Anh nói uống một ly, thì chỉ uống đúng một ly thật.
Lâm Kiều tự mình rót nốt phần bia cuối cùng, cô nhìn nửa ly bia, nói: “Em không uống được, có chút khó chịu.” Cô nâng ly lên nói với anh: “Anh uống đi.”
Trần Mặc để đũa xuống, đưa tay nhận lấy cái ly của cô, ngửa cổ lên uống.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống hai lần, Lâm Kiều híp mắt cười, chờ anh đặt ly xuống bàn mới hỏi:”Say rồi à?”
“Không có.”
Lâm Kiều ồ một tiếng, đứng lên thu dọn bát đũa: “Vậy anh đi tắm trước đi, em đi rửa chén.”
Trần Mặc gật đầu, nhìn cô bưng bát không đi vào nhà bếp, anh đứng dậy đi về phòng ngủ lấy quần áo tắm rửa. Trước khi vào phòng tắm, anh lại nhìn Lâm Kiều đang rửa bát trong phòng bếp, không nói gì, cầm quần lót đi vào.
Chờ anh tắm xong mặc quần lót vào, đúng lúc đang sấy tóc thì Lâm Kiều cầm điện thoại của anh đẩy cửa nhà tắm ra, nói: “Điện thoại của anh.”
Anh tắt máy sấy tóc, hỏi cô: “Ai vậy?”
Lâm Kiều xoay màn hình cho anh xem: “Mẹ anh.”
Trần Mặc bỏ máy sấy tóc xuống, cầm mắt kính đặt ở trên bồn rửa tay đeo lên rồi nhận lấy điện thoại, ấn nút trò chuyện. Lâm Kiều đưa điện thoại cho anh xong thì xoay người đi về phía phòng ngủ, nửa phút sau cô cầm quần lót quay lại đây.
Lâm Kiều vỗ eo anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn tắm, anh đi ra ngoài nghe điện thoại đi.”
Đầu bên kia điện thoại không nghe thấy giọng nói của cô, vẫn tiếp tục: “Hôm trước ông ngoại con qua chơi có mang theo rất nhiều rau củ và trái cây, bảo mẹ gửi qua cho con. Hôm qua mẹ gửi rồi, chắc ngày mai sẽ đến đó, con nhớ tới kiểm tra và nhận hàng.”
Trần Mặc “Dạ” một tiếng, trong gương Lâm Kiều đã cởi váy, cô đang khom người cởi quần lót. Sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô dùng khẩu hình nói với anh: “Anh ra ngoài đi, em muốn tắm.”
“Ông ngoại gọi điện thoại nói với con rồi, đợi nhận được hàng con sẽ gọi về báo với ông ngay.” Anh vịn khung cửa, định đi ra ngoài.
Đầu bên kia điện thoại lại hỏi anh: “Kiều Kiều có ở đó không? Đã lâu rồi mẹ không nói chuyện với con bé.”
Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn Lâm Kiều. Cô tắt vòi hoa sen, nhìn về phía anh.
“Muốn em nghe điện thoại hả?”
Trần Mặc gật đầu, đưa lại điện thoại cho cô.
Lâm Kiều lại gần, nghiêng tai ghé về phía tay anh, chào một tiếng dì. Cô lau khô nước trên tay mình, lấy điện thoại trong tay của anh, đứng thẳng người nghe điện thoại.
Trước đó cô và Trần Mặc đã cùng nhau về gặp mặt ba mẹ, còn ở lại đó mấy ngày, ba mẹ anh rất chăm sóc cô. Lúc rời đi mẹ anh nắm tay hai người bọn họ, muốn nói lại thôi, còn nhắc cô mấy lần là nếu rảnh rỗi nhớ cùng Trần Mặc về nhà chơi.
Trên mắt kính có mấy giọt nước, Trần Mặc cúi đầu lấy mắt kính xuống, dùng khăn tắm treo bên cạnh lau sạch.
