có thể đi bàng thính không?"
"Máy tính."
"Ý, đó không phải ngành của Hứa Diễn sao?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc.
"Ừ." Diệp Kỳ Sâm cười gật đầu, đôi mắt sâu hút nhìn cô gái ngồi đối diện thật lâu, anh đè thấp giọng mình nói: "Yểu Yểu."
Hứa Thư Yểu hơi hơi ngước mắt, nhìn về phía anh: "Làm sao vậy?"
"Hiện tại chú vẫn có thể dạy bài cho con, tùy thời đều có thể dạy, chỉ cần con cần." Anh chăm chú nhìn cô, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một tia biểu cảm trên mặt cô.
Mà đang lúc chờ cô trả lời ấy, nhịp tim của anh đột nhiên gia tốc, cũng trở nên có chút thấp thỏm bất an, giống như một thằng nhóc choai choai ấy, chờ đợi cô gái mình thích hồi đáp.
Thật ra thì, tâm tình Hứa Thư Yểu cũng rất loạn, những lời ấy, hình như là cô đã từng nói rồi.
Khi đó bởi vì thích trong lòng, cảm thấy sau khi anh xuất ngoại rồi, giữa bọn họ sẽ không còn có giao thoa nữa, cho nên cô trong lúc xúc động nhất thời đã trực tiếp chạy đi tìm anh, nhưng câu trả lời có được, lại là: "Có lẽ, về sau con sẽ gặp được giáo viên càng ưu tú hơn nữa, cũng dạy giỏi hơn chú, có lẽ con cũng không cần chú nữa."
Cô hiểu, lời ngầm của anh là cự tuyệt.
Tuy rằng có chút khổ sở, nhưng mà Hứa Thư Yểu rất may mắn vì mình không có càng lún càng sâu.
Chỉ là không ngờ được, qua mấy tháng sau, vào hôm nay, những lời giống vậy, lại bị anh nói ra, hỏi chính mình.
"Yểu Yểu?" Hồi lâu cũng chưa chờ được câu trả lời, đôi mắt Diệp Kỳ Sâm nặng nề, trong đôi mắt đen nhánh mang theo sự khẩn trương không dễ phát hiện, tay anh cũng bất giác cuộn tròn lên.
Hứa Thư Yểu rũ mi mắt, nhỏ giọng nói: "Chú út, con học chuyên ngành nhiếp ảnh, chú hẳn là không dạy con được."
Cô đang cự tuyệt anh.
Tim của Diệp Kỳ Sâm cũng theo đó mà chìm xuống, hương thịt nướng tản tứ phía phòng bao đều không thơm nữa. Anh nghĩ, sau cái hôm mà mình cự tuyệt cô ấy, có phải cô cũng giống với anh của lúc này hay không? Rất khó chịu?
Lúc này, sự yên tĩnh đã bị giọng nói của nhân viên phục vụ đánh gãy: "Tiên sinh, phần đóng hộp mang về của anh đã làm xong, là đưa tới cho anh bây giờ, hay là chờ lúc tính tiền mới đưa tới?"
Diệp Kỳ Sâm hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Bên bọn tôi đã ăn xong rồi, đưa tới đây đi."
"Vâng."
Anh chậm rãi đứng dậy, cũng không hề nói tiếp đề tài vừa rồi, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, chú đưa con về trường." Giọng anh vẫn ôn nhu trước sau như một.
Diệp Kỳ Sâm nhận lấy thịt nướng đã đóng gói mà người phục vụ đưa qua, dẫn theo Hứa Thư Yểu đi ra khỏi tiệm thịt nướng. Hai người đi song song nhau, lại không có chuyện trò như lúc mới tới.
Hứa Thư Yểu nắm thật chặt túi xách của mình, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Rõ ràng mở miệng cự tuyệt là chính mình, nhưng vì sao cô cũng sẽ rất khó chịu chứ? Cô nghĩ mà không rõ.
Tiệm thịt nướng cách trường học rất gần, Diệp Kỳ Sâm đưa Hứa Thư Yểu đến tận dưới lầu ký túc xá nữ, rồi mới đưa thịt nướng đã đóng gói trong tay cho cô: "Phần này là đóng gói cho Hứa Diễn, con gọi điện thoại bảo nó tới lấy đi."
Hứa Thư Yểu sửng sốt, vừa nãy mình mới cự tuyệt người ta xong, lại không nghĩ rằng, anh còn muốn đưa thịt nướng cho Hứa Diễn.
"Cầm nè." Anh giơ tay, nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay cô, đặt đồ nướng vào trong tay cô: "Chú còn có chút việc, đi trước nhé. Sau khi bảo Hứa Diễn tới lấy rồi thì về phòng ngủ nha."
