Khi sao chìm trăng lặn, trong Ngự Hoa Viên tràn đầy sương mù.
Quay trở Điện Thừa Càn Lý Tiện Ngư một đêm ngủ ngon giấc, ngủ đến khi tiếng chuông báo giờ Tý cuối cùng vang lên thì nàng mơ màng tỉnh dậy trong tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
Nàng ngồi dậy trên giường và xoa xoa vòng eo đau mỏi, nhẹ nhàng vén long trướng đang buông xuống lên.
Lâm Uyên không ở trong điện. Nhưng thật ra trên sập gụ trước giường có đặt một xấp thư nhà được đưa đến từ Đại Nguyệt.
Môi đỏ của Lý Tiện Ngư khẽ cong lên, mang giày và cúi người cầm xấp thư trong tay.
Nàng còn chưa kịp mở ra xem, ánh mắt đã dừng lại ở bức thư nằm cuối cùng có hình dạng và cấu tạo đặc biệt khác với những bức thư còn lại.
Bức thư màu đỏ viền vàng, trên bìa vẽ hình Chu Tước đang quay đầu và cuối cùng là quốc tỉ của Đại Nguyệt.
Đây là quốc thư Đại Nguyệt đưa tới.
Đưa cũng không phải là cho nàng, mà là đưa cho Lâm Uyên, hoàng đế của Dận Triều.
Đây cũng là lá thư duy nhất được mở ra trong tất cả các bức thư. Nhưng bây giờ Lâm Uyên đặt nó trên sập gụ bên cạnh giường, phần sáp trên miệng bức thư cũng chưa được đóng kín lại.
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc thì giơ tay mở quốc thư ra. Trong quốc thư viết là Đại Nguyệt đồng ý thông thương với Dận Triều, ở ranh giới giữa hai nước cùng nhau xây dựng con đường mua bán.
Phía dưới là các quy tắc chỉ tiết liên quan đến việc này và bản đồ địa hình biên cảnh của Đại Nguyệt.
Nghĩ có lẽ chờ sau khi nhận được bức thư trả lời của Lâm Uyên thì có thể bắt đầu khởi công.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư cong lên.
Khi nàng nhịn không được bắt đầu suy nghĩ là mất thời gian bao lâu để xây dựng một con đường mua bán ở giữa hai nước, thì tấm bình phong ở nơi xa bị người øõ vang.
Bên ngoài tấm bình phong, giọng nói của Nguyệt Kiến dồn dập: “Nương nương, ngài đã thức dậy chưa? Thái hậu nương nương muốn gặp ngài ——” Lý Tiện Ngư hơi giật mình. Nàng vội vàng giấu quốc thư ở phía dưới gối đầu, mang giày đứng dậy: “Tại sao vào lúc này?”
Giọng nói của Nguyệt Kiến càng thêm nôn nóng: “Thái hậu nương nương nói nương nương bị bệnh đã hai tháng nên muốn đích thân tới Điện Phượng Tảo thăm ngài.”
Lý Tiện Ngư cũng hơi hoảng loạn.
Nàng vội vàng đẩy tấm bình phong ra và kéo Nguyệt Kiến vào: “Mau, mau giúp ta thay y phục trang điểm.”
Nguyệt Kiến liên tục trả lời, vội vàng giúp nàng múc nước rửa mặt.
Canh giờ vốn dĩ thanh thơi lập tức trở nên nhốn nháo hoảng loạn.
Chờ sau khi Lý Tiện Ngư rửa mặt trang điểm xong và vội vàng quay trở lại Điện Phượng Tảo thì cũng qua nửa canh giờ. May mà ngày mưa đường trơn, kiệu của Thái hậu đi thong thả.
Trước khi đến Điện Phượng Tảo thì Lý Tiện Ngư đã ở trong phòng khách chính điện chờ đón.
Triệu Thái hậu ở trong nhóm cung nữ vây quanh đi đến trước mặt Lý Tiện Ngư, khẽ giơ tay muốn ngừng động tác hành lễ của nàng lại.
“Ở trước mặt ai gia không cần giữ lễ tiết như vậy.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời, mời Triệu Thái hậu ngồi ghế trên và lại kêu nhóm cung nữ bưng trà bánh đã chuẩn bị tốt lên.
