Men Say - Dũng Tây

Chương 11



Lò vi sóng vang lên tiếng ‘Tinh’ rồi ngừng xoay tròn, Lâm Kiều đặt bánh bao nhỏ đã chấm giấm xuống, đứng dậy chạy chậm vào phòng bếp.

“Trần Mặc, đã hâm nóng tào phớ rồi!” Cô quay đầu lại hét một tiếng, nhón chân mở tủ bát ra lấy một đôi bao tay.

Trần Mặc đứng ở ngoài ban công treo hai cái quần lót vừa giặt sạch lên, rời ban công và đóng cửa lại, đáp lại cô một câu: “Tới đây.”

Trên khay đặt hai chén tào phớ, nước sốt màu nâu ngâm trong đậu hũ trắng nõn, bên trên rải một chút gia vị. Một phần rải rau thơm và ớt cay, một phần chỉ rải rau thơm.

Ớt cay của cửa hàng tào phớ kia vô cùng cay, Trần Mặc ăn không được. Ở nhà cô có làm một chén sa tế nhỏ, không cay, nhưng là rất thơm, Trần Mặc rất thích.

“Có cần em lấy cho anh một chút sa tế không?” Lâm Kiều tháo bao tay xuống, ném lên bàn điều khiển, quay đầu lại hỏi anh.

“Cần.” Trần Mặc đứng bên cạnh bàn ăn, cấm cái bánh bao đã được cô nhúng giấm, há miệng ăn nó.

Lớp vỏ có chút lạnh, nhân cũng hơi lạnh, không còn nóng nữa.

“Bánh bao có lạnh không? Có cần hâm lại không?” Lâm Kiều lấy sa tế tự mình làm ra khỏi tủ đông, cúi đầu ngửi một chút rồi nói: “Vừa rồi em ăn mấy cái, cảm thấy cũng được.”

“Không lạnh, cứ thế ăn đi.” Anh thu dọn đồ đạc trên bàn, ném tất cả hộp đóng gói vào sọt rác, đi vào phòng bếp lấy hai cái muỗng trong tủ bát.

Lúc đi ngang qua Lâm Kiều, anh quay đầu lại, dặn dò: “Cho một muỗng nhỏ thôi.”

Lâm Kiều liên tiếp ừm ba tiếng: “Biết rồi, chỉ cho một muỗng nhỏ.” Cô cẩn thận bưng hai chén tào phớ đi về phía bàn ăn.

Hai chén tào phớ được đặt lên bàn ăn, Trần Mặc đi theo phía sau cô, bỏ muỗng vào hai chén. Lâm Kiều cầm chai giấm chua, hỏi anh: “Anh cần giấm không?”

“Không cần.” Anh ngồi xuống phía đối diện cô, cúi đầu ăn một ngụm tào phớ.

Anh không cần nên Lâm Kiều chỉ bỏ cho mình nửa muỗng.

Ăn nửa chén tào phớ và ba cái bánh bao nhỏ xong, cô hỏi Trần Mặc: “Chúng ta mua vé mấy giờ chiều thì được?”

Trần Mặc buông cái muỗng, cầm một cái bánh bao nhỏ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau hai giờ đi, chút nữa anh và đồng nghiệp phải đến thị trấn bên cạnh xử lý một số việc.”

“À……” Cô bĩu môi, hỏi anh: “Vậy trưa nay anh ăn cơm ở bên ngoài à?”

Anh gật đầu: “Chắc là vậy.”

“Được rồi, bây giờ em sẽ đặt vé ngay.” Lâm Kiều buông cái muỗng, đứng dậy đi tìm điện thoại.

Sau khi tìm được điện thoại, nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, lúc này cô mới là phải gọi lại cho Viên Giai Di.

Điện thoại vang lên hai tiếng là có người bắt máy, Lâm Kiều đứng trong phòng ngủ nói vài câu với cô ấy, sau đó rời khỏi phòng ngủ, đứng bên bàn ăn cúi đầu nhìn Trần Mặc.

Tóc của anh đã được sấy khô một nửa, có vài sợi tóc ở phía sau đầu vẫn còn ướt phần ngọn, anh cúi đầu cầm muỗng ăn một ngụm tào phớ.