Diệp Kỳ Sâm nói, phất phất tay với cô, xoay người tính rời đi.
"Chú......" Hứa Thư Yểu nhìn bóng lưng có vẻ phá lệ cô đơn của anh, trong lòng rối như tơ vò.
Có phải là cô...... đã làm sai gì rồi không?
Diệp Kỳ Sâm cũng không có về lại ký túc xá cho giảng viên, mà là đi ra ngoài trường, tới cổng trường, biểu cảm anh nhàn nhạt mà lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại: "Đường Tông, đi uống rượu không?"
——
Hứa Diễn vốn đã nằm trên giường rồi, nhưng nhận được điện của mẹ, nghe bảo là mời anh ăn thịt nướng, anh chàng bò dậy nhanh như chớp, hỏa tốc mà chạy tới dưới lầu ký túc xá nữ.
"Đã trễ vậy rồi, đi đâu ăn vậy?" Hứa Diễn hỏi.
Hứa Thư Yểu đưa thịt nướng đóng hộp cho anh chàng: "Nè."
"Ui cha, tối mẹ đi ăn ngoài hả?" Hứa Diễn kinh thán: "Vì sao không gọi con theo?" Ngửi mùi hương thơm ngào ngạt này đi, bụng của Hứa Diễn đã bắt đầu thì thầm kêu lên.
"Chú út hẹn mẹ đi ra ngoài." Hứa Thư Yểu nói đúng sự thật: "Thuận tiện đóng gói một phần cho con."
Hứa Diễn: "!!!!" Anh chàng trừng mắt nhìn Hứa Thư Yểu: "Trời tối hù rồi, vì sao mẹ lại đi ra ngoài với ổng? Ai cho phép mẹ đi ra ngoài với ổng?"
Hứa Thư Yểu kỳ quái: "Làm sao vậy? Là chú ấy chứ đâu phải người khác đâu."
Hứa Diễn hít hà một hơi: "Mẹ cứ tín nhiệm chú ấy vậy hả? Lỡ mà chú ta rắp tâm bất lương, bụng dạ khó lường, lòng mang ý xấu thì sao?"
"Có khả năng à?" Hứa Thư Yểu cảm thấy, Hứa Diễn cũng quá khoa trương rồi: "Sao mà mẹ cứ cảm thấy, trong khoảng thời gian này con vẫn luôn nhằm vào chú út ấy nhỉ? Có phải con có chuyện gì gạt mẹ không?"
Hứa Diễn: "......" Mẹ của anh chàng cũng quá nhạy cảm!
"Không có, con là đúng chuyện không đúng người!" Hứa Diễn miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, cực kỳ khó chịu mà nói: "Tóm lại, về sau nếu ổng lại tới tìm mẹ, mẹ nhất định phải gọi điện thoại cho con trước."
"Ờ." Hứa Thư Yểu gật đầu: "Được rồi, con lấy về ăn chung với bạn cùng phòng của con đi, mẹ đi lên đây."
Hứa Diễn liếc mắt nghía phần thịt nướng trên tay một cái, hừ một tiếng: "Con đi đây."
Sau khi tận mắt thấy mẹ mình đi vào ký túc xá rồi, lúc này Hứa Diễn mới đi về lại ký túc xá nam. Lúc mà đi đến bên thùng rác ấy, anh chàng tạm dừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn là mang thịt nướng về theo.
Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ, mang về cho bạn cùng phòng ăn đi.
Quan Tuyền đang dùng laptop của cậu ta lên diễn đàn trường chơi, mở một cái trang web ra cũng phải mất tới hơn 1 phút, Hứa Diễn từ bên ngoài đi vào, nhìn máy tính của anh bạn mà phải sốt ruột hộ.
Anh chàng 'rầm' một cái mà thả bịch thịt nướng lên bàn của Quan Tuyền: "Mời các cậu ăn nè."
Quan Tuyền kinh hô: "Oa, thơm quá nha, Hứa Diễn cũng quá đủ ý tứ rồi đó, vừa nãy cậu chạy đi ra chính là vì lấy cái này hả?"
Hứa Diễn khẽ hừ nhẹ một cái, quay đầu lại bò lên giường của mình.
Quan Tuyền vừa mở gói, vừa kỳ quái hỏi: "Cậu không ăn sao?"
Hứa Diễn vuốt cái bụng đang kêu thầm thì của mình, mạnh miệng nói: "Cho các cậu ăn, mình giảm béo." Anh chàng mới không muốn ăn đồ mà tra nam đưa đâu, hừ!
