Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 177: Ngoại truyện 22



Vào giữa trưa, hai người rời khỏi hoàng thành, cùng nhau đi dạo trên đường Hạc Vọng.

Mặc dù hiện tại là mùa hè, nhưng đường phố ở hoàng thành Dận triều vẫn náo nhiệt như cũ.

Người qua đường và những người bán rong đan chéo nhau. Những chiếc trống trong tay những người bán rong đang vang thùng thùng, âm thanh rao hàng liên tiếp không dứt.

Lý Tiện Ngư đội mũ che mặt, mua hai chén nước ô mai giải nhiệt từ chỗ người bán rong. Sau đó, nàng lại dắt tay hắn đi đến chỗ râm mát hẻo lánh.

Có lẽ là trong lòng nhớ mong, trong lúc không để ý, bọn họ lại một lần nữa đến con hẻm tối mà bọn họ đã từng mua cuốn thoại bản kia.

Toàn bộ ngày xuân trôi qua.

Trong hẻm tối cũng không có bao nhiêu thay đổi lớn, nền đất lát đá xanh cũng không có thêm vết nứt mới.

Chỉ có một điều khác duy nhất chính là, dưới cây bạch quả rậm rạp kia đã không còn thấy chủ quán bán thoại bản kia nữa.

Lý Tiện Ngư cảm thấy kỳ quái. Nàng vén mũ che mặt lên, dùng quạt tròn để quạt mát. Nàng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không có nơi nào hóng mát tốt hơn dưới gốc cây bạch quả này trong những ngày mùa hè này.

Tên chủ quán kia không có lý do nào để đổi địa điểm chứ.

Chẳng lẽ là hôm nay bị cảm nắng, không thể mở quán sao? Nghĩ như vậy, nàng uống một ngụm nước ô mai trong tay.

Nước rất đặc, chua đến nỗi nàng quên luôn cái nắng mùa hè và chủ quán bán thoại bản. Nàng chỉ lo nắm chặt tay áo Lâm Uyên: “Lâm Uyên, chàng có mang kẹo không?”

Nàng cau chặt mày, khó khăn mở miệng: “Nước ô mai này chua quá.”

Lâm Uyên không có thói quen mang kẹo theo trên người.

Hắn nắm tay, kéo Lý Tiện Ngư lên, dẫn theo nàng bước ra ngoài hẻm: “Thần dẫn công chúa đi mua.”

Lý Tiện Ngư gật đầu liên tục.

Hẻm tối này không sâu. Bọn họ đi ra ngoài đầu hẻm rất nhanh. Nhưng chưa trở lại đường Hạc Vọng, lại thấy cánh cửa ở bên đường mở ra. Một ông lão chuẩn bị bước ra khỏi nhà để mở cửa hàng bán kẹo mạch nha.

Đôi mắt hạnh Lý Tiện Ngư hơi sáng lên, nhắc nhở Lâm Uyên: “Kẹo mạch nha kìa.”

Lâm Uyên gật đầu, bước nhanh tới, nói với ông ấy: “Một túi kẹo mạch nha.” “Được rồi.” Lão nhân vừa mới bước ra khỏi cửa đã bán được hàng, đương nhiên vô cùng nhiệt tình.

Ông ấy nhanh nhẹn đóng gói một túi. Thời điểm đưa cho Lý Tiện Ngư, kẹo mạch nha màu vàng đầy đến mức sắp rơi ra khỏi túi.

Lý Tiện Ngư vội vàng lấy một miếng bỏ vào miệng.

Kẹo mạch nha thơm ngọt vừa vào miệng, nháy mắt xua tan vị chua của nước ô mai.

Lý Tiện Ngư thả lỏng cơ mặt. Nàng thừa dịp Lâm Uyên trả bạc nhẹ giọng hỏi ông lão kia: “Lão bá, ngài ở trong ngõ nhỏ này sao?” Ông lão cười trả lời: “Đúng vậy, ta ở trong ngõ nhỏ này hai mươi năm rồi.”

Lý Tiện Ngư lại hỏi ông: “Vậy ngài có biết chủ quán trong ngõ nhỏ kia không?” Nàng vừa dứt lời, tay cầm bạc của Lâm Uyên hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng.

Lý Tiện Ngư cũng không phát hiện. Nàng quay người lại, chỉ cây bạch quả cao lớn: “Chính là chủ quán bán thoại bản ngồi ở dưới gốc cây bạch quả kia. Hôm nay, sao hắn lại không ở đó?”

