Từ chương này là phần ngoại truyện về một cuộc sống khác, khi mà hoàng thượng không phải là hôn quân mắt ù tai điếc, khi mà mẹ nữ chính, Cố Thanh Hiểu được gả cho chàng tướng quân thanh mai trúc mã mình thầm thương, khi mà Lý Tiện Ngư không phải là công chúa Đại Nguyệt mà chỉ là tiểu thư phủ tướng quân, có thể tự mình làm những gì mình hằng mong ước!!
- --------------
Mùa xuân tháng tư dày đặc, trong sân phủ Tuyên Bình tướng quân trải đầy cành cây trầu bà và hoa tử đằng nở rộ liên miên như nước chảy.
Thị nữ Trúc Từ cầm hộp đồ ăn đi vào trong sân, còn chưa đi qua cánh cửa có giàn hoa thì nghe thấy tiếng cười như gió xuân của thiếu nữ.
Bên núi giả cao cao dưới bóng cây hoa hải đường dày đặc, một cái bàn đu dây gỗ nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên.
Thiếu nữ hôm qua mới vừa cập kê đứng trên bàn đu dây, trong tay nắm sợi dây treo bàn đu dây lên được làm bằng dây thường xuân. Váy đỏ tung bay và mắt hạnh chuyển động như sóng nước, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông.
Trúc Từ đi theo con đường lát sỏi trắng bước tới và đặt hộp đồ ăn đang cầm trong tay lên trên bàn đá xanh cách bàn đu dây không xa, mỉm cười kể lại lời nói mà phu thê tướng quân đã nói trước khi đi: “Cô nương, lão gia và phu nhân đi ra cửa. Chắc khi mặt trời lặn mới có thể trở về được. Còn bảo cô nương ngoan ngoãn ở trong phủ và đừng nổi lên xung đột với sứ giả sắp sửa tới của Dận Triều.”
Trúc Từ kể lại rất nghiêm túc nhưng đáng tiếc làm nữ nhi duy nhất trong phủ tướng quân nên Hoắc Chiêu Chiêu luôn luôn tự do. Nghe nói không cho nàng ra cửa thì chẳng những không trả lời mà còn kêu Nguyệt Kiến đẩy bàn đu dây lên cao một chút.
Nàng mỉm cười vui vẻ không hề để ý trả lời lại: “Không có việc gì. Cho dù là ra phủ thì cũng là ta đi chơi. Sứ đoàn của Dận Triều có đội người ngựa lớn như vậy, nếu như thật sự gặp gỡ thì chỉ có thể nhìn thấy từ phía xa. Làm sao có thể va chạm được chứ?”
Nguyệt Kiến đang đẩy bàn đu dây ở phía sau cũng mỉm cười: “Phu nhân đã sớm dự đoán được cô nương sẽ nói như vậy. Bởi vậy trước khi ra cửa thì đã kêu nhóm Thanh Quỳ khóa cửa hông lại rồi. Cửa lớn thì tăng thêm vài gã sai vặt canh giữ. Cô nương ra ngoài không được.”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, suy nghĩ một lúc lâu và sau đó nhướng mày lên: “Đã biết đã biết. Nếu cửa đều bị khóa lại, các ngươi cũng không cần đi theo ta một bước cũng không rời như vậy —— ta lại không thể biến thành con bướm có thể bay ra ngoài.”
Nguyệt Kiến và Trúc Từ nghe vậy thì cười rộ lên.
Thấy tiểu thư không muốn các nàng đi theo thì cùng nhau hành lễ với Chiêu Chiêu. Một người cầm hộp đồ ăn trống không, một người buông bàn đu dây ra, đầu nghe theo lời nàng mà cùng nhau rời khỏi hậu viện.
Cả tòa sân mùa xuân rất nhanh chỉ còn lại một mình Chiêu Chiêu.
Mi mắt của nàng cong cong, vẫn tự do đung đưa bàn đu dây ở dưới tàng cây hoa hải đường. Nàng đang suy nghĩ hôm nay phải dùng cách gì mới có thể chuồn êm ra phủ và vẫn chơi cho đến khi mặt trời lặn mới trở về.
