Bên ngoài mặt trời đang nắng chói chang, trên đường phố xe phun nước mới vừa bật nhạc đi ngang qua, xe của Trần Mặc chạy đến chỗ đèn giao thông thì rẽ hướng, theo sau xe phun nước đi vào con đường ẩm ướt.
Dưới kính chắn gió bày một vật trang trí nhỏ, một con vịt con màu vàng đội mũ bảo hiểm nhìn anh, cái chong chóng bằng trúc trên đỉnh đầu nó vẫn quay liên tục.
Trong xe anh có mở nhạc, nhạc tiếng Anh hòa lẫn với nhạc tiếng Trung, có cả nhạc đang thịnh hành và nhạc dân gian, đều là nhạc Lâm Kiều thích nghe.
Trước kia Trần Mặc lái xe cũng không có thói quen mở nhạc, chỉ có những lúc lái xe trên đường cao tốc mới nghe chương trình tuyên truyền một số tình huống giao thông cần chú ý.
Cũng không biết là bị Lâm Kiều nhiễm hay thế nào, bây giờ mỗi khi anh ngồi vào xe, tay lại tự động vươn tới mở nhạc lên.
Trần Mặc bật đèn xi nhan, từ từ giảm tốc độ rồi chậm rãi dừng xe ở ven đường.
Dưới bóng cây ven đường, Tiểu Trần đang lau mồ hôi trên trán, vội vàng chạy đến mở cửa xe ngồi vào ghế phụ rồi chào hỏi anh.
“Sếp Trần.”
Trong xe có mở điều hòa, ập vào mặt là khí lạnh mát mẻ làm người ta thở phào.
Trần Mặc gật đầu: “Vất vả rồi.” Sau khi cậu ta ngồi lên xe thì hỏi: “Đã mang theo đầy đủ đồ chưa?”
Tiểu Trần thẹn thùng cười, nhẹ nhàng vỗ cặp tài liệu ở trên đùi: “Mang theo cả rồi, cũng có mang theo chương mục.”
Trần Mặc ừ một tiếng, điều khiển xe nhanh chóng hòa vào làn đường.
Lúc sắp lái xe vào trạm thu phí, Tiểu Trần hỏi anh: “Anh, hay là đến phía trước đổi sang em lái cho.”
Tiểu Trần có tính cách hoạt bát, đầu óc nhanh nhạy, học gì cũng nhanh, năng lực làm việc cũng không tệ, cũng được xem là người nổi bật trong số những người mà Trần Mặc dẫn dắt. Cậu ta còn nhỏ hơn Lâm Kiều hai tuổi, miệng lưỡi trơn tru lại biết làm việc, Lâm Kiều cũng có ấn tượng tốt về cậu ta.
Hai người vừa thay đổi vị trí thì Trần Mặc nhận được mấy cuộc điện thoại, có hai cuộc là của khách hàng, nói chuyện gần hai mươi phút cúp máy. Một cuộc là của Lâm Kiều, hỏi anh cất bộ đồ lót viền hoa của cô ở đâu.
Trần Mặc ừ một tiếng, nói: “Ở trong ngăn kéo thứ ba dưới tủ quần áo.” Anh hơi liếc mắt nhìn sang Tiểu Trần ở bên cạnh, lại hỏi cô: “Trưa nay em ăn gì?”
“Cơm hộp.”
Trần Mặc vừa định hỏi cô là cơm hộp nào, miệng còn chưa mở ra đã bị cô cắt ngang.
“À, cơm hộp của em tới rồi, không nói chuyện với anh nữa. Khi nào anh sắp về đến thì gọi cho em, tạm biệt.”
Cô nói rất nhanh, thông qua tai nghe điện thoại, Trần Mặc cũng không nghe rõ rốt cuộc trong nhà có vang lên tiếng chuông cửa hay không. Anh
há miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói ra thì điện thoại đã bị cúp máy rồi.
Anh buông điện thoại, không nói gì nhìn con đường phía trước.
Xe đang chạy trên đường cao tốc, sắp phải vượt qua chiếc xe container lớn ở bên cạnh nhưng Trần Mặc vẫn không nói lời nào.
Âm nhạc trong xe đang là đoạn một bản nhạc rock and roll, nam nữ song ca, có tiếng trống Jazz, âm nhạc cũng rất vui nhộn, nhưng chưa hát được hai câu đã bị Trần Mặc duỗi tay tắt đi.
Tiểu Trần không biết có phải tâm trạng của anh không tốt hay không. Vừa rồi Trần Mặc nghe điện thoại, trong tiếng nhạc, hình như cậu ta có loáng thoáng nghe thấy giọng của Lâm Kiều.
“Anh và chị dâu giận nhau ạ?” Cậu ta thăm dò hỏi. “Không có.” Trần Mặc đáp rất nhanh.
Tiểu Trần à một tiếng, lại thở dài một hơi: “Lúc nãy bạn gái của em cũng đang giận em.”