“Dạ! Cảm ơn dì! Cháu biết rồi, dì cứ yên tâm ạ.”
Trần Mặc đeo mắt kính lên, nhìn cô. Mái tóc dài được cô búi lên cao, sau gáy có vài sợi tóc rơi trên cổ. Anh đưa tay chạm vào sau gáy cô, nhìn cô rồi mỉm cười.
Lâm Kiều không biết anh đang cười cái gì, lại nói chuyện với anh mẹ một lúc, sau đó đưa điện thoại di động cho anh.
Cô đẩy lưng anh, muốn anh đi ra ngoài.
Trần Mặc thuận theo để cô đẩy ra khỏi phòng tắm, anh cầm điện thoại đi đến phòng ngủ nói chuyện phiếm với mẹ mình một lúc. Chờ đến lúc cúp điện thoại, Lâm Kiều đã đi ra khỏi phòng tắm.
Cô không gội đầu, chỉ thoa sữa tắm.
“Bên ngoài vẫn đang mưa à?” Cô cầm áo ngủ của Trần Mặc đi tới, ném quần áo qua cho anh, sau đó đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lâm Kiều mở cửa sổ ra, cách một lớp cửa lưới có thể nghe rõ tiếng mưa rơi ở bên ngoài. Không khí ẩm ướt lành lạnh thổi tới, kéo theo rèm cửa sổ hất tung về phía sau.
“Vẫn còn mưa...Lạnh thật đấy.” Lâm Kiều run lập cập, cô đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại.
Trần Mặc cầm lấy áo ngủ, quay đầu qua nhìn cô.
“Sao vậy?” Lâm Kiều xõa tóc ra, tròng dây buộc tóc vào cổ tay, ngước đầu vuốt thẳng tóc: “Anh với dì nói chuyện xong rồi à?” Cô đặt mông ngồi xuống giường, vuốt cánh tay của anh, hỏi: “Anh không lạnh sao? Mặc áo ngủ vào đi.”
“Lạnh.” Anh nói.
“Lạnh sao còn không mặc quần áo vào? Mặc mỗi cái quần lót quyến rũ em hả?” Lâm Kiều cười với anh, nửa nằm trên giường, móc ngón tay vào mép quần lót của anh kéo kéo.
Trần Mặc không lên tiếng, anh đứng lên tắt đèn trong phòng ngủ.
“Này, anh làm gì thế, sao tự nhiên lại tắt đèn?” Lâm Kiều nằm lì ở trên giường, thấy anh bỗng nhiên tắt đèn, cô bèn bò về phía trước bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường.
Theo ánh đèn mờ nhạt, Trần Mặc lại ngồi trên giường, đè bắp chân của cô rồi áp người tới, trả lời: “Quyến rũ em.”
Anh đè lên người cô, đối mặt với cô, nửa khuôn mặt được ngọn đèn chiếu vào, giọng nói trầm thấp tựa như chiếc búa nhỏ chợt gõ vào lòng cô.
Mấy giây sau cô tỉnh lại, giơ tay vòng lên cổ anh, ngửa đầu hôn lên cằm anh một cái, nhỏ giọng hỏi anh: “Vậy anh muốn quyến rũ em như thế nào?”
Trần Mặc xoa mặt Lâm Kiều, ghé sát vào bên tai cô, nhỏ giọng nói một câu thô tục mà bình thường anh rất hiếm khi nhắc tới. Thế mà anh còn nói rất nghiêm túc, không hề có một chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn khiến người nghe xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Lâm Kiều thầm mắng một tiếng, đẩy anh một cái: “Anh, anh học từ ai vậy?”
Trần Mặc tựa sát vào gáy cô, đôi môi dán vào đó hôn một lúc, giọng nói nỉ non: “Từ em.”
Hình như bên ngoài cửa sổ lại mưa to hơn, giọt mưa rơi trên kính, tí tách tí tách vang lên.
