Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 72: Thêm điểm



Lúc Hứa Thư Yểu khôi phục ý thức lại ấy, ngoài ý muốn thấy được Diệp Kỳ Sâm đang ngồi canh bên cạnh mình, cô có chút kinh ngạc: "Anh......" Yết hầu tựa như bị bốc khói, có nói cũng không nói ra được."

Diệp Kỳ Sâm lấy cái ly ở bên cạnh lại đây, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, đút cho cô chút nước, rồi sau đó mới giải thích nói: "Hứa Diễn đi học rồi, để anh ở đây với em."

Hứa Thư Yểu nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: "Sao mà em không quá tin được lời anh vậy ta?"

Lấy hiểu biết của cô về Hứa Diễn, sao mà Hứa Diễn có thể để Diệp Kỳ Sâm ở chỗ này được?

Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên nhẹ nhàng đặt trên trán của cô, cảm giác tựa hồ đã chẳng thế nào nóng lên, lúc này mới trả lời vấn đề của cô: "Mới đầu nó đúng thật là không cho phép anh ở đây, nhưng mà nó không có lựa chọn nào khác."

Hứa Thư Yểu nhìn chằm chằm cái ly trong tay anh, Diệp Kỳ Sâm hiểu ý, lại đưa ly nước đến bên môi cô, đút cô uống hết nước.

Cô đưa mắt trông mong nhìn anh, muốn anh giải thích rõ ràng cái gọi là Hứa Diễn không có lựa chọn nào khác, là có ý gì.

Diệp Kỳ Sâm lại hỏi ngược lại cô: "Nam sinh đưa em tới phòng y tế kia là ai?"

Cô mờ mịt chớp chớp mắt, lắc đầu: "Ai vậy?"

"Chính là cái cậu nam sinh có tết một cái bím tóc sau đầu."

"À, chỉ là một sư huynh trong chuyên ngành nhiếp ảnh, lúc tan học có thảo luận tác phẩm với anh ta, sau đó em liền té xỉu...... Có thể là anh đó hảo tâm đưa em tới đây đi." Bởi vì bị bệnh, cô còn chưa khôi phục sức lực, nên giọng nói cũng mềm mại.

Diệp Kỳ Sâm nghe cô giải thích xong, hơi hơi thở dài, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói: "Không thoải mái sao lại không nói chứ?" Tay cô còn có hơi nóng, nhiệt độ như thế truyền đến lòng bàn tay anh, làm anh bất giác nắm chặt tay của cô.

"Cũng không có nghĩ nhiều như vậy." Cô hơi hơi nghiêng người đi, nhìn về phía anh, vẻ mặt hiếu học: "Anh còn chưa có nói với em là vì sao Hứa Diễn để anh ở lại đây đó."

Chẳng lẽ, con trai đã bắt đầu chấp nhận anh ấy?

Diệp Kỳ Sâm cười cười, nhẹ giọng nói: "Nó biết, lúc này, anh đáng tin hơn bất kỳ kẻ nào."

Chiều nay Hứa Diễn có phần thực hành lập trình, cái này là không thể xin nghỉ. Lúc đó Hứa Thư Yểu còn đang hôn mê, Hứa Diễn dù cho có không thích Diệp Kỳ Sâm đi nữa, cũng không có khả năng để một người xa lạ như Lưu Tử Thư ở lại trong phòng bệnh với Hứa Thư Yểu, anh chàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể không tình nguyện để Diệp Kỳ Sâm lưu lại.

Dù cho là vậy, trước lúc rời đi, Hứa Diễn còn không quên cảnh cáo Diệp Kỳ Sâm: "Chờ mẹ tỉnh lại rồi, xin ông chủ động biến mất khỏi trước mắt bà ấy!"

Có muốn chủ động biến mất hay không, vậy không phải chuyện Hứa Diễn có thể khống chế.

Hứa Thư Yểu tuy rằng đã tỉnh, nhưng vẫn là còn chút choáng váng, Diệp Kỳ Sâm ôn nhu nói: "Nếu muốn ngủ, vậy tiếp tục ngủ đi, anh ở đây với em."

Cô ngoan ngoãn gật gật đầu, nhắm hai mắt lại, đôi mày đẹp vẫn cứ nhẹ nhàng nhăn lại, hình như vẫn là rất khó chịu.

Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ấn mi tâm cho cô, đầu ngón tay chậm rãi dùng sức nhấn huyệt đạo giữa mày cho cô, muốn để cô thoải mái hơn một chút.

Dần dần, đôi mày cô thoải mái giãn ra.