Nàng cất giấu lo lắng trong đáy lòng, hơi hơi rũ lông mi xuống: “Chiêu Chiêu không biết mẫu hậu muốn tới đây. Chuẩn bị hấp tấp một chút mong rằng mẫu hậu thứ tội.”
“Không sao.” Triệu Thái hậu bưng tách trà và ngồi trên chiếc ghế hoa lê.
Đôi mắt phượng hơi lạnh lẽo kia rũ xuống, nhìn chăm chú thiếu nữ trước mắt. Tóc đen da tuyết, mắt hạnh má đào.
Nút áo cài đến cái cằm nhỏ xinh của nàng, trên tà váy màu hồng bạc còn dính vệt nước nhợt nhạt do bị nước mưa thấm ướt.
Hành tung và suy nghĩ trong khoảng thời gian này của nàng thật ra cũng không khó đoán.
Bà nói: “Thân thể của Hoàng hậu bị bệnh nhẹ đã lâu.”
“Bây giờ có khá hơn chưa?”
Trong lòng Lý Tiện Ngư rất rõ ràng. Cái bà gọi là chứng bệnh đều là do các thái y bịa đặt ra, nếu Triệu Thái hậu gọi thái y thân cận đến khám bệnh thì nhất định là giấy không thể gói được lửa.
Nàng tránh nặng tìm nhẹ nói: “Có lẽ là do mùa xuân lưu lại bệnh cảm. Từ sau khi sang hè thì đã tốt hơn một chút.”
Triệu Thái hậu hơi gật đầu, cũng không hỏi tiếp và chỉ bình tĩnh uống trà.
Lý Tiện Ngư chỉ có thể ngồi bên cạnh bà.
Chờ bà muốn đi về hoặc là Lâm Uyên lâm triều trở về.
Khói trà lượn lờ, Triệu Thái hậu chỉ uống hai ngụm trà nhỏ thì đã đặt tách trà xuống.
Giọng nói của bà bình thần giống như nước trà không thấy gợn sóng trong tách: “Ai gia có vài chuyện riêng tư muốn nói với Hoàng hậu, các ngươi đều lui ra đi.”
Triệu Thái hậu vừa dứt lời, các cung nữ đi theo bà lần lượt hành lễ theo thứ tự và nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Lý Tiện Ngư không còn cách nào đành phải kêu Nguyệt Kiến và các cung nữ lui ra ngoài.
Tấm bình phong khẽ đóng lại, trong phòng khách vốn yên tĩnh càng thêm yên tĩnh. Cũng ngăn cản tất cả tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài sân.
Hai tay Lý Tiện Ngư ôm tách trà, cảm nhận nhiệt độ truyền ra từ tách trà và cố gắng ổn định tiếng tim đập hỗn loạn của mình.
Cuối cùng vẫn là Triệu Thái hậu mở miệng trước.
“Ai gia nghe nói, Uyên Nhi muốn mở thông thương với Đại Nguyệt.”
“Con có suy nghĩ gì về chuyện này?” Trái tim của Lý Tiện Ngư treo lên trên cao. Nàng cảm thấy chuyện này đối với Dận Triều và Đại Nguyệt mà nói, đều là một chuyện tốt. Nhưng nàng lại nhớ đến trong khoảng thời gian này lật xem danh sách quan viên. Quan viên bị đổi đi có không ít người họ Triệu. Lập trường của Triệu Thái hậu chắc cũng không giống như của nàng và Lâm Uyên.
Vì vậy nàng rất cẩn thận tránh đi cái đề tài này: “Đều nói hậu cung không được tham gia vào chính sự. Chiêu Chiêu không có cái nhìn gì đối với chuyện của tiền triều.”
“Đúng không?” Giọng nói của Triệu Thái hậu rất hờ hững, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Vậy thì trò chuyện về chuyện hậu cung đi.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp. Bây giờ nàng là Hoàng hậu, chuyện của hậu cung thật ra là bổn phận của nàng, là trách nhiệm nàng không thể trốn thoát được.
Bởi vậy nàng nhẹ nhàng gật đầu trả lời: “Là chuyện có liên quan đến nhóm thái phi sao?”