Trần Mặc cúi đầu, hơi thở nóng rực của anh thổi vào giữa hai chân cô, kích thích khiến cho cô rùng mình.
Lâm Kiều nhíu mày, nắm lấy tấm chăn mỏng ở dưới người, khẽ rên rỉ. “Ưm…”
Anh vuốt ve bụng cô, dọc theo eo hướng lên phía trên nắm lấy bầu ngực. Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, nhè nhẹ chạm vào hạt thịt của cô, ngậm lấy rồi mút vào.
Lâm Kiều nhịn không được cựa quậy đôi chân, eo bụng phập phồng liên tục. Cô nắm lấy cánh tay đang nắm một bên ngực mình của anh, gọi: “Trần Mặc… Trần Mặc…”
Trần Mặc ngước mắt lên, cũng không hé răng, hai ngón tay đi vào, ở bên trong nhẹ nhàng chuyển động, làm vang lên tiếng nước.
Bên trong càng ngày càng trơn trợt, tiếng thở dốc của Lâm Kiều cũng càng ngày càng gấp gáp hơn, hai chân chịu không được mà không ngừng đóng đóng mở mở.
Anh rút ngón tay ra, đầu lưỡi mềm mại ấm áp theo khe hở đi xuống phía dưới, trêu chọc đảo quanh miệng huyệt, mấy lần thử thăm dò muốn đi vào trong.
Eo Lâm Kiều hết nâng lên rồi lại hạ xuống, cô đưa tay nắm tóc anh thở dốc: “Anh, anh đừng như vậy… Em sắp không chịu nổi rồi…”
Còn chưa kịp nói xong, cô lại sợ hãi thở dốc một tiếng. Đầu lưỡi của anh đã chui vào trong, khuấy đảo bên trong vách thịt, vừa trơn trượt lại vừa mềm mại ướt át. Nó hoàn toàn khác xa vật nam t.ính của anh, tuy không vào sâu bên trong nhưng lại khiến cho người ta khó mà chịu nổi.
Trần Mặc vùi mặt vào giữa hai chân cô chơi đùa một lúc, khiến cho cô run rẩy cơ thể, rên rỉ lên cao trào, lúc này mới ngẩng mặt khỏi vùng giữa hai chân cô. Anh cúi người đè lên người cô, khàn giọng hỏi: “Thoải mái không?”
Lâm Kiều rên hừ hừ hai tiếng, yếu ớt trả lời anh: “Thoải mái, thoải mái đến phát khóc.” Sau đó duỗi tay sờ dưới người, tựa như cảm thán nói: “Thế này cũng quá mức rồi…”
Trần Mặc cúi đầu nở nụ cười, anh vươn tay lấy áo mưa trong tủ đầu giường ra, ngồi quỳ ở trên giường đeo vào, hỏi cô: “Có muốn ở phía trên không?”
Lâm Kiều nằm ở trên giường, không hề có ý định muốn đứng dậy: “Không có sức… Eo của em sắp hỏng rồi.” Nói xong bèn mở chân quấn quanh eo anh, đỡ anh vào đi vào: “Làm phiền anh lại ra sức vậy.”
Trần Mặc cười khẽ: “Thật không, vậy anh muốn vào từ phía sau.” “Được, vậy anh đi ra ngoài trước đã, em xoay người.”
Trần Mặc giữ cô lại, đè lên eo cô, duỗi thẳng lưng: “Bây giờ không cần, đợi lát nữa xoay người lại là được.”
Lâm Kiều mím môi bị anh cọ xát một hồi, ôm lấy cổ anh rồi hôn môi cùng anh: “Ngày mai em phải dậy sớm đi
làm đó…”
“Anh biết rồi.” Trần Mặc nắm lấy một bên bầu ngực của cô, nhỏ giọng nói: “Làm một lát rồi đi ngủ.”