Hứa Diễn nói với Hứa Thư Yểu, ngày mai anh chàng muốn đến bệnh viện thăm Lạc Nhã Tây, Hứa Thư Yểu đáp ứng rồi, sẽ đi cùng anh chàng.
Bởi vì không xác định được Lạc Nhã Tây có thể ăn thứ gì, nên bọn họ cũng không có đi mua giỏ hoa quả, mà là mua một bó hoa tươi mang qua đó.
Lúc bọn họ qua bệnh viện, y tá chăm sóc Lạc Nhã Tây đang sửa sang lại giường đệm giúp cô nàng.
Cô gái nhỏ vừa quay đầu lại liền thấy Hứa Thư Yểu, vui vẻ chào hỏi: "Chị!" Sắc mặt cô nàng vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng mà nụ cười tươi tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ kia lại rất sáng lạn.
Hứa Thư Yểu cười đi vào phòng, hỏi: "Nhã Tây, em đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô bé ngoan ngoãn ngồi trên giường, lắc đầu nói: "Em không sao rồi, chị không cần lo lắng."
"Vậy thì thật là tốt quá." Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng đặt bó hoa tươi trong lòng lên trên cái tủ gần mép giường của Lạc Nhã Tây: "Em phải lành bệnh sớm hơn chút đó nha."
"Chị, chị không cần lo cho em nà." Lạc Nhã Tây ngửa đầu nhìn Hứa Thư Yểu: "Thật ra thì trước kia em cũng thường xuyên bị như vậy, đều quen rồi."
Cô nàng càng là như vậy, thật sự là càng làm người ta thấy đau lòng. Hứa Thư Yểu giơ tay sờ sờ đầu cô gái nhỏ, cổ vũ: "Vậy thì em thật sự lợi hại."
"Hì hì." Cô nàng cười hì hì, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Diễn: "Cái món hôm qua kia tên cái gì cay ấy nhỉ, thật là ngon, trước kia tôi chưa từng ăn bao giờ. Hứa Diễn, lần sau cậu lại dẫn tôi đi ăn nha?"
Hứa Diễn liên tục lắc đầu: "Chị hai à, chị tha cho tui đi." Ăn một lần mà đã như vầy rồi, này đây nếu mà đi nữa, có lẽ chủ tiệm thật sự sẽ bảo bọn họ là lũ ăn vạ mất.
Lạc Nhã Tây không vui mà dẩu môi: "Keo kiệt."
Hứa Diễn: "......" Không mời cậu ăn là đã kêu keo kiệt rồi?
Bọn họ ở bệnh viện bồi Lạc Nhã Tây một chốc, y tá liền tới đây chích thuốc cho cô nàng. Chờ khi hai mẹ con bọn họ rời khỏi phòng bệnh của Lạc Nhã Tây, thời gian đã sắp tới trưa rồi.
Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Diễn mới xem như là thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Hôm qua trông thấy cậu ấy như thế, con xém nữa phải bị hù chết."
"May mà không có sao hết." Hứa Thư Yểu đưa tay ra vòng lấy cánh tay con trai của cô: "Đi nào, trưa nay chúng ta ăn gì đây? Ăn lẩu cay chứ?"
Hứa Diễn lập tức lắc đầu: "Hiện tại con có bóng ma tâm lý với món này rồi, chúng ta đổi món khác ăn đi."
——
Mấy hôm nay Diệp phu nhân ở trong nhà trằn trọc không ngủ được, làm đến mức Diệp lão gia tử ngủ bên cạnh bà cũng không thể ngủ ngon.
"Rốt cuộc bà làm sao vậy?" Diệp Gia Vinh không thể không mở miệng hỏi: "Có tâm sự gì sao?"
Diệp phu nhân nghĩ đến chuyện mình đã đáp ứng với con trai trước đó, phải tạm thời bảo mật, bà lắc đầu: "Không có gì, ông ngủ phần ông đi."
"Bà nằm bên cạnh tôi lăn qua lộn lại, sao mà tôi ngủ cho được?"
