Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 176: Ngoại truyện 21



Giọng nói Lâm Uyên hơi dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn nàng trong cơn gió mùa hè gào thét.

Cây ngô đồng được trồng hai bên Cung Bạch Ngọc. Lá cây có màu xanh đậm, bóng lá sặc sỡ.

Lý Tiện Ngư đứng ở chân bức tường màu đỏ, chỗ có ánh sáng sáng rỡ.

Da trắng như tuyết, tóc như mỏ quạ, vai mây* lưu lệ.

(*Vai mây hay còn gọi là khăn choàng, là loại vải trang trí, khoác trên vai thời xưa. Lúc đầu, chỉ dùng để bảo vệ cổ và vai. Về sau, phát triển thành một loại đồ trang trí. Chủ yếu được làm bằng gấm thêu nhiều màu sắc).

Những chiếc tua rua của trâm cài trên mái tóc nhẹ nhàng đung đưa, lướt qua sườn má trắng nõn của nàng, phản chiếu ánh sáng như thủy tinh.

Trong suốt, sáng sủa và sạch sẽ. Giống như những viên đá hồng ngọc mà Đại Nguyệt có rất nhiều.

Hắn nhìn chăm chú thật lâu sau, mãi cho đến khi Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn làm cho hai má đỏ ửng.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Ta nói sai chỗ nào sao?”

Môi mỏng Lâm Uyên khẽ nhếch: “Không có.”

Hắn dắt tay Lý Tiện Ngư, dẫn nàng đi đọc con đường trong cung điện trên nền đá cẩm thạch trắng đi về phía trước.

Khi đi ngang qua một cây hoa phù dung cành lá xum xuê. Hắn đột nhiên dừng bước, trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng. “Công chúa cũng có thể tin tưởng thần.”

Lý Tiện Ngư mím môi mỉm cười.

Sau khi trở lại Điện Thừa Càn, tấu chương trên long án vẫn chồng chất như núi như cũ.

(long án: bàn dài của vua thời xưa, dùng để phê duyệt tấu chương)

Chỉ cần nhìn thôi cũng làm người ta phát sợ.

Lý Tiện Ngư cất bước đi tới, muốn sắp xếp lại tấu chương của Hộ Bộ trong đó, đặc biệt là những lời mời nhàm chán trong đó.

Nhưng chân vừa nâng, cổ tay trắng nõn đã bị Lâm Uyên nắm lấy.

Hắn bế Lý Tiện Ngư lên, để lên trên ghế bành trong điện. Đồng thời lấy thuốc dán trị bỏng từ trong hòm xiểng ra.

Hắn cúi người trước ghế của Lý Tiện Ngư, giơ tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, đặt vào lòng bàn tay mình.

Nước trà rất nóng. Nhưng dù sao, Lý Tiện Ngư cũng không trực tiếp châm vào mà cách một lớp tách trà bằng sứ mỏng, cũng không quá nóng.

Bây giờ nhìn lại, vết đỏ trên đầu ngón tay trắng nõn mềm mại đã nhạt đi, nhìn không rõ manh mối.

Ngay cả Lý Tiện Ngư cũng nói: “Đã không sao nữa rồi.”

Nàng muốn rút bàn tay trắng nõn lại. Nhưng Lâm Uyên lại nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng lại.

Hắn cụp mắt xuống, mở chiếc hộp sứ có đáy màu làm trong tay ra. Lấy một lớp thuốc mỡ mỏng trong suốt dính trên đầu ngón tay, bôi đều lên đầu ngón tay nàng. Thuốc mỡ hơi lạnh, mà tay hắn lại nóng.

Hai má Lý Tiện Ngư đỏ ửng. Nhiệt độ trên người hắn làm nàng nhớ tới chuyện chưa làm làm xong buổi trưa do có người đến bẩm báo.

Cho nên, khi Lâm Uyên cúi người ôm nàng. Nàng thẹn thùng đặt đầu ngón tay lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Lâm Uyên, chàng để ta đến phòng tắm rửa mặt trước đi.”

Động tác của Lâm Uyên hơi dừng lại. Hắn ôm chặt Lý Tiện Ngư, cúi đầu đặt cằm lên cần cổ nàng, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Công chúa đang suy nghĩ cái gì?”

Lý Tiện Ngư liếc mắt nhìn hắn. Sau đó, nàng cúi đầu nhìn tà máy mình với khuôn mặt đỏ bừng.

“Chàng... chẳng lẽ không phải chàng muốn......” Giọng nói của nàng càng lúc càng nhẹ. Cuối cùng, nàng xấu hổ đến mức không thể nói lên lời.

Nhưng cũng đã đủ.

Lâm Uyên cũng đã hiểu được ý trong lời nàng chưa nói hết.

Hắn trả lời với giọng khàn khàn. Cuối cùng lại không kìm chế được, đứng thẳng dậy.

Hắn nói: “Dù sao cũng phải có người phê xong những tấu chương này đã.”

