Gió lùa vào qua ô cửa sổ mang theo cái nóng đầu hè, vành tai Lý Tiện Ngư ửng hồng.
Nàng hiểu những chỉ dẫn của Lâm Uyên.
Bàn tay trắng nõn của nàng đặt ở trên vai Lâm Uyên, đầu ngón tay hơi cong lên khi nụ hôn của hắn ngày càng sâu, áng mây hồng trên vành tai nàng càng đậm, như thể sắp đốt cháy nàng trong nháy mắt.
Lâm Uyên ngẩng đầu cắn vào vành tai đỏ ửng của nàng.
Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn nàng.
Lý Tiện Ngư khẽ run rẩy, đỏ mặt không lên tiếng.
Lâm Uyên không cần phải nhiều lời.
Hắn bế Lý Tiện Ngư lên, đi tới chỗ long tháp ở phía đằng xa.
Móc vàng treo trên long trướng bị hắn tiện tay kéo xuống, chặn mất ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
Lý Tiện Ngư nằm ở trên chăn gấm mềm mại, vòng eo vốn đã mềm nhữn giờ phút này giống như nước mùa xuân, hòa tan trong lòng bàn tay hắn, chảy xuôi xuống dưới.
Ánh mắt Lâm Uyên trầm xuống.
Hắn nâng xương bươm bướm của nàng lên, cởi những chiếc khuy ngọc còn sót lại trên quần áo của nàng, cởi toàn bộ quần áo bên trong lẫn bên ngoài của nàng ra.
Lý Tiện Ngư nằm trên vai hắn, khi lòng bàn tay nóng bỏng của hắn chạm vào người nàng cũng làm cho nhịp tim của nàng đập loạn.
Váy đỏ, quần lót, áo choàng, triều phuc一一
Rất nhiều quần áo, như tuyết bay rơi xuống sập gụ bên cạnh, lại giống như hoa lê mùa xuân rụng xuống.
Khi mảnh quần áo cuối cùng che thân rơi xuống đất.
Môi của Lâm Uyên sát gần bên tai nàng, giọng nói của hắn khàn khàn.
"Chiêu Chiêu, lên đi."
Khuôn mặt của Lý Tiện Ngư đỏ bừng.
Nàng đưa tay lên che đi vòng eo mềm mại của mình khẽ lắc đầu.
Nếu còn tiếp tục nhưa vậy, chẳng những nàng không thể ra khỏi cửa điện.
Sợ là ngay cả giường cũng không xuống được.
Lâm Uyên cũng không cưỡng ép.
Hắn thay đổi tư thế của Lý Tiện Ngư, để nàng nằm lên chăn gấm, thắt lưng kê thêm một chiếc gối bằng gấm mềm mại.
Hắn quỳ ở trên giường, đầu gối len vào tách hai chân đang khép chặt của nàng ra, nâng mắt cá chân của nàng lên.
Lý Tiện Ngư xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Khi trong lòng vẫn còn đang mơ hồ, cảm giác bị đẩy đến, nghĩa là Lâm Uyên đã tìm đúng vị trí.
Cung đã lên dây, gươm súng sẵn sàng.
Đang trong lúc chỉ mành treo chuông, tấm bình phong ở đằng xa có giọng nói truyền đến.
Trong hành lang truyền đến tiếng thông báo của cung nữ: "Bệ hạ, nương nương, Cẩm Bạch cô cô tới truyền khẩu dụ của thái hậu nương nương. Nói muốn mời bệ hạ cùng nương nương tới điện Tĩnh An dùng bữa."
Cảnh xuân đằng sau tấm màn cũng dừng lại.
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy, tùy tiện nhặt y phục trên sập gụ lên, tùy ý quấn lấy mình: "Sao, sao lại là lúc này..."
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang nắm lấy mắt cá chân của nàng đành phải buông ra.
Đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, đột nhiên nhắm mắt lại, cố gắng đè nén khiến giọng nói trở nên khàn khàn, lạnh giọng từ chối: “Lệnh Cẩm Bạch bẩm báo lại với mẫu hậu. Nói trẫm chính vụ bận rộn, không rảnh tới gặp người."
Lý Tiên Ngư đang cài cúc áo cũng nhanh chóng khựng lại.
Đôi mắt hạnh ngân ngấn nước của nàng nâng lên liếc nhìn hắn, lập tức cúi mặt xuống, hai gò má ửng hồng không dám lên tiếng.
Cung nữ đứng ở bên ngoài tấm bình phong có chút do dự.
Nàng ta ấp úng nói: "Nhưng mà, bệ hạ. Cẩm Bạch cô cô còn nói, còn nói..."
Lâm Uyên mở mắt ra, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Người còn nói cái gì?" Cung nữ nơm nớp lo sợ run ray lặp lại: "Nương nương nói, nếu bệ hạ không chịu đến, người sẽ đến điện Thừa Càn gặp ngài, cũng tốt cho việc tiếp tục duy trì tình nghĩa mẫu tử."
Đôi mắt phượng của Lâm Uyên trở nên lạnh lùng, còn có chút sắc bén.
Hắn nói: "Nếu mẫu thân đã quyết định như vậy, quay về bẩm báo, nửa canh giờ nữa, trẫm sẽ tới điện Tĩnh An gặp người."
Cung nữ như được đại xá, liên tục lên tiếng trả lời, rồi đi dọc theo hành lang về phía tiền điện.
Lâm Uyên đồng thời đứng lên.
Lý Tiện Ngư cũng không muốn hỏi hắn.
Nàng vội vàng lấy chiếc váy trên sập gụ mặc vào người, xỏ giày đứng dậy, nhanh chóng đến trước gương đồng, lo lắng nhìn vào cổ mình.
Dấu hoa mai vẫn ở đó, ngay cả khi đường viền cổ áo được kéo lên cao nhất, cũng không thể che giấu được.
Lý Tiện Ngư lại càng hoảng sợ.
Nàng vội vàng mở hộp trang điểm ra, lấy một hộp phấn nước, thử xem có che được dấu hoa mai kia đi không. Nhưng da thịt của nàng trắng nõn tưởng chừng trong suốt, thường ngày dùng phấn nước cũng có thể nhìn rõ.
Thoa đi thoa lại mấy lớp nhưng dấu hoa mai vẫn còn rất rõ.
Không che đi được, ngược lại giống như đang giấu đầu hở đuôi.
Lý Tiện Ngư quay đầu lại nhìn ve phía Lâm Uyên.
“Lâm Uyên phải làm sao bây giờ?” Nàng cởi cổ áo, mặt nóng ran, đầu ngón tay chỉ cho hắn thấy vết đỏ: “Cũng không thể cứ như vậy đi tới chỗ của mẫu hậu chứ.” Lâm Uyên ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn vẫn còn mờ mịt, giọng nói khàn khàn: "Công chúa, người không cần phải đi."
Hắn nói: "Thần sẽ nhanh chóng trở về cùng công chúa dùng bữa."
Lý Tiện Ngư có chút lo lắng. Nàng đặt bột phấn trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi Lâm Uyên: "Có chuyện gì sao?"
Nàng tới đây mới được một thời gian ngắn. Vẫn chưa biết Lâm Uyên cùng mẫu hậu của hắn mỗi khi ở chung sẽ như thế nào. Nhưng xét đến thái độ của hai người họ hôm nay, bữa trưa này có vẻ hơi không tốt.
"Không có gì." Lâm Uyên khẽ cụp mắt xuống, che giấu sự lạnh lùng trong mắt: "Chỉ là khi các đại thần lâm triều, ta có cách chức một vài tên quan họ Triệu mà thôi."
Lâm triều bãi quan.
Bây giờ còn chưa đến giữa trưa, tin tức đã truyền đến điện Tĩnh An. So với suy nghĩ của hắn thì nhanh hơn rất nhiều.
