Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 180: Ngoại truyện 25



Cửa điện Điện Thừa Càn đóng chặt, trong điện trầm hương mờ mịt.

Lâm Uyên ôm Lý Tiện Ngư đi ra khỏi phòng tắm, đặt trên long sàng đã được trải nệm xong, kéo chăn gấm qua che thân thể vừa mới tắm xong của nàng lại để tránh nàng bị khí lạnh từ trong bồn băng xâm nhập vào.

Mái tóc đen ướt đẫm của nàng rơi giữa gối làm cho khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng giống như đồ sứ trơn bóng. Giữa hai má giống như được nhuộm màu gốm sứ lên men, hoa mộc phù dung mềm nhẹ rực rỡ.

Đầu ngón tay của nàng đặt trên mép giường, lông mi còn mang theo giọt sương nửa rũ xuống và mắt hạnh tràn đầy buồn ngủ.

Chắc là tại bởi vì lúc nãy ở trong phòng tắm rất mệt mỏi.

Lâm Uyên nâng ngón tay thon dài lên, mơn trớn hai má mềm mại và cánh môi của nàng rồi lại buông xuống theo cái cổ trắng muốt của nàng, nhẹ nhàng chạm vào dấu vết hoa mai đỏ thắm.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Công chúa muốn thoa thuốc trước hay là đi ngủ trước?” Lý Tiện Ngư vô cùng mệt mỏi, chỉ lo giấu bản thân vào trong chăn gấm.

Nàng mông lung nói: “Đi ngủ trước.”

Lâm Uyên ừ một tiếng: “Trước bữa tối thần sẽ gọi công chúa thức dậy.”

Hắn vừa dứt lời thì đứng dậy từ trên giường, gỡ màn trướng đang được treo trên móc câu bằng vàng xuống.

Long trướng đỏ đen đan chéo như màn mưa buông xuống, ngăn cách trong ngoài long sàng thành trời đất yên tĩnh. Lý Tiện Ngư cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nàng cuộn tròn người lại vào trong chăn gấm và ngủ một giấc ngủ thật sâu. +

Khi lại tỉnh dậy, ánh sáng xuyên thấu vào màn trướng cũng đã chuyển sang tối đen.

Nàng đứng dậy từ trên long sàng, đầu ngón tay còn chưa chạm đến long trướng thì một bàn tay khác giúp nàng vén long trướng lên và treo vào móc câu bằng vàng.

Lâm Uyên mặc thường phục đứng trước giường, môi mỏng khẽ cong lên và mắt phượng có ý cười nhợt nhạt: “Công chúa.”

Hắn giơ tay và đưa lòng bàn tay về phía nàng.

Mày đẹp của Lý Tiện Ngư cong cong, đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn và nhờ sức của hắn muốn mang giày đứng dậy.

Nhưng vừa mới ngồi dậy, chăn gấm rơi xuống từ trên hai vai giống như nước chảy.

Bồn băng tràn ra hơi lạnh bay lướt qua da thịt nàng, khiến Lý Tiện Ngư vừa mới tỉnh ngủ rụt rụt hai vai lại và cúi đầu xuống.

Ánh mắt vừa nhìn xuống thì đập vào mi mắt là những vết hoa mai đỏ trên làn da trắng nõn, hai má của Lý Tiện Ngư lập tức trở nên đỏ bừng.

Nàng vội vàng nắm lấy chăn gấm và kéo lên trên người, che lại da thịt trần trụi rồi thẹn thùng lên tiếng: “Lâm Uyên, áo ngủ của ta đâu?”

Lâm Uyên ngồi xuống bên người nàng, duỗi tay từ dưới gối gấm lấy ra một hộp gốm nhỏ màu trắng xanh. Hắn vừa mở hộp ra vừa mở miệng giải thích: “Công chúa nói muốn đi ngủ trước rồi trễ một chút mới thoa thuốc. Cho nên thần cũng không có giúp công chúa thay áo ngủ.”