Lão nhân đáp lời, cũng cười rộ lên: “Cô nương tìm Vương Nhị Cẩu à?”

“Vậy ngài tới chậm rồi. Hôm nay hắn đã chạy rồi.”

“Chạy?” Lý Tiện Ngư kinh ngạc, nàng hỏi tiếp nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn phải chạy?”

Lão nhân cầm lấy cân bạc, tìm bạc trả lại Lâm Uyên: “Nghe nói đã đắc tội một vị khách hàng lớn không thể đắc tội, chỉ têm điểm họ muốn mua thoại bản của hắn. Còn nhất định chỉ cần một loại trong đó.”

Lý Tiện Ngư khẽ nhíu mi, theo bản năng ngước mắt nhìn Lâm Uyên.

Lâm Uyên rũ mắt xuống, không nhìn thẳng nàng.

Lão nhân cũng không phát hiện, ông ấy như mở ra hộp nói chuyện, lải nhải liên tục: “Thời điểm vừa mới bắt đầu, thật ra có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng vẫn luôn có thời điểm bán hết loại thoại bản này.”

“Vương Nhị Cau chạy khắp kinh thành cũng không tìm được loại thoại bản tương tự. Vốn tưởng chuyện này coi như xong. Không nghĩ tớ——”

Lòng hiếu kỳ của Lý Tiện Ngư bị gợi lên. Nàng đợi một lúc lâu, nhìn thấy lão nhân chậm rãi cúi đầu cất bạc, không nhịn được hỏi: “Không nghĩ tới cái gì?” Lão nhân trả lại tiền thừa cho Lâm Uyên xong, nói: “Không nghĩ tới, vị khách hàng lớn lại nói. Nếu không tìm được thoại bản mới thì tự mình viết. Sau mỗi bảy ngày phải giao một quyển. Bằng không sẽ đưa hắn đi gặp quan.”

Lão nhân nhớ tới bộ dáng chật vật của Vương nhị cẩu ngày đó, không nhịn được, bật cười: “Vương nhị cẩu này sao có thể viết thoại bản được? Thời điểm nghe thấy tin tức này, mặt hắn sầu não. Không chờ tới mặt trời lặn lập tức cưỡi lừa chạy mất!”

Cưỡi lừa chạy?

Lý Tiện Ngư khẽ mở đôi mắt hạnh. Phải mất một lúc lâu mới phục hồi lại tỉnh thần.

“Cảm ơn lão bá.” Nàng nói cảm ơn ông lão, lại cầm kẹo mạch nha rồi kéo Lâm Uyên đi, dắt hắn ra khỏi hẻm tối yên lặng.

Bốn phía không có người. Nàng tháo mũ che mặt xuống, dùng đôi mắt hạnh trong veo nhìn hắn.

“Lâm Uyên.”

Lâm Uyên cụp mắt xuống, nhận lấy kẹo mạch nha trong tay nàng, bình tĩnh trả lời: “Thần ở đây.”

Lý Tiện Ngư phồng má nói: “Chàng đuổi hắn đi rồi. Ta sẽ không mua được thoại bản nữa...”

Lâm Uyên nhướng mày: “Thoại bản thần đưa cho công chúa. Công chúa còn chưa đọc xong mà.”

Lý Tiện Ngư nhớ tới đống thoại bản tràn đầy một hành lang. Trong lòng chột dạ vì bản thân có chút tham lam nhưng vẫn nhỏ giọng biện hộ: “Chuyện đó không giống nhau.”

Nàng nói: “Đó là thoại bản viết về bản thân chúng ta mà......” Lâm Uyên không chịu thừa nhận: “Chuyện giữa thần và công chúa, đã từng có Uyển Uyến nào chưa?”

Lý Tiện Ngư tránh nặng tìm nhẹ: “Nhưng mà... bỏ qua quyển sách có Uyếễn Uyển kia. Mấy quyển còn lại đều khá thú vị.”

Nàng buồn bã: “Trong đó còn có một quyển chưa viết xong. Ta vốn còn muốn hỏi chủ quán một chút, xem còn quyển kế tiếp hay không.”

Hiện tại, Vương Nhị Cau đã chạy.

Ai tới kể đoạn chuyện xưa còn lại cho nàng đây.