Lông mày Lý Tiện Ngư khẽ nhíu lại. Nàng nhớ rõ trước kia Lâm Uyên cũng đã từng nói với mình, mẫu thân của hắn là do Triệu thị sinh ra.
Dòng dõi thế gia nuôi nấng được các hoàng hậu. Hiện giờ lại bãi quan của một số viên quan họ Triệu, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới lợi ích thế gia. Có lẽ, cũng chạm đến cái vảy ngược của Triệu thái hậu.
Lông mi của Lý Tiện Ngư rũ xuống.
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, đi tới trước một chiếc hòm ngồi xuống.
“Nếu mẫu hậu đã nói mời chúng ta cùng đi, vậy về tình về lý thì ta cũng không thể vắng mặt được.” Giọng nói của nàng rất nghiêm túc, nhanh chóng lấy từ bên trong hòm đồ ra một bộ y phục mới.
Đây là chiếc có đường viền cổ áo cao nhất trong trang phục nàng, gần như chạm tới cằm.
Lý Tiện Ngư đứng dậy, khoác nó lên người, soi mình trong gương.
Thấy có thể che đi dấu hoa mai quanh cổ, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi ra sau tấm bình phong, lần nữa thay y phục.
Lâm Uyên cũng bước tới chỗ gần bình phong, đem vân kiên đưa cho nàng. Hắn hơi quay mặt đi, môi mỏng mím chặt: "Một trận hồng môn yến, công chúa vẫn không nên tới đó thì hơn."
Lý Tiện Ngư vén vạt váy lên, từ sau tấm bình phong ló mặt ra.
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Lâm Uyên, ta có gây phiền toái gì cho chàng không?" Lâm Uyên hơi khựng lại.
Có vẻ như hắn chưa từng nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy.
Hắn quay đầu qua nhìn thiếu nữ phía sau tấm bình phong.
Rồng vàng năm móng trên bức bình phong thêu vàng uy nghiêm trang trọng. Thiếu nữ trốn sau tấm bình phong có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng trong veo như miếng ngọc tỉnh xảo, phản chiếu rõ ràng hình bóng của hắn.
Hán cụp mắt xuống nhìn, cúi người cài khuy ngọc trên cổ Lý Tiện Ngư.
Ngoài sân, ve kêu inh ỏi, trong điện vang lên giọng nói của Lâm Uyên, giọng của hắn trầm thấp như cây tùng trong gió tuyết. “Công chúa chưa bao giờ là rắc rối của thần.”
z
Nơi này cách điện Tĩnh An cũng không xa lắm.
Khi Lý Tiện Ngư theo Lâm Uyên đến chính điện, vẫn còn một nửa canh giờ nữa mới tới thời gian gặp mặt. Sau khi có tiếng cung nhân bẩm báo, thái hậu đi giữa một đám cung nữ thong thả bước vào.
Phong thái đoan trang tao nhã, trên mặt biểu cảm nhẹ nhàng, không khác xưa là mấy.
Bà cho hai người ngồi vào chiếc bàn làm từ gỗ đàn hương có khắc hình bát tiên trong chính điện, rồi sai cung nữ mang thức ăn và châm trà.
Lý Tiện Ngư thận trọng nhìn về phía bà ta hành lễ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Uyên, thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng không dám cử động lung tung. Nguyên nhân không phải vì Triệu thái hậu.
Dấu hoa mai trên cổ nàng miễn cưỡng mới che lại được, nếu như động tác quá lớn không tránh khỏi bị lộ ra ngoài.
Có lẽ bởi vì hôm nay nàng vô cùng thận trọng, Triệu thái hậu mới để mắt tới nàng trước. Đôi mắt phượng có chút lạnh nhạt ấy hờ hững nhìn trên vai mây lộng lẫy của nàng. Sau đó bình tĩnh dời tầm mắt qua chỗ khác, thong dong cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Điện Tĩnh An yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ngay cả âm thanh của đáy bát chạm vào bàn khi đám cung nữ đang dọn bàn ăn cũng đều có thể nghe thấy rất rõ ràng. Khiến Lý Tiện Ngư có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang hoảng loạn bất an của mình.
