Lý Tiện Ngư ngồi phía sau bàn dài, mi mắt rũ xuống, cũng không có tâm trạng đọc thoại bản.
Nàng đặt tấu chương sang một bên. Kêu Nguyệt Kiến đóng cửa điện Điện Thừa Càn lại, lấy danh nghĩa thân thể bị bệnh nhẹ nên đóng cửa từ chối tiếp khách và yên tĩnh ở trong điện chờ hắn trở về.
Một lần chờ này là chờ rất lâu.
Chờ đến khi mưa to rơi tầm tã, những hạt mưa dày đặc rơi xôn xao trên mái ngói lưu ly.
Chờ đến khi mưa rào ngừng lại, ánh sáng hoàng hôn dần dần biến mất, cung nhân trực đêm nối đuôi nhau tiến đến và trong tay cầm cây dài treo đèn lồng thắp sáng hành lang.
Tiếng chuông báo canh giờ vang lên, dưới hành lang tiếng nước nhỏ giọt vang lên không ngừng.
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy không yên trong lòng.
Bây giờ đều đã sắp qua giờ hẹn.
Tối nay Lâm Uyên còn sẽ quay về sao?
Nàng lo lắng suy nghĩ.
Khi nàng đang do dự có nên ra lệnh kêu người đi đến ngoại ô tìm hắn không thì rèm châu treo bên ngoài cửa sổ vang lên thanh thúy trong gió đêm. Lý Tiện Ngư nghe tiếng ngước mắt lên, trông thấy thiếu niên nàng nhớ mong nhảy vào từ cửa sổ.
“Lâm Uyên.”
Mày đẹp nhíu chặt lại của Lý Tiện Ngư lập tức giãn ra.
Nàng đứng dậy từ sau long án, nhấc váy lên chạy chậm về phía hắn.
Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, giơ cánh tay ôm thiếu nữ đang chạy về phía hắn vào trong lòng ngực.
Lý Tiện Ngư nhón mũi chân lên và duỗi tay ôm lấy cổ của hắn, mi mắt cong cong nhìn hắn.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, cơn gió mùa hè hơi nóng thổi vào từ cửa sổ mở rộng.
Thổi mái tóc đen của hắn bay đến trên cổ của nàng, đồng thời mang đến mùi máu nhợt nhạt không thể giấu được.
Trái tim của Lý Tiện Ngư một lần nữa treo trên cao.
Nàng vội vàng lui về phía sau, rũ mắt xuống đi tìm vết thương trên người hắn. Nhờ ánh trăng chiếu vào từ hành lang, Lý Tiện Ngư cuối cùng tìm thấy vết kiếm trên bộ quần áo màu đen của hắn.
Bả vai, cánh tay, sống lưng, khắp nơi đều có.
Mà ở phần eo có một vết thương đặc biệt nghiêm trọng.
Mặc dù là đã băng bó thoa thuốc, nhưng vết máu trên băng gạc vẫn trông rất ghê người.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư khẽ run. Nàng nâng đầu ngón tay lên, muốn cởi bỏ quần áo của hắn nhìn xem vết thương lại sợ làm hắn đau. Làm miệng vết thương đã được băng bó tốt xé rách lần nữa, cho nên chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Giọng nói của nàng rất nhỏ, đè nén giọng nói run rẩy: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lúc đi ra ngoài thì bình thường mà khi trở về đã biến thành như vậy ——” Lâm Uyên nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng và đặt ở bên môi.
Hắn khẽ cắn đầu ngón tay của nàng, mắt phượng sâu thẳm giống như sấm sét xuất hiện trên bầu trời sau cơn mưa: “Chỉ có như vậy mới có thể coi như là danh chính ngôn thuận.”
Lý Tiện Ngư khẽ nhướng mày lên và cũng không hiểu hắn đang nói gì.
Lâm Uyên cũng không giải thích nhiều.