Lâm Uyên tựa hồ nhìn được suy nghĩ trong lòng nàng.

“Thần kể tiếp cho công chúa.” Hắn cúi người xuống, môi mỏng hôn lên gương mặt nàng, giọng nói mặc dù mềm mại, nhưng lại không chút do dự: “Trí nhớ thần không kém. Chờ mấy chục năm sau cũng sẽ không quên chuyện hôm nay.”

“Nếu khi đó công chúa muốn nghe, thần cũng có thể kể lại chuyện hôm nay một lần.”

Thậm chí diễn lại một lần, cũng chưa chắc không thể.

Vành tai Lý Tiện Ngư đỏ ửng: “Nhưng mà......”

Nàng không thể lại nói nốt phần còn lại.

Lâm Uyên nghiêng đầu, hôn lên đôi môi đỏ tươi của nàng. Cánh môi nàng mềm mại, trên răng vẫn còn hương vị ngọt ngào của kẹo mạch nha. Làm người ta lưu luyến không rời.

Khi cơn gió mùa hè lướt qua, hơi thở cả hai dần trở nên hỗn loạn.

Mặt Lý Tiện Ngư đỏ ửng, trong tiếng tim đập thình thịch nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Sẽ bị người khác thấy......” “Vẫn là... chúng ta trở lại đường phố thôi.”

Lâm Uyên rũ mắt cười khẽ. Hắn nắm tay Lý Tiện Ngư, dẫn nàng quay trở lại đường Hạc Vọng.

Hắn hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa muốn bắt đầu đi dạo ở đâu?”

Lý Tiện Ngư cũng không có địa phương nào đặc biệt muốn đi. Nàng tùy ý chỉ một cửa hàng gần đó: “Vậy chúng ta vào cửa hàng này trước đi.”

Nàng lướt qua dòng người, sóng vai bước bước vào cửa hàng.

Nữ sử trong cửa hàng ân cần tiến lên, cười tiếp đón: “Công tử, cô nương. Hôm nay ngài tới đây muốn mua vòng tay hay trâm cài tóc?”

(nữ sử: người hầu nữ, người làm thuê nữt)

Nàng ấy rót trà cho hai người, thấy hai người ăn mặc quý phái nên dẫn họ đến khu vực trang sức quý giá nhất: “Tất cả chỗ này đều là trang sức mới. Là lô tốt nhất trong Cổ Ngọc Các chúng ta. Cô nương nhìn xem, có vừa ý món nào không?”

Lý Tiện Ngư cũng không thiếu trang sức, nhưng nếu đã vào cửa hàng, nàng cũng không trốn tránh, tầm mắt tùy ý nhìn theo.

Nhưng đột nhiên, nàng lại sửng sốt. Lọt vào trong tầm mắt nàng, tất cả đều là màu đỏ tươi.

Trâm phượng kham đá hồng ngọc, vòng tay đá hồng ngọc, vòng cổ vàng kham đá hồng ngọc ——

Gần như mỗi một món đều không tách sự tô điểm thêm bởi những viên đá hồng ngọc.

Trong lúc nhất thời, nàng còn tưởng rằng mình thoáng chốc đã trở lại Đại Nguyệt. Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên, muốn hỏi Dận triều của hắn cũng thừa thãi đá hồng ngọc sao, nhưng có mặt nữ sử ở đây, nàng cũng không tiện hỏi.

Nữ sử lại hiểu lầm ý tứ của nàng, cho rằng nàng thích, muốn công tử bên cạnh bỏ tiền mua. Nhất thời càng thêm nhiệt tình giới thiệu: “Ánh mắt cô nương rất tốt. Những viên đá hồng ngọc này đều được vận chuyển từ nước láng giềng tới. Phẩm chất đều là thượng thừa. Cho dù ở trong kinh thành Dận triều, cũng là bảo thạch quý hiếm.”

Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc trước lời khen ngợi của nàng. Dù sao lúc ở Điện Phi Hương, trên bàn trang điểm của nàng để rất nhiều đồ trang sức khảm đá hồng ngọc.

Trong đó còn có vài vị hoàng huynh của nàng, còn nhàm chán đến nỗi từng lấy đá hồng ngọc để làm đạn bắn chim sẻ.

Ở Đại Nguyệt, đá hồng ngọc là một loại đá quý bình thường nhất. Phẩm chất cũng thấp nhất, ngay cả những bá tánh bình thường cũng có thể mua được mấy viên.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Nó lại được coi là trân bảo, được coi trọng như vậy ở Dận triều cách xa vạn dặm.