May mắn sau khi dọn thức ăn lên xong, Triệu thái hậu lập tức lệnh cho đám cung nữ lui ra ngoài. Bà ta cũng đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt sắc bén vẫn chăm chú nhìn vào đế hậu, sau đó mới lên tiếng nói: “Từ khi tiên đế băng hà, hậu cung cũng dần yên tĩnh. Bên trong điện Tĩnh An cũng thanh tịnh như vậy. Trừ khi mỗi ngày mùng một và mười lăm hàng tháng có người tới đây thỉnh an, cũng không thường hay có người tới.”
Bà ta khẽ nhướng mày, giọng nói bình tĩnh như thể hôm nay thực sự chỉ là một bữa gia yến bình thường: "Hôm nay hiếm khi hai người bằng lòng tới đây dùng bữa cùng ai gia."
Lâm Uyên cũng nhướng mày.
Mắt phượng của hắn âm trầm, nhìn không ra cảm xúc trong đó: "Mẫu hậu có chuyện muốn hỏi, nhỉ thần sao có thể không tới."
Triệu thái hậu vẻ mặt thờ ơ, không có đi sâu vào vấn đề này.
Bà ta chỉ gật đầu nói: "Dùng bữa thôi."
Lâm Uyên cũng không cần phải nhiều lời, giơ tay cầm đũa.
Lý Tiện Ngư cũng cầm đũa bạc lên, ánh mắt vô tình liếc qua.
Các món ăn ở điện Tĩnh An rất phong phú. Hầu hết các món ăn đặt trước mặt Triệu thái hậu đều là những món ăn nhẹ. Mà những món ăn được đặt trước mặt Lâm Uyên cùng Lý Tiện Ngư chính là những món mà thiếu niên thích ăn. Hầu het đều là các món làm từ cá.
Gần họ nhất là một nồi hầm màu đỏ. Màu sắc của thịt trong nồi có màu hơi đỏ, giống như thịt cừu, nhưng có sự khác biệt nhỏ.
Lý Tiện Ngư có chút không dám chắc chắn, cho nên không dám tùy tiện đụng vào.
Nàng chỉ lấy một ít cá và rau gắp vào bát của mình, từ tốn thưởng thức. Dùng bữa ở điện Tĩnh An cũng rất khác khi hai người dùng bữa với nhau.
Có khá nhiều quy tắc, trong đó, ăn không nói, ngủ không nói, chính là điều đầu tiên.
Thế là cả bữa trưa trôi qua trong im lặng.
Cho đến khi đặt đũa xuống. Triệu thái hậu khẽ nhếch môi: "Uyên nhi, do đồ ăn thanh đạm ở trong cung của ai gia không hợp với khẩu vị của con sao? Bữa trưa này, ai gia cũng không thấy con động đũa nhiều."
Ánh mắt bà ta rơi vào nồi hầm có màu đỏ trước mặt Lâm Uyên: “Đặc biệt là nồi này, một đũa cũng không đụng tới.”
Lâm Uyên rũ mắt xuống.
Hắn nói: “Nếu nhi thần nhớ không nhầm. Trong cung của mẫu hậu trước giờ chưa từng nấu món thịt chó.”
Triệu Thái hậu nâng tách trà lên trước mắt. Khói trà màu trắng trong cốc bốc lên dày đặc, khiến gương mặt của bà ta dần trở nên mơ hồ: “Trên đời này sao có thể có chuyện không thay đổi như vậy?”
"Đặng cá quên nơm qua cầu rút ván, vốn là chuyện thường trong đế gia." Giọng nói của Lâm Uyên trở nên lạnh lùng: "Nếu quả thật mẫu hậu nghĩ như vậy, chưa chắc đã là chuyện tốt."