Hắn nắm lấy tay nàng và đi đến trước long án, cầm bút đỏ lên và bắt đầu phê duyệt tấu chương hôm nay.
Bắt đầu phê duyệt từ Hình Bộ.
Lý Tiện Ngư không có tâm trạng xem tấu chương.
Nàng đứng dậy muốn đi gọi thái y cho hắn, nhưng cổ tay trắng nõn lại bị Lâm Uyên nắm thật chặt lại.
“Trước khi thần quay về thì đã ghé qua Thái Y Viện rồi.”
Hắn kéo Lý Tiện Ngư ngồi vào trong lòng ngực của mình, cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng qua vòng eo của nàng, giọng nói hơi thấp: “Nếu công chúa không có việc gì làm thì có thể xem tấu chương với thần một lúc.”
Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư dừng trên cánh tay hắn.
Muốn ngồi dậy nhưng lại sợ chạm vào miệng vết thương của hắn. Cuối cùng vẫn không dám nhúc nhích, chỉ nghe theo lời nói của hắn cúi đầu nhìn xem tấu chương còn chưa phê duyệt xong ở trong tay hắn.
Đây là một quyển tấu chương của Thượng thư Hộ Bộ buộc tội mấy thế gia lớn ở trong triều đình.
Ngôn từ chuẩn xác, các loại chứng cứ phạm tội bày ra kỹ càng tỉ mỉ.
Có quyết tâm nhất định phải làm được.
Trong đó chứng cứ phạm tội của gia tộc Triệu thị là đặc biệt ti mỉ nhất.
Nhưng dù vậy, Triệu thị dù sao cũng là mẫu tộc của Thái hậu, giữa triều đình vẫn phải chừa cho nhau một con đường sống.
Lâm Uyên giơ tay lên, một lần nữa lấy ra năm quyển tấu chương còn chưa phê duyệt.
Trong đó ba quyển là kêu oan cho Triệu thị.
Sau khi bo qua một quyển tấu chương không có quan hệ sang một bên, Lý Tiện Ngư nhìn thấy một quyển tấu chương cuối cùng là sau khi mặt trời lặn được vội vàng đưa tới.
Trong đó viết ở trong chùa Hồng Lư tìm được đồ vật thích khách đánh rơi.
Bên cạnh vỏ kiếm có ký hiệu của gia tộc Triệu thị.
Lâm Uyên lạnh nhạt rũ mi mắt xuống, tự mình cầm bút và thêm một hàng này ở cuối cùng trong tấu chương của Thượng thư Hình Bộ.
Bút đỏ viết xong một câu cuối cùng.
Vì vậy chuyện này được kéo màn che xuống.
+ Từ nay về sau suốt bảy ngày.
Tiền triều giống mưa rào mây mù, ngay cả hậu cung cũng mây cuồn cuộn dày đặc.
Lý Tiện Ngư né tránh ở trong Điện Thừa Càn không đi ra ngoài, ngay cả Điện Phượng Tảo cũng không có trở về.
Cho đến bảy ngày sau, Lâm Uyên mang đến kết luận cuối cùng cho việc này. Nhìn chung vì mặt mũi mẫu gia của Thái hậu, chuyện ám sát được che giấu không có để lộ ra. Nhưng những tội danh còn lại thì vẫn phải trị tội, hắn bãi miễn tất cả chức quan quan trọng mà gia tộc Triệu thị đang đảm nhiệm. Hơn nữa trong vòng ba đời tộc nhân Triệu thị không được vào triều làm quan. Đồng thời nói với bên ngoài là kinh thành nắng nóng khó chịu nên sức khỏe của Thái hậu không được tốt.
Xuất phát ngay trong ngày đến hành cung Tùng Lăng để điều dưỡng sức khỏe. Ngày Triệu Thái hậu rời khỏi cung là một ngày mùa hè hiếm khi có gió to.