Lý Tiện Ngư tiện tay cầm lấy một cây trâm trong đó, hỏi nữ sử kia: “Cây trâm này cần bao nhiêu bạc?”

Nữ sử cười nói: “Cây trâm này chính là được kham từ đá hồng ngọc thượng phẩm, giá ước chừng 50 lượng bạc. Nếu cô nương thích, ta lấy 40 mươi lượng bạc, bọc lại cho ngài.”

Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc.

Theo ý kiến của nàng, cây trâm này cho dù khảm đá hồng ngọc lớn hay nhỏ, cũng chỉ là phẩm chất cực kỳ tầm thường. Thậm chí còn không quý giá bằng trâm làm từ vàng ròng. Nếu đổi lại ở Đại Nguyệt, nhiều nhất chỉ có mười lượng. Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, buông cây trâm trong tay xuống, rời khỏi bàn trưng bày trang sức đá hồng ngọc, lại tiếp tục nhìn xung quanh.

Nàng nhanh chóng cầm một vòng tay màu đen kiểu dáng độc đáo nhất, hỏi nữ sử kia: “Vòng tay này bao nhiêu bạc?”

Nữ sử có chút thất vọng, nhưng vẫn trả lời: “Cô nương, vòng tay này có giá tám lượng bạc.”

Lý Tiện Ngư càng ngạc nhiên hơn. Hắc Diệu Thạch được xưng là pha lê rồng. Giá cả ở Đại Nguyệt vô cùng trân quý, đá hồng ngọc không thể so sánh được. Không ngờ ở Dận triều, giá cả của hai thứ lại hoàn toàn ngược lại.

Nàng suy nghĩ một chút, duỗi tay lấy túi tiền trong tay áo, nhưng đầu ngón tay mới chạm tới mặt lụa, lâm Uyên đã trả xong bạc.

Hắn hỏi: “Chiêu Chiêu còn muốn cái gì không?”

Lý Tiện Ngư nhận lấy vòng tay, mỉm cười nói: “Chúng ta đi tìm cái gì ăn trước đi.”

Lâm Uyên gật đầu, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, dẫn nàng trở lại.

Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa Cổ Ngọc Các, Lý Tiện Ngư đã thấy chỉ trong chốc lát đường phố đã rất vắng vẻ.

Khách đi đường vội vã, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng lúc này, trên bầu trời vốn trong xanh đã cuồn cuộn mây đen, như là sắp mưa to đến nơi rồi. Lý Tiện Ngư mím môi: “Sau khi vào mùa hè, thời tiết thật sự thay đổi thất thường.”

Nàng vươn tay khẽ chạm vào lòng bàn tay Lâm Uyên: “Chúng ta quay trở lại hoàng cung đi. Để Ngự Thiện Phòng làm một chút đồ ăn mới mẻ, cũng giống vậy thôi.” Lâm Uyên đáp lời, bế nàng lên, cố gắng trước khi trời mưa mang nàng quay trở lại hoàng cung.

Những cơn mưa mùa hè đến thật nhanh.

Như thể Lý Tiện Ngư vừa bước lên hành lang gỗ trong Điện Thừa Càn, mưa to đã rơi xuống xối xả.

Lý Tiện Ngư dừng bước ở trên hành lang, nghiêng đầu nhìn màn mưa dày đặc rơi xuống, nghe thấy tiếng mưa rơi trên cây chuối tây.

“Hy vọng không phải giông bão.” Nàng buồn bã nhỏ giọng nói: “Cũng không biết, mẫu phi ở Giang Lăng thế nào. Hôm nay có phải Giang Lăng cũng có mưa hay không.”

Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa nhớ Đại Nguyệt sao?”

Lý Tiện Ngư hơi cụp mi xuống.

Nàng không biết phải trả lời nàng như thế nào.

Nếu nàng nói nhớ, Lâm Uyên nhất định sẽ dẫn nàng quay lại Đại Nguyệt. Nhưng nếu là như vậy, sẽ phải để cho Triệu Thái Hậu buông rèm chấp chính. Gia tộc Triệu thị cũng sẽ càng trở nên hùng mạnh.

Thời điểm trở lại Dận triều, cũng không biết là tình hình như thế nào nữa. Vì thế nàng giấu đi nỗi nhớ của mình, vươn tay đón nước mưa rơi xuống.

