Kích động xong rồi, rất mau, Hứa Thư Yểu bình phục lại tâm tình, ngượng ngùng tới muộn làm cô có chút xấu hổ đỏ mặt. Mà thôi nơi này tối thui thùi lùi, cô chẳng chút nào lo lắng rằng sẽ bị Diệp Kỳ Sâm nhìn thấy khuôn mặt có chút nóng lên của mình.
Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng buông cô ra, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của cô thật chặt, sau đó dẫn cô tiếp tục bước lên bậc thang lên đài: "Cẩn thận một chút."
Cô đi theo sau anh bước lên trên, tuy không nhìn thấy rõ phía trước, lại cũng thật an tâm.
Cuối cùng, hai người bước lên cái đài cao mới này, Hứa Thư Yểu thấy được lều trại anh dựng ở đây. Cô kinh ngạc: "Anh tới đây khi nào vậy?"
"Chắc là sớm hơn mấy em một chút." Giọng của anh ở trong núi rừng trống trải thế này có vẻ trầm và kéo dài hơn.
Mũi Hứa Thư Yểu chợt chua xót, cô giơ tay lên che miệng lại, hắt xì hai cái.
"Vào trong lều đi." Anh vội vàng dẫn cô vào trong lều, trong lều còn có cái đèn pin sáng lên chút ánh đèn mỏng manh.
Hai người ngồi xuống trong lều, Diệp Kỳ Sâm cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Hứa Thư Yểu, cô theo bản năng nhích lại gần bên người anh, nhìn ra bầu không trung đen như mực bên ngoài lều.
Chỉ tiếc ông trời không chiều lòng người, bên ngoài chẳng có ông sao nào hết. Với tình hình này, nếu mà có bầu trời đầy sao, hẳn là cũng rất lãng mạn nhỉ? Hứa Thư Yểu nghĩ thế đấy.
Hứa Thư Yểu sửng sốt: "Anh còn có thể hô biến ra ngôi sao à?"
"Đương nhiên có thể."
Cô không nhìn thấy bộ dáng lúc này của anh, nhưng nghe giọng anh liền không hiểu sao có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh lúc này, lưu luyến mà ôn nhu.
"Muốn ngắm." Cô cười gật đầu: "Anh muốn biến ra như thế nào?"
Bên người anh có một chút động tĩnh, ngay sau đó, Hứa Thư Yểu liền nhìn trên trên túp lều trước mắt chiếu rọi ra một chút ánh sáng, rồi dần dần càng nhiều hơn, cuối cùng cả túp lều đều phủ kín các chấm ánh sáng, thật giống như là bầu trời đầy sao vậy.
"Thế nào? Có phải giống sao thật hay không?"
Cô ngửa đầu xem, than nhẹ một tiếng: "Thật xinh đẹp." Nói rồi, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Anh tới nơi này, còn chuẩn bị trước những thứ này?"
"Không phải con gái đều thích những thứ này sao?" Diệp Kỳ Sâm hơi hơi nhướng mày, trên Baidu có nói, con gái đều thích kinh hỉ cùng lãng mạn không ngờ tới, sau đó nhân cơ hội này thổ lộ tâm ý thì xác suất thành công sẽ tăng lên rất lớn.
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng gật đầu, cười cười: "Thích, rất xinh đẹp, nhưng mà anh vì sao lại...... Đối tốt với em như vậy?" Cô nghĩ, nếu còn như vậy tiếp nữa, có lẽ cô sẽ không kiên trì nổi nữa.
Diệp Kỳ Sâm cười cười, giơ tay nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô, đầu ngón tay xoa xoa tóc mái của cô: "Bởi vì em đáng giá."
Cô nhìn về phía anh, cũng thấy được ánh sao trong mắt anh, hồi lâu sau cô thu liễm ánh mắt, nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào trên vai anh, thấp giọng gọi tên anh: "A Sâm."
Lần đầu tiên, cô không gọi anh là chú út, mà là gọi tên của anh.
Tay Diệp Kỳ Sâm hơi hơi nắm chặt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm."
Cô nói: "Em buồn ngủ, cho em mượn bả vai anh dùng một chút."
Anh hơi hơi sửng sốt, theo sau đó cười nhẹ gật đầu: "Được, ngủ đi."