Lý Tiện Ngư đi theo Lâm Uyên, vào lúc hoàng hôn tự mình đưa kiệu liễn của Triệu Thái hậu đến ngoại ô.
Mui xe cách xa, mành gấm rũ sâu xuống.
Thái hậu mặc bộ cung trang màu xanh lam ngồi trong xe, vẫn đoan trang tao nhã như ngày thường. Giống như thật sự giống như trong lời đồn vậy, là đi đến hành cung Tùng Lăng để tránh nóng. Mà không phải là thua cả bàn cờ.
Cho đến khi xe ngựa ra khỏi thành, nhìn dãy núi xuất hiện trước mắt, cũng đã đến lúc đế hậu nên hồi cung.
Triệu Thái hậu cuối cùng vén màn xe lên, giơ tay kêu tất cả mọi người lui xuống. Bà rũ mắt phượng xuống, lạnh nhạt nói với Lý Tiện Ngư: “Hoàng Hậu xa lánh ai gia đã bảy ngày. Nhưng trước khi đi đến hành cung ai gia còn có mấy câu muốn nói riêng với Hoàng hậu.”
Lâm Uyên rũ mắt và nắm chặt bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư.
“Mẫu hậu có cái gì muốn nói thì cứ nói ở đây cho nhi thần nghe cũng được.” Triệu Thái hậu khẽ ngước đôi mắt phượng lên và nhìn hắn một cái thật sâu. Không biết từ khi nào.
Chim non bên người đã sớm trưởng thành thành hùng ưng bay lượn về phía chân trời.
Mà hắn muốn bảo vệ, là vương triều của dòng họ hắn mà không phải là gia tộc Triệu thị nuôi dưỡng bà trở thành Hoàng hậu.
Lập trường ở phía trước, hoàng quyền ở phía dưới.
Mặc dù là người thân ruột thịt cuối cùng vẫn thành người lạ.
Triệu Thái hậu ngước đôi mắt phượng giống hệt hắn lên, môi đỏ khẽ cong thành một độ cong dịu đàng nhưng giọng nói lại lạnh băng: “Bây giờ giữa mẫu tử chúng ta còn có cái gì để nói sao?”
Lâm Uyên không nói nhưng cũng không lùi bước.
Triệu Thái hậu cũng hoàn toàn không mở miệng. Chỉ vén màn bình tĩnh chờ đợi.
Trên quan đạo ở ngoại ô, gió mạnh gao thét thổi qua và làm màn gam rũ sâu xuống của xe ngựa ào ào rung động.
Trong không khí nghiêm trọng, Lý Tiện Ngư giơ tay ấn tà váy bị gió thổi bay lên và nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Uyên. Nàng cong mi với Lâm Uyên: “Ta sẽ trở về rất nhanh.”
Nhưng cuối cùng hắn vẫn buông bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư ra, xoay người bước lui đến cửa thành ở phía xa.
Lý Tiện Ngư đi về phía Triệu Thái hậu, hành lễ với bà giống như khi vừa mới gặp lần đầu tiên: “Mẫu hậu muốn nói cái gì với Chiêu Chiêu?”
Triệu Thái hậu nhìn nàng chăm chú.
Từ cây trâm ngọc chuồn chuồn trên mái tóc nàng đến vòng tay đỏ san hô trên cổ tay nàng, cuối cùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Con cũng cảm thấy ai gia sẽ ngốc đến mức làm gia tộc Triệu thị đi ám sát con trai của mình sao?”
Lý Tiện Ngư không nghĩ tới câu hỏi Triệu Thái hậu muốn hỏi lại là cái này. Nàng hơi ngẩn người, theo bản năng muốn né tránh cái đề tài này. Nhưng ánh mắt của Triệu Thái hậu nhìn thẳng trực tiếp vào nàng. Thẳng đến trong lòng không cho nàng né tránh.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, cuối cùng nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn Triệu Thái hậu.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Mẫu hậu, năm đó người nhà của Thục phi thật sự có ý đồ mưu phản sao?”
