Quả nhiên ngày hôm sau đồ vật ông ngoại gửi đã đến.
Lâm Kiều tan làm về nhà thì nhìn thấy mấy cái hộp chuyển phát nhanh bày trong phòng bếp, Trần Mặc đang ngồi xổm giữa mấy cái hộp đó, cầm dao trang trí cắt băng keo.
“Ông ngoại gửi nhiều như vậy à, một mình anh dọn lên sao?” Lâm Kiều ném chìa khóa lên tủ giày, vịn tủ giày cởi giày ra.
Trần Mặc đẩy mắt kính lên, gật đầu: “Là quả đào mật.” Anh nhìn Lâm Kiều, giải thích cho cô: “Ba có người bạn học cũ là người phương Nam, hầu như năm nào cũng gửi quả đào mật cho ông ấy. Năm nay gửi bảy thùng, ba mẹ anh bèn gửi cho chúng ta hai thùng… Em xách cái gì vậy?”
Lâm Kiều giơ lên túi đóng gói trong tay lên: “Em mua bánh kem cho anh.” Cô mang dép lê, ném túi xách lên ghế sô pha trong phòng khách, xách bánh kem đi tới đặt lên bàn cơm, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh anh, nhìn quả đào mật trong thùng, cúi xuống ngửi ngửi: “Mùi đào thơm thật.”
“Ừm, ngon hơn quả đào ở đây.” Trần Mặc buông con dao trang trí xuống, lấy một quả đào ra vân vê rồi hỏi cô: “Có