Quan Tuyền sờ sờ khuôn mặt mập mạp của mình: "Cậu gầy vậy rồi, còn muốn giảm béo?" Anh chàng vui rạo rực nói: "May mà mình không cần giảm béo, bằng không phải bỏ lỡ món ngon vầy rồi."
Nói xong, anh chàng đã mở đóng gói ra, cũng quay đầu hỏi Kỳ Khúc và cả Bành Văn Tinh đều đã đang nằm trên giường: "Các cậu có muốn ăn không?"
Chia xong rồi, Quan Tuyền hỏi: "Còn có rất nhiều nè, Hứa Diễn, cậu không ăn thiệt hả?"
Hứa Diễn nhìn thoáng qua, chôn đầu trong chăn: "Cho cậu ăn đó, mình không ăn."
Nhưng mà, mùi hương kia lại cứ như mọc ra đôi mắt ý, lặng lẽ mà chui vào trong hơi thở của anh chàng.
Hứa Diễn lặng lẽ nuốt nước miếng.
"Cậu không ăn thiệt đúng là đáng tiếc."
Mùi hương này thật sự là quá thơm, ngay cả Kỳ Khúc mới đầu không muốn ăn cũng không nhịn được mà xin 2 xiên. Quan Tuyền vừa ăn còn vừa đánh giá: "Cửa hàng này hình như là cái chỗ mới mở gần cổng trường á, ài, lần sau chúng ta có thời gian thì đi cùng đi, đúng thật là ngon. Ý, chỗ này còn có bột ớt để riêng nè."
Quan Tuyền cười lớn đưa thịt nướng trong tay cho Hứa Diễn, cũng đưa bột ớt cho anh bạn của mình luôn: "Hứa Diễn, người đưa thịt nướng cho cậu còn rất hiểu khẩu vị của cậu đó nha."
Hứa Diễn hừ một tiếng.
Không ăn thì phí, dù sao thì Diệp Kỳ Sâm cũng không thấy được anh chàng có ăn.
——
Lúc Hứa Thư Yểu trở lại phòng ngủ thì chỉ có một mình Đặng Kiều ở trong phòng, La Tương còn đang làm thêm chưa có về.
Đang lúc Hứa Thư Yểu ôm quần áo lên, tính toán đi tới nhà vệ sinh tắm rửa, Đặng Kiều với cái mũi rất thính đã ngửi được mùi BBQ trên người Hứa Thư Yểu: "Hứa Thư Yểu, cậu đi ra ngoài ăn thịt nướng hả?"
Hứa Thư Yểu dừng lại nhìn cô ta một cái, cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Cậu đi một mình hả?" Đặng Kiều truy vấn.
"Có liên quan tới cậu à?" Hứa Thư Yểu hỏi vặn lại.
Đặng Kiều: "Tôi hỏi chút thôi mà, lần sau lúc cậu đi ăn, có thể dẫn theo tôi không? Tôi vẫn luôn muốn đi ăn thịt nướng, nhưng mà cũng không biết tiệm nào ăn ngon."
Hứa Thư Yểu trầm mặc một lát, chỉ nói: "Ra cổng trường quẹo trái, đụng tới tiệm thứ năm là được, cậu có thể tự đi." Nếu mà thật sự dẫn Đặng Kiều đi, vậy có khả năng sẽ thành chính cô đi mời khách lắm.
Cô chẳng muốn bị bắt mời khách tí nào đâu.
Đặng Kiều xấu hổ đáp lời: "Ồ."
Hứa Thư Yểu quay đầu vào nhà vệ sinh.
Phòng vệ sinh của gian ký túc xá này là mọi người xài chung, đồ dùng tắm rửa về cơ bản đều để ở bên trong. Bởi vì đi ăn thịt nướng, nên giờ đầu tóc đều là mùi khói dầu, Hứa Thư Yểu tính toán gội đầu một chút, kết quả lại ngoài ý muốn phát hiện – dầu gội đầu mấy hôm trước vẫn còn rất nhiều, giờ hình như đã bị xài rất nhiều.
Việc này thật sự thái quá rồi!
Trong cả cái ký túc xá này, sẽ xài đồ dùng của người khác, chỉ có Đặng Kiều.
Hứa Thư Yểu hít sâu một hơi, lấy dầu gội ra, đứng trước giường Đặng Kiều: "Dầu gội của tôi, là cậu xài hả?"
Đặng Kiều ló đầu ra khỏi giường trên một chút: "Đúng rồi, tôi hết dầu gội rồi, nên mượn của cậu xài một chút, cậu sẽ không để ý chứ?"