Diệp phu nhân vốn dĩ đang rất phiền chuyện cháu nội giận mình đây, giờ nghe ngữ khí oán giận của bạn già, lập tức nổi lên cơn tức: "Vậy ngày thường ông ngủ ngáy đến lớn tiếng như vậy, tôi còn chưa ghét bỏ ông đâu, mà ông thì thật lại ghét bỏ tôi?"
"...... Tôi ghét bỏ bà khi nào? Chỉ là muốn hỏi bà một chút là có tâm sự gì, quan tâm bà thôi nha."
"Có nói ông cũng không hiểu." Diệp phu nhân phủ thêm quần áo ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường.
"Bà không nói thì sao biết được tôi không hiểu?" Diệp Gia Vinh không phục.
"Vậy ông biết xuyên không không?"
"Xuyên không là cái gì?"
Diệp phu nhân đứng dưới đất, hừ một tiếng: "Nhìn đi, tôi biết ngay là ông không hiểu, cho nên ông đừng có hỏi." Nói xong rồi bà liền xoay người muốn ra khỏi phòng.
"Đã trễ thế này rồi, bà đi đâu vậy?" Diệp Gia Vinh truy vấn.
"Tôi đi thư phòng ngủ, không quấy rầy ông." Diệp phu nhân ném xuống một câu liền ra khỏi phòng ngủ.
Vào thư phòng, Diệp phu nhân cũng không có nằm xuống tiếp tục ngủ, mà là lục tìm ra một cuốn album trên cái tủ bên cạnh, bật lên đèn bàn trên bàn làm việc, đeo mắt kính lên nhìn ảnh chụp trong album.
Trong album này, cơ bản đều là ảnh chụp của Diệp Kỳ Sâm, bắt đầu từ khi anh còn nhỏ đến giờ, mỗi tuổi đều có.
Khi nhìn thấy ảnh chụp của Diệp Kỳ Sâm hồi học cao trung ấy, Diệp phu nhân lập tức nghĩ ngay đến bộ dáng Hứa Diễn, hai đứa nó thật sự rất giống nha......
Hình chụp trong album đều là được chụp trước khi Diệp Kỳ Sâm được 17 tuổi. Sau này khi anh cả Diệp Kỳ Sâm xảy ra chuyện rồi, cả người anh như đều thay đổi, không có nghịch ngợm, thích hồ nháo như khi trước nữa.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Diệp phu nhân liền thức dậy, bà bảo quản gia chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn giúp mình, bà tính toán làm chút điểm tâm.
Quản gia muốn hỗ trợ, nhưng đều bị Diệp phu nhân đuổi ra ngoài, bà muốn đích thân động thủ.
Làm hai tầng bánh quy thủ công trong lò nướng, Diệp phu nhân lại tìm hộp đựng ra, cho bánh vào trong, cảm thấy mỹ mãn cười.
Buổi chiều, bà bảo tài xế đưa mình đến đại học A.
Tài xế đưa bà đến tận cổng, Diệp phu nhân nhàn nhạt phất tay: "Cậu cứ ở đây chờ tôi."
Một mình bà xách theo túi đồ, đi vào trong trường.
Diệp Kỳ Sâm chỉ nói cho bà là cháu trai lớn của bà học ở học viện máy tính thuộc đại học A, cái khác là gì cũng chưa nói, bà chỉ có thể tự mình tới đây dò hỏi.
Một đường tìm đến học viện máy tính, Diệp phu nhân có chút khó khăn, bởi nhiều khu dạy học đến vậy, cũng nhiều người đến vậy, phải tìm như thế nào đây?
May mắn là Hứa Diễn cũng xem như là một danh nhân ở khoa máy tính rồi, nên khi Diệp phu nhân tùy tay kéo một nam sinh lại hỏi: "Bạn học, cháu biết Hứa Diễn chứ?"
Nam sinh kia thấy nguyên một thân ăn mặc này của Diệp phu nhân, cũng không dám chậm trễ: "Dạ cô, lúc này hình như Hứa Diễn đang chơi bóng rổ trên sân thể dục ấy ạ."
Cậu nam sinh được gọi là cậu bé kia có chút ngượng ngùng: "Đừng khách sáo, cô."