Triệu Thái hậu không có phủ nhận. Bà lạnh nhạt rũ mi mắt xuống giống như đang nhớ lại ký ức xa xăm.
Bà nói: “Ai gia là nguyên hậu của tiên đế, ở khi ông ấy làm hoàng tử thì đã gả cho ông ấy làm chính phi. Lúc đó cuộc chiến đoạt đích diễn ra đữ dội tàn khốc, tiên đế cũng không tâm tình yêu đương, trong hậu viện trước sau không có người khác.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp. Giống như đọc một quyển chuyện xưa đã biết kết cục.
Rốt cuộc nhóm thái phi của tiên đế bây giờ đang ở trong Đông lục cung. Nhưng nàng không có mở miệng ngắt lời, trong khói trà lượn lờ Triệu Thái hậu cũng không nhanh không chậm nói.
“Sau đó tiên đế đăng cơ. Trên triều đình cũng giống như bây giờ, thế gia hoành hành và ngoại thích nắm quyền. Tiên đế cũng vì vậy mà phiền muộn một lúc lâu. Nhưng cuối cùng, ông ấy tìm được cách xử trí thích hợp nhất.”
“Lấy thế gia bắt cóc thế gia, lấy ngoại thích kiềm chế ngoại thích.”
Mặc dù là sớm đã đoán được, nhưng lông mi của Lý Tiện Ngư vẫn nhẹ nhàng run lên. Biểu cảm của Triệu Thái hậu lại không hề thay đổi.
Bà vẫn bình tĩnh kể lại như cũ: “Hậu cung của tiên đế một người rồi lại một người tiến vào. Người trẻ tuổi xinh đẹp hơn ai gia như cá chép qua sông. Nhưng ai gia trước sau vẫn là Hoàng hậu của tiên đế, bây giờ con trai của ai gia là hoàng đế. Mặc dù Huệ phi đã từng được rất sủng ái cũng không thể lay động được chút nào.”
Bà hỏi Lý Tiện Ngư: “Con có biết đây là tại sao không?”
Lý Tiện Ngư không dám đoán mò cho nên chỉ ngoan ngoãn lắc đầu.
Triệu Thái hậu cũng từ từ ngước mắt lên nhìn.
Bà đã không còn trẻ tuổi nữa, nhưng ánh mắt trong sáng đấy vẫn sắc bén như cũ: “Bởi vì ai gia xuất thân Triệu thị. Gia tộc Triệu thị là con dao trong tay ai gia, là chỗ dựa sau lưng ai gia. Có Triệu thị ở thì sẽ không có người nào uy hiếp được hậu vị của ai gia.”
Lý Tiện Ngư tin tưởng lời nói của bà. Bởi vì bây giờ gia tộc Triệu thị vẫn chiếm cứ trên triều đình, sừng sững không ngã. Mà Triệu Thái hậu cũng thật sự là người thắng cuối cùng trong hậu cung của tiên đế.
Nhưng nàng không biết tại sao Triệu Thái hậu lại nói chuyện này với nàng. Triệu Thái hậu không giải thích. Bà giơ tay lên và nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng ngọc được chăm sóc rất kỹ lên trên mu bàn tay của nàng.
Xúc cảm của cái đuôi móng tay giả mạ vàng hơi lạnh, giống như giọng điệu lạnh băng lúc này của bà: “Nhan sắc tàn phai tình yêu phai nhạt. Không có ai có thể vĩnh viễn như lúc còn tuổi trẻ. Chỉ có ích lợi mới là con đường lâu dài.” Trong phòng khách bồn băng ở phía sau bay lên từng đợt từng đợt khí lạnh nhè nhẹ. Khiến đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư run nhẹ.
Nàng muốn rút tay vào trong túi tay áo nhưng ngón tay thon dài của Triệu Thái hậu lập tức siết chặt: “Bây giờ trong Dận Triều chỉ có mình con có thể khuyên được Uyên Nhi.”
Giọng điệu của Triệu Thái hậu nhấn mạnh giống như là đang dụ dỗ: “Chỉ cần con muốn thì Triệu gia cũng có thể là chỗ dựa của con.”