Hứa Thư Yểu thật sự dựa vào trên vai anh, mơ mơ màng màng ngủ rồi. Chờ khi Hứa Thư Yểu lần nữa tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt như màu trắng bụng cá, từ chân trời phía xa kia còn mang theo chút ánh sáng màu cam, là mặt trời sắp đột phá đường chân trời.
Cô hơi ngơ ngốc mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên túi ngủ, trên người còn đắp áo của Diệp Kỳ Sâm, mà Diệp Kỳ Sâm cũng đã không ở trong lều.
Hứa Thư Yểu vội vàng ôm áo của anh bước ra khỏi lều, thấy anh đứng ngay bên ngoài, mắt nhìn phương xa, hình như đang ngắm bình minh.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Diệp Kỳ Sâm quay đầu lại nhìn về phía cô: "Tỉnh rồi?"
Hứa Thư Yểu gật đầu, trả áo khoác lại cho anh, giơ tay xoa xoa tóc mái bên tai, lộ ra lỗ tai bé xinh đáng yêu, mái tóc đen nhánh xõa xuống trên đầu vai mảnh khảnh của cô.
Dưới ánh nắng ban mai, da thịt cô trắng nõn như mỡ đông, lõa lồ dưới nắng sớm như được mạ thêm một lớp kim quang.
Trong mắt Diệp Kỳ Sâm hiện lên một tia kinh diễm, anh bất động thanh sắc mà nói: "Nơi này ngắm mặt trời mọc thật lại tốt hơn là ngắm sao.
Hứa Thư Yểu nháy nháy đôi mắt, đôi mắt đen lúng liếng kia linh động lại trong vắt: "Em có mang theo máy ảnh, vừa lúc có thể chụp." Cô nói xong, lặng lẽ xoay người, từ biệt Diệp Kỳ Sâm: "Thừa dịp bọn họ còn chưa có tỉnh, em đi về trước đây."
"Ừ." Anh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cô, nhìn cô bước xuống thềm đá.
Quả nhiên, mọi người đều còn đang ngủ, Hứa Thư Yểu lặng lẽ chui vào lều của mình, tìm ra máy ảnh, điều chỉnh thử độ sáng và góc độ một chút, đang lúc muốn xoay người ra khỏi lều ấy, Hứa Diễn cũng đã đứng ngay cửa lều của cô rồi.
Hứa Thư Yểu vừa thấy con trai lù lù ở đó, hoảng sợ, chột dạ hỏi: "Sao mà con không ra tiếng nào vậy?"
Hứa Diễn nhìn biểu cảm trên mặt mẹ mình,hồ nghi hỏi: "Mẹ chột dạ như vầy làm gì?"
"Mẹ nào có chột dạ?" Hứa Thư Yểu dời mắt đi, không đi nhìn anh chàng, ôm lấy máy ảnh của mình ra khỏi lều, nhìn mặt trời sắp sửa dâng lên kia, điều chỉnh các tiêu điểm cho máy ảnh thật tốt, tính toán bắt đầu lấy cảnh.
Hứa – Holmes – Diễn lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng Hứa Thư Yểu, giọng trầm thấp hỏi: "Tối hôm qua mẹ không có ngủ ở trong lều, đi đâu vậy?"
Hứa Thư Yểu mém chút nữa không cầm chắc được máy ảnh trong tay: "Mẹ không ngủ ở trong lều thì có thể đi đâu?"
Hứa Diễn nheo mắt lại: "Vậy sao túi ngủ của mẹ lại lạnh băng vậy?" Người bình thường vừa mới tỉnh lại, túi ngủ không nên là ấm nóng sao?
Hứa Thư Yểu: "......" Không xong, sơ ý!
Hứa Diễn thò lại gần, duỗi ngón trỏ ra, chỉ vào cô nói: "Mẹ không thích hợp nha, Hứa Thư Yểu."
"Không thích hợp chỗ nào? Mẹ không quen ngủ túi ngủ, liền ngồi cả một đêm, không được sao?" Cô chột dạ ghê gớm, biểu cảm trên mặt lại vẫn đúng lý hợp tình, phảng phất như con trai cô đang oan uổng cô.
"Không phải túi ngủ này rất thoải mái sao?" Hứa Diễn nghi hoặc: "Ngồi một đêm?"