Trên sân bóng rổ, Hứa Diễn đang chơi bóng rổ với mấy người bạn chung một khoa, chung quanh còn có không ít nữ sinh vì bọn họ mà hò hét chói tai.
"Hứa Diễn, cậu đánh bóng rổ không tệ nha, có phải trước kia đã từng được huấn luyện hay không?"
Hứa Diễn hất hất mồ hồi trên đầu, vừa vận bóng vừa nói: "Không có, cái này gọi là thiên phú, hiểu không?"
"Chậc, bớt nói nhảm, tiếp tục chơi đi."
Mấy nam sinh đã bắt đầu vận động, Diệp phu nhân cách lưới sắt, từ rất xa nhìn một đám nam sinh đang chơi bóng rổ kia, liếc mắt một cái liền nhận ra cái cậu đẹp trai nhất kia, chính là cháu nội của bà.
Nhìn cái coi, có rất nhiều nữ sinh đều đang ngắm cháu nội của bà kìa.
Bà càng nhìn càng vui vẻ, cảm giác như thế này chính là rất khó hiểu, cuối cùng bà tổng kết lại thành – đây là cảm tình máu mủ tình thâm.
Đám Hứa Diễn đang chơi đến hăng say, đột nhiên một quả bóng rổ ngang trời xuất hiện, còn sắp sửa nện trúng người, ngay cả các nữ sinh chung quanh đều thét chói tai tránh ra.
Khi quả bóng nảy lên vài cái trên mặt đất rồi lại bị người nào đón vào tay, nhìn lại, thì ra là bốn nam sinh mặc đồng phục của đội bóng rổ.
Một nam sinh đứng bên cạnh Hứa Diễn nổi giận: "Nè, mấy người không có mắt hả? Có ý gì đây?"
"Cái chỗ này, là nơi mà câu lạc bộ bóng rổ bọn tôi dùng để huấn luyện, giờ bọn này muốn dùng, mấy cậu thấy chỗ nào mát thì né lẹ qua đó đi." Một nam sinh mặc đồng phục bóng rổ khinh thường nói.
Hứa Diễn xoay quả bóng trong tay mình nói: "Sân bóng rổ này viết tên mấy người hả? Nói muốn dùng là liền phải nhường cho mấy người sao?"
"Bọn này là câu lạc bộ bóng rổ, sân bóng rổ này đương nhiên phải thuộc về bọn này."
"Muốn nhường cũng được thôi, cầu xin tôi đi, tôi liền nhường cho mấy người." Hứa Diễn nhướng mày: "Rốt cuộc phải có thứ tự đến trước đến sau, chỗ này là tụi này tới trước."
"Trường có quy định quyền sử dụng sân bóng rổ ưu tiên cho câu lạc bộ bóng rổ, cậu dựa vào cái gì mà không nhường?"
"Chỉ bằng tôi không thích nhường, thế nào hả?"
Nếu mà mấy người này tới đây nói năng đàng hoàng, Hứa Diễn cũng không phải người không nói đạo lý, bởi rốt cuộc câu lạc bộ bóng rổ có thi đấu, bọn họ nhường một chút cũng nên. Nhưng mà những người này, lại trực tiếp nện một quả bóng tới đây, nếu mà có ai né tránh không kịp thời, vậy còn không phải sẽ bị nện vô bệnh viện à?
Hiện tại đối phương càng là muốn bọn họ tránh ra, anh chàng chính là không nhường đấy.
Một tên tướng tá cao to bên câu lạc bộ bóng rổ đi tới vỗ bay đi quả bóng trên tay Hứa Diễn, nhéo cổ áo anh chàng: "Có ngon mày lặp lại lần nữa? Muốn đánh nhau đúng không?"
Hứa Diễn cũng không cam lòng yếu thế, đưa tay ra nắm lấy cổ tay đối phương, cười lạnh nói: "Đánh thì đánh, ai sợ ai hả?"
Mắt thấy mùi thuốc súng giữa hai bên đang dần sặc mùi lên, ai cũng không nhường ai, giọng một người phụ nữ truyền đến: "Đây là đang làm gì vậy?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, tự động nhường ra một con đường, chỉ thấy một quý phu nhân ăn mặc cực kỳ thời thượng chậm rãi đi tới đây, đầu bà đội một chiếc mũ len màu vàng nhạt, một tay xách theo một cái túi, một cái tay khác thì cầm một chiếc kính râm.