“Mặc dù là mười mấy năm hay mấy chục năm sau, ai gia không ở trên đời này. Chỉ cần Triệu gia ở đây một ngày thì có thể bảo đảm được hậu vị của con không hề thay đổi.”
Lông mi cánh bướm của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng run lên.
Một lúc sau, nàng chậm rãi rút bàn tay trắng nõn ra, trong tay ôm tách trà còn ấm.
Mưa trong sân vẫn còn chưa dừng lại.
Trời đất ồn ào làm cho giọng nói của nàng càng thêm mềm nhẹ: “Mẫu hậu nói đúng, ai rồi cũng có lúc không còn tuổi trẻ nữa.”
“Nhưng không phải tất cả mọi người đều bởi vì nhan sắc suy tàn mà tình yêu trở nên phai nhạt.”
Mày đẹp của Lý Tiện Ngư hơi cong, mỉm cười với Triệu Thái hậu. Mang theo ngây thơ và tươi đẹp mà thiếu nữ tuổi này mới có, giống như ánh mặt trời mùa xuân chiếu sáng lên ngày mưa đen tối.
“Con tin tưởng chàng.”
“Cho dù có phải là lúc tuổi trẻ hay không, cho dù tụi con là thân phận gì. Là Công chúa cũng tốt, là Hoàng hậu cũng tốt, Chiêu Chiêu đều sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh chàng.” Triệu Thái hậu nhìn thẳng vào nàng. Một lúc rất lâu sau, bà từ từ đứng dậy rồi nhìn nàng và mỉm cười thản nhiên.
Giữa lời nói của Triệu Thái hậu không hề mang theo bất kỳ tình cảm gì, bình đạm giống như trần thuật: “Ai gia rất thích con.”
“Con khiến cho ai gia nhớ tới Thục phi của tiên đế.”
Lý Tiện Ngư thử hỏi: “Thục phi nương nương?”
“Bà ấy là người như thế nào?”
Triệu Thái hậu mỉm cười.
Bà duỗi tay gỡ bộ diêu phượng hoàng có đính hạt châu xuống và cài vào giữa mái tóc của Lý Tiện Ngư: “Một người con gái từng thật lòng thích tiên đế.”
Lý Tiện Ngư còn muốn hỏi tiếp thì lại nghe thấy phía sau vang lên một tiếng phịch.
Tấm bình phong đóng chặt bị mở rộng ra.
Trên người Lâm Uyên còn đang mặc triều phục màu đen và mắt phượng đen tối, bước nhanh di vào trong điện.
Hắn kéo Lý Tiện Ngư lên từ trên ghế hoa lê, nghiêng người che ở trước mặt nàng và lạnh lùng nói với Triệu Thái hậu: “Thân thể của Chiêu Chiêu yếu đuối, chịu không nổi mẫu hậu đe dọa. Mẫu hậu nếu có chuyện gì thì có thể trực tiếp truyền gọi nhỉ thần là được.”
Cánh tay trắng ngọc của Triệu Thái hậu buông xuống, mắt phượng chuyển sang lạnh lẽo: “Nếu là ai gia nói con có thể nghe vào một hay hai phần mười thì ai gia cần gì phải làm như vậy.”
Môi mỏng của Lâm Uyên mím chặt, không cần phải nói nhiều lời nữa.
Hắn nắm chặt cổ tay của Lý Tiện Ngư dẫn nàng đi nhanh ra bên ngoài. Hắn thân cao chân dài, bước đi vừa nhanh vừa lớn như vậy, vậy cho nên Lý Tiện Ngư muốn nhấc váy lên chạy chậm mới đuổi kịp hắn.
Lý Tiện Ngư đi theo hắn đi qua sân còn đang mưa rơi, vòng qua bức tường được điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng. Cho đến đi trên hành lang uốn khúc thì Lâm Uyên đột nhiên dừng bước chân lại.
Lý Tiện Ngư không kịp dừng bước, suýt nữa muốn đụng phải sống lưng của hắn.
Lâm Uyên quay lại và nắm hai vai của nàng, biểu cảm căng chặt mà từ trên xuống dưới nhìn kỹ nàng một lượt giống như đang xác nhận nàng có hoàn hảo không hao tổn gì không.