Vừa mới dứt lời, trên quan đạo một lần nữa quay về yên tĩnh.
Triệu Thái hậu thản nhiên mỉm cười, cuối cùng không trả lời lại.
Bà rút tay về ngồi ngay ngắn.
Mành xe thêu hình chim phượng hoàng một lần nữa buông xuống, các cung nhân tránh ở phía xa tiến lên lần nữa và vây quanh xe ngựa của Triệu Thái hậu rồi khởi hành lần nữa. Vó ngựa đạp đạp, bụi mù cuồn cuộn.
Khi xe ngựa đi ngang qua người Lý Tiện Ngư.
Nàng nghe thấy Triệu Thái hậu cách tấm lụa mành thêu chỉ vàng và nói một lời cuối cùng với nàng.
“Vậy chúc con sẽ không có ngày thua cuộc.”
Mày đẹp của Lý Tiện Ngư hơi cong.
Nàng không đáp lại, chỉ dựa theo lễ tiết của vãn bối mà cúi người xuống, cung kính chào xe ngựa của Triệu Thái hậu đi xa.
“Chiêu Chiêu cung tiễn mẫu hậu.”
Nàng nghĩ người với người khác nhau có lẽ vốn di là không thể hiểu rõ lẫn nhau.
Nhưng chuyện này đều không quan trọng.
Quan trọng là —— Nàng quay người lại và nhấc váy đỏ bị gió thổi gợn sóng lên, đi về phía Lâm Uyên đang đợi nàng.
“Lâm Uyên.” Mi mắt của nàng cong cong và nắm lấy tay hắn, đi về phía hoàng thành: “Chúng ta quay về Điện Thừa Càn đi. Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho chàng biết.”
+
Khi bọn họ trở lại Điện Thừa Càn, đúng lúc sợi nắng mặt trời cuối cùng biến mất.
Lý Tiện Ngư tận mắt nhìn thấy ánh sáng màu vàng biến mất sau ngói lưu ly màu đỏ thẫm trên đỉnh điện, vừa nắm tay Lâm Uyên vừa dắt hắn quay trở lại tẩm điện bọn họ thường ở. Lâm Uyên cầm que lửa bậc sáng đèn lồng cung đình, ánh sáng chiếu sáng trong tẩm điện tối tăm.
Hắn nghiêng người hỏi nàng: “Công chúa muốn nói cái gì với thần?”
Lý Tiện Ngư lại không có trả lời.
Nàng lôi kéo đi đến trước bàn dài, đẩy tất cả đồ vật trên bàn dài sang một bên rồi sau đó ấn hắn ngồi lên trên bàn dài.
“Ta đi lấy cho chàng.”
Nàng mím môi mỉm cười, cởi dải lụa choàng quấn quanh cổ tay áo ra và xếp lại, sau đó che kín đôi mắt Lâm Uyên lại.
“Chàng ở đây chờ ta một chút. Trước khi ta trở về thì không được nhìn lén đó.” Lâm Uyên không từ chối.
Hắn ngồi sau bàn dài, nghe tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng của Lý Tiện Ngư vòng qua tấm bình phong thêu chỉ vàng, đi dọc theo hành lang rời khỏi tẩm điện của hắn.
Một chuyến đi này đi rất lâu.
Cho đến ba khắc sau, truyền đến tiếng vang rất nhỏ khi giày thêu bước qua hành lang gỗ.
Lâm Uyên nghiêng đầu, nghe thấy Lý Tiện Ngư đẩy tấm bình phong đóng chặt ra, vòng qua tấm bình phong trang trí và đi đến trước bàn dài hắn đang ngồi. Đồng thời, mùi hương của mì bay ra khắp nơi.
Lý Tiện Ngư cười nói: “Được rồi. chàng có thể nhìn xem ta.”