Hứa Diễn bỗng chốc buông tay ra, ngốc ngốc mà gọi một tiếng: "Bà nội?"
Các bạn học đang vây xem hít hà một hơi – Bà nội? Vị quý phu nhân thoạt nhìn mới hơn bốn mươi tuổi này, thế mà là bà nội của Hứa Diễn?!
"Sinh viên đại học danh tiếng, chính là tố chất như vậy sao?" Diệp phu nhân vẻ mặt sắc bén mà nhìn về phía cái cậu cao to còn đang nắm cổ áo Hứa Diễn không buông tay kia, trong lời nói mang theo sự không vui rất đậm: "Giáo viên hướng dẫn của các cậu là dạy các cậu như vậy sao?"
Tên cao to đánh giá Diệp phu nhân từ trên xuống dưới một chút: "Bà là ai vậy? Có liên quan gì đến bà?"
"Hừ, xem ra tôi phải tìm hiệu trưởng của các cậu mà tâm sự thật kỹ rồi, sinh viên tố chất kém như vậy là làm sao mà chiêu vào đây." Diệp phu nhân không khách sáo mà nói.
Cậu sinh viên cao to không hiểu sao bị lời nói của Diệp phu nhân kinh sợ, cậu ta chậm rãi buông Hứa Diễn ra, ngoài miệng còn đang cậy mạnh: "Bà cho rằng bà là ai chứ, nói tìm hiệu trưởng là tìm hiệu trưởng à?"
Hứa Diễn ngoan ngoãn mà đứng yên bên cạnh Diệp phu nhân, Diệp phu nhân nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn cậu cao to kia một cái, lấy di động ra gọi đến một số điện thoại: "Tiểu Trịnh, cậu liên hệ hiệu trưởng Chu giúp tôi một chút, cứ nói là bây giờ tôi đang ở ngay trong trường đây."
Cúp điện thoại rồi, Diệp phu nhân nhìn về phía cậu cao to: "Cậu bé, cậu muốn ở chỗ này, chờ hiệu trưởng của các cậu tự mình tới đây sao?"
Lúc này, cậu cao to kia rõ ràng có chút luống cuống rồi, cậu ta không đoán được vị phu nhân trước mắt này có thân phận gì, nhưng mà từ cuộc gọi điện thoại mới nãy kia của bà ấy, phi phú tức quý.
"Tôi......"
Diệp phu nhân nói: "Xin lỗi cháu nội của tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu, bằng không, tiền căn hậu quả chuyện này, tôi nhất định phải tìm hiệu trưởng của các cậu nói rõ ràng, đến lúc đó thì sẽ không chỉ đơn giản là xin lỗi đâu."
"Tôi lại không có sai, sân bóng rổ vốn dĩ nên để câu lạc bộ bóng rổ bọn tôi sử dụng."
Diệp phu nhân cười lạnh một tiếng, hơi hơi gật đầu: "Nếu đã vậy, vậy thì chờ hiệu trưởng tới đây đi."
Hiệu trưởng Chu tới đây rất nhanh, lúc nhìn thấy được Diệp phu nhân, ông ấy vội vàng tiến lên chào hỏi: "Diệp phu nhân, sao ngài lại tới đây vậy? Sao lại không trực tiếp đến văn phòng của tôi ngồi một chút?"
Diệp phu nhân cười cười: "Vốn dĩ là vì việc tư tới đây, không muốn quấy rầy anh, không khéo thấy được ở đây có học sinh phát sinh mâu thuẫn."
Hiệu trưởng Chu nghiêm túc mà nhìn về phía mọi người, hỏi: "Sao lại thế này?"
Diệp phu nhân: "Để bọn nhỏ tự mình nói đi, xem ở đây rốt cuộc là chuyện thế nào."
Hiệu trưởng Chu tùy cơ gọi một sinh viên ra hỏi, sau khi hiểu biết được đầu đuôi câu chuyện rồi, ông ta tỏ vẻ rất tức giận: "Dù cho sân bóng rổ đúng là cho câu lạc bộ bóng rổ các cậu dùng, nhưng sao các cậu có thể lấy bóng rổ nện người khác chứ?"