Lý Tiện Ngư cũng nhìn hắn.
Trên người hắn còn chưa thay triều phục ra, mái tóc đen ướt đẫm và đuôi tóc còn đang nhỏ giọt.
Hiển nhiên là sau khi nghe được tin tức thì đã dầm mưa đi tới đây.
“Lâm Uyên.” Nàng kêu tên của hắn một tiếng, từ túi tay áo lấy khăn gấm ra và muốn giúp hắn lau đi mái tóc đen còn đang nhỏ giọt, nhưng Lâm Uyên lại nắm bàn tay trắng nõn của nàng rất chặt.
Hắn giơ tay và thuận thế rút bộ diêu không thuộc về nàng từ giữa mái tóc của nàng ra.
Mày kiếm của hắn nhíu chặt lại, hỏi Lý Tiện Ngư: “Mẫu hậu lại nói với nàng cái gì?”
Lý Tiện Ngư khẽ chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo ướt đẫm của hắn: “Chàng quay về Điện Thừa Càn thay bộ quần áo ướt đẫm ra trước đi rồi ta lại nói cho chàng biết.”
Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái. Thấy búi tóc và váy của nàng cũng bị ướt, hắn cúi người xuống và bế nàng lên rồi bước nhanh về phía Điện Thừa Càn.
Sau nửa canh giờ, tấm bình phong trong phòng tắm ở Điện Thừa Càn một lần nữa bị người đẩy ra.
Lâm Uyên ôm Lý Tiện Ngư lên trên cái bàn cao sơn đồ cách bồn băng xa nhất, lấy khăn vải sạch sẽ giúp nàng chà lau mái tóc dài.
Hắn hỏi lại lần nữa: “Bây giờ công chúa có thể nói cho thần biết không?”
Lý Tiện Ngư ôm chặt người hắn, mái tóc đen như tơ lụa lúc nào cũng có thể rơi xuống đất và nhẹ nhàng gật đầu.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng kể lại lời nói Triệu Thái hậu đã nói qua cho Lâm Uyên nghe, lại cong mắt hạnh lên mỉm cười khanh khách hỏi hắn: “Lâm Uyên, nếu chờ ta già rồi. Chàng còn sẽ thích ta giống như vậy sao?”
Lâm Uyên dừng lại động tác trong giây lát. Hắn cúi người xuống và hai tay nâng mặt nàng lên, lấy đôi mắt phượng đen đậm kia nhìn nàng.
“Khi đó thần cũng già rồi. Nếp nhăn đầy mặt, tóc đã pha sương.”
Hắn nhướng mày hỏi: “Công chúa còn sẽ thích thần giống như bây giờ sao?” Trong ánh mắt của Lý Tiện Ngư che giấu ý cười, không cần suy nghĩ nói: “Ta giống như loại người ham mê sắc đẹp sao?”
Lâm Uyên nhìn nàng một cái thật sâu. Hắn không có trả lời mà là nghiêng mặt lại và hôn lên môi đỏ của nàng.
Lý Tiện Ngư hơi giật mình.
Tiếp theo, bàn tay trắng nõn của nàng vòng qua cổ của hắn và nhẹ nhàng đáp lại hắn trong ngày hè oi bức này.
Lâm Uyên lại không dễ dàng thỏa mãn giống như nàng đã nghĩ. Sau khi hưởng qua hương vị đôi môi của nàng, môi mỏng của hắn trằn trọc đi xuống từ trên cái cổ trắng ngọc của nàng.
Theo nụ hôn của hắn càng sâu, chiếc áo tơ lụa quấn quanh người Lý Tiện Ngư cũng không tiếng động rơi xuống.
Cuối cùng rơi xuống mặt đất giống như tuyết bay. Để lộ ra da thịt trắng nõn của Lý Tiện Ngư và đường cong phập phồng tốt đẹp.
Đôi mắt của Lâm Uyên hơi sâu thẳm, mở miệng hôn lên ngực nàng.
Môi mỏng của hắn rất nóng, khiến hô hấp của Lý Tiện Ngư khẽ run.
Khi hàm răng sắc nhọn của hắn khép lại, Lý Tiện Ngư càng nhịn không được kêu lên một tiếng.