Bàn đu dây gỗ càng bay càng cao ở trong gió xuân.
Ánh mắt của Chiêu Chiêu cũng lướt qua bức tường do ngói đen của phủ tướng quân và nhìn xuống con hẻm ở phía xa.
Đối diện hậu viện là hẻm Thanh Thủy đang ở trong thời gian yên bình nhất trong ngày. Còn đường đá xanh được kẹp giữa hai bức tường dài màu xanh nhạt, đẹp đến mức giống như một con suối đang uốn quanh kinh thành, sóng nước chậm rãi và mặt nước êm đềm yên tĩnh.
Đáng tiếc mười lăm năm như một ngày, đều là phong cảnh giống nhau như vậy.
Không có chỗ mới lạ gì hết.
Khi Chiêu Chiêu đang chán muốn chết và muốn dời ánh mắt đi thì tiếng vó ngựa chạy qua con đường đá xanh rơi vào trong tai nàng.
Chiêu Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn thấy ở cuối con đường, nơi ánh nắng đang chiếu lên, có một người thiếu niên đang mặc trang phục cưỡi ngựa giục ngựa chạy đến.
Hắn một tay cầm cương, mặc quần áo màu đen và vấn tóc, do đi ngược ánh nắng nên không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn nhưng lại có thể thấy được trang phục cưỡi ngựa của hắn rất gọn gàng. Con ngựa có bộ lông màu đen giống như một thanh đao sắc bén đột nhiên phá vỡ sáng sớm yên tĩnh trước mắt.
Ánh mắt của Chiêu Chiêu lập tức bị cảnh tượng mới lạ trước mắt hấp dẫn. Nhưng còn chưa nhìn thấy rõ, chỉ là một thoáng kinh hồng nhìn qua thì bàn đu dây gỗ một lần nữa bắt đầu rơi xuống.
Chiêu Chiêu còn chưa kịp lên tiếng gọi lại, bóng dáng của thiếu niên đã bị chôn vùi sau bức tường đỏ của phủ tướng quân.
Chỉ có tiếng vó ngựa chạy trên con đường đá xanh càng lúc càng gần, giống như mưa rơi đêm xuân càng lúc càng nhanh.
Chiêu Chiêu bị tiếng vó ngựa dồn dập này làm cho hơi nôn nóng một chút. Nàng nhấc váy lên và nhảy xuống từ trên bàn đu dây còn chưa ngừng lại, leo lên cây thang hoa đặt ở một bên góc tường đỏ và nhìn ra xa theo tiếng vó ngựa truyền đến.
Tốc độ của con ngựa nhanh hơn so với những gì nàng nghĩ.
Chỉ là trong nháy mắt như vậy, thì đã từ đầu hẻm ở phía xa di tới gần phủ tướng quân.
Nhìn thấy thiếu niên không quay đầu lại giục ngựa chạy qua, Chiêu Chiêu vội vàng gọi hắn lại: “Vị tiểu lang quân đi ngang qua này. Chàng chờ một chút, ta có giao dịch muốn làm với chàng!”
Nàng vừa mới nói xong, thì đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí dài truyền đến. Trên con đường bên ngoài phủ tướng quân thiếu niên một tay ghìm ngựa lại, từ trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Ánh mặt trời chiếu sáng, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên trên gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên.
Dung mạo của hắn rất đẹp.
Mắt phượng hẹp dài, cái mũi cao thằng và môi mỏng nhợt nhạt, là bộ dáng mà tất cả thiếu nữ vừa mới biết yêu sẽ thích.
Nhưng biểu cảm của thiếu niên lạnh băng, đôi mắt lạnh lẽo như hồ băng bị phủ đầy sương tuyết.
Vừa sâu thẳm vừa lạnh lẽo, mang theo vẻ sắc bén trời sinh, lạnh lùng xa cách người khác bên ngoài ngàn dặm.
Giọng nói của Chiêu Chiêu dừng lại, sau khi sửng sốt trong giây lát thì rất nhanh phục hồi tỉnh thần lại.
