Sau lại khi rảnh rỗi, khi Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn cùng nhau ngồi ăn cơm chung ấy, cô nhắc đến chuyện của La Tương, cô chỉ là tò mò hỏi Hứa Diễn: "Hiện tại có biện pháp nào để nhanh chóng kiếm tiền không? Ví dụ như, chỉ trong mấy ngày là có thể kiếm được hơn mười ngàn tệ ấy?"
Cô nhớ rõ, lần trước nữa khi La Tương nói muốn vay tiền mình ấy, hình cô ấy nói là muốn mượn 10.000, sau đó lại sửa miệng nói là 5000.
Hứa Diễn nhìn thoáng qua Hứa Thư Yểu, buồn bực hỏi: "Mẹ thiếu tiền à?"
"Không có, mẹ chỉ tùy tiện hỏi chút thôi."
Hứa Diễn sờ sờ cằm nói: "Những biện pháp kiếm tiền nhất, đều ở trên luật hình sự đó, mẹ muốn thử chút chứ?"
Hứa Thư Yểu tức giận mà trừng mắt liếc con trai một cái: "Nói chuyện không đàng hoàng, mẹ đang nghiêm túc hỏi con đó."
"Một ngày kiếm được 10.000 cũng có đó, nhưng mà mẹ cũng phải có cái kỹ thuật kia đúng không nào?" Hứa Diễn nói: "Nhân tài ngành kỹ thuật, một ngày 100.000 cũng không quá đáng. Còn có diễn viên nữa, nếu mà địa vị trong giới cao, vậy thù lao đóng phim tất nhiên cũng cao, đó chắc chắn cũng kiếm tiền nha."
"Vậy nếu chỉ là một sinh viên hoặc học sinh bình thường thì sao?"
"Sinh viên bình thường tuyệt đối không có khả năng làm được nha." Hứa Diễn nói: "Mẹ hỏi mấy cái này làm gì?"
Hứa Thư Yểu do dự trong chốc lát, bèn kể lại một cách đơn giản về tình hình của La Tương cho con trai, bởi theo cô thấy, con trai cô đến từ tương lai, những chuyện nó biết đến chắc chắn nhiều hơn cô.
Sau khi Hứa Diễn nghe xong thì cũng có chút ngây người, hồi lâu sau anh chàng mới nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, người bạn cùng phòng này của mẹ, chắc sẽ không phải đi vay học đường chứ?"
"Cái gì gọi là vay học đường?"
Hiện tại thông tín trên internet còn chưa phát đạt, những thứ như là vay học đường này cũng là ở những thế hệ sau nữa mới bị tuôn ra, cho nên Hứa Thư Yểu không biết vụ này cũng rất bình thường. Còn tới lứa của Hứa Diễn đây, internet phát đạt, một chút chuyện cũng sẽ nhấc lên sóng gió trên mạng, cái gì mà vay học đường ấy, tất nhiên cũng đều bị bóc ra hết trên mạng.
"Vay học đường chính là nhằm về các sinh viên hoặc học sinh đang còn trong vườn trường cho vay số tiền kếch xù, cái loại cho vay này thường là lãi nặng, là kiểu mà một khi vay rồi cũng đừng mơ trả hết ấy." Hứa Diễn phân tích nói: "Nếu mà bạn cùng phòng của mẹ mà như mẹ đã nói, con thấy tám phần là cổ đi vay rồi."
Hứa Thư Yểu hít hà một hơi: "Cô ấy như này...... không phải là nhảy vào hố lửa sao?" Tình huống nhà La Tương cô nhiều ít gì cũng biết, La Tương vay tiền chắc chắn là muốn đưa cho gia đình.
"Vậy người vay tiền kia, không sợ La Tương không trả được sao?"
Hứa Diễn nhún vai: "Ai biết được?"
"Trong tình hình chung, tới ngày phải trả nợ đó, mấy người mượn tiền kia sẽ tới giục nợ." Hứa Diễn nhớ rõ hồi trước từng xem một vài tin tức, nói: "Con từng xem qua không ít tin tức về các loại mượn tiền không trả nổi, cuối cùng bị ép tự sát. Đúng rồi, còn có vụ vay nợ bằng ảnh nude nữa."
"Vay nợ bằng ảnh nude lại là cái gì?" Hứa Thư Yểu vừa nghe là cảm thấy đây không phải cái thứ tốt gì rồi."