"Đúng vậy." Hứa Thư Yểu chớp chớp mắt, ra sức gật đầu, ý đồ qua loa cho qua chuyện: "Mẹ thật sự ngồi một đêm, eo đều chua rồi." Nói rồi, còn giật giật cổ và eo, vờ như thật sự chua: "Ai u, đau quá à, con mau mau coi giúp mẹ coi, có phải ngồi lâu quá nên bị trẹo eo không."
Nghe thấy Hứa Thư Yểu kêu eo đau, Hứa Diễn vội vàng duỗi tay ra nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, xoa xoa giúp cô: "Là nơi này đau đúng không?"
"Ừ ừ, đau." Hứa Thư Yểu gật đầu, liếc mắt nghía biểu cảm khẩn trương của con trai cô, đột nhiên trong lòng sinh ra vài phần áy náy. Cô lừa con trai mình như vậy, thật sự được chứ?
Nếu như để con trai biết tối hôm qua mình thật ra là ở bên Diệp Kỳ Sâm, liệu nó có tức muốn nổ không ta?
Cho nên, vẫn là đừng nói cho nó biết đi.
Hứa Thư Yểu duỗi tay ra vò loạn xạ tóc của con trai, cười nói: "Rồi, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, không đau."
Vừa đúng lúc này, các thành viên khác của câu lạc bộ thiên văn cũng lục tục tỉnh dậy, Trương Khả Khả mở lều đi ra, duỗi người, cười chào hỏi: "Ý, mấy em đều tỉnh rồi, buổi sáng tốt lành nha."
"Buổi sáng tốt lành."
Mọi người cùng nhau đón ánh sáng mặt trời, Hứa Thư Yểu lấy mấy cảnh xong rồi thì cười giơ giơ máy ảnh trong tay: "Em chụp ảnh chung cho mọi người lưu niệm nhé."
"Được đó, tới đây tới đây, mau đứng vô." Hứa Thư Yểu bảo mọi người dựa theo chiều cao mà đứng, cô điều chỉnh sẵn góc độ của máy ảnh.
Trương Khả Khả: "Học muội, cũng vô luôn nè em."
"Từ từ, để em điều chỉnh thời gian."
Hứa Thư Yểu dựng máy ảnh trên giá, set góc độ và thời gian, sau đó bay nhanh chạy đến bên cạnh Hứa Diễn, nhảy dựng lên ôm lấy cổ anh chàng, và 'tách' một tiếng, hình ảnh đã được dừng lại trên hình.
Sau đó còn có thành viên muốn chụp ảnh riêng, Hứa Thư Yểu nhất nhất thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, còn chụp riêng cho Hứa Diễn mấy tấm.
Chờ chụp hình xong xuôi rồi, mọi người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị xuống núi.
Lúc sắp sửa rời khỏi, Hứa Thư Yểu theo bản năng nhìn thoáng qua trên núi, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
——
Hoạt động ngắm sao lần này tuy rằng không có chụp được sao, chẳng qua Hứa Thư Yểu đã chụp được không ít ảnh mặt trời mọc, phối hợp với sương mù hơi mỏng trong núi rừng, ấy thật sự lại có chất ảnh như ở trong phim điện ảnh.
Hứa Thư Yểu chọn lựa ra hình cho bài tập môn chuyên ngành, nộp cho giáo viên, sau đó lại cùng đi đến tiệm chụp hình ngoài cổng trường với Hứa Diễn, rửa ảnh chụp chung ra.
Hứa Thư Yểu lấy mấy tấm hình chụp riêng cho Hứa Diễn ra, giao cho anh chàng: "Xem thử hình mẹ chụp cho con nè, thật là soái."
"Không phải mẹ chụp mới soái, là con trai mẹ đây, vốn dĩ đã rất soái." Anh chàng nói, nhận lấy ảnh chụp từ trong tay Hứa Thư Yểu, nhìn chính mình trong ảnh, dùng ngữ khí cực kỳ xí xọn, đắc ý nói: "Thật sự không phải soái bình thường đâu."
Hứa Thư Yểu phì cười nói: "Đúng, khắp thiên hạ chỉ con là soái nhất."
Hứa Diễn xem kỹ từng tấm hình một, khi anh chàng nhìn thấy một tấm trong số đó, biểu cảm của anh chàng chợt cứng lại, biểu cảm cũng có chút biến hóa vi diệu.