"Hiệu trưởng, bọn em lại không có nện trúng ai, hơn nữa hiện tại vốn dĩ chính là thời gian huấn luyện của bọn em......"
"Câm miệng, phạm sai lầm rồi còn không biết hối cải, cưỡng từ đoạt lý!" Hiệu trưởng Chu quát lớn: "Chờ khi thật sự nện trúng người khác rồi, các cậu lại làm thế nào đây? Bốn người các cậu đi viết kiểm điểm hết cho tôi, xử lý ghi học bạ!"
Diệp phu nhân vừa lòng gật gật đầu: "Còn phiền toái hiệu trưởng Chu đi một chuyến, thật là ngại quá. A Diễn, tới chào một tiếng chú Chu đi con."
Hứa Diễn khom lưng gọi: "Chào chú Chu ạ."
Hiệu trưởng Chu chần chờ: "Đây là?"
"Đây là cháu nội nhà bọn tôi." Nói rồi, Diệp phu nhân nhìn về phía Hứa Diễn nói: "A Diễn, về sau ở trong trường, nếu mà con lại gặp chuyện như vầy, con cứ đi tìm chú Chu của con, chỉ cần con có lý, chú Chu của con nhất định sẽ giúp con."
Hứa Diễn sờ sờ cái mũi, gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy hậu trường của mình thình lình to lên.
Giờ thì có lẽ toàn trường đều biết được, chỗ dựa của anh chàng là hiệu trưởng rồi.
Diệp phu nhân kéo Hứa Diễn đi sang một chỗ không có ai khác, hai bà cháu ngồi xuống ghế đá bên cạnh, biểu cảm của bà cũng nhu hòa xuống: "Vốn dĩ bà nội chỉ muốn đến thăm con, con không giận bà nội chứ?" Ngữ khí này của Diệp phu nhân, hoàn toàn là đang dỗ dành con nít.
Hứa Diễn sớm đã không tức giận, anh chàng vội vàng lắc đầu: "Bà nội, con không giận."
"Con không giận là được. Nào, đây là bánh quy sáng nay bà tự tay làm, con lấy về đi, cùng nhau ăn với mẹ con." Diệp phu nhân nhét cái túi tinh xảo trong tay mình vào tay Hứa Diễn, nhìn thấy ngọn tóc anh chàng còn có mồ hôi, bà vội vàng lấy khăn tay từ trong túi xách ra cho anh chàng: "Lau mồ hồi nè." Đứa cháu nội này, quá là năng nổ nha.
"Cảm ơn bà nội." Mới đầu Hứa Diễn còn chút câu nệ, nhưng mà dưới thái độ vừa ôn nhu lại hiền lành như vầy của Diệp phu nhân, anh chàng cũng dần dần thả lỏng.
Diệp phu nhân đột nhiên nghĩ đến, trong lần gặp mặt ở khu thương mại kia, đứa nhỏ này đã gọi mình là bà nội rồi. Cho nên, Hứa Diễn hẳn là sớm đã biết được thân thế của mình rồi nhỉ?
Bà nghĩ nghĩ, hỏi: "Bà nội có thể biết được là, vì sao con lại sẽ xuất hiện ở đây chứ?" Bà nghĩ đến những tình tiết xuyên không trên TV kia đều là có nguyên nhân, vậy thì nguyên nhân cháu nội bà sẽ xuất hiện ở đây sẽ là gì nhỉ?
Hứa Diễn cũng ngại nói với Diệp phu nhân rằng mình là bởi vì phản nghịch rồi bị mẹ đánh, sau khi bỏ nhà đi thì cơ duyên xảo hợp mới tới nơi này, cho nên anh chàng liền tùy tiện tìm cái cớ nói: "Con là vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đã tới đây, sau đó con liền tìm tới mẹ con."
Diệp phu nhân gật đầu: "Vậy...... lần trước, con nói là con chưa từng gặp ba của con, là thật sao?"