Mày đẹp của nàng hơi cong lên, duỗi tay sờ sờ mái tóc và ngựa quen đường cũ mà tháo xuống một cái kẹp tóc hình hoa hải đường có đính trân châu châu nhỏ xinh từ trên đầu xuống.
Cây thang hoa hơi lắc lư, nửa người nàng đều dựa vào trên tường và còn không quên đưa cái kẹp tóc cho hắn: “Chàng giúp ta làm một việc nhỏ, ta sẽ tặng cái kẹp tóc này cho chàng. Chàng có thể cầm nó đến tiệm cầm đồ ở Nguyệt Kinh Thành để đổi bạc.”
Thiếu niên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, môi mỏng mím chặt lại giống như không hề hứng thú với lời đề nghị của nàng.
Hắn không hề do dự cúi đầu, một lần nữa nắm chặt dây cương trong tay. “Chàng chờ một chút.”
Chiêu Chiêu thấy hắn sắp phải rời đi, cho rằng hắn không tin lời nói của mình nên vội vàng giơ tay cách bức tường đỏ vứt cái kẹp tóc cho hắn. Lúc này mới mi mắt cong cong mà bổ sung: “Chuyện này không khó, chàng vòng đến bên hông phủ tướng quân và giúp ta gỡ then chốt ra là được ——rất nhanh không đến thời gian một tách trà nhỏ đâu.”
Thiếu niên theo bản năng giơ tay lên cầm lấy, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng nhíu mày.
Kẹp tóc trong lòng bàn tay nhỏ xinh tỉnh xảo, hoa hải đường nhẹ nhàng uyển chuyển và dính mùi hương hoa mộc phù dung nhợt nhạt trên mái tóc của thiếu nữ giống như là một cái bẫy che kín mật ngọt.
Ngón tay thon dài của hắn siết chặt lại, ngước mắt lên nhìn về phía thiếu nữ mắt hạnh sáng ngời đang dựa trên bức tường đỏ.
Một lúc sau mới mở miệng: “Nhảy xuống.”
Giọng nói vừa dứt lời, trong mắt của Chiêu Chiêu còn đang vô cùng chờ đợi lập tức ngẩn người.
Nàng cúi đầu nhìn xuống bức tường đỏ rất cao, lại nhìn thiếu niên xa lạ đang ghìm ngựa ở ven tường. Sau khi suy nghĩ một lúc nàng vẫn bước lên trên thang hoa và bò lên trên đầu tường.
Nàng kéo váy đỏ lại và ngồi trên mái ngói màu xanh lơ đậm, chống cằm lấy đôi mắt hạnh trong sáng kia nhìn hắn một lúc lâu và vẫn cảm thấy hơi lo lắng một chút.
“Cứ nhảy xuống như vậy sao?”
Nàng do dự hỏi: “Chàng thật sự có chắc chắn sẽ tiếp được ta không?”
Rốt cuộc nếu hắn không thể tiếp được nàng thì nàng sẽ cứ như vậy ngã xuống trên nền đá xanh. Nếu không may thì sẽ ngã gãy chân và phải nằm yên trên giường ba năm tháng.
Đến lúc đó đừng nói là đi ra phủ đi chơi, ngay cả khuê phòng của mình đều đi ra không được.
Thiếu niên cưỡi con ngựa đen lập tức giống như nhìn ra do dự của nàng.
“Ta còn có việc trong người, không có thời gian đi mở cửa cho nàng.”
Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, ngón tay thon dài vừa giơ lên và vứt kẹp tóc Chiêu Chiêu vừa mới ném qua lên khe gạch trên bức tường đỏ: “Nàng tìm người khác đi.”
Vừa mới nói xong, hắn không hề do dự và xoay mặt lại.
Roi bạc cầm trong tay vừa rơi xuống, con ngựa đen hí dài một tiếng và lập tức cất vó đi về phía trước.
Thiếu nữ còn đang ngồi trên đầu tường hơi thất vọng một chút.