Hứa Thư Yểu tò mò: "Làm sao vậy?"
Hứa Diễn đưa tay cất đi ảnh chụp, yên lặng nhìn mẹ mình một cái, nhàn nhạt nói: "Không có gì, đi thôi, về trường."
Biểu cảm của anh chàng rõ ràng không thích hợp, Hứa Thư Yểu âm thầm ghi tạc trong lòng. Chờ trở về phòng lại rồi, cô lại lần nữa lấy máy ảnh ra, xem từng tấm một những bức ảnh chụp riêng cho Hứa Diễn, rốt cuộc ở trên một tấm ảnh, thấy được bóng dáng Diệp Kỳ Sâm đứng trên đài cao phía trên.
Tuy rằng chỉ là một cái bóng dáng, nhưng mà nếu cẩn thận phân biệt, đúng là có thể nhận ra!
Hứa Thư Yểu: "......"
Trời ạ, lúc trước chụp sao mà cô không thấy được, thế mà chụp anh vào luôn.
Cái biểu cảm cuối cùng của Hứa Diễn hồi nãy, rõ ràng là cái gì cũng đoán ra được nha. Đứa nhỏ này, chắc sẽ không tức giận nhỉ?!
Hứa Thư Yểu che mặt, xong đời!
Hứa Diễn nhìn thấy bóng dáng Diệp Kỳ Sâm trên ảnh chụp, đột nhiên liên tưởng đến sự bất thường của Hứa Thư Yểu vào buổi sáng ngày hôm đó. Liên hệ hai bên lại với nhau, nghĩ đến tổi ngày hôm đó có khả năng là Hứa Thư Yểu và Diệp Kỳ Sâm ở bên nhau, anh chàng tức giận đến sắp nổ tung.
Như này cũng có thể bị Diệp Kỳ Sâm theo tới, người này quá là âm hồn bất tán đi?!
Không được! Nếu cứ vậy xuống nữa, Hứa Thư Yểu và Diệp Kỳ Sâm sớm muộn gì cũng sinh ra cảm tình! Hứa Diễn quyết định, phải nhanh thêm bước chân tìm cha kế cho chính mình.
Còn bên phía Hứa Thư Yểu đây, cô rối rắm một buổi tối, nghĩ xem có cần giải thích rõ ràng với Hứa Diễn rằng thật ra là tối hôm đó, cô và Diệp Kỳ Sâm chưa có xảy ra chuyện gì hết hay không.
Cô biết, mình và Diệp Kỳ Sâm cuối cùng nhất định sẽ đi đến với nhau, nhưng mà cô càng hy vọng rằng, lúc mà cô và Diệp Kỳ Sâm ở bên nhau ấy, Hứa Diễn cũng có thể vui vẻ, mà không phải chỉ một lòng nghĩ muốn mạt sạt chính mình.
Lúc rời giường, Hứa Thư Yểu có chút choáng váng đầu, còn hắt xì vài cái nữa, hô hấp cũng không quá thông suốt.
Sau khi cô rửa mặt xong, cô thu thập sách giáo khoa chuẩn bị đi học, tính toán trưa nay hẹn Hứa Diễn cùng nhau đi ăn cơm, thuận tiện giải thích với anh chàng một chút.
Hôm nay trên bài chuyên ngành, giảng viên bình luận về tác phẩm nhiếp ảnh bọn họ nộp lên trước đó, hơn nữa còn lấy riêng mấy tấm ảnh Hứa Thư Yểu chụp được ra để khen ngợi.
"Tác phẩm của bạn học này cực kỳ có linh tính, có phải lúc em quay chụp còn tiến hành xử lý rồi không?" Giảng viên nhìn về phía Hứa Thư Yểu ngồi ở trung gian.
Hồi sáng dậy Hứa Thư Yểu đã có chút choáng váng rồi, lúc giảng viên gọi đến tên cô, cô cũng còn chưa có phản ứng lại được, vẫn là nữ sinh bên cạnh nhắc nhở cô, cô mới đứng lên.
"Bạn học này, em có thể nói cho cả lớp một chút là lúc em chụp những tấm ảnh này, em nghĩ như thế nào không?"
Hứa Thư Yểu sụt sịt cái mũi, mang theo giọng mũi đơn giản nói ra ý tưởng về kết cấu chụp ảnh của mình, tiến hành giao lưu với giảng viên.