"Cái vụ vay nợ bằng ảnh nude này chính là nhằm vào các nữ sinh viên làm ra á, muốn vay tiền, vậy chụp mấy tấm ảnh nude trước đi. Nếu mà không trả tiền, bên kia liền uy hiếp người vay tiền, ví dụ như là công khai ảnh chụp gì đó, rồi đến lúc đó bạn bè, thầy cô đều có thể thấy được những tấm ảnh kia, quả thực chính là tử vong tính xã hội*."
*: từ ngôn ngữ mạng TQ, nó còn có một từ viết tắt là xã chết.
Hứa Thư Yểu: "......"
Hứa Thư Yểu thấy biểu cảm mẹ mình ngưng trọng, biết là mẹ đang lo lắng cho bạn cùng phòng, nên anh chàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Mẹ, nếu mà mẹ thiệt sự lo lắng, vậy liền tìm bạn cùng phòng của mẹ hỏi cho rõ ràng, sau đó biện pháp tốt nhất để giải quyết chính là báo cảnh sát. Rốt cuộc thì cho vay học đường này lấy lãi cao, thuộc về vay nặng lãi rồi, mà như thế thì không phù hợp quy định của quốc gia."
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Được, để mẹ về hỏi cô ấy một chút."
Cô có chút may mắn, may mà hôm nay con trai nói những việc này cho cô. Nếu mà La Tương thật sự vay học đường, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng.
Sau khi tạm biệt Hứa Diễn rồi, Hứa Thư Yểu liền trở về ký túc xá. Đúng lúc này, La Tương đang ở trong phòng ngủ. La Tương đang nằm bò trên bàn sách, không biết đang viết cái gì, thấy Hứa Thư Yểu đã trở lại thì cười chào hỏi.
Hứa Thư Yểu siết chặt túi xách trong tay, chần chờ trong chốc lát mới đi đến bên cạnh cô ấy: "La Tương, mình có một chút chuyện, muốn nói với cậu."
La Tương mau chóng khép lại cuốn vở trong tay: "Chuyện gì vậy?"
Hứa Thư Yểu hít sâu một hơi, dọn chiếc ghế dựa của mình tới gần bên cạnh La Tương, hỏi: "Mình nhớ rõ lần trước cậu vay tiền mình, gần đây trông cậu không giống như thiếu tiền nữa, cậu...... là nhận được tiền rồi ư?"
Biểu cảm La Tương chợt cứng lại, cả người đều ngồi thẳng dậy, nhưng ánh mắt lại mơ hồ không chừng mà hỏi lại: "Sao mà cậu nghĩ đến mà hỏi mình cái này?"
Hứa Thư Yểu nhìn phản ứng của cô ấy, trong lòng hơi hơi lạnh: "Mình chỉ cảm thấy tò mò, bởi cậu trước kia mặc kệ như thế nào cũng phải đi làm, hiện tại lại đột nhiên rảnh rỗi, mình đều có chút không quen. Có phải cậu tìm người khác mượn được tiền rồi không?"
"Phải...... đúng vậy." La Tương miễn cưỡng cười vui nói: "Mình không phải tìm Thư Như Huyên vay tiền sao?"
Cảm thấy được La Tương đang đánh Thái Cực với mình, Hứa Thư Yểu cũng không muốn vòng vo với cô ấy nữa, nên trực tiếp hỏi: "Có phải cậu đi vay nợ rồi không?"
"Sao mà cậu biết......" La Tương bỗng chốc đứng bật dậy, lại cảm giác hình như mình đã phản ứng quá kịch liệt, cô ấy theo quán tính che giấu cười cười: "Mình không......"
"Cậu có, biểu cảm của cậu không lừa được mình."
La Tương lập tức ngã ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt nhau, cả người đều đang run rẩy. Có một số việc, đã đè trong lòng cô ấy lâu lắm rồi.
"Đúng, mình đúng là đi vay, nhưng mà mình không có cách nào nha." Cô ấy duỗi tay ra che lại mặt mình, trong giọng nói đều là sự sụp đổ: "Đoạn thời gian đó, ngày nào mẹ mình cũng gọi điện thoại cho mình, tìm mình đòi tiền, bà ấy còn nói nếu mình lại không cho bà ấy tiền nữa, bà ấy sẽ mãi đến trong trường quậy, làm mình không đi học được. Dù cho 1 ngày 24 giờ mình đều đi làm, cũng không có khả năng kiếm được 20.000 tệ trong một tháng nha."