Đôi mắt Triệu thái hậu hơi rũ xuống, giọng nói bình tĩnh như nước chảy, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Thịt chó dày, kinh mạch vướng víu, không đủ lửa không thể hầm được. Nếu đã qua cầu rút ván, nhất định sẽ bị người đời lên án. Cũng không cần phải đuổi cùng giết tận."
Ánh mắt của Lâm Uyên trở nên âm trầm lạnh lùng. Hắn nói ngắn gọn: “Chó trung thành bảo vệ chủ thì không thể bị nấu chín”. Nhưng nếu nó là một con chó bất trung, nói không chừng còn quay ngược lại cắn chủ.
Tốt hơn là nên giết.
Triệu thái hậu lấy nắp trà nhẹ nhàng hớt bọt trà, nhìn lá trà xanh trong chén dao động: “Lịch sử như đao, lòng người đối nghịch, rút dây động rừng. Giống như chén trà này, có hoa mai cùng sương tuyết, nước suối trong núi tuyết, còn phải thấm đẫm sương mai mới tạo thành. Cũng không giống như con chứng kiến, mọi chuyện đơn giản như vậy."
Lâm Uyên cũng không chịu nhượng bộ: "Hoa mai trong tuyết, nước suối trên núi tuyết, sương mai giữa hoa, đều là nước trong, cho dù cùng tồn tại, cũng là trong suốt thấu đáy."
"Nhưng nếu trong đó có tạp vật, có thể biến đổi mùi vị. Nếu như không loại bỏ những thứ đó ra thì nguồn nước này cũng không thể sử dụng được nữa."
Triệu thái hậu ngước mắt lên. Khói trà đã phai, để lộ ra đôi mắt phượng đen thẳm của bà ta, giống như giếng cổ âm u.
“Vì chuyên nhỏ mà bỏ việc lớn, giết gà lấy trứng. Cũng không thể thực hiện được.”
Lâm Uyên cũng ngước mắt lên, không chút nao núng bắt gặp ánh mắt của Triệu thái hậu.
Cung nữ trong điện Tĩnh An lui ra bên ngoài, đằng sau tấm bình phong không còn một bóng người.
Lâm Uyên cũng không muốn dùng lời lẽ sắc bén nói chuyện với đối phương nữa.
Hắn đi thằng vào vấn đề, phá vỡ tầng băng nổi cuối cùng bao phủ dòng nước ngầm hỗn loạn: "Khi tiên đế còn sống, số lượng tấu chương buộc tội Triệu thị quá lớn."
"Chỉ vì tiên đế tuổi già bệnh nặng, nhất thời không thể xử trí, đành phải tạm thời áp chế."
Vì vậy, sau khi hắn đăng cơ, chuyện này đều giao lại vào trong tay hắn. Đây là nhiệm vụ đầu tiên phụ hoàng giao cho hắn. Cũng là lưu lại cho Triệu thị cơ hội ăn năn hối cải cuối cùng.
Triệu thái hậu đặt tách trà xuống. Đáy cốc trà bằng sứ đập vào mặt bàn phát ra âm thanh khe khẽ.
"Trước khi ngươi đăng cơ, Triệu gia khắp nơi giúp ngươi chu toàn mọi việc, ngồi vào ngôi vị thái tử."
"Sau khi ngươi đăng cơ, cũng là Triệu thị thay ngươi ổn định thời cuộc, có ơn với ngươi!"
Trong đôi mắt phượng của Lâm Uyên tràn đầy sắc bén: "Nhi thần cùng Tạ Cảnh cách nhau bảy tuổi, khi Tạ Cảnh hiểu chuyện, nhỉ thần còn là một hài tử. Việc mẫu thân và Triệu thị lựa chọn, đều là vị Tạ Cảnh không phải là nhi thần."