Hứa Diễn trầm mặc, Diệp phu nhân nhẹ giọng nói: "Bé con, con cứ yên tâm nói, bà nội nguyện ý tin tưởng con."
Anh chàng gật gật đầu, nhưng lần này lời nói không có cực đoan như ngày hôm đó vậy, chỉ là nói: "Con là được mẹ con một mình nuôi lớn, con chưa từng gặp ba, cũng chưa từng được gặp bà nội."
"Vì nguyên nhân gì, con có biết không?"
Hứa Diễn lắc đầu: "Không biết ạ, mẹ con không có nói với con."
Diệp phu nhân vẫn là không muốn tin tưởng con trai của mình sẽ làm ra chuyện như vậy. Lui một vạn bước mà nói, dù cho Diệp Kỳ Sâm thật sự làm ra được loại chuyện đó, bà cũng tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ. Sao có thể mặc kệ một cô bé như Hứa Thư Yểu dẫn con nhỏ rời đi chứ?
"Vậy cuộc sống của con với mẹ con trải qua thế nào?" Diệp phu nhân hỏi.
"Mới hồi đầu, mẹ con hơi vất vả một chút, mỗi ngày vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc cho con." Hứa Diễn cúi đầu nói: "Nhưng...... một mình mẹ, vẫn là quá khó khăn." Đặc biệt là, khi anh chàng còn nhỏ, còn chưa có hiểu chuyện đến vậy.
Diệp phu nhân cũng là người làm mẹ, rất rõ ràng chăm sóc con khó cỡ nào. Bà nhìn chàng thiếu niên cảm xúc uể oải đang ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng hỏi: "Bà nội có thể ôm con một cái không?"
Hứa Diễn sửng sốt, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp phu nhân, rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu, chủ động đưa tay ra ôm lấy Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh chàng: "Con là một đứa bé tốt."
——
Sau đó, Hứa Diễn đưa hết bánh quy nhỏ tự làm mà bà nội đưa cho mình cho Hứa Thư Yểu, sau khi Hứa Thư Yểu biết được là Diệp phu nhân đưa cho thì kinh ngạc không thôi.
Hứa Diễn vui vẻ nói: "Mẹ, thì ra cảm giác khi có người chống lưng cho á, thật tốt."
Hứa Thư Yểu nhìn cái bộ dáng khoe khoang kia của con, buồn cười lắc lắc đầu.
Hứa Thư Yểu nhìn hắn kia khoe khoang bộ dáng, buồn cười lắc lắc đầu.
Lúc hơi muộn chút, Hứa Thư Yểu cũng ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi từ Diệp phu nhân.
Giọng Diệp phu nhân từ trong điện thoại truyền đến vẫn là rất ôn nhu: "Yểu Yểu à, đầu tháng sau là sinh nhật bác, bác muốn mời con với A Diễn cùng nhau tới tham gia, con nguyện ý tới chứ?"
Hứa Thư Yểu thụ sủng nhược kinh: "Bác gái, con với Hứa Diễn đi, thích hợp chứ ạ?"
"Đương nhiên thích hợp rồi." Diệp phu nhân cười nói: "Đến lúc đó để A Sâm dẫn tụi con đi. Con cứ yên tâm, trong tiệc không có những người khác, chỉ là mấy người thân thích và bạn bè của gia đình thôi."
"Dạ, dạ được ạ." Hứa Thư Yểu đồng ý.
Cúp điện thoại của Diệp phu nhân rồi, Hứa Thư Yểu vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm.
Sau khi Diệp Kỳ Sâm biết được tình huống thì cười: "Xem ra, mẹ anh là tính toán giới thiệu em cho những thân thích khác của nhà bọn anh."
"Hở?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc: "Này...... Có phải là hơi bị nhanh quá rồi không?" Bọn họ xác nhận quan hệ cũng mới chưa được một tháng đâu, mà giờ sắp sửa đi gặp người lớn trong gia đình?
"Em không cần quá khẩn trương, cứ tùy tiện gặp mặt thôi." Diệp Kỳ Sâm trấn an cô: "Đến lúc đó em cứ đi theo bên cạnh anh là được rồi."
"Nhưng mà em còn chưa chuẩn bị tốt."
"Em không cần chuẩn bị, hết thảy đều giao cho anh."