Nhưng nàng cũng không muốn ép buộc người khác, chỉ có thể nhấc váy đứng dậy và cúi người phủi phủi tro bụi dính trên tà váy, sau đó muốn bước lên cây thang hoa một lần nữa quay về trong sân. Bước chân còn chưa bước ra, giày thêu đạp trên một mảnh ngói đen đã bị trượt và làm cho thân thể của nàng đột nhiên ngã sang một bên.
Chiêu Chiêu không hề phòng bị, chỉ kịp phát ra một tiếng hét ngắn ngủi và không thể tránh né mà ngã xuống trên nền đá xanh.
Thiếu niên đang giục ngựa đi về phía trước đột nhiên quay đầu lại.
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, hắn nhanh chóng giơ tay và tiếp được thiếu nữ đang rơi xuống, trở tay ấn sống lưng của nàng xuống dưới lưng ngựa.
Hắn cắn răng dò hỏi: “...... Nàng thật sự nhảy?”
Chiêu Chiêu che lại lòng ngực đang rung động thình thịch, vừa ngước mắt lên thì nhìn thẳng vào đôi mắt giống như hồ băng của hắn.
Hắn cách gần như vậy, gần đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi hương tuyết tùng mát lạnh trên người hắn.
Gương mặt của nàng đột nhiên trở nên do bừng.
Nàng nắm lấy bờm ngựa và ngồi dậy từ trên lưng ngựa, lại không có mặt mũi thừa nhận bản thân là trượt chân ngã xuống từ trên đầu tường.
Nàng nghiêng mặt đi, chột dạ trả lời: “Là chàng kêu ta nhảy xuống......”
Thiếu niên liếc mắt nhìn nàng một cái, không có trả lời.
Mà con ngựa đen kia còn đang cất vó chạy như bay, nhìn thấy sắp chạy ra khỏi hẻm Thanh Thủy.
Chiêu Chiêu quay mặt lại nhìn về phía hắn, lại lặng lẽ nói sang chuyện khác: “Bây giờ chàng muốn đi đâu? Nếu tiện đường thì có thể đưa ta tới gánh hát ở cửa thành tây được không?”
Nàng duỗi tay sờ trang sức trên đầu, rất nhanh thì cầm lấy một cái kẹp khác giống y như đúc cái kẹp hoa hải đường đính trân châu lúc nãy và chủ động nhét vào túi tay áo của hắn, cực kỳ nghiêm túc lặp lại: “Ta sẽ trả tiền công cho chàng.”
Thiếu niên một tay nắm dây cương, một cái tay khác còn muốn nắm lấy cánh tay của nàng, phòng ngừa nàng ngã xuống từ trên lưng ngựa xóc nảy, tạm thời không rảnh để lấy kẹp tóc trả lại cho nàng.
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng từ chối.
“Không tiện đường.”
Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, lui một bước nói: “Tuy rằng không biết chàng muốn đi đâu. Nhưng nhìn phương hướng thì tóm lại cũng đi ngang qua đường Thanh Liên đúng không?”
Mắt hạnh của nàng cong cong, nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Vậy có thể đưa ta đến trên đường Thanh Liên không? Để cảm ơn ta có thể mời chàng ăn bánh bách hợp ngon nhất trong kinh thành.”
Nàng vừa nói xong, ánh mắt của thiếu niên dần dần chuyển sang sâu thẳm.
Sứ giả Dận Triều phái đến tạm thời đang ở trong sứ quán ở trên đường Thanh Liên, nàng đánh bậy đánh bạ vừa lúc nói đúng chỗ.
Hắn vẫn chưa mở miệng, mà là cúi đầu nhìn nàng.
Khi ở trong hẻm Thanh Thủy, hắn chỉ nghĩ lên đường nên vẫn chưa chú ý đến dung mạo của thiếu nữ.
Bây giờ người đang ngồi trước mặt hắn, hắn phát hiện thiếu nữ trước mắt xinh đẹp quá mức một chút.
Tóc mây đen bóng, môi anh đào răng trắng, khi cười rộ lên mắt hạnh cong cong và bên môi hiện lên hai lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Thiếu niên nhíu mày. Nàng chắc là không biết, bản thân nàng giống như một cái bánh bách hợp. Ngọt hương mềm mại, ngây thơ dễ ăn hiếp.