Những hạt mưa nhỏ xíu dần dần ngưng đọng lại thành dòng, lăn tăn trong lòng bàn tay nàng, như sương đọng trên lá sen.

Dường như nàng nhớ tới cái gì, chuyển chủ đề: “Lâm Uyên, ở Dận triều, đá hồng ngọc rất quý hiếm sao?”

Lâm Uyên ừ một tiếng. Sau đó giải thích nguyên nhân cho nàng: “Dận triều vốn dĩ không có đá hồng ngọc. Tất cả đá hồng ngọc đều nhập từ nước láng giềng Đại Nguyệt.”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ theo lời hắn, nhưng vẫn không hiểu.

“Nhưng mà nếu Dận triều và Đại Nguyệt hai nước láng giềng, giữa hai bên còn có biên giới. Đường cũng không tính là khó đi. Vì sao vận chuyển đá hồng ngọc từ Đại Nguyệt đến Dận triều, giá lại tăng gấp mấy lần như vậy.”

Lâm Uyên nói: “Trước đây, quan hệ giữa hai nước Dận triều và Đại Nguyệt không tốt. Không có con đường buôn bán giữa hai nước và cũng không cho phép thông thương. Nếu bị bắt trong lãnh thổ Đại Nguyệt sẽ xử trảm theo luật. Cho nên vô cùng đắt.”

Lý Tiện Ngư nhớ tới Hắc diệu thạch của Dận triều.

Nàng nghĩ, có lẽ cũng cùng một loại đạo lý. Bởi vì phải mạo hiểm tính mạng, cho nên mới có thể quý giá như vậy.

Nhưng một lúc sau, dường như nàng tỉnh táo lại. Đôi mắt hạnh của nàng sáng lên, nhìn Lâm Uyên bên cạnh: “Nhưng hôm nay, Dận triều và Đại Nguyệt đã ký kết tín thư, đổi thù thành bạn. Có phải cũng có thể thông thương hay không?” Lâm Uyên dừng một chút. Hắn không nhiều lời, chỉ nói đơn giản: “Mở đường thông thương cần nhiều bên đồng ý.”

Lý Tiện Ngư cong mi cười rộ lên: “Ta đi viết thư cho hoàng huynh ta. Huynh ấy sẽ đồng ý.”

Lâm Uyên hơi rũ mi. Việc này không phải hắn không nghĩ tới. Nhưng khó xử trí nhất, chính là các gia tộc lớn trong triều.

Lấy Triệu gia cầm đầu các đại gia tộc, cũng đã từng buôn lậu số lượng lớn đá hồng ngọc khi Đại Nguyệt xảy ra chiến loạn.

Hiện giờ trong tay vẫn còn dự trữ số lượng lớn. Nếu thiết lập con đường thông thương giữa hai nước, đổi lại, giá đá hồng ngọc nhất định sẽ mất giá mạnh. Điều này không chỉ là Triệu gia, việc này có thể chạm tới lợi ích của tất cả quý tộc trong triều. Nhưng nhìn về lâu dài, đây chính là một chuyện tốt.

Nước giàu do dân mạnh, các khoản thuế mà thương nhân nộp lên cũng có thể dùng để mua sắm vũ khí, xây dựng đê đập.

Hơn nữa, vấn đề quân sự bên ngoài ——

Hắn nghiêng đầu, nhìn Lý Tiện Ngư đang đứng trước làn mưa. Đôi mắt nàng sáng long lanh, nụ cười luôn ẩn hiện trên. Dường như bao phiền muộn của mấy ngày nay đều được gột rửa bởi cơn mưa to mùa hè này.

Ánh mắt hắn hơi dừng lại, trên đôi mắt hờ hững hiện lên một nụ cười nhẹ. Hắn cúi người, khẽ hôn lòng bàn tay chứa đầy nước mưa của Lý Tiện Ngư. “Công chúa ởi viết thư nhà đi.”

Nước mưa dính trên môi hắn, khiến đôi môi mỏng hơi nhạt màu của hắn hơi ửng đỏ.

“Việc còn lại, thần sẽ xử trí thỏa đáng.”

Bầu trời Dận triều đen như mực, mây mù cuồn cuộn kéo tới.

Cần phải có trận mưa dông này, gột rửa cho sạch sẽ.