Hai lỗ tai của nàng đỏ bừng, buông đầu ngón tay chống ngực của hắn: “Hôm qua, hôm qua không phải mới......”
Lâm Uyên không có trả lời.
Hắn một lần nữa bắt đầu hôn nàng.
Không có lệch đi, không có rơi xuống, hắn cứ như vậy chăm chú hôn nàng.
Cho đến khi khuôn mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như được nhuộm thuốc, nàng buông đầu ngón tay mềm mại chống lên trên ngực của hắn xuống, một đôi mắt hạnh cũng từ trong sáng dần dần chuyển sang mê mang.
Môi đồ của nàng hé mở, trong giọng nói ngọt ngào nàng hơi ngưỡng người ra phía sau và sống lưng chạm tới bức tường đỏ ở phía sau.
Giống như bức tường đỏ lạnh lẽo này có thể làm dịu lông mày đang đốt cháy của nàng.
Lâm Uyên nâng xương bướm của nàng lên, để nàng ngồi vào trên bàn cao bên cạnh và lấy đầu gối tách hai chân khép lại của nàng ra. Cái bàn cao sơn màu đỏ có chiều cao khoảng nửa người.
Lý Tiện Ngư ngồi trên đó, mũi chân đều không chạm vào trên mặt đất. Nhưng đối với Lâm Uyên đứng thẳng mà nói thì vừa lúc thích hợp.
Hắn đè lên người nàng, khẽ cắn vành tai của nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Công chúa không yêu thích sắc đẹp sao?”
Lý Tiện Ngư đỏ mặt muốn phủ nhận. Nhưng môi đỏ hé mở, sóng triều lại đột nhiên vọt tới.
Nàng không hề phòng bị, ngọt mềm ừ một tiếng, trong lúc nhất thời ngay cả vành tai đều đỏ bừng.
Nàng biết bản thân không thể giải thích được gì trong chốc lát, cho nên đơn giản cúi thấp mặt xuống, gương mặt ửng đỏ cắn lên trên vai hắn.
Mưa trong sân chưa ngừng lại. Sóng triều trong Điện Thừa Càn đồng dạng mênh mông.
Mưa to ngoài cửa sổ dài vừa mới chen vào, sóng biển trong điện đang trong giây phút mạnh mẽ nhất.
Lý Tiện Ngư ôm cổ hắn, mắt hạnh mê ly, hơi thở hổn hển và mái tóc dài vừa mới gội xong đều ướt đẫm mồ hôi, giống như rong biển đang dính bên gáy của nàng.
Bàn tay to của Lâm Uyên nâng xương bướm của nàng lên siết chặt lại, không cho nàng lui về phía sau.
Hắn cúi người hôn lên cổ nàng, cố gắng thả chậm động tác lại.
Sau khi làm nàng mấy lần, cũng chờ tới một lần này của hắn.
Lý Tiện Ngư vẫn là lần đầu tiên nếm thử chờ đợi hắn. Cảm giác vừa vui sướng vừa khó khăn như vậy, khiến nàng nức nở lên tiếng và mũi chân đều trở nên căng thẳng.
Cũng may cuối cùng nàng rốt cuộc chờ đến.
Ở trong giọng nói khàn khàn của Lâm Uyên, nàng rùng mình ôm chặt cổ của hắn và tất cả tóc đen còn ướt đẫm nước rơi trên cánh tay hắn.
Mưa rào ngừng lại, sóng gió cũng dừng lại.
Lý Tiện Ngư nằm trên vai Lâm Uyên, giọng nói ngọt ngào mềm mại, hai má lúm đồng tiền đỏ thẫm.
Mãi một lúc lâu sau, nàng mới có thể ở trong giọng nói ngọt ngào thẹn thùng giải thích cho bản thân: “Lâm Uyên, chẳng lẽ chàng không yêu thích sắc đẹp sao?”
Rõ ràng là chuyện của hai người.
Tại sao chỉ có nói một mình nàng là yêu thích sắc đẹp.
Lâm Uyên ôm chặt nàng, khẽ hôn lên vành tai do như trái mâm xôi của nàng và giọng nói còn mang theo khàn khàn chưa biến mất.