Nếu thuận tay ném lại ở đây thì có lẽ không cần một canh giờ thì đã bị người khác lừa đi đổi thành ngân lượng.
Hắn vốn không thích quản mấy chuyện vô bổ như vậy.
Nhưng hắn kêu người nhảy xuống tường, người cũng là hắn thuận tay tiếp được nên cũng không thể ném ở đây mặc kệ.
Vì vậy hắn đông cứng mở miệng: “Ở nơi nào thành tây?”
Chiêu Chiêu hơi ngẩn người.
Nhưng nàng rất nhanh phục hồi tỉnh thần lại, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng tràn đầy ý cười: “Gánh hát Cát Tường ở thành tây, đi đến tửu lầu lớn nhất trong Nguyệt Kinh Thành thì có thể nhìn thấy được.”
Thiếu niên không cần nói nhiều lời nữa.
Hắn nắm chặt dây cương, giục ngựa đi về phía thành tây.
+
Từ sau khi tân đế Đại Nguyệt đăng cơ, giảm nhẹ lao dịch, giảm thuế má, sửa lại luật pháp, ngay cả phong tục dân gian trong Nguyệt Kinh Thành đều rộng rãi hơn rất nhiều.
Hành động nam nữ cưỡi chung một con ngựa như vậy cũng không còn bị chỉ trích giống như lúc trước.
Nhưng vì phòng ngừa nửa đường bị người khác nhận ra, Chiêu Chiêu vẫn rất cẩn thận lấy khăn thêu ra đeo ở sau tai coi như là mũ che mặt mà che lại nửa gương mặt. Dọc theo đường đi cũng không có chuyện gì xảy ra, nàng cứ như vậy đi theo thiếu niên mới vừa quen giục ngựa đi đến gánh hát Cát Tường.
Thiếu niên ghìm ngựa cách cửa gánh hát ba bước, đồng thời nhướng mày lên nhìn nàng.
Thiếu nữ đi nhờ ngựa lại đây cũng thông minh mà bước xuống ngựa.
Nhưng nàng vẫn chưa đi về phía gánh hát, mà quay mặt lại cong mi mỉm cười với hắn: “Gần đây giống như cũng có bán bánh bách hợp, chàng chờ ta một chút ta đi mua một cái cho chàng.”
Nàng nói, cũng không đợi thiếu niên từ chối thì đã nhẹ nhàng uyển chuyển bước đi đến gần trước quầy bán điểm tâm. Lấy bạc mua một cái bánh bách hợp còn nóng hôi hổi và còn đặc biệt kêu chủ quán gói lại bằng lá sen để thuận tiện cho hắn cầm đi.
Nhưng chờ khi nàng quay lại, trên phố xá người đi đông đúc đã không còn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên nàng một thoáng kinh hồng nhìn thấy trên bức tường đỏ.
Chiêu Chiêu ôm bánh bách hợp, đứng ngẩn người ngay tại chỗ.
Một lúc sau, nàng suy nghĩ và mở lá sen ra, khẽ cắn một ngụm lên trên cái bánh bách hợp mềm xốp, hậu tri hậu giác nghĩ 一一
Nàng giống như quên hỏi hắn tên gì.
zk
Sau nửa canh giờ, tiệm tạp hóa trong hẻm Thanh Thủy có một người khách hàng mới.
Thiếu niên mặc áo gấm màu đen xoay người bước xuống ngựa, cất bước đi vào trong tiệm tạp hóa nhỏ khiêm tốn này. Chủ tiệm tạp hóa Hầu Văn Bách vốn dĩ đang ngủ gật sau quầy, bộ dáng giống như đã ăn uống no say rồi.
Nhưng thiếu niên vừa bước đến, cảm giác say trên mặt hắn lập tức biến mất và nhanh chóng tiến lên, im lặng không tiếng động đóng cửa tiệm tạp hóa lại rồi cung kính chắp tay với thiếu niên: “Thất điện hạ.”