Giảng viên tán dương: "Rất tốt."
Sau khi tan học, Hứa Thư Yểu chậm rì rì gửi tin nhắn cho Hứa Diễn, bảo anh chàng đến căn tin trường, cùng nhau ăn cơm. Sau đó cô hất hất đầu, cố vực lên tinh thần, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
"Sư muội, chào em." Bên cạnh cô đột nhiên có một người tới ngồi.
Phản ứng của Hứa Thư Yểu lúc này có chút trì độn, cô nghiêng đầu nhìn chăm chú về phía nam sinh đột nhiên xuất hiện: "Hả? Anh gọi em?"
Nam sinh kia chải tóc vuốt ngược ra sau, đằng sau đầu còn buộc một nắm tóc, anh ta tươi cười xán lạn tự giới thiệu: "Đúng vậy, anh đang gọi em, anh tên Lưu Tử Thư, là sinh viên năm 3 chuyên ngành nhiếp ảnh, cũng là giáo sư Vương chỉ dẫn."
"À, chào học trưởng."
Nam sinh này trông rất tỏa nắng, lúc cười rộ lên đôi mắt đều cong cong cong, trên mặt tựa hồ còn có chút đỏ ửng khả nghi.
Lưu Tử Thư nói: "Gọi học trưởng có hơi xa lạ quá, gọi sư huynh đi, chúng ta cùng chung sư thừa, gọi sư huynh càng chuẩn xác hơn chút."
Hứa Thư Yểu cười nói: "Chào sư huynh."
"Sư muội, hồi nãy anh có ở bên cạnh nghe, nhìn thấy những tấm ảnh em chụp đó, anh liền cảm thấy em hẳn là một cô gái cực kỳ có linh khí, hiện tại được thấy em thật rồi, quả nhiên đúng là vậy." Anh ta nói, không hề che giấu thưởng thức với Hứa Thư Yểu chút nào.
Hứa Thư Yêu sửng sốt một chút, đối mặt với câu khen tặng này của vị sư huynh này, cười cười: "Cảm ơn."
Hai người cùng nhau đi ra khỏi lớp học, trên hành lang khoa nhiếp ảnh có không ít tác phẩm nhiếp ảnh, lúc đi đến trước một tác phẩm, Lưu Tử Thư đột nhiên hỏi: "Sư muội, em đoán xem đây là ai chụp?"
Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua bức ảnh được treo trên tường, trên đó viết là 'Tác phẩm đoạt giải cuộc thi nhiếp ảnh năm 2007'. Trong bức ảnh là bóng dáng mạn diệu của một người phụ nữ, đang cầm một cây dù màu đỏ, đi trên con phố mà hai bên đường đều có vẻ như mang màu xám trắng. Phụ nữ và dù, trở thành sắc màu sáng duy nhất của bức ảnh này, cho người ta một loại cảm giác rất thê mỹ.
Lúc mới vừa khai giảng đi đến đây ấy, Hứa Thư Yểu đã từng bị bức ảnh này hấp dẫn, bức ảnh này trên thị giác rất có lực tác động, sẽ làm người ta không nhịn được mà tìm tòi nghiên cứu câu chuyện sau lưng bức ảnh này.
Cô quay đầu nhìn về phía Lưu Tử Thư: "Bức ảnh này, không phải là sư huynh chụp đó chứ?"
Lưu Tử Thư ngượng ngùng cười cười, gật đầu: "Anh khá là am hiểu chụp nhân vật."
Lúc này, Hứa Thư Yểu đúng hoàn toàn sùng bái anh ta: "Sư huynh thật là lợi hại nha." Hiện tại cô còn không chụp ra bức ảnh chủ đề nhân vật có trình độ như thế.
Về sau, nếu như cô muốn quay được những thước phim phóng sự tốt, vậy chắc chắn là phải hạ công phu ở phương diện này.
Lưu Tử Thư lấy di động ra: "Sư muội, không thì chúng ta trao đổi phương thức liên hệ để khi có rảnh chúng ta có thể tham khảo chút nhé?"
Cô cố ổn định đầu óc, lấy di động ra, trao đổi số di động với Lưu Tử Thư.