Lý Tiện Ngư quay đầu nhìn những tấu chương chất cao như ngọn núi nhỏ trên long án. Gương mặt nàng nóng bỏng, ngay cả vành tai cũng do ửng.

Lâm Uyên cũng đã nói như vậy. Ngược lại người trầm lâm việc đó, gấp không chờ nổi lại là nàng.

Nàng muốn nói nàng không có. Chỉ bởi vì Lâm Uyên thích, nàng mới phối hợp với hắn mà thôi. Mặc dù... có một chút vui sướng. Nhưng 一一

Mặt Lý Tiện Ngư đỏ như thiêu đốt, xấu hổ khi nghĩ về điều đó.

Nàng vội vàng đứng dậy, vòng qua Lâm Uyên chạy về phía phòng tắm.

“Ta đi rửa mặt.”

Lâm Uyên nhẹ nhàng bật cười ở phía sau nàng. Hắn để thuốc dán trong tay xuống, dùng khăn tay lau ngón tay: “Công chúa đi rửa mặt. Thần sẽ cố gắng phê duyệt đống tấu chương này xong trước khi mặt trời lặn.”

Bước chân Lý Tiện Ngư hơi dừng lại. Nàng quay người lại ở bên cạnh tấm bình phong, nhẹ giọng hỏi hắn: “Sau khi mặt trời lặn thì sao?”

Lâm Uyên ngước mắt lên nhìn thẳng Lý Tiện Ngư. Đôi mắt phượng của hắn sâu thăm thẳm, như thung lũng sâu không thấy đáy.

Khi nhìn người khác, lạnh lẽo bức người, vừa lạnh nhạt vừa xa cách. Chỉ khi nhìn Lý Tiện Ngư, ý lạnh dưới đáy mắt hắn mới tiêu tan đi, giống như băng tuyết tan khi mùa xuân đến.

Trong đêm yên tĩnh, khi long trướng màu vàng được buông xuống, cũng sẽ vô cùng nóng bóng, như muốn thiêu cháy nàng.

(long trướng: rèm của vua)

Vành tai Lý Tiện Ngư đỏ ửng.

Nàng đáp nhẹ gần như không thể nghe thấy. Sau đó, đỏ mặt quay người đi, giấu mình sau tấm bình phong.

Làn gió nhuốm hương cỏ cây len lỏi vào khung cửa sổ đang khép hờ.

Vượt qua sự nhiệt tình của một mùa hè.

+ Thỏ ăn trăng, thời gian lại trôi qua vài ngày.

Khi không khí mùa hè dần trở nên rõ rệt hơn, trong Điện Thừa Càn cũng bắt đầu dùng băng. Lý Tiện Ngư cũng bắt đầu quen dần với thời tiết oi bức ở đây. Nàng cũng học cách phê duyệt thay Lâm Uyên một số tấu chương đơn giản. Lúc đầu, nàng lo lắng nét chữ của mình không giống với nét bút của Lâm Uyên. Điều này sẽ dẫn đến bị chỉ trích. Bởi vậy, nàng luôn viết trên giấy Tuyên Thành. Sau đó, sẽ để cho Lâm Uyên sao chép lại lên tấu chương.

Lâm Uyên lại không thèm để ý.

Hắn tự mình lấy một quyển tấu chương, đưa cho Lý Tiện Ngư: “Công chúa viết là được. Nếu có ai phê bình, thần sẽ xử lý.”

Mới đầu, Lý Tiện Ngư còn có chút do dự. Nhưng sau khi nghĩ lại, cũng cảm thấy nàng viết trước một lần. Sau đó, Lâm Uyên lại sao chép lại một lần nữa sẽ mất thêm thời gian nên cũng gật đầu đồng ý.

Hiện tại đã qua mấy ngày, Lý Tiện Ngư đang chờ ở trong Điện Thừa Càn thì nhận được tấu chương phúc đáp.

Lâm Uyên vẫn còn đang lâm triều, chưa trở về.

Lý Tiện Ngư rút ra mấy quyển tấu chương của Hộ Bộ từ trong đó ra, lo lắng xem chúng.

Khi xem đến cuốn thứ 3, quả nhiên nàng thấy một quan viên dò hỏi tại sao nét bút của bệ hạ lại khác nhau.

Nàng không biết nên trả lời lại như thế nào, đành phải tạm thời đặt tấu chương xuống, ủ rũ chống cằm nhìn cây ngô đồng ngoài đình viện.

Nàng luôn muốn chia se giúp Lâm Uyên điều gì đó.

Nhưng hậu cung không thể tham dự vào chính sự. Chuyện nàng có thể làm cũng rất ít. Ngay cả phê duyệt tấu chương không quan trọng, cũng sẽ bị người nghi ngờ.

Nàng có chút mất mát. Cho đến khi tiếng ve kêu ồn ào, náo động, Lâm Uyên cũng tan triều trở về.

Khi bước vào Điện Thừa Càn, mày kiếm hắn nhíu chặt, đáy mắt vẫn còn tia lạnh lẽo chưa tan hết.