Nhìn cô ngủ tiếp đi rồi, hầu kết anh giật giật, hồi lâu sau một tiếng than nhẹ thoát ra từ yết hầu, không hiểu sao cảm thấy buồn bã mất mát.

Anh rõ ràng đã cảm giác được, thật ra cô cũng có động lòng với mình, chỉ là quan hệ giữa bọn họ... hình như bị cứng lại ở chỗ này, như gần như xa, làm anh không biết nên làm thế nào mới phải.

Diệp Kỳ Sâm nhìn chăm chú cô nàng với gương mặt ửng đỏ đang nằm trên giường này, không nhịn được duỗi tay ra, nhẹ nhàng chạm chạm vào môi cô.

Yểu Yểu, anh nên làm gì với em mới được đây?

——

Lúc Hứa Diễn tan học trở về, Hứa Thư Yểu đã hoàn toàn thanh tỉnh, mà Diệp Kỳ Sâm quả nhiên rất "nghe lời" mà rời đi.

Hứa Diễn xuống căn tin múc cháo cho Hứa Thư Yểu, nhìn thấy bình truyền nước cho cô còn dư lại có chút chút, bèn để cháo ở một mình, chính anh chàng ngồi lên chỗ mà vừa nãy Diệp Kỳ Sâm mới ngồi, bắt đầu lèm bèm: "Mẹ nói coi mẹ đã to đầu vậy rồi mà bị bệnh cũng không biết, còn phải phiền toái người khác đưa mẹ tới phòng y tế."

Hứa Thư Yểu chuyển mắt nhìn về phía anh chàng: "Xin hỏi, con đang lấy cái thân phận gì mà nói chuyện với mẹ vậy?" Câu nói vừa nãy, sao mà giống ba của cô vậy?

"Đừng có đánh trống lảng!" Hứa Diễn hừ hừ hỏi: "Nam sinh đưa mẹ tới phòng y tế kia là ai?"

Hứa Thư Yểu: "......" Vấn đề này, hình như đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

Sao mà hai cha con nhà này đều thích hỏi chung một vấn đề vậy?

Đối mặt với lời chất vấn của Hứa Diễn, Hứa Thư Yểu cũng chỉ có thể trả lời đúng sự thật: "Một sư huynh bên khoa nhiếp ảnh."

Hứa Diễn gật đầu: "Lần này ít nhiều có người ta đưa mẹ tới phòng y tế, chờ mẹ hết bệnh rồi, tìm một cơ hội mời anh ta ăn một bữa cơm cảm tạ anh ta một chút đi."

Hứa Thư Yểu gật đầu: "Được."

Hứa Diễn thấy cô phối hợp như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Vốn đang muốn chất vấn một chút là vì sao ngày đó ở trên đó, Diệp Kỳ Sâm sẽ ở trong ảnh chụp, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là chờ về sau có cơ hội lại hỏi đi.

Hiện tại chính yếu chính là, anh chàng phải điều tra tình hình của cái anh học trưởng bím tóc kia một chút đã.

Truyền nước xong rồi, Hứa Diễn đưa Hứa Thư Yểu về lại phòng ngủ ký túc xá, bảo cô về phòng rồi phải chú ý nghỉ ngơi.

Hứa Thư Yểu vội vàng đáp ứng, cô của lúc này ở trước mặt con trai, chỉ là cô em gái.

Trở về phòng rồi, Hứa Thư Yểu mới vừa ngồi xuống bàn học của mình liền mơ hồ nghe thấy tiếng La Tương truyền ra từ trong nhà vệ sinh.

"Mẹ, mẹ đừng có giục nữa, cuối tuần này con còn chưa được phát lương, chờ khi được phát rồi con lập tức chuyển qua cho mẹ."

"Rồi rồi, con đã biết rồi, con xin mẹ, đừng có giục con nữa."

"Mẹ không thể thông cảm cho con chút nào sao? Ngày nào con cũng phải vừa học vừa đi làm......"

"Rồi rồi rồi, con không nói với mẹ nữa, tới giờ con phải đi làm rồi, con cúp trước đây."

Chỉ chốc lát sau, La Tương ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Hứa Thư Yểu đã trở về, trên mặt cô ấy lộ ra một nụ cười mang theo vài tia mỏi mệt: "Yểu Yểu, mình nghe nói cậu bị bệnh, hiện tại đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Hứa Thư Yểu gật gật đầu: "Mình không sao rồi."

"Vậy là được rồi, cậu uống nhiều nước ấm vào, ngủ được một giấc là tốt rồi." Cô ấy nói xong liền xách túi xách của mình lên, chuẩn bị ra cửa đi làm.