Cô duỗi tay sờ phần đuôi tóc của anh, hỏi Viên Giai Di: “Chiều nay cậu có rảnh không? Hay là cậu rủ bạn trai đi xem phim cùng bọn mình luôn đi.”

Viên Giai Di kêu rên một tiếng, nói hôm nay cô ấy bận suốt một ngày, đừng nói là xem phim, ngay cả thời gian chơi mạt chược cũng không có.

Nói đến chơi mạt chược, trước kia lúc Lâm Kiều còn làm bên cô ấy, hai người các cô rất thường hay chơi trò này. Thường là cơm tối xong sẽ đánh mạt chược, đánh mãi tới rạng sáng mới về nhà, như con nghiện vậy.

Sau khi ở bên Trần Mặc được một khoảng thời gian, cô xin nghỉ việc ở chỗ của Viên Giai Di, tìm một công việc sáng đi chiều về, nhưng tăng ca là chuyện thường gặp, đến cuối tuần chỉ muốn ngủ bù thôi, chẳng muốn làm gì cả. Không có thời gian chơi mạt chược, cũng không có tinh thần để đánh, chỉ có lúc ở nhà ăn ăn tết, bà con họ hàng quây quần lại mới chơi một chút.

Lâm Kiều cười khẽ, nói: “Vậy được rồi, mình sẽ đi xem phim cùng Trần Mặc. À đúng rồi, bồn cây tiên nhân cầu nhà mình bị vỡ rồi, hôm nay vừa lúc mình phải đổi sang chậu mới, bao giờ cậu rảnh thì nhớ qua lấy nhé.”

Cô đứng ở đó nói chuyện điện thoại với Viên Giai Di, tay chống lên bàn cơm, ngón tay vô thức gõ trên mặt bàn.

Trần Mặc rũ mắt nhìn tay cô. Cô vẫn luôn thích làm móng tay, cách một đoạn thời gian là sẽ đổi một màu sắc khác, tần suất xuất hiện cao nhất chính là màu đen và màu đỏ. Hiện tại trên móng tay hình tròn đang sơn là màu đen, nhưng không giống với màu đen trong khoảng thời gian trước.

Hình như…… Có chút cảm giác mờ mờ nhạt nhạt? Anh từng đi theo xem Lâm Kiều làm móng hai lần. Chỉ hai lần.

Anh thật sự không hiểu, vì sao con gái có thể vì mười ngón tay mà ngồi ở đó hơn một tiếng đồng hồ.

Và lúc đó anh mới biết được, thì ra làm móng tay có thể làm nhiều bước như vậy.

“Vậy được, cậu bận việc đi.” Lâm Kiều cúp điện thoại, đặt điện thoại lên bàn, giơ tay gỡ khăn trùm trên đầu, hỏi anh: “Mấy giờ anh đi?”

“10 giờ 40, còn hơn một tiếng nữa.” Anh ngẩng đầu nhìn cô giũ mái tóc ướt át, buông cái muỗng xuống: “Đi sấy khô tóc đi, trong phòng có mở điều hòa, một lát nữa em lại đau đầu bây giờ.”

Lâm Kiều vắt mái tóc thành một cục, nhíu mày oán giận nói: “Vì sao con người phải để tóc chứ? Đã tóc dài rồi vì sao còn phải gội đầu?”

Trần Mặc không nói lời nào, yên lặng thu dọn hộp cơm trên bàn.

“Thật phiền phức, lúc bị rụng tóc em còn sợ sẽ trọc đầu. Nhưng đến lúc phải sấy tóc thì em lại rất muốn mình là tên đầu trọc!”

Hộp cơm bị gấp lại từng cái từng cái một, ném vào thùng rác, sau đó anh khom lưng cột túi đựng rác lại, nghĩ là đợi lát xuống lầu thì vứt luôn một.

“Trần Mặc!”

Anh đứng lên, đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, chờ cô nói câu tiếp theo.

“Anh sấy tóc giúp em đi.”

...

Sấy tóc xong, hai người một trước một sau ra khỏi phòng vệ sinh.