“Về phần khoảng thời gian nhi thần tới Đại Nguyệt, mẫu hậu buông rèm chấp chính, giúp Triệu thị chiếm đất đai của dân chúng, giấu diếm hai vụ đại án. Mẫu hậu cho rằng nhi thần không hay biết những chuyện này?"
Hai người họ đang ngầm tranh giành với nhau.
Lý Tiện Ngư ở một bên càng nghe càng kinh ngạc, nhất thời quên đặt chén trà trong tay xuống.
Lâm Uyên và Triệu thái hậu, một người to ra sắc sảo, một người khác ngậm kim trong miệng.
Không giống như hai mẹ con, mà giống như hai đối thủ có quan điểm chính trị khác nhau thì đúng hơn. Giữa hai người bị ngăn cách bởi Triệu thị và sự việc năm đó của Tạ Cảnh.
Mỗi một chuyện giống như xẻ ra một khe sâu như trời, không ai có thể vượt qua được cũng như không thể lấp đầy được.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ run.
Trước đây nàng chỉ nghe Lâm Uyên nói qua vài câu mơ hồ.
Hôm nay, nàng đã được tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy. Mới nhận ra sâu sắc rằng mặc dù Lâm Uyên và thái hậu là hai mẹ con. Nhưng suy cho cùng, giữa hai người hoàn toàn không giống nàng và mẫu phi.
Khi mẫu phi chưa bị bệnh, nàng cùng mẫu phi thường xảy ra tranh chấp.
Khi đó, nàng vẫn còn không hiểu chuyện, nhưng lúc phải tập viết cũng không chú tâm.
Hàng chữ mà nàng viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mỗi lần mẫu phi xem xong đều nhíu mày, thở dài một tiếng dạy dỗ nàng.
Một ngày nọ, lời nói nghiêm túc hơn một chút. Sau đó nàng cùng mẫu phi cãi nhau, ném chiếc bút lông trong tay đi, bỏ lại mẫu thân cùng Đào ma ma chạy ra ngoài, trốn ở ngọn núi giả bên ngoài thiên điện phía đông rơi nước mắt.
Sau đó một cơn giông ập đến, nàng ngồi thụp xuống bịt chặt tai không ngừng run rẩy, cũng chính mẫu phi cầm ô đi tìm nàng.
Còn đưa cho nàng một lọ mứt lê ngon tuyệt.
Khi đó, nàng ôm lọ mứt lê vào trong ngực, bật khóc cùng mẫu phi giải hòa. Đây cũng là mâu thuẫn lớn nhất giữa họ.
Nhưng giữa Lâm Uyên và Triệu thái hậu lại không giống như vậy. Lâm Uyên không phải là một đứa trẻ dùng một lọ mứt lê đã có thể dỗ dành được. Triệu thái hậu cũng không đơn giản muốn cùng Lâm Uyên giải hòa, mà là vì sự phồn vinh hưng thịnh của Triệu thị.
Lông mi rũ xuống, suy nghĩ của nàng như đông cứng lại.
Thậm chí trong lúc vô tình đầu ngón tay của nàng chạm vào thành chén, nước trà sôi sùng sục bên trong làm cho đầu ngón tay bị phỏng cũng không phát hiện ra.
Lâm Uyên quay đầu lại nhìn thấy vậy, vội vàng đoạt lấy chén trà trong tay nàng, đặt lên bàn.
Đôi mỏng của hắn mím chặt, tạm dừng việc đối đầu với Triệu thái hậu, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, cúi xuống nhìn đầu ngón tay của nàng.
Lý Tiện Ngư cũng thu hồi lại suy nghĩ của mình.
Nàng nhận ra Triệu thái hậu vẫn còn ở trước mặt mình, hai má hơi nóng lên. Bàn tay trắng nõn vội vàng rút tay về, giấu đầu ngón tay ửng đỏ vào trong ống tay áo.
Nàng nhỏ giọng nói: "Không sao đâu. Không còn đỏ nữa rồi.”