Hứa Thư Yểu bị bệnh, nhưng bệnh tới nhanh, đi cũng nhanh. Tới phòng y tế truyền nước 2 ngày, lại uống chút thuốc trị cảm, sau mấy ngày là trên cơ bản đã không sao rồi.

Vốn tưởng rằng Hứa Diễn nói muốn mời Lưu Tử Thư ăn cơm là thuận miệng nói thôi, nên Hứa Thư Yểu cũng không để trong lòng, nhưng không nghĩ tới Hứa Diễn thật sự thay cô hẹn Lưu Tử Thư ra, ba người chạm mặt ở một nhà hàng không tệ lắm ở bên ngoài trường.

Mấy ngày nay Hứa Diễn cố ý tới khoa nhiếp ảnh hỏi thăm những học trưởng học tỷ có quen biết Lưu Tử Thư, bọn họ đều nói người này không tệ, đối xử với mọi người nho nhã lễ độ.

Còn có không ít nữ sinh thích style nam sinh làm nghệ thuật như anh ta đó, nhưng bởi vì chính Lưu Tử Thư không có cảm giác gì, đều rất dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt những nữ sinh kia.

Cuối cùng, Hứa Diễn chỉnh hợp sắp xếp những tin tức mình tìm được và tin tức nhờ Quan Tuyền hỗ trợ tìm được lại với nhau, còn làm ra được một cái bảng biểu.

Lưu Tử Thư, giới tính nam, 21 tuổi.

Thành tích học tập không tồi, là học sinh đắc ý của giáo sư Vương khoa nhiếp ảnh, thêm 10 điểm.

Không làm loạn quan hệ nam nữ, hẳn là không phải tra nam, thêm 50 điểm.

Biết cự tuyệt con gái, nói rõ không phải kiểu ấm nam điều hòa trung ương, thêm 20 điểm.

Cư xử nho nhã lễ độ với mọi người, nói rõ đây là khiêm khiêm quân tử, thêm 10 phần.

Cuối cùng, người này cũng học nhiếp ảnh, nói không chừng về sau sẽ còn có rất nhiều tiếng nói chung, thêm 10 điểm!

Tổng kết sơ sơ lại, Lưu Tử Thư ở phía Hứa Diễn đã được chấm 100 điểm!

Vẻ mặt Quan Tuyền buồn bực nhìn cái bảng biểu mà Hứa Diễn làm ra: "Diễn ca, cậu như này là làm gì vậy?"

Hứa Diễn cao thâm khó đoán nói: "Đang cho mẹ tôi...... Phi, không phải, đang tìm kiếm đối tượng cho Hứa Thư Yểu, chị của mình."

Nghe Hứa Diễn giải thích, Quan Tuyền thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Làm mình sợ nhảy dựng, mình còn tưởng là cậu coi trọng cái anh học trưởng khoa nhiếp ảnh này đó."

Hứa Diễn sờ sờ cằm nói: "Nếu cậu muốn nói như vậy, hình như cũng không sai." Anh chàng còn rất xem trọng học trưởng Lưu Tử Thư này.

Nói trở lại, lúc này ba người cùng nhau ngồi trong nhà hàng ngoài trường, Hứa Diễn nhiệt tình chiêu đãi Lưu Tử Thư: "Học trưởng, cảm ơn anh lần trước đã đưa chị em tới phòng y tế, mới không để chị ấy sốt hư đầu óc."

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng đá anh chàng một cái: "Nói chuyện kiểu gì đó hả?"

Lưu Tử Thư sang sảng cười: "Quan hệ chị em hai người thật tốt nha, hai người là anh em song sinh sao?"

Hứa Diễn gật đầu: "Đúng vậy."

Hứa Thư Yểu: "......"

"Nào nào nào, học trưởng, gọi món đi anh." Nói rồi, Hứa Diễn liền đưa thực đơn qua cho Lưu Tử Thư.

Lưu Tử Thư nhìn về phía Hứa Thư Yểu, đưa thực đơn cho cô: "Lady first nè, để sư muội gọi món đi."

Hứa Diễn yên lặng ghi tạc hành vi này trong lòng. Sẽ chủ động để Hứa Thư Yểu gọi món, thêm 10 điểm.

Hứa Thư Yểu cười nói: "Vốn dĩ là bọn em mời sư huynh ăn cơm mà, nào có đạo lý để em gọi món chứ? Sư huynh anh muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi, đừng khách sáo."

Lưu Tử Thư nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được thôi, để anh gọi món, sư muội em có kiêng cái gì không?"