Thiếu niên lạnh nhạt ừ một tiếng.
Sau khi tân đế đăng cơ, vận mệnh quốc gia của Đại Nguyệt vốn dĩ đang suy yếu lập tức trở nên tốt hơn.
Nước láng giềng xung quanh sôi nổi phái sứ đoàn tới triều, ngay cả Dận Triều ở gần Đại Nguyệt nhất cũng không hề ngoại lệ.
Tuy nhiên lần này Dận Triều đi sứ thật ra là đến điều tra chân tướng.
Là chiến là hòa, chỉ ở trong một suy nghĩ.
Mật thám Hầu Văn Bách ở lại Đại Nguyệt, là người tiếp ứng cho hắn lần này. Chưa hỏi tình hình trong Nguyệt Kinh Thành, đồng hồ cát đặt ở góc bàn vang lên mấy tiếng.
Giờ Ty hai khắc.
Biểu cảm của Hầu Văn Bách hơi căng thẳng.
Đã trễ hơn so với thời gian bọn họ hẹn trong thư, nhưng lấy hắn hiểu biết đối với vị điện hạ này thì ngài ấy hiếm khi đến trễ như vậy.
Hắn đè thấp giọng nói dò hỏi: “Điện hạ, ngài phát hiện điều gì ở Đại Nguyệt sao?”
“Không có.” Môi mỏng của thiếu niên hơi mím lại, không có nói đến chuyện gặp được một người thiếu nữ ở bên ngoài phủ tướng quân và chỉ lạnh lùng nói: “Gặp được một chút chuyện nên đến trễ nửa canh giờ.” Hầu Văn Bách nghe hắn nói như vậy thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn giơ tay vỗ tay nhẹ một cái, lập tức có mấy tên mật thám đồng thời xuất hiện và dâng lên tin tình báo tìm hiểu được trong khoảng thời gian này.
Thiếu niên giơ tay cầm lấy và lần lượt xem qua từng cái.
Sau khi xác nhận tin tình báo không có sai lầm, hắn lập tức từ tay áo lấy ra con dấu của mình, sau khi hắn đóng dấu xong thì các tử sĩ sẽ lập tức đưa tin tình báo về Dận Triều.
Hầu Văn Bách cũng từ trên quầy hàng lấy ra mực đóng dấu, hai tay dâng lên và chờ đợi Thất điện hạ ấn lên.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại thấy Thất điện hạ từ trước đến nay tính tình lạnh nhạt và xa cách người khác bên ngoài ngàn dặm lại vẻ mặt hờ hững làm trò ở trước mặt rất nhiều tử sĩ lấy ra một cái kẹp tóc nhỏ xinh.
Kẹp tóc có màu đỏ nhạt và được điêu khắc thành hình hoa hải đường, ở giữa còn đính một viên trân châu sáng bóng. Màu hồng nhạt di chuyển trong cảnh xuân giống như lúm đồng tiền ngọt mềm của thiếu nữ.
Hầu Văn Bách đột nhiên trợn to hai mắt.
Thiếu niên lập tức nhận thấy được.
Đường môi của hắn căng chặt, nhanh chóng ném kẹp tóc vào trong tay áo và lấy ra con dấu của mình.
“ Cạch? một tiếng, là âm thanh con dấu nặng nề dừng trên mực đóng dấu và sau đó rơi xuống càng nặng hơn ở góc cuối trên trang giấy tình báo, cảm giác nặng nề như muốn xuyên qua tờ giấy.
Hắn không có mở miệng, Hầu Văn Bách cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, các mật thám còn lại lập tức nghiêng mắt nhìn sang một bên giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì hết. Tiệm tạp hóa vốn dĩ yên tĩnh càng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Thiếu niên vẫn lật xem tình báo trong tay, nhưng ngón tay thon dài nắm trang giấy trở nên căng thẳng và hơi rũ đôi mắt phượng phủ đầy sương lạnh xuống. Hắn nghĩ, nếu hắn rảnh thì chắc phải đi một chuyến đến phủ Tuyên Bình tướng quân.