Men Say - Dũng Tây

Chương 13



Cứ đến cuối mùa hè, những cơn mưa lại liên tục rơi xuống. Thường thì cứ nắng hai ngày là lại mưa hai ngày.

Lại một ngày cuối tuần, Trần Mặc ngồi dựa lưng trên ghế treo ngoài ban công, ngẩng cổ uể oải nhìn lên trời.

Bầu trời xám xịt, hạt mưa rơi xuống giàn hoa, lại lọt vào ban công, vang lên từng tiếng tí tách. Không khí thật sự ẩm ướt, anh bắt chéo chân, mũi chân nhịp nhịp, nhẹ nhàng đong đưa chiếc ghế đu.

Một trận gió nhẹ thổi qua, cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo thổi vào người.

Nơi xa có tiếng còi ô tô, cũng có thể loáng thoáng nghe được tiếng quảng cáo ở trung tâm thương mại hòa lẫn cùng tiếng mưa, bị gió cuốn theo rồi tan rã.

Anh hít một hơi, cầm mắt kính nhắm mắt lại. Thật thoải mái.

Trên bàn trà trong phòng khách có bày máy tính của Lâm Kiều, màn hình đang chiếu phim truyền hình.

Cô không có ở nhà. Năm phút trước, cô đang ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình, xem hết một tập thì đứng dậy tìm thuốc lá, chợt phát hiện trong nhà đã hết thuốc rồi, nên nói với Trần Mặc một tiếng rồi xuống lầu mua thuốc lá.

Trần Mặc nhắm hai mắt lại, trong lúc ngơ ngẩn hình như có nghe thấy tiếng cô đã quay về.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, cô mang dép lê đi vào phòng khách. Anh nghe thấy tiếng cô bấm bật lửa, và cả tiếng phim truyền hình được phát tiếp trong phòng khách. Anh thả lỏng bả vai, buông chân xuống dẫm lên mặt đất, ngủ thiếp đi trong tiếng mưa rơi.

Không biết đã qua bao lâu, có thể là mười phút, cũng có thể là nửa giờ, anh nghe thấy tiếng Lâm Kiều đi lại đây.

Anh híp mắt, Lâm Kiều đang đứng ở trên ban công, cầm một điếu thuốc lá, ngẩn ngơ nhìn màn mưa.

Sương khói tản ra trước mặt cô, biến mất trong màn mưa.

Hơn nửa ngày sau, ngay lúc anh sắp ngủ thiếp đi lần nữa thì cô bỗng nhiên nói chuyện.

“Anh có từng cảm thấy mình chỉ là một người rất bình thường bao giờ chưa?”

Anh mở mắt ra, nhìn cô.

Cô vẫn đang nhìn màn mưa, đôi tay khoanh tròn.

“Em sao vậy?” Anh ngồi thẳng người, đeo kính lên lần nữa rồi nhìn về phía cô.

Lâm Kiều dập điếu thuốc vào gạt tàn thuốc bên chậu hoa, gạt tàn thuốc dính nước mưa, đầu mẩu thuốc lá vang lên tiếng xèo xèo rồi tắt ngúm.

Gương mặt cô tràn đầy đau khổ, đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống ôm đầu gối anh rồi ngước mặt lên, nói: “Em thật vô dụng.”

Trần Mặc không hiểu gì cả, vươn tay ra vuốt ve mặt cô, hỏi: “Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Kiều gối mặt vào lòng bàn tay của anh, trong lòng ấm áp, cô lắc đầu: “Không chuyện gì xảy ra cả, là em cảm thấy mình chỉ là một người

bình thường.”

“Đúng không?” Trần Mặc dựa vào ghế đu, rũ mắt nhìn cô.

“Đúng vậy...” Cô gác cằm mình lên đầu gối của anh, nhẹ nhàng đong đưa: “Anh cũng biết lúc em nhàm chán thích viết chút gì đó, cũng viết được một thời gian rồi…” Cô nhìn Trần Mặc: “Cứ mỗi lần em viết xong một phần, lúc đọc lại đều nhịn không được mà hỏi bản thân mình, sao mày có thể viết ra được thứ tệ hại như vậy chứ?”

Cô dừng một chút: “Anh có biết không, em không dám đọc lại cuốn tiểu thuyết em vừa viết xong gần đây. Em đã từng thử dùng khẩu vị của mình để đọc cuốn tiểu thuyết này, nhưng em phát hiện mình không thể đọc tiếp được. Phải nói là mềm yếu và đạo đức giả đến mức em không thể chịu được.”

Trước kia cô chưa từng nói chuyện này với Trần Mặc. Đã bao nhiêu lần Trần Mặc phát hiện cô đang viết tiểu thuyết, cô đều qua loa lấy lệ cho xong, cũng không nói cho anh biết cô đang viết cái gì.