Cậu ta còn chưa nói hết lời thì điện thoại vang lên, là bạn gái của cậu ta. Trần Mặc nhìn cậu ta, khẽ nhíu mày.
Tiểu Trần đeo tai nghe Bluetooth lên, cũng không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, cậu ta xin lỗi rồi lại dỗ dành, nói mười mấy phút mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, cậu ta nắm tay lái và thở dài một hơi, tiếng thở cũng rất lớn.
Trần Mặc quay đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Sao vậy? Trong nhà có chuyện gì sao?”
Tiểu Trần lắc đầu nói không có, do dự không biết có nên nói cho anh nghe hay không. Nhưng nghĩ vừa rồi Trần Mặc cũng tức giận với bạn gái rồi cúp điện thoại, nên không do dự nữa, kể rõ ngọn nguồn cho Trần Mặc nghe.
Cậu ta nói hôm thứ tư cậu ta hứa hẹn dẫn bạn gái đi ăn cơm và dạo phố. Hôm trước ở trong công ty, Trần Mặc hỏi cậu ta là cuối tuần có thể đi thị trấn bên cạnh cùng anh hay không, cậu ta lập tức đồng ý ngay, hoàn toàn đã quên mất cuối tuần này có hẹn với bạn gái. Chờ đến cuối tuần mới nhớ ra, cậu ta gọi điện nói với bạn gái, nhưng người ta đã trang điểm chuẩn bị đồ đạc xong cả rồi, cậu ta lại nói mình quên mất.
Trần Mặc nghe vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chờ cậu ta nói hết.
Mọi chuyện chỉ có như vậy, nhưng Tiểu Trần nói tổng cộng mười mấy phút. Nói xong lại thở một hơi thật dài, vô cùng đáng thương mà hỏi Trần Mặc: “Sếp Trần, anh nói em phải làm gì bây giờ?”
Trần Mặc nhìn cậu ta một cái, cúi đầu coi đồng hồ, sắp đến giờ ăn cơm rồi: “Chuyện này mọi trách nhiệm đều thuộc về cậu, cậu phải xin lỗi cô ấy.”
“Em xin lỗi rồi…… Nhưng cô ấy vẫn giận dỗi……” Tiểu Trần nhìn Trần Mặc: “Sếp Trần, em có thể hỏi là lúc anh yêu đương đã dỗ dành bạn gái thế nào không?”
“…… Không thể, chút nữa ăn mì thịt bò nhé?”
...
Hai giờ mười lăm phút chiều, xe dừng lại ở trạm dịch vụ trên đường cao tốc.
Tiểu Trần dừng xe, tắt máy, lấy gói thuốc lá trên người ra xốc hai cái, có chút ngượng ngùng quay đầu lại hỏi Trần Mặc: “Sếp Trần, trên xe anh có bật lửa không?”
“Không có.” Anh cởi bỏ đai an toàn, khi mở cửa xuống xe lại nhớ tới hình như lần trước Lâm Kiều có bỏ một cái bật lửa trong xe anh. Anh lục bên cửa, thật sự lấy ra một cái bật lửa. Anh gọi Tiểu Trần một tiếng, ném bật lửa cho cậu ta rồi xuống xe đi toilet.
Lúc sắp về đến nhà, anh gọi điện thoại cho Lâm Kiều: “Anh sắp về đến nhà rồi, khoảng hai mươi phút nữa.”
Lâm Kiều bỏ điện thoại lên bàn trang điểm, đang trừng mắt chuốt mascara, cô à một tiếng rồi không nói gì nữa.
Trần Mặc đợi một hồi, sau đó hỏi cô: “Trưa nay em đã ăn gì?”
Tay của Lâm Kiều khẽ run rẩy, mascara dính vào mí mắt. Cô cầm tăm bông lau vết bẩn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Em ăn cơm tập thể hình.”
“……”
“Thật đó!” Cô vứt tăm bông, cầm điện thoại nói với anh: “Trần Mặc, em nói với anh này, em thật sự đã béo lên. Bây giờ em mặc váy, bụng dưới như có nước vậy, không cẩn thận sẽ chảy ra… Có phải anh không tin
không? Chờ anh về nhìn sẽ biết. Thôi em không nói chuyện với anh nữa, em còn chưa trang điểm xong.”
Trần Mặc tắt điện thoại, lại không nói gì.
Tiểu Trần cười hì hì hai tiếng: “Sếp Trần, anh và chị dâu thật mặn nồng.” Trần Mặc gật đầu, không hé răng.
Tiểu Trần lại hỏi: “Bao giờ anh và chị dâu làm đám cưới thế? Đến lúc đó có thể báo cho em với được không? Em sẽ chuẩn bị phong bì lớn cho anh.”
Trần Mặc gật đầu, qua cửa sổ nhìn chiếc xe hơi màu trắng chạy song song với xe của bọn họ. Ghế sau có một đứa bé được người lớn ôm trong lòng, mặt dán vào cửa kính, cọ lên cọ xuống chơi đùa.