Đôi mày kiếm của Lâm Uyên cau lại.
Hắn nói: “Quay về nhớ bôi thuốc.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức nắm lấy tay Lý Tiện Ngư, đỡ nàng đứng dậy, hành lễ với Triệu thái hậu, không quay đầu lại sải bước đi ra ngoài.
Lý Tiện Ngư theo hắn ra khỏi điện Tĩnh An.
Mãi cho đến khi ngọn gió mùa hè nóng nực bên ngoài điện chạm vào mặt, suy nghĩ mới dần dần tỉnh táo lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Uyên: "Lâm Uyên..." Lâm Uyên nắm bàn tay thon dài của nàng, hơi dừng một chút.
Hắn nói: "Thần và mẫu hậu xưa nay vẫn như vậy, công chúa không cần để ý." Lý Tiện Ngư khẽ cụp mi xuống. Hiểu biết của nàng đối với những chuyện lúc trước cũng không nhiều lắm. Nhưng nàng vẫn có thể hiểu được, xung đột giữa Lâm Uyên và Triệu thái hậu xuất phát từ Triệu gia.
Triệu gia là thế gia, thế lực rắc rối phức tạp, khó có thể diệt trừ tận gốc.
Mà nàng dường như không thể giúp Lâm Uyên.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, suy nghĩ thoáng chút dừng lại.
Nàng nhớ rõ, trong hậu cung của cha nàng, hầu hết các phi tần đều là xuất thân từ thế gia.
Trong lúc vô tình nàng cũng nghe thấy các lão ma ma nói chuyện về—
Nói khi phụ hoàng vừa mới đăng cơ, các thế gia ở Đại Nguyệt trước sau đều đưa nữ nhân vào trong cung.
Cho đến khi phụ hoàng dần dần trở nên mê muội, không để ý tới triều chính, chuyện này mới hoàn toàn chấm dứt.
Nàng ngước mắt lên lần nữa nhìn Lâm Uyên trước mặt.
Cơn gió mùa hạ lướt qua tóc mai của nàng, giấu đi giọng nói trong tiếng ve kêu, nhỏ đến mức khó nghe: “Lâm Uyên, ta nghe nói, các đời hoàng đế đều sẽ mở ra cuộc tuyển tú. Sẽ tuyển từ mười lăm đến hai mươi nữ tử thế gia vào cung, cũng là vì nguyên nhân này sao?"
Bởi vì, gia thế của bọn họ có thể giúp hoàng đế ngồi vững trên ngai vàng của mình.
Nó cũng là con dao nhanh nhất để diệt trừ các gia tộc khác. Lâm Uyên không giấu diếm bất cứ điều gì.
Hắn dẫn nàng đi về phía trước, bước chân không ngừng: "Đúng vậy. Phải nạp nữ nhỉ nhà thế gia, quan lớn, không ngừng lôi kéo, cũng để cho bọn họ kìm kẹp lẫn nhau."
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng hỏi: "Lâm Uyên, chàng cũng sẽ làm như vậy sao?"
Sau khi giọng nói của nàng rơi xuống, bước chân của Lâm Uyên cũng dừng lại. Hắn quay lại dùng đôi mắt phượng đen láy kia nhìn nàng: “Bất luận là vì lý do gì, thần cũng sẽ không đưa người vào hậu cung."
Giọng nói của hắn lạnh lùng không có một chút do dự, kiên định như kiếm đã rút ra khỏi vỏ: “Từ khi khai quốc, hoàng đế xuất thân trong dân gian, chưa từng có thế gia mở đường vẫn có thể chỉnh phạt thiên hạ mở mang bờ cõi.” Niềm tin của hắn vô cùng vững chắc, cho dù không dựa vào thế gia.
Hắn vẫn có thể bảo vệ cho Dận triều, bảo vệ cho nữ từ ngàn dặm xa xôi tới Dận triều vì hắn.