Hứa Thư Yểu sụt sịt mũi, khẩn trương mà kéo kéo tay áo, cuối cùng đành phải gật đầu: "Được thôi."
Thật ra thì, trước đó nữa, Diệp phu nhân đã tìm Diệp Kỳ Sâm nói qua chuyện này, Diệp phu nhân muốn bồi thường Hứa Thư Yểu. Theo góc nhìn của bà, nếu Hứa Diễn cũng đã tồn tại, vậy thì chuyện giữa Hứa Thư Yểu và con trai của bà tất nhiên là ván đã đóng thuyền, mà một khi đã vậy, không bằng để Diệp Kỳ Sâm dẫn theo Hứa Thư Yểu gặp mặt những người khác trong gia đình sớm hơn chút.
Cũng đỡ cho có vài kẻ thường xuyên làm ra chút chuyện sau lưng, làm người ta thấy trong lòng không thoải mái.
Đối với cô con dâu là Hứa Thư Yểu đây, Diệp phu nhân vẫn là rất vừa lòng, chỉ là...... tuổi hơi bị nhỏ quá, còn phải chờ qua hai tháng nữa mới qua 18 tuổi.
Chẳng qua, cháu nội cũng có sẵn rồi, nên Diệp phu nhân cũng không thèm để ý tuổi tác của Hứa Thư Yểu nữa.
Trong nháy mắt, tháng 10 đã trôi qua, mắt thấy sắp sửa tới sinh nhật của Diệp phu nhân rồi, Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn lại đang rối rắm.
Phải tặng Diệp phu nhân quà gì thì mới tốt đây?
Nếu quá mức quý trọng, Hứa Thư Yểu mua không nổi. Nếu như quá rẻ, chỉ sợ Diệp phu nhân sẽ chướng mắt.
Bên trên là rối rắm của Hứa Thư Yểu, Hứa Diễn thì thật lại không có nghĩ nhiều đến thế, anh chàng là đang rối rắm thay mẹ mình thôi.
Đang khi Hứa Thư Yểu ở trong ký túc xá rối rắm ấy, vừa khéo La Tương từ bên ngoài trở lại, cô ấy thả sách giáo khoa trong tay xuống, hỏi: "Yểu Yểu, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm nhé?"
Hứa Thư Yểu sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Chút nữa cậu không đi làm sao?"
La Tương cười cười, chỉ nói: "Mình tạm thời không đi làm." Cô ấy vừa sửa sang lại đồ đạc trên tay, vừa nói: "Chờ qua đoạn thời gian nữa lại đi."
"Mình nghe nói ngoài cổng trường có một cửa hàng sushi mới mở, có muốn đi nếm thử hay không?" La Tương có chút chờ mong nói: "Trước kia mình luôn nghe các bạn học nhắc đến món Nhật, nhưng mà cũng chưa từng ăn."
Hứa Thư Yểu nháy nháy mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, rồi lại không thể nói rõ là gì, cô gật đầu: "Được đó, mình cũng chưa từng ăn, có thể đi nếm thử."
"Vậy được, để mình dọn dẹp quần áo một chút, chờ chút nữa chúng ta đi liền." La Tương cười cười, xoay người ra khỏi phòng.
Hứa Thư Yểu nhìn bóng dáng cô ấy, khẽ nhíu mày.
Sao mà cứ cảm thấy, hình như gần đây La Tương cứ như thay đổi thành một người khác ấy nhỉ? Đột nhiên lại có đầy đủ thời gian hơn, hơn nữa đã biết tiêu tiền. Thật cũng không phải nói cô ấy thay đổi như thế là không tốt, chỉ là cảm thấy có chỗ nào kỳ quái ấy.
Trước kia, khi cô muốn gọi La Tương cùng nhau đi ra ngoài ăn ấy, La Tương đều cự tuyệt, cô ấy nói muốn tiết kiệm tồn trữ tiền.
Còn cả mấy ngày hôm trước nữa, cô ấy cũng đã trả lại 500 tệ mà cô cho cô ấy mượn rồi. Lúc cô hỏi cô ấy, cô ấy cũng chỉ nói là, có tiền rồi.