“Được.”
Nói đến kết hôn, Trần Mặc là có ý định kết hôn. Nhưng Lâm Kiều lại từng nói rằng cô không muốn kết hôn.
Lúc đó hình như bọn họ đã ở bên nhau được nửa năm, khi cùng nhau ra ngoài ăn cơm, bọn họ ngồi ở bàn cơm nói chuyện phiếm, không đầu không đuôi bỗng nhiên cô nói là mình không có ý định kết hôn.
Năm trước lúc anh dẫn cô về gặp mặt cha mẹ cũng đã hỏi cô là có muốn kết hôn không.
Lâm Kiều đã nói như thế nào?
Cô nói: “Không muốn. Anh muốn kết hôn à?” “Cũng hơi muốn.”
Lâm Kiều à một tiếng: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, đến lúc đó anh sẽ không muốn nữa.”
...
Lúc về đến nhà còn chưa đến ba giờ, trong phòng khách rất sạch sẽ, trong phòng ngủ phụ truyền ra tiếng nhạc.
Trần Mặc đổi dép lê đi qua tìm cô. Đến gần mới nghe thấy Lâm Kiều đang hát theo tiếng nhạc.
Giọng nói hằng ngày và giọng hát của cô không giống nhau một chút nào. Trần Mặc đứng ở cửa, lúc nhìn thấy bóng lưng cô lại không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Lâm Kiều đứng trước gương, kéo quai áo, hát theo Hoàng Linh trong máy tính.
“Bắt đầu bao giờ cũng thắm thắm thiết thiết, tâm tâm niệm niệm, anh tình và tôi nguyện
Rồi sau đó rõ rõ ràng ràng, đắn đắn đo đo, anh ngờ và tôi vực
Cuối cùng sẽ là lạnh lạnh nhạt nhạt, phân phân tán tán, anh phiền còn tôi oán
Yêu trăng gió chóng đổi thành ân điển như bụi gai mọc lan tràn.”
Vô tình nhìn thấy Trần Mặc đang đứng dựa cửa ở trong gương, cô ngậm miệng lại, xoay người đi tới ôm anh, ôm lấy cổ anh rồi hôn lên mặt anh một cái: “Vừa về đã nghe lén em hát? Hửm?”
Trần Mặc rũ mắt, cô trang điểm nhẹ, son môi cũng không phải màu quá đỏ.
“Anh chưa từng nghe em hát.”
Lâm Kiều buông anh ra, lau dấu son sáng lấp lánh trên mặt anh: “Em không hát ở trước mặt người khác, ngay cả Viên Giai Di cũng chưa từng nghe.”
Trần Mặc không hé răng.
Lâm Kiều lui về sau hai bước, ở trước mặt anh vặn eo rồi nói: “Anh nhìn thịt trên bụng em này.” Cô hít vào một hơi, bụng nhỏ hơi phồng lên rồi lập tức xẹp xuống: “Chỉ có như vậy mặc váy ôm mới đẹp.”
Trần Mặc nhìn cô, đa số váy của cô đều là kiểu váy liền áo cúp ngực, có đai áo hoặc là không. Bộ này anh chưa từng thấy, có lẽ là cô mới mua, váy dài màu trắng có hoa nhí, xẻ tà bên đùi trái.
Cô xoay một vòng trước mặt anh, mái tóc sau đầu vấn cao, để lộ một mảng lưng lớn.
“Lại dùng miếng dán ngực à?”
Lâm Kiều ừ một tiếng, hỏi anh: “Thế nào? Em mua của nhãn hiệu mới, không có chút dấu vết nào đúng không?”
Trần Mặc nhìn thoáng qua ngực cô, gật đầu: “Không có dấu vết, nhưng mà không phải em nói miếng dán ngực dùng không thoải mái sao? Sao còn dùng?”
Đột nhiên điện thoại Lâm Kiều đặt trên bàn trang điểm vang lên tiếng chuông báo thức, đã hai giờ năm mươi.
Cô đi tới tắt chuông báo thức, lại đẩy Trần Mặc đi thay quần áo: “Em mua của nhãn hàng khác, vô cùng thoải mái. Anh mau đi thay quần áo đi, còn nửa tiếng nữa bắt đầu chiếu phim rồi.”
Trần Mặc bị cô đẩy đi thay bộ vest, đổi sang mặc quần áo thoải mái.
Lâm Kiều khom lưng, lấy một đôi dép lê trong tủ giày, lại ngẩng đầu lên giục anh: “Đi thôi, đi thôi, anh còn làm gì vậy?”
Trần Mặc theo tiếng đi ra khỏi phòng ngủ, trong tay cầm một chiếc áo dệt kim hở cổ của cô: “Rạp chiếu phim lạnh, anh lấy cho em cái áo khoác, được chưa?”
“Được, được, được! Yêu anh, yêu anh! Chúng ta đi thôi!”