Rõ ràng không phải những gì mình trải qua, nhưng Hứa Thư Yểu nghe ngữ khí của La Tương cũng cảm thấy hít thở không thông.
Trên thế giới này, tại sao sẽ có người mẹ như thế? Vì con trai của mình, mà hoàn toàn không màng đến chết sống của con gái mình ư?
"Cậu vay bao nhiêu? Khi nào trả?" Hứa Thư Yểu nhỏ giọng hỏi.
La Tương quay đầu đi, mím môi nói: "25.000, 3 tháng sau trả." 20.000 là gửi cho mẹ cô ấy, còn lại 5000, cô ấy tính toán tự mình giữ lại dùng.
"Cậu...... Cậu có nghĩ đến là, 3 tháng sau, cậu sẽ làm thế nào để trả lại số tiền đó không?"
"Giờ mình đi làm ngay, mình chắc chắn có thể trả được."
Hứa Thư Yểu không biết nên nói cô ấy ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa: "La Tương, cậu nghe mình nói, giờ cậu đi tìm mẹ cậu đòi tiền về lại, rồi cậu trả tiền lại đi. Cậu cho rằng hiện tại cậu đi làm thì một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Rồi 1 tháng lại có thể kiếm bao nhiêu tiền?"
Hứa Diễn nói, mấy vụ vay tiền thế này đều là lãi nặng, đều là lãi chồng lãi mà chồng ra. La Tương vay 25.000, rồi đến lúc trả thì có lẽ không phải 25.000 đâu.
"Hứa Thư Yểu, chuyện của tôi, cậu có thể đừng có lo nữa không hả? Trước đó khi tôi vay tiền cậu, cậu không chịu cho tôi vay, rồi giờ khi tôi vay được tiền rồi, cậu còn muốn tôi trả lại? Cậu thế này không phải đang làm trò hài à?"
Hứa Thư Yểu sửng sốt: "......"
La Tương lại lần nữa đứng dậy, biểu cảm cũng đã thay đổi, khóe môi cậu ta nhiều ra một nét cười nhạo, cũng chẳng biết là đang cười nhạo Hứa Thư Yểu hay là chính cậu ta: "Tôi khác với đám sinh viên dân bản địa bọn cậu, tôi thật vất vả mới có thể thi được đến thành phố này, tôi không thể trở về. Cậu là thiên kim nhà giàu, nhà cậu có tiền, cậu còn là thân thích của hiệu trưởng, nhưng mà tôi không phải nha! Tôi chỉ là người thường từ dưới quê lên. Nếu mà cậu thật sự muốn giúp tôi, vậy sao khi trước cậu lại không cho tôi vay tiền chứ?"
Hứa Thư Yểu không nghĩ tới lời nhắc nhở thiện ý của mình lại bị La Tương nói thành như thế.
"Tôi và cậu đều là sinh viên như nhau, cậu không lấy ra được nhiều tiền đến thế, chứ bộ tôi có thể lấy ra được à?" Hứa Thư Yểu có chút tức giận, nghĩ chẳng lẽ trước đó mình vô điều kiện mà cho cậu ta mượn tiền, chính là giúp cậu ta thật sao?
"Hay là cậu cảm thấy, tôi nên về nhà mở miệng đòi tiền với gia đình mình, lấy tiền tới cho cậu mượn, vậy mới xem như là thật sự giúp cậu sao?"
La Tương trầm mặc: "......"
Lúc này, Đặng Kiều đã về lại từ bên ngoài, cô ấy nhìn về phía Hứa Thư Yểu và La Tương: "Oa, hai người các cậu làm sao vậy?"
La Tương quay mặt đi, rầu rĩ nói: "Không có gì."
Hứa Thư Yểu yên lặng kéo ghế dựa của mình về lại chỗ cũ, âm thầm tức giận. Thật không nên quản chuyện của cậu ta.
Ngày hôm sau, khi Hứa Thư Yểu rời giường lại ngoài ý muốn thấy được một phần bữa sáng đặt trên bàn học của mình, bên cạnh còn lưu lại một tờ giấy, trên đó chỉ viết ba chữ, thật xin lỗi.
Hứa Thư Yểu nhìn tờ giấy, trong lòng lập tức thấy ngũ vị tạp trần.
Đây là chữ viết của La Tương, chữ của cô ấy cũng như chính con người cô ấy, ngay ngắn.