"Em không kiêng kỵ gì."

"Vậy vị học đệ này thì sao?"

Hứa Diễn cũng lắc đầu: "Em cũng không có." Anh chàng nói, sau đó tò mò hỏi: "Học trưởng, vì sao anh gọi chị em là sư muội, lại gọi em là học đệ vậy?"

Lưu Tử Thư cười cười, giải thích: "Cùng một ngành thì gọi kêu sư huynh sư muội, khác ngành, tất nhiên chính là học trưởng học đệ. Huống hồ, anh và sư muội đều là học sinh của giáo sư Vương."

Hứa Diễn bừng tỉnh gật gật đầu: "Có đạo lý, rất nghiêm cẩn." Lại thêm 10 điểm.

Cuối cùng khi đồ ăn được bưng lên, Hứa Diễn chú ý tới, Lưu Tử Thư cơ hồ chiếu mỗi loại khẩu vị đều gọi một phần.

Có cay, có đồ ăn nguội, có canh, có các món chiên xào, có món nướng, còn có điểm tâm ngọt, quả thực là chu đáo mọi mặt nha. Đàn ông thế này, hẳn là rất biết chăm sóc người khác nhỉ?

Hứa Diễn không quá thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng: "Học trưởng, lần trước anh quan tâm chị của em như vậy, có phải là thích chị ấy không?"

Hứa Thư Yểu đang uống nước, nghe thế mém chút nữa bị sặc nước.

"Khụ khụ khụ......" Cô vừa ho khan, vừa tìm kiếm khăn giấy khắp nơi.

Hứa Diễn vội vàng giơ tay lên vỗ vỗ sau lưng cô, thuận khí cho cô.

Lưu Tử Thư rút vài tờ giấy trong tầm tay đưa cho Hứa Thư Yểu, có chút ngượng ngùng nói: "Không gạt em, anh đúng thật là nhất kiến chung tình với sư muội."

Hứa Thư Yểu: "......"

Hứa Diễn tấm tắc một tiếng: "Học trưởng, anh là người thành thật nhất em từng thấy đó!" Thích liền hào phóng thừa nhận, thêm 10 điểm.

Lưu Tử Thư đảo mắt nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Thật ra thì, lần trước lúc gặp trong giờ học đó, đó không phải là lần đầu anh thấy sư muội." Anh ta nhẹ nhàng nói: "Anh nhớ rõ ngày đó, anh thấy sư muội ôm máy ảnh, đang lấy cảnh trong trường. Lúc ấy em đã nghiêm túc lại xinh đẹp, anh liền có chút thích em. Khi đó không quá xác định sư muội có phải đang độc thân hay không, không dám tùy tiện tới làm quen với em, sau này anh hỏi thăm hồi lâu, bạn học của em đều nói là em độc thân, nên anh mới tìm cơ hội tới gần làm quen với em khi dự tiết học của giáo sư Vương."

Hứa Thư Yểu: "......"

Hứa Diễn đang ngồi một bên đều có chút giật mình, té ra còn là yêu thầm à?

Lưu Tử Thư phá lệ nghiêm túc mà nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Sư muội, anh cảm thấy hai ta là người có chung sở thích, có thể đi đến với nhau, mới là không dễ dàng nhất, em cảm thấy thế nào?"

Hứa Thư Yểu cầu cứu nhìn về phía Hứa Diễn, ra hiệu bảo anh chàng làm chút gì đó để giảm bớt xấu hổ của mình lúc này.

Ngặt nỗi Hứa Diễn trước kia rất hữu dụng giờ đây hình như là chẳng có chút tác dụng gì, phảng phất như không nhìn thấy ánh nhìn xin giúp đỡ của Hứa Thư Yểu, hình như còn thích thú.

"Sư muội?"

Hứa Thư Yểu xấu hổ cười: "Cái đó, sư huynh, thật ra em cảm thấy, vẫn là có sở thích bất đồng thì tốt hơn. Hai người thích những thứ khác nhau, vậy thì mới có thể chia sẻ cái mình thích với nhau, từ đó đạt được vui sướng gấp đôi, không phải sao?"

Lưu Tử Thư sửng sốt, theo đó cười gật đầu: "Nói cũng phải, vậy trừ bỏ nhiếp ảnh, sư muội còn thích cái khác chứ? Có lẽ về sau chúng ta cũng có thể cùng nhau chia sẻ nha."

Lời này đã ám chỉ quá là rõ ràng rồi, Hứa Thư Yểu rũ mắt nhìn về phía ly nước trước mặt mình, nghĩ xem nên làm sao để xảo diệu mà trả lời vấn đề này.