Hứa Thư Yểu cười cười: "Tôi rất để ý."
Đặng Kiều sửng sốt, không ngờ được Hứa Thư Yểu sẽ nói như vậy, cô ta ngồi bật dậy: "Không phải chỉ xài chút dầu gội của cậu thôi à, keo kiệt như thế làm cái gì?"
Nếu mà là La Tương xài, Hứa Thư Yểu sẽ không nói câu nào, còn sẽ rất hào phóng mà cho cô ấy mượn dùng, nhưng mà Đặng Kiều dùng, khiến cô cực kỳ không vui.
"Hình như sữa tắm của tôi xài hết rồi, vậy tôi có thể mượn sữa tắm của cậu xài chút không?" Hứa Thư Yểu cười tủm tỉm nhìn cô ta.
Đặng Kiều: "Sữa tắm của tôi cũng hết rồi, không tiện cho cậu mượn, không thì để lần sau ha?"
"Không phải chỉ mượn dùng sữa tắm của cậu thôi à? Đến mức phải tìm nhiều cớ vậy sao? Thật là keo kiệt nha." Hứa Thư Yểu không khách khí mà phản bác.
Đặng Kiều: "...... Kiếm cớ gì chứ, tôi, sữa tắm của tôi thật sự hết rồi."
Hứa Thư Yểu cũng chẳng muốn nghe mấy lời quỷ biện của cô ta, chỉ nói: "Lần sau cậu mà lại dùng đồ đạc của tôi khi không được tôi cho phép, tôi sẽ báo cảnh sát."
"...... Cậu, cậu báo cảnh sát làm cái gì?"
"Không hỏi đã tự lấy, chính là ăn trộm." Hứa Thư Yểu nhướng mày: "Không tin thì cậu cứ thử xem, tuy là cảnh sát chưa hẳn sẽ trừng phạt cậu, nhưng cậu ngẫm lại xem, sau khi cảnh sát tới, hành vi của cậu, toàn khu ký túc xá nữ đều sẽ biết nhé."
Đặng kiều: "......"
Cảnh cáo Đặng Kiều xong, tâm tình Hứa Thư Yểu không hiểu sao thấy thông thuận lên.
Chờ khi cô tắm rửa xong xuôi rồi, La Tương cũng đã trở về. Thấy Hứa Thư Yểu còn chưa ngủ, La Tương cười chào một tiếng, rồi cũng bắt đầu thu thập tính đi tắm.
Tóc Hứa Thư Yểu còn chưa có khô, cho nên ngồi xếp bằng trên giường, cầm di động gửi tin nhắn với Lý Mạn.
Sau khi tâm tình bình tĩnh lại, cô lại bắt đầu rối rắm chuyện ở tiệm thịt nướng.
Bên cạnh không có ai có thể nói chuyện, Hứa Thư Yểu chỉ có thể tìm kiếm viện trợ bên ngoài ngàn dặm, dò hỏi Lý Mạn.
Hứa Thư Yểu: Mạn Mạn, bây giờ cậu ngủ chưa?"
Lý Mạn trả lời tin nhắn rất nhanh: Còn chưa đâu, làm sao vậy?
Hứa Thư Yểu: Là thế này, chính là...... Mình có một người bạn, hôm nay có người đàn ông nói với cậu ấy vài lời, cậu ấy không đoán chắc được là có ý gi, cậu có thể phân tích giúp mình một chút không?
Lý Mạn: Ừ, vậy cậu nói ra mình nghe chút.
Hứa Thư Yểu rối rắm một chút, sau đó liền nói sơ sơ chuyện đã xảy ra, chẳng qua là đã đổi vai chính trong câu chuyện từ chính cô thành bạn của cô.
Lý Mạn: Ui, trời ơi, cái này rất rõ ràng nha, người đàn ông đó đang thổ lộ đó! Sau đó thì sao? Bạn của cậu trả lời thế nào?
Hứa Thư Yểu gãi gãi đầu: Cậu ấy nói, ngành của cậu ấy, người đàn ông kia có lẽ không dạy được.
Lý Mạn:......
Lý Mạn: Bạn của cậu đây là đang cự tuyệt người kia đó, mà hồi trước đã từng thích rồi, vì sao phải cự tuyệt chứ? Chẳng lẽ, hiện tại bạn của cậu lại không thích người đó?
Hứa Thư Yểu sờ sờ cái mũi, chậm rì rì trả lời: Hình như là vẫn thích.
Lý Mạn lập tức hóa thân thành đại sư phân tích tình cảm: Còn thích mà lại cự tuyệt, cái này nói lên rằng bạn của cậu vẫn là rất để ý chuyện hồi trước thổ lộ lại bị cự tuyệt.