Chỉ là hiện tại, mình đến tột cùng phải làm sao mới có thể giúp được cô ấy đây? Cả chính Hứa Thư Yểu cũng mê mang rồi.
Hứa Thư Yểu chia sẻ nỗi buồn rầu của mình cho Diệp Kỳ Sâm, bởi nếu so sánh, Diệp Kỳ Sâm là người trưởng thành rồi, chuyện anh từng trải cũng nhiều hơn cô, nên cô cảm thấy anh hẳn là sẽ có biện pháp.
Buổi tối đến, hai người họ hẹn gặp mặt nhau ở công viên nhỏ gần trường đại học, vừa tản bộ vừa tán gẫu, Hứa Thư Yểu nói: "Em có thể báo cảnh sát thay cô ấy không?"
"Em không phải đương sự, sao mà báo cảnh sát giúp người ta được?" Diệp Kỳ Sâm nắm tay cô nói: "Chuyện này, chỉ có thể để chính bạn em nghĩ kỹ rồi đi báo cảnh sát, chẳng qua...... Anh cảm thấy khả năng bạn em nghĩ kỹ không lớn."
Hứa Thư Yểu cũng cảm thấy vậy, khả năng chính La Tương nghĩ kỹ được không lớn. Cô thấy phiền não: "Vậy thật sự ngay cả một biện pháp gì khác cũng không có sao?"
"Cái loại cơ cấu cho vay nặng lãi này ấy, thật ra rất bí ẩn, và mấu chốt là, hiện tại chúng ta ngay cả chuyện La Tương vay tiền ở đâu cũng không biết." Diệp Kỳ Sâm nói: "Sau lưng những người kia, thường là đều có một tổ chức rất khổng lồ, không phải có thể dễ dàng tìm ra được đâu."
Hứa Thư Yểu mím môi.
Diệp Kỳ Sâm giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô: "Anh lưu ý điều tra một chút giúp em, nếu mà có thể tìm được chứng cứ đám người kia cho vay nặng lãi, vậy cũng có thể báo cảnh sát."
"Thật sự có thể chứ?" Hứa Thư Yểu thấy kinh hỉ.
"Ừ." Anh hơi hơi nhướng mày, "Anh tận lực đi điều tra."
"Thật tốt quá." Mặt Hứa Thư Yểu giãn ra.
Anh cong bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ trên má cô nói: "Cả đêm đều không vui, giờ vui rồi?"
Cô cười đưa tay ra vòng lấy eo của anh, nghiêng đầu dựa vào trong lòng anh: "Vui chứ, A Sâm anh là lợi hại nhất!"
"Vậy, cũng đừng quên bữa tiệc nhà anh ngày kia nhé."
"Á!" Lúc này Hứa Thư Yểu mới phát hiện, sinh nhật của Diệp phu nhân không được mấy ngày là tới rồi: "Xong rồi xong rồi, em còn chưa có nghĩ kỹ được là nên tặng quà gì cho bác gái đâu."
"Sự xuất hiện của em, chính là món quà tốt nhất rồi." Diệp Kỳ Sâm ngoảnh đầu đi, cười nói: "Bà ấy không thiếu cái gì hết, không cần em cố ý mua quà."
"Chính là, tặng quà là sự lễ phép cơ bản nhất nha." Hứa Thư Yểu nói: "Vậy ngày mai em đi dạo khu thương mại đi."
"Được, đều được hết."
"Vậy...... Bữa tiệc ngày kia có những ai tham dự vậy anh?" Tuy rằng lần trước Diệp phu nhân nói là tiệc gia đình, sẽ không có quá nhiều người, nhưng Hứa Thư Yểu vẫn là có chút lo lắng.
"Nhiều lắm là chỉ vài người chú thím của anh trình diện, sẽ không có quá nhiều người." Diệp Kỳ Sâm trấn an nói: "Em là lấy thân phận bạn gái của anh tham dự, đến lúc đó cứ đi theo anh chào hỏi là được."
"Vậy Hứa Diễn thì sao?" Hứa Thư Yểu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất mấu chốt: "Đằng nào cũng không thể để thằng bé thật sự lấy thân phận con trai của chúng ta tham dự đi?"
Diệp Kỳ Sâm: "......"
Tác giả: Tiểu kịch trường
Trong tương lai, sau khi bé Hứa Diễn ra đời, lúc cậu nhóc đang bi bô tập nói, anh họ Diệp Minh dẫn cậu bạn Đỗ Xán của mình tới nhà chúc tết.