Trần Mặc nhìn cô, trong tiếng mưa rơi, giọng nói của cô càng lúc càng khẽ hơn: “Chỉ có vậy mà em còn muốn viết kịch bản nữa cơ… Em vừa xem phim truyền hình, rất nhiều nhân vật, người nào cũng trọn vẹn, lời thoại không có một câu vô nghĩa nào cả, giỏi giang đến mức khiến người ta giận sôi người. Đúng là rất đẹp, em càng xem càng cảm thấy mình còn viết cái gì nữa chứ? Nhân lúc còn sớm bẻ gãy cán bút rồi nên làm gì thì làm gì đi. Anh nói trong đầu bọn họ chứa cái gì vậy……”

Cô càng nói thì gương mặt càng sầu hơn, Trần Mặc bất giác bật cười. Anh duỗi tay véo nhẹ mặt cô “Không muốn viết, vậy đừng viết nữa.”

Lâm Kiều trừng mắt nhìn anh, véo lên đùi anh một cái: “Sao anh có thể như vậy chứ…”

Trần Mặc bắt lấy tay cô, cầm vào lòng bàn tay mình, ngồi thẳng người lên: “Anh chưa đọc thứ em viết, em có thể nói cho anh biết em đã viết cái gì được không?”

“Là…… Là mấy chuyện tình vớ vẩn thôi.” “Vậy bộ phim truyền hình mà em xem thì sao?”

Lâm Kiều thẳng lưng, thái độ có chút khí phách hăng hái: “Tình cảm gia đình và đất nước! Quy mô lớn!”

Trần Mặc mím môi mỉm cười: “Định vị của hai người khác nhau, vì sao em lại muốn so sánh với người ta?”

“Đừng nói so sánh! Nói so sánh làm em cảm thấy mình đang vũ nhục người ta…… Em chỉ là cảm thấy mình rất đỗi bình thường, không viết ra được thứ hay ho như vậy thôi……” Cô chuyển mắt, cúi đầu nhìn dòng nước trên mặt đất chảy về phía cống thoát nước.

“Lâm Kiều.” Trần Mặc nâng mặt cô lên, xoay mặt cô lại để cô nhìn thẳng vào mình: “Chúng ta đều rất bình thường.”

“Có thể nhận ra được bản thân chỉ là một người thường, hơn nữa có thể phán đoán ra chỗ hơn người của người khác cũng đã là rất tốt rồi.” Giọng của anh rất nhẹ, trong ánh mắt là hình bóng của cô: “Phần lớn chúng ta có lẽ chỉ có thể sống một cuộc đời bình thường, sau khi chết đi sẽ biến mất, không có người nhớ, cũng không có người hoài niệm.”

“Em biết không, khi còn nhỏ anh vẫn luôn cảm thấy mình khác với những người khác. Anh thông minh hơn, đặc biệt hơn. Nhưng chờ đến lúc anh trưởng thành, đến một thành phố lớn hơn, sau khi quen biết những người ưu tú hơn mình, lúc đó anh mới nhận ra mình không thông minh, cũng hoàn toàn không có gì đặc biệt cả, anh chỉ là một người bình thường mà thôi, bình thường giống như muôn ngàn chúng sinh khác.”

“Người bình thường cũng có niềm vui của người bình thường. Em nói tình cảm gia đình và đất nước rất tốt, em hướng tới nó. Nhưng tình cảm gia đình và đất nước mà em hướng tới không phải cũng từ những câu chuyện tình của muôn ngàn chúng sinh sao?”

Lâm Kiều nhìn anh, anh rất nghiêm túc, giọng điệu không nhanh không chậm: “Có đôi khi trưởng thành chính là như vậy, chậm rãi nhận ra được bản thân chỉ có thể là một người bình thường mà thôi. Có lẽ sẽ rất đau khổ, nhưng em phải tiếp nhận.”

“Em tiếp nhận……” Lâm Kiều cọ cọ vào tay anh, thở dài: “Haizz, thôi, ít nhất cũng chứng minh được thẩm mỹ của em vẫn còn kịp thời đại.”

Trần Mặc gật đầu: “Kịp thời đại.” Sau đó anh lại vỗ vai cô: “Đứng lên đi, sao hôm nay bỗng nhiên lại mẫn cảm như vậy?”

“Có lẽ là sắp đến kỳ kinh nguyệt đó.” Lâm Kiều đỡ đầu gối của anh, mượn sức để đứng dậy. Sau khi đứng thẳng lên, cô kêu ai da một tiếng, đỡ đầu gối không nhúc nhích.

Trần Mặc đứng lên đỡ cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Kiều run lên hai cái, cầm lấy cánh tay anh: “Chân, chân em tê rần rồi.”

“…… Anh ôm em đi.”

Anh ôm Lâm Kiều quay về phòng khách, đặt cô lên ghế sô pha, sau đó xoa chân cho cô. Xoa nhẹ một hồi, cô lại ngồi xuống thảm, ôm gối xem phim.

Trần Mặc dựa vào ghế sô pha, bên ngoài vẫn đang mưa, nhưng không có sấm sét. Anh nhìn tấm lưng của Lâm Kiều, vươn tay ra vỗ nhẹ.

“Hả?” Cô cũng không quay đầu lại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Bao giờ em mới cho anh xem tiểu thuyết em viết?” “Sao vậy? Anh muốn xem à?”

“Có chút.”

“À, vậy chờ một khoảng thời gian nữa đi. Một khoảng thời gian nữa anh sẽ không muốn xem nữa.”

–hết chương 13–-