"Vậy em đi trước đây sư huynh." Hứa Thư Yểu xem thời gian, đã chậm trễ rất lâu rồi, cũng không biết Hứa Diễn có sốt ruột không nữa. Cô gắng gượng vực dậy tinh thần, từ biệt Lưu Tử Thư, tính toán đi thẳng đến căn tin.
Ánh nắng bên ngoài không hiểu sao thật chói mắt, này đây vừa bị chiếu vào, làm Hứa Thư Yểu càng thêm choáng váng, trước mắt cô tối sầm, suýt nữa té nhào từ trên cầu thang xuống.
May mắn Lưu Tử Thư nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cô: "Sư muội, em không sao chứ?"
Chung quanh cũng có không ít bạn học vây lên, quan tâm hỏi cô làm sao vậy.
Có người che khuất đi ánh mặt trời, làm Hứa Thư Yểu thấy hơi dễ chịu hơn chút, cô giơ tay lên nhéo nhéo mi tâm, xua tay nói: "Mình không sao, cảm ơn."
Lưu Tử Thư giơ tay, theo lễ phép mà chạm chạm nhẹ trán của cô, thở nhẹ: "Sư muội, trán em rất là nóng đó, có phải bị sốt rồi hay không?"
Lúc này Hứa Thư Yểu ngay cả nghe Lưu Tử Thư nói chuyện cũng có chút cố sức, cô chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon.
Có người dùng nước đá trong tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán Hứa Thư Yểu, trong mơ hồ, cô chỉ mang máng nghe thấy mọi người nói cái gì mà, đưa đến phòng y tế, cuối cùng cái gì cũng không nghe thấy.
Hứa Diễn tìm một vòng trong căn tin cũng chưa phát hiện được bóng dáng Hứa Thư Yểu đâu, gọi điện đến di động của mẹ, người nhận điện thoại thế mà vẫn là người xa lạ, nói là mẹ anh chàng đang ở phòng y tế.
Hứa Diễn vừa nghe thế liền cúp điện thoại chạy về phía phòng y tế. Trên đường đi, anh chàng còn gặp Diệp Kỳ Sâm đang nói chuyện với học sinh.
Diệp Kỳ Sâm thấy Hứa Diễn cứ gấp gáp mà chạy về phía phòng y tế như thế, lập tức liên tưởng đến có thể là Yểu Yểu đã xảy ra chuyện, bởi rốt cuộc thì có thể làm Hứa Diễn sốt ruột, cũng chỉ có Hứa Thư Yểu.
Anh bỏ giáo án trong tay vào lòng học sinh rồi nói: "Giúp thầy đưa đến văn phòng, cảm ơn. Nghi vấn của trò, ngày mai thầy sẽ giải đáp cho." Rồi sau đó anh cũng chạy về phía phòng y tế.
Hứa Diễn chạy tới phòng y tế trước, sải bước rộng vọt nhanh vào, liền nhìn thấy mẹ mình đang nhíu mày nằm trên giường bệnh, sắc mặt phiếm hồng không bình thường.
Nhân viên y tế trường đo lường nhiệt độ cơ thể xong thì nói: "Không có chuyện gì lớn, phát sốt, truyền nước hai ngày là được rồi."
Nghe được câu đó, Hứa Diễn lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng thấy được một chàng trai xa lạ trông rất sáng láng đứng bên giường bệnh.
Nam sinh kia đang cẩn thận mà cầm một cái túi chườm đá dùng khăn lông bọc lại, nhẹ nhàng đặt trên trán Hứa Thư Yểu.
Hứa Diễn im lìm không lên tiếng, nhìn chằm chằm nam sinh xa lạ kia đánh giá hồi lâu, như suy tư gì đó.
Chậc, không ngờ tới, mẹ mình còn rất là chiêu đào hoa tới mà.
Diệp Kỳ Sâm theo tới ở đằng sau tất nhiên cũng thấy được một màn đó, anh nhăn mày lại, trong lòng hơi hơi nghẹn ứ, một loại cảm xúc khó có thể biểu đạt ấp ủ nở ra trong lòng anh.
Nếu chỉ là nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang chăm sóc Hứa Thư Yểu đã làm anh đủ khó chịu, mà con của anh còn cố tình cười đón nhận lấy, truy vấn người đó tên gì nữa...
Đậu xanh, cũng không thấy nó đối tốt với mình như thế đâu!