Có lẽ ở trên triều, xảy ra chuyện gì đó làm hắn không vui.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Lý Tiện Ngư thấy hình như tâm tình hắn không tốt. Nàng tạm thời bỏ qua chuyện tấu chương, mày đẹp hơi cong, cười với hắn: “Chàng đã trở về rồi.” Nàng đứng dậy, lấy ra hai bát đá bào từ trong đồ đựng đá ra, đưa một bát cho hắn: “Ngự Thiện Phòng làm đá bào. Chàng nếm thử đi.”

Lâm Uyên nhìn nàng, mày kiếm đang nhíu chặt buông lỏng ra. Hắn nhận lấy bát đá bào, rũ mi nhìn nàng, giọng nói mang theo chút lạnh lẽo: “Là ai làm cho công chúa không vui?”

Lý Tiện Ngư khẽ nhíu mi, trộm di chuyển người, muốn che giấu tấu chương đã mở ra trên long án.

Nàng khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm: “Ăn đá bào trước rồi nói. Bằng không, đợi lát nữa sẽ không còn lạnh nữa.”

Lâm Uyên nhỏ giọng đồng ý. Hắn ngồi bên cạnh Lý Tiện Ngư, cùng nàng ăn bát đá bào trong tay.

Cho đến khi Lý Tiện Ngư ăn nốt quả anh đào cuối cùng trong bát đá bào. Lâm Uyên mới nâng cánh tay lên, dễ dàng lấy tấu chương nàng giấu ở sau lưng tới. Khi Lý Tiện Ngư muốn ngăn cản, đã muộn rồi. Nàng buông tay xuống, có chút chột dạ nói: “Lâm Uyên. Chuyện ta phê duyệt tấu chương cho chàng... hình như bị người phát hiện......”

Lâm Uyên nhàn nhạt liếc mặt một cái, bình tĩnh nói: “Chút việc nhỏ này, công chúa không cần quan tâm.”

Lý Tiện Ngư do dự...

Hậu cung tham gia vào chính sự. Chuyện như vậy, có thể coi là chuyện nhỏ sao?

Lâm Uyên dường như thấy sự bất an của nàng.

Hắn bế Lý Tiện Ngư lên, để nàng ngồi trên đầu gối mình. Ở trước mặt nàng, cầm cây bút màu đỏ, viết hồi âm cho quyển tấu chương kia.

“Nét chữ không giống nhau, là do Hoàng Hậu viết ý kiến phúc đáp thay trẫm. Nếu Khanh không phục, có thể nhờ phu nhân nhà mình tấu trình thay.

Lý Tiện Ngư không nhịn cười ra tiếng. Nàng hỏi Lâm Uyên: “Nhưng mà... nếu hắn không có phu nhân thì sao?”

Lâm Uyên đặt tấu chương sang một bên. Mày kiếm khẽ nâng, cũng không để ý: “Vậy thì có quan hệ gì với thần?”

Lý Tiện Ngư nghiêm túc suy nghĩ.

Sau một lúc, có lẽ tưởng tượng ra biểu tình của thần tử kia sau khi đọc được những lời này, nàng nhịn cười, gật đầu trả lời: “Hình như thật sự không có quan hệ gì.”

Sau lần xáo trộn này, tâm trạng chán nản của Lý Tiện Ngư cũng trở nên nhẹ nhàng lên.

Nàng đứng dậy từ trong lồng ngực Lâm Uyên. Nàng ngồi xuống ghế hoa hồng bên cạnh hắn, hơi ngẩng mặt lên hỏi hắn: “Hôm nay phê duyệt tấu chương trước, hay là dùng bữa trưa trước?” Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn nàng, tựa hồ nhớ lại tình huống vừa rồi.

Lý Tiện Ngư ngồi ở trước cửa sổ dài, chống cằm nhìn cây ngô đồng ngoài đình viện.

Mày đẹp nhíu lại, ủ rũ không vui.

Hắn trầm tư một chút, lại hỏi nàng: “Công chúa có muốn xuất cung du ngoạn không?”

Lý Tiện Ngư không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy.

Nàng hơi sửng sốt một chút. Sau đó ngập ngừng, nói: “Nhưng mà, chúng ta còn chưa phê duyệt tấu chương xong......”

Lâm Uyên nói: “Trở về rồi phê.”

Lý Tiện Ngư dừng một chút, lại nói: “Chúng ta cũng chưa dùng cơm trưa.”

Lâm Uyên trả lời: “Ngoài cung cũng có tửu lầu.”

Lông mi Lý Tiện Ngư khẽ động, cũng không nói đồng ý hay không đồng ý. Chỉ lặng lẽ khép quyển tấu chương kia lại, lại lấy chặn giấy bằng bạch ngọc trên bàn đặt lên trên.

Để phòng ngừa bị gió thổi bay lúc không có người ở trong điện.

Lâm Uyên khẽ nhếch môi mỏng. Hắn đứng dậy, đưa tay cho Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư cũng đứng dậy, nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay hắn, trong đôi mắt hạnh hiện lên ý cười: “Ta đi lấy mũ che mặt.”