Hứa Thư Yểu sửng sốt, cô kinh ngạc mà nhìn những câu Lý Mạn gửi tới, trong lòng có chút mờ mịt nghĩ: Cô còn rất để ý chuyện trước kia sao?
Lý Mạn: Để cái anh kia theo đuổi bạn cậu thêm mấy lần nữa đi, thẳng đến khi bạn của cậu không còn để ý đến vậy nữa là được.
Hứa Thư Yểu: Nếu mà bạn mình vẫn luôn cự tuyệt, liệu người kia có từ bỏ hay không?
Lý Mạn: Chậc, theo đuổi có mấy lần đã từ bỏ, vậy thì rõ ràng không phải thật tình, cũng chả có gì để mà tiếc nuối.
Hứa Thư Yểu:......
Lý Mạn: Yểu Yểu, cuộc sống đại học của cậu thế nào? Nhanh vậy đã kết thêm bạn mới rồi nha. Mình nói cho cậu nghe nè, mình bên này có người bạn cùng phòng cực kỳ kỳ cục, bla bla bla........
Sau đó, đề tài tán gẫu giữa hai cô gái đã chuyển đến trên người mấy người bạn cùng phòng kỳ cục, Hứa Thư Yểu cũng không khách khí mà than phiền với cô ấy về hành vi kỳ cục của Đặng Kiều.
Chờ tới sáng hôm sau, Hứa Thư Yểu tỉnh lại thì ngoài ý muốn thấy mình thiếu tiền điện thoại, bởi vì hôm qua nhắn tin với Lý Mạn quá nhiều!
Sáng còn phải đi học, chờ khi kết thúc buổi học, Hứa Thư Yểu mới nhớ tới chuyện mình phải đi nạp tiền điện thoại.
Cô ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn, lại vội vàng chạy tới cửa hàng tiện lợi của trường, mua thẻ nạp tiền điện thoại để nạp tiền.
Chờ khi đã nạp đầy đủ tiền điện thoại rồi, Hứa Thư Yểu mới phát hiện là có mấy cuộc điện thoại Hứa Diễn gọi tới, nhưng mà lại không có cái nào của Diệp Kỳ Sâm. Không biết vì sao, trong lòng lại có chút mất mát khó hiểu.
Hứa Thư Yểu gọi lại cho Hứa Diễn, Hứa Diễn hỏi: "Sao mà điện thoại của mẹ lại hết tiền rồi vậy?"
"Hôm qua mẹ nhắn tin tán gẫu với Lý Mạn, nên bị trừ hết rồi."
"Con còn tính chờ tí nữa đi nạp tiền giúp mẹ đó." Hứa Diễn nói thầm một câu.
"Mẹ đã tự nạp xong rồi." Hứa Thư Yểu nói: "Con không cần nạp giúp mẹ."
Hứa Diễn nói: "Để bữa nào con đăng ký cho mẹ xài lưu lượng đi, sau đó lại xin cho một cái tài khoản QQ, mẹ thêm QQ của Lý Mạn, vậy thì tán gẫu sẽ không cần tốn tiền."
"Còn có thể làm vậy được luôn." Hứa Thư Yểu gật đầu hỏi: "Vậy con gọi điện cho mẹ là để làm gì?"
Hứa Diễn hừ hừ nói: "Cũng không có gì hết, chỉ là muốn nói cho mẹ, Diệp...... chú út, chú ấy hiện tại là giáo viên môn chuyên ngành của con."
"Mẹ đã biết rồi." Hứa Thư Yểu gật đầu.
"Nhưng mà chú ấy mới giảng có tới tiết thứ hai, đã không có tới dạy!" Hứa Diễn hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Mẹ nhìn loại người này đi, không chịu trách nhiệm cỡ nào!"
Cho nên mẹ về sau ngàn vạn đừng có mắt mù mà coi trọng Diệp Kỳ Sâm!
Hứa Thư Yểu sửng sốt: "Chú ấy bị làm sao vậy?"
"Sao mà con biết được chú ấy bị làm sao chứ?" Hứa Diễn học hằn: "Tốt nhất là vĩnh viễn đừng có tới dạy con."
Hứa Thư Yểu: "......" Con trai của cô trong khoảng thời gian này thật sự là kỳ quái quá, vẫn cứ luôn đang nói chú út không tốt kìa.
Cúp điện thoại của Hứa Diễn, Hứa Thư Yểu do dự, muốn gọi điện cho Diệp Kỳ Sâm, hỏi một chút xem anh bị làm sao.