Lâm Kiều giũ tóc cầm điện thoại mở app mua vé. Mua vé xong, cô bỏ điện thoại trên đầu giường để sạc pin, ngồi ở mép giường nhìn Trần Mặc thay quần áo.

“Em mua vé xong rồi, 3 giờ 20 chiều nay.” “Ừ.”

Anh cởi áo ngủ, chỉ mặc một cái quần lót đứng trước tủ quần áo lấy một đôi vớ trong ngăn tủ nhỏ, khom lưng nhấc chân mặc vớ vào, sau đó lấy một cái áo sơ mi trên giá áo xuống, mặc lên người.

“Cái cà vạt màu xanh lam kia hợp hơn.”

Tay chọn cà vạt của anh dừng lại trên cái cà vạt màu xanh lam kia, kéo nó ra.

“Có cần em đeo cà vạt giúp anh không?” Cô hỏi.

Trần Mặc lắc đầu, nói không cần, hai tay nắm cà vạt đeo lên cổ, như là lơ đãng quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Vừa lúc đối mặt với cô, anh lập tức quay đầu lại, Lâm Kiều lại cười khẽ, đứng lên qua đi đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh, hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Trần Mặc không nói lời nào, nhìn cô một cái, sau đó rũ mắt nhìn tay cô.

Cô sửa lại cổ áo cho anh, cầm lấy chiếc cà vạt trong tay anh: “Anh không cần, em lại càng muốn đeo cho anh.”

Cà vạt ở trong tay vòng tới vòng lui, vô cùng lưu loát thắt xong hoàn chỉnh. Lâm Kiều đỡ cánh tay anh, kêu anh xoay người lại nhìn vào gương trên cửa tủ quần áo, hỏi: “Không bị lệch chứ?”

Trần Mặc lắc đầu, lấy một cái quần rồi mặc vào. 10 giờ 30, Trần Mặc ở chỗ cửa đổi giày.

Lâm Kiều ở trong phòng ngủ đi ra, trên người khoác một chiếc áo dệt kim mỏng hở cổ. Chậu hoa cô mua đã đến ngày hôm trước, nhưng vẫn quên lấy.

Cô lấy một đôi dép lào trong tủ giày ra, mang vào, đi theo phía sau Trần Mặc, cùng anh ra cửa đi vào thang máy.

“Giữa trưa đặt cơm hộp thì đừng ăn lẩu xào cay.” Đứng trong thang máy, bỗng nhiên anh nói như vậy.

Lâm Kiều nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Vì sao? Trưa nay em sẽ ăn lẩu xào cay.”

Trần Mặc nhìn cô: “Lần trước em ăn lẩu xào cay thì bị đau bụng.” “Vậy được, em không ăn lẩu xào cay.” Lâm Kiều cúi đầu, cầm túi rác

trong tay anh, ngẩng đầu hôn lên mặt anh hai cái, cười hỏi: “Anh đi cùng đồng nghiệp nào vậy?”

“Tiểu Trần, em đã gặp rồi.”

Cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau đi ra, vừa bước ra khỏi cổng, một cơn sóng nhiệt lập tức ập vào mặt.

Lâm Kiều nhíu mày ném túi rác vào thùng rác, bước vội đến chỗ râm mát.

Hai người không đi chung một hướng, nơi lấy đồ chuyển phát nhanh và lối ra khỏi chung cư là hai đường khác nhau. Lâm Kiều đứng ở chỗ râm

mát vẫy tay với anh: “Anh về gần tới nhà thì gọi cho em nhé, em trang điểm một chút.”

Trần Mặc gật đầu, đi được hai bước thì chợt nhớ lại lúc vừa rồi ở trong thang máy, Lâm Kiều đột nhiên hôn anh hai cái.

Anh đứng lại, quay đầu gọi cô: “Lâm Kiều.” Lâm Kiều quay đầu nhìn anh.

“Lẩu xào cay.”

Lâm Kiều mím môi nhịn cười: “Ừm ừm, em biết rồi, em không ăn. Anh đi nhanh lên, đứng dưới nắng cẩn thận bị say nắng ngất xỉu đấy.”

Trần Mặc nhìn cô một lúc rồi xoay người rời đi.

—hết chương 11—