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn hắn, hai má lúm đồng tiền càng đỏ hơn.

Nàng dò tay ra từ trong chăn gấm: “Vậy bây giờ có thể đưa áo ngủ cho ta.”

Lâm Uyên rũ mắt, nhắc nhở nói: “Công chúa còn chưa thoa thuốc.”

Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư càng đỏ hơn, lại giơ tay cầm lấy hộp nhỏ trong lòng bàn tay của hắn.

Lâm Uyên giơ cánh tay lên né tránh: “Thần làm là được rồi.”

Rốt cuộc có rất nhiều chỗ Lý Tiện Ngư không thể nhìn thấy.

Hắn vừa dứt lời thì giơ tay bế Lý Tiện Ngư và cả chăn gấm lên, làm nàng ngồi dựa vào trong lòng ngực của hắn.

Bàn tay to khớp xương rõ ràng rút chăn gấm từ trên người nàng xuống, dần dần lộ ra cái cổ trắng muốt, xương quai xanh tỉnh tế phập phồng của nàng và lưu luyến càng sâu ở chỗ xuân sắc.

Hai tai của Lý Tiện Ngư đỏ bừng, rũ mắt xuống và không có lên tiếng.

Cho đến khi ngón tay thon dài của Lâm Uyên dừng trên da thịt của nàng.

Khi đầu ngón tay của hắn lộ ra hơi nóng nóng bỏng truyền đến từ thuốc mỡ hơi mỏng, Lý Tiện Ngư vẫn run nhẹ.

Nàng vừa thẹn thùng vừa co quắp, muốn nói cái gì đó để dời đi sự chú ý lúc này.

Vì vậy nàng hỏi: “Lâm Uyên, Thục phi của tiên đế là người như thế nào?”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang giúp nàng thoa thuốc hơi dừng lại. Tiếp theo hắn rũ mi mắt xuống, bình tĩnh nói: “Thục phi họ Ngô, xuất thân trâm anh thế gia. Là một lần tuyển tú đi vào trong cung, được phong làm quý nhân. Sau đó từng bước thăng làm Thục phi.”

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ bà ấy cũng đi theo con nối dõi đến đất phong ở sao?”

“Ta ở trong chỗ ở của Thái phi trong cung, chưa từng gặp qua Thục phi nương nương.”

Lâm Uyên nói bằng giọng nói vô cảm: “Đã chết.”

“Ngày bà ấy chết vẫn là mẫu hậu tự tay đi đưa rượu độc.”

Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc.

Nàng không khỏi truy hỏi nói: “Là chuyện như thế nào? Bà ấy làm sai cái gì sao?”

Lâm Uyên hờ hững ừ một tiếng.

Giờ phút này trong sân qua cơn mưa trời lại sáng, trên lá cây vẫn còn mang theo giọt sương và tiếng côn trùng kêu rả rích.

Ở trong tiếng động ồn ào, hắn nhanh chóng nhớ lại cái ngày Thục phi chết. Cũng là một ngày mùa hè.

Nắng chiều chiếu nghiêng và trải ánh vàng khắp nơi.

Mẫu hậu của hắn mặc triều phục long trọng, trang điểm lộng lẫy, mang theo một ly rượu độc con dao găm và một dải lụa trắng. Sau đó tự mình đưa tiễn Thục phi đoạn đường cuối cùng.

Lúc đó hắn còn tuổi nhỏ nhưng Tạ Cảnh thì đã cập quan. Tạ Cảnh nói với mẫu hậu: “Việc này giao cho nhóm quan viên đi làm được rồi. Mẫu hậu cần gì phải tự mình đi đoạn đường này.”

Mẫu hậu ngồi ở trước bàn trang điểm, đáng vẻ đoan trang tao nhã cầm lấy cây bút vẽ lông mày, giọng nói bình tĩnh đến mức gần như là lạnh lùng.

“Bổn cung chỉ là muốn đi xem. Đích nữ của thế gia thật lòng yêu đế vương cuối cùng sẽ có kết cục gì?”

Đôi mắt của Lâm Uyên hơi tối lại, hơi ngẩn người một lúc.

Cho đến khi Lý Tiện Ngư ngẩng lên trong lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng gọi tên của hắn: “Lâm Uyên?”

Lâm Uyên phục hồi tỉnh thần lại.

Hắn che giấu u tối dưới đáy mắt, giọng nói lộ ra lạnh lẽo không dễ dàng phát hiện: “Là con gái nhà võ tướng, cha của bà công cao cái chủ. Bà không nên tiến cung lại càng không nên yêu phụ hoàng.”

Lý Tiện Ngư nhỏ giọng dò hỏi: “Tại sao?”

Lâm Uyên nói: “Bà là con gái duy nhất trong nhà nên rất được yêu thương. Bà vào cung thì giống như con tin bị bắt trong tay nên cha và ca ca của bà không dám làm phản.”

“Mà khi bà ở trong cung, vốn nên chuẩn bị tính toán vì cha và ca ca mình nhưng lại lâm vào tình yêu. Đến nỗi cuối cùng khi bà đã từng được sủng ái thì cha và ca ca của bà cũng được hưởng vinh dự đặc biệt. Sau đó Ngự Sử Đài buộc tội Ngô gia có âm mưu mưu phản và có chứng cứ phạm tội rõ ràng.”

Cái mà Thục phi cho là tình yêu, thật ra toàn là đế vương rắp tâm sắp xếp và cũng không có nửa phần thật lòng.

Khi đến cuối cùng càng là cháy nhà ra mặt chuột.

Thục phi chết, Ngô gia bị hạch tội, tru di tam tộc. Cũng không biết khi đó bà có từng hối hận không?

Lý Tiện Ngư cũng hơi ngẩn người. Nàng nghĩ nàng giống như hiểu được lời nói ẩn ý của Triệu Thái hậu.

Trong hoàng cung này từng có người thua cuộc.

Thua hai bàn tay trắng và thua luôn cả mạng sống của mình.

Mà Triệu Thái hậu lấy tư thế người thắng báo cho nàng biết không cần bước vào vết xe đổ của Thục phi.

Lâm Uyên cúi đầu nhìn nàng.

Hắn hỏi: “Công chúa cảm thấy sợ hãi sao?”

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, nghĩ nên trả lời như thế nào.

Lâm Uyên nhìn nàng một cái thật sâu, bởi vì nàng do dự mà nhíu chặt mày kiếm lại.

Ngón tay thon dài vốn dĩ đang thoa thuốc cho nàng buông xuống, ngược lại nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh khanh của nàng và không cho nàng thoát đi. Hắn cúi người cắn lỗ tai của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ không vui nhợt nhạt: “Thần không phải tiên đế.”

Môi của hắn rất nóng. Khiến Lý Tiện Ngư không thể không phục hồi tỉnh thần lại nhìn về phía hắn.

Nàng khẽ nhướng mày lên, mắt hạnh giống như viên ngọc đen càng lộ ra vẻ trong sáng ở dưới ánh đèn.

Nàng nghĩ, nàng cũng nghĩ đến đáp án trong đó.

Lý Tiện Ngư hơi mím môi đỏ lại, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nếu nói Thục phi có sai, vậy cũng sai ở chỗ bà ấy chọn sai người.” “Bởi vì lựa chọn ngay từ đầu là sai. Cho nên bà ấy làm cái gì cũng đều là sai.” “Cho dù vì cha và ca ca của bà mưu quan tước cũng tốt hay thật lòng yêu đế vương cũng tốt. Cho dù làm như thế nào cũng đều là sai.”

Lâm Uyên không từ chối.

Hắn hơi cúi đầu và khẽ cắn vành tai của Lý Tiện Ngư, nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa có từng cảm thấy bản thân chọn sai không?”

Hơi nóng giữa môi răng của hắn dừng lại bên tai nàng, khiến Lý Tiện Ngư cảm thấy hơi ngứa.

Nàng nghiêng người sang bên cạnh, cánh môi đỏ thắm khẽ cong lên: “Lâm Uyên, chàng cảm thấy sao?”

Lâm Uyên thản nhiên bật cười.

Hắn buông ra cái răng sắc nhọn ra, ôm chặt Lý Tiện Ngư vào trong lòng ngực và một lần nữa thoa thuốc cho nàng: “Thần không phải tiên đế. Công chúa cũng không phải là Thục phi.”

Lý Tiện Ngư mỉm cười. Nàng không hề lên tiếng, chỉ duỗi tay cầm lấy xấp thư nhà còn chưa đọc lên. Vừa đọc vừa chờ Lâm Uyên thoa thuốc xong.

Thời gian một tách trà nhỏ trôi qua rất nhanh.

Lâm Uyên ngồi dậy và từ phía sau tấm bình phong lấy áo ngủ sạch sẽ đến, cúi đầu giúp nàng cài nút áo bằng ngọc lại.

Lông mi của hắn nửa rũ xuống, trong đôi mắt phượng đen tối sâu thẳm.

Đối với Lý Tiện Ngư mà nói, chuyện của Thục phi chỉ là một câu chuyện xưa nàng nghe qua.

Nhưng đối với hắn mà nói lại có một ý nghĩa sâu sắc khác. Thục phi là bị mẫu hậu giết chết.

Nếu mẫu hậu muốn, bà tự nhiên cũng có thể ra tay với Lý Tiện Ngư.

Hôm nay nhắc lại chuyện xưa, là nhắc nhở cũng là uy hiếp.

Mẫu hậu của hắn, đã chính xác tìm được nhược điểm của hắn.

Ngón tay thon dài của hắn siết chặt lại, chiếc nút áo bằng ngọc trơn bóng trượt khỏi ngón tay của hắn.

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng: “Lâm Uyên?”

Lâm Uyên rũ lông mi xuống và che giấu u tối dưới đáy mắt.

“Không có việc gì.”

Hắn giúp Lý Tiện Ngư cài xong nút áo cuối cùng, một lần nữa ngồi dậy: “Công chúa muốn bữa tối ăn cái gì? Thần đi ra lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị.” Lý Tiện Ngư chống cằm suy nghĩ một lúc, mày đẹp cong lên: “Anh đào.”

Rốt cuộc khi còn ở Đại Nguyệt anh đào mới mẻ rất hiếm thấy.

Mặc dù dù đưa vào trong cung thì cũng bị làm thành quả khô hoặc mứt hoa quả.

Sau khi tới Dận Triều, nàng cũng có một chút suy nghĩ muốn ăn những món mà trước đây nàng chưa từng được ăn.

Lâm Uyên đương nhiên đồng ý.

Hắn cất bước đi ra bên ngoài và đi qua tấm bình phong thêu chỉ vàng, đi đến ngoài cửa điện trong màn đêm.

Khiến đôi mắt phượng vốn sâu thắm của hắn càng trở nên đen tối. Hắn không thể lại tiếp tục làm mẫu hậu và Lý Tiện Ngư ở lại trong cùng một tòa hoàng cung.

Giống như là ——

Không thể làm chồn tuyết suốt ngày nhìn thỏ con.

zk

Giông tố rửa sạch bụi bặm, sau mấy trận mưa to bức tường đỏ ngói vàng rửa sạch như mới.

Bụi bặm trên triều đình cuối cùng cũng lắng xuống.

Cho dù nhóm quyền quý thế gia kịch liệt phản ứng như thế nào, chuyện xây con đường mua bán ở Dận Triều và Đại Nguyệt cũng đã được quyết định.

Ngày hôm trước khi sắp khởi công.

Lý Tiện Ngư ngôi bên cạnh bồn băng bằng đồng, trong lúc chờ Lâm Uyên lâm triều trở về thì đang đơn giản lật xem tấu chương Hộ Bộ đưa tới hôm nay.

Bây giờ tấu chương đã giảm bớt rất nhiều so với khi nàng vừa mới tới Dận Triều.

Từ sau khi Lâm Uyên nghiêm khắc ra lệnh cấm, cuối cùng cũng không có người lâu lâu truyền đạt mấy tấu chương thỉnh an dài dòng lằng nhằng.

Cũng không hề có người năm lần bảy lượt cứ gửi cùng một quyển tấu chương, một hai phải ngàn dặm xa xôi mà đưa quả khế tới.

Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gõ gõ quyển tấu chương, mơ hồ tính toán cảm thấy hôm nay có thể đi ngủ sớm một chút.

Có lẽ, còn có thể bớt thời gian đọc được mấy quyển thoại bản mà nàng chưa đọc. Khi nàng đang suy nghĩ, tấm bình phong bị người đẩy ra là Lâm Uyên hạ triều trở về.

Lý Tiện Ngư buông tấu chương trong tay xuống, mày đẹp nhẹ nhàng cong lên: “Hôm nay tại sao trở về sớm như vậy?”

Lâm Uyên đi đến bên cạnh nàng, duỗi tay cởi nút áo triều phục của hắn ra: “Ngày mai con đường giao thương khởi công. Bởi vậy, hôm nay thần sẽ đi một chuyến đến chùa Hồng Lư ở ngoại ô.”

Lý Tiện Ngư nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

“Chùa Hồng Lư?” Nàng theo bản năng nói: “Là đi cầu phúc sao? Nhưng......” Nhưng nàng nhớ rõ, Lâm Uyên từng nói qua hắn không tin phật.

Lâm Uyên không có giải thích nhiều.

Hắn thay bộ quần áo thường xuyên mặc khi ở Đại Nguyệt và một thanh trường kiếm sắc bén.

Đáy mắt Lâm Uyên lạnh lẽo, giọng nói thật ra không nghe được bất kỳ cảm xúc gì: “Công chúa ở đây chờ thần. Thần sẽ ở trở về trước khi trời tối.”

Trái tim của Lý Tiện Ngư treo lên cao.

Lâm Uyên rất ít khi nói như vậy với nàng.

Nhưng mỗi lần nói như vậy thì đều là đi làm chuyện nguy hiểm.

Lý Tiện Ngư mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Nàng đứng lên từ sau long án, đi đến bên cạnh hắn và giơ tay nhẹ nhàng nắm chặt tay áo của hắn: “Lâm Uyên, hôm nay chàng muốn đi làm chuyện nguy hiểm gì sao?”

Lâm Uyên không có trực tiếp trả lời lại. Hắn ôm sát nàng vào người, đặt khối ngọc bội Lý Tiện Ngư từng đưa cho hắn vào trong tay nàng: “Trước khi thần trở về công chúa không được rời khỏi Điện Thừa Càn.”

“Chờ thần trở về, lúc đó mọi chuyện đều đã kết thúc.”

Lý Tiện Ngư nắm chặt ngọc bội, trong lòng càng cảm thấy lo lắng hơn.

Nàng hỏi: “Lâm Uyên, chàng muốn đi chùa Hồng Lư làm cái gì?”

Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Sắc trời đen tối, mây cuộn dày đặc.

Chắc là hôm nay lại có thêm một trận mưa to nữa.

Ngón tay thon dài của hắn siết chặt lại và nắm lấy bội kiếm bên eo, trong đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén: “Đi cho những thế gia bị ép đến ngõ cụt kia một cơ hội cuối cùng để phản công.”

Đây cũng là chuyện hắn cần phải làm.

Trước trận mưa to ầm 1, Lâm Uyên rời khỏi Điện Thừa Càn.

Trong điện một lần nữa trở nên yên tĩnh.