Hứa Diễn ngồi cạnh Hứa Thư Yểu cũng cảm giác ra được xấu hổ cùng kháng cự của Hứa Thư Yểu. Anh chàng đột nhiên mở miệng hòa giải: "Cái gọi là sở thích ấy à, để về sau lại nói đi, ăn đồ ăn trước nè, bằng không đợi hồi nữa là đồ ăn nguội hết."

Lưu Tử Thư gật đầu: "Được rồi, dùng bữa đi, sư muội em có thể nếm thử đồ ăn chỗ này nấu, ăn rất ngon."

Hứa Thư Yểu: "Cảm ơn."

Ăn xong một bữa cơm rồi, Hứa Thư Yểu thật chả thế nào nói chuyện, tất cả đều là Lưu Tử Thư và Hứa Diễn nói chuyện. Hứa Diễn không nghĩ tới Lưu Tử Thư này thế mà còn hiểu biết đôi điều về lập trình máy tính.

Thừa dịp hai người kia nói chuyện phiếm đến vui vẻ, Hứa Thư Yểu lấy cớ đi ra ngoài, tính toán đến quầy tính tiền cho phòng bao của bọn họ.

Lúc chờ nhân viên thu ngân in hóa đơn ấy, Hứa Thư Yểu đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô theo giọng nói đó nhìn lại, quả nhiên thấy được Diệp Kỳ Sâm.

Hình như anh cũng ăn cơm ở đây, bên cạnh anh có đứng một người phụ nữ trẻ tuổi lại xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng nữa.

So sánh với người phụ nữ trước mắt kia, Hứa Thư Yểu đột nhiên cảm thấy mình thật không thành thục, giống như một đứa bé còn chưa có trưởng thành vậy.

"Em tạm thời về trước đi, anh sẽ rút thời gian qua đó xem thử." Giọng của anh vẫn cứ dễ nghe như vậy.

Người phụ nữ kia nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười bên môi phá lệ có mị lực: "Được."

Hai người nói chuyện, Diệp Kỳ Sâm vừa lúc quay đầu lại, thấy được Hứa Thư Yểu đang đứng bên quầy thu ngân, anh sửng sốt: "Yểu Yểu?"

Hứa Thư Yểu theo bản năng lui về sau một bước, nhìn nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh, lại nhìn về phía anh, hơi hơi rũ mắt, thấp thấp giọng gọi một tiếng: "Chú út."

Hơi thở Diệp Kỳ Sâm cứng lại, trước đó anh nỗ lực rất lâu mới thành công làm cô sửa miệng lại, như thế nào mà giờ lại gọi chú út rồi?

Anh tiến lên một bước, muốn mở miệng, bên kia nhân viên thu ngân đã đưa hóa đơn ra cho Hứa Thư Yểu: "Tiểu thư, hóa đơn chị muốn đây ạ."

Hứa Thư Yểu cuống quít nhận lấy hóa đơn: "Chú út, con đi vào trước đây, Hứa Diễn còn đang đợi con." Nói rồi liền trực tiếp chạy đi.

Diệp Kỳ Sâm thuận theo hướng cô rời đi vừa lúc thấy cô đi vào trong một căn phòng, hình như anh thấy được Hứa Diễn và cậu nam sinh tết bím tóc trước đó gặp ấy.

Người phụ nữ kia đứng bên cạnh Diệp Kỳ Sâm, theo ánh mắt anh nhìn qua, hiếu kỳ hỏi: "Sư huynh, cô gái hồi nãy, là cháu gái anh hả?"

Diệp Kỳ Sâm nhíu mày, không muốn nhiều lời: "Em về trước đi, có lẽ anh không có thời gian tiễn em rồi."

Người phụ nữ kia dừng một chút, nhưng cũng chưa nói gì, gật gật đầu nói: "Được rồi, vậy em về Boston trước, anh bận việc xong rồi thì mau chóng qua đó nha."

Diệp Kỳ Sâm chỉ là nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Lời editor: Sắp tới đây, tính từ chương sau, sẽ có 5 chương nếu mà không đọc liên tù tì thì sẽ thấy rất bức bối, mình không muốn để mấy bạn đọc mà thấy nghẹn, nên xin chờ mình cỡ 1 tuần nha (có thể lâu hơn 1 chút), mình dùng 1 lần đăng hết 5 chương đó luôn, mình xin một tuần là vì cũng để làm cuốn "Khi tôi đổi đối tượng đính hôn của nữ chính" đang song song với cuốn này, nhưng giờ ưu tiên 5 chương mình hứa nha.