Lâm Uyên gỡ dải lụa choàng che mắt hắn xuống. Thấy mi mắt của Lý Tiện Ngư cong cong đứng trước mặt hắn, trong tay còn đang ôm một chén mì trường thọ.
Trên mì còn có một quả trứng gà đã được lột xong.
Trên long án trước mặt hắn còn đặt một ly nước ô mai được nấu rất nồng đậm. Lý Tiện Ngư nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, cánh môi do thắm cong lên và bên môi hiện lên hai lúm đồng tiền.
“Lâm Uyên, sinh nhật vui vẻ.”
Nàng đặt chén mì trường thọ đang cầm trong tay ở trước mặt hắn, đồng thời ngồi xuống bên cạnh hắn ở sau bàn dài và nhìn hắn với vẻ mặt đầy mong đợi: “Đây là do ta tự tay làm. Chàng nếm thử đi.”
Ánh mắt của Lâm Uyên hơi ngừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao công chúa biết hôm nay là sinh thần của thần?”
Hắn rõ ràng đã hạ lệnh với Nội Vụ Phủ là năm nay không cần làm Tiết Vạn Thọ.
Lý Tiện Ngư bị hắn hỏi đến mức có hơi thẹn thùng.
Hai lỗ tai của nàng ửng đỏ và nói rất nhỏ: “Thật ra khi ở Đại Nguyệt, khi chúng ta còn chưa thành thân, ta lén đi đến Phủ Nội Vụ để xem ngày sinh nhật của chàng.”
Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, mắt phượng từ trước đến nay luôn lạnh lẽo hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Hắn cầm chén mì đến trước mặt mình, giơ tay cầm đũa và nếm thử mì trường thọ do chính tay Lý Tiện Ngư làm.
Mì sợi vừa vào miệng, hắn không dễ phát hiện mà hơi ngừng lại một chút. Lý Tiện Ngư hình như hơi co quắp một chút, cũng giống như đang nhỏ giọng giải thích: “Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp. Chắc là hương vị sẽ không ngon lắm.”
“Nếu chàng cảm thấy khó ăn thì ăn tượng trưng một ngụm là được rồi.”
Lâm Uyên nuốt mì xuống.
Môi mỏng của hắn khẽ nhướng lên, trong đáy mắt hiện lên tia ý cười: “Cũng không tính là khó ăn.”
Hắn cũng tin tưởng, đây là lần đầu tiên Lý Tiện Ngư xuống bếp.
Bởi vì, khi nàng làm chén mì này giống như quên bỏ muối.
Nhưng hắn không nhiều lời, chỉ một lần nữa gắp mì lên ăn.
Một chén mì trường thọ rất nhanh đã được ăn xong, nước ô mai chua đến mức làm người khác nhíu mày lại cũng bị hắn uống hết.
Lâm Uyên đặt ly và chén không sang một bên, lấy khăn vải lau tay và ngước mắt nhìn về phía Lý Tiện Ngư.
Giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Lý Tiện Ngư vẫn có bộ đáng mi mắt cong cong như cũ.
Thấy Lâm Uyên nhìn về phía nàng thì từ trong túi tay áo lấy ra một cái túi thơm đưa cho hắn.
“Quà sinh nhật năm nay.”
Lâm Uyên duỗi tay cầm lấy.
Túi thơm có màu xanh đen và được thêu hoa văn lưu vân, bốn phía đều được thêu bằng chỉ bạc phác họa ra biển mây cuồn cuộn phập phồng. Hoàn toàn phù hợp với túi tiền lúc trước Lý Tiện Ngư đưa cho hắn. Vừa lúc có thể đồng thời đeo chung với nhau.
Lâm Uyên cầm lấy túi thơm và giấu cùng một chỗ với túi tiền lúc trước Lý Tiện Ngư đưa.
Mi mắt của hắn hơi rũ xuống, ý cười trong mắt phượng rất sâu.
Hắn nghĩ chắc là chờ 20 năm sau, hắn có thể thu thập được toàn bộ phụ kiện do Lý Tiện Ngư làm.
Nhưng bây giờ 一一
Hắn ngước mắt lên và quay lại nhìn về phía Lý Tiện Ngư.
Hắn muốn được một tấc tiến một thước nói: “Còn có đâu?”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình một chút.
Nàng theo bản năng hỏi: “Lâm Uyên, chàng muốn......”
Lời nói còn chưa nói xong, nàng đã thấy được đáp án từ trong đáy mắt của Lâm Uyên.
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư đỏ ửng.
Nàng ngước mắt lên nhìn Lâm Uyên, lại nhìn xem chén không đặt bên cạnh. Cuối cùng vẫn đỏ mặt đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn và vòng tay qua cổ của hắn.
Lâm Uyên nhìn nàng một cái thật sâu, ngón tay thon dài khẽ nâng lên, im lặng không tiếng động dập tắt hết tất cả các đèn cung đình xung quanh bọn họ.
Chỉ còn dư lại một cái đèn lưu ly chiếu sáng lên trên hai người họ.
Lý Tiện Ngư ở trong ánh đèn như nước, nhắm mắt khẽ hôn lên môi mỏng của hắn. Nàng lại nếm đến hương vị nước 6 mai.
Nhưng nếm ở giữa môi răng của Lâm Uyên, giống như không chua đến mức làm người không thể chấp nhận như khi ở trong Dận Kinh Thành.
Mày đẹp của nàng hơi cong lên, muốn thử theo cách hắn thích mà làm sâu nụ hôn này.
Cánh tay thon dài mạnh mẽ của Lâm Uyên vòng qua vòng eo của nàng, làm nàng ngồi trên đầu gối của hắn.
Hắn đáp lại nàng, đồng thời nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng và làm nàng tự tay cởi bỏ quần áo của cả hai.
Quần áo mùa hè mỏng manh, rơi xuống đất giống như cánh hoa.
Trên tấm bình phong thêu chỉ vàng, phác họa ra hình bóng dịu dàng của Lý Tiện Ngư.
Nàng cúi gương mặt ửng đỏ xuống, cây trâm cài trên tóc đã bị gỡ xuống, mái tóc đen như lụa dừng lại trên cổ của Lâm Uyên, mát lạnh như nước.
Lâm Uyên ôm nàng rất chặt, khàn khàn gọi nhũ danh của nàng.
“Chiêu Chiêu.”
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng đáp lại, nắm lấy cái tay muốn bế nàng lên của hắn, giọng nói thẹn thùng đến mức giống như hơi nóng đang tỏa ra ở bên ngoài: “Trên người của chàng còn có vết thương. Vẫn là, vẫn là để ta tự đến đi.”
Lâm Uyên không từ chối.
Bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư đặt trên vai của hắn, hơi ngồi dậy và ở dưới ánh đèn lưu ly ấm áp chậm rãi tìm được phương hướng.
Có lẽ là có kinh nghiệm lần trước. Hôm nay cuối cùng không hề khó khăn trúc trắc như vậy.
Động tác của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, hô hấp lại dần dần trở nên dồn dập. Lâm Uyên vẫn hôn nàng như cũ.
Từ cánh môi đỏ thắm hôn đến cái cổ trắng ngọc, lại hôn lên ngực mềm mại của nàng.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, đầu ngón tay trắng nõn đặt trên vai của hắn siết chặt lại.
Nàng nằm trên vai hắn, khuôn mặt nhỏ nóng lên dán trên cổ của hắn và ôm hắn thật chặt ở trong đêm hè.
Thích hợp như vậy.
Lâm Uyên ôm nàng thật chặt, môi mỏng hôn lên sống lưng trần trụi của nàng và mang theo lông mi run rẩy của Lý Tiện Ngư.
Đêm hè, sóng triều một lần nữa bắt đầu phập phồng.
Lúc cao lúc thấp, khi thì giống như sóng nước trắng xóa mạnh mẽ vỗ vào bờ, khi thì bình yên giống như nước chảy róc rách trong khe suối.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư dần dần trở nên mê mang, đôi môi đỏ hé mở phát ra giọng nói ngọt ngào mềm mại.
Đêm hè sâu thẳm, mặt trăng tròn sáng rực dan dần treo ở trên cành cao cây ngô đồng.
Trong sân trăng sáng như nước, trong Điện Thừa Càn lại sóng ngầm mạnh mẽ. Đèn lưu ly cung đình đặt trên long án không biết đã ngã xuống đất từ khi nào. Nến đỏ bên trong đèn đụng vào lưu ly và tắt đi không tiếng động. Trong Điện Thừa Can lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Chỉ có duy nhất giọng nói ngọt ngào mềm mại khiến mặt người khác nóng lên truyền ra.
Tiếng chuông báo canh giờ vang lên, trong đêm dài mông lung ánh trăng sáng ngời trên đỉnh điện.
Thủy triều trong Điện Thừa Càn cuối cùng cũng dần dần lắng xuống ở dưới ánh trăng.
Lý Tiện Ngư nằm trên vai hắn, lông mi rũ xuống và hơi thở dốc một chút.
Lâm Uyên hôn lên sườn mặt ửng đỏ của nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên và mang nàng đi đến phòng tắm để tắm rửa.
Tiếng nước tấp nập, chảy róc rách như suối ở trong bóng đêm yên tĩnh.
Khi đêm khuya thanh vắng, Lâm Uyên ôm Lý Tiện Ngư từ trong phòng tắm quay về phòng.
Hắn thay xong bộ thường phục màu đen thêu chỉ vàng và mái tóc đen nửa cột lên.
Thiếu nữ trong lòng ngực mặc váy đỏ vân thường, trên hai má còn nhuộm phấn má màu đỏ nhạt.
Nàng nằm trong khuỷu tay của hắn, lông mi khẽ nhướng lên và giọng nói mang theo tiếng cười ngọt mềm: “Lâm Uyên, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Lâm Uyên cúi đầu, hôn lên đôi môi tươi đẹp của nàng và trong đáy mắt có ý cười thật sâu giống như ngày xuân.
“Tối nay trăng tròn. Công chúa có muốn đi ngắm trăng không?”
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngu cong cong, nhẹ nhàng gật đầu. Lâm Uyên ôm chặt nàng, mang theo nàng bước lên đỉnh điện Điện Thừa Càn trong cơn gió mùa hè và tiếng ve kêu khẽ thổi qua gương mặt nàng.
Ở trong cung thì nơi này cách mặt trăng sáng gần nhất.
Ánh trăng trắng bạc trải dài như sương tuyết, chiếu sáng lên cả tòa cung điện nguy nga.
Bọn họ ngồi sóng vai trên mái ngói lưu ly đỏ đậm, nhìn dải ngân hà lưu chuyển đầy trời.
Cánh môi đỏ thắm của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng cong lên.
Nàng hơi gom tóc dài lại, nghiêng đầu nhìn Lâm Uyên đang ngồi bên cạnh, mắt hạnh trong sáng phản chiếu ánh sáng rực rỡ của dải ngân hà.
“Lâm Uyên, sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng và đan xen mười đầu ngón tay vào nhau.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nhợt nhạt: “Sinh nhật vui vẻ.”
Bọn họ mỉm cười nhìn nhau, cầm tay nhau nhìn những ngôi sao trên bầu trời. Nhìn gió đêm vĩnh viễn không ngừng lại thổi lướt qua những đóa hoa tử đằng đang nở rộ trong sân và ánh trăng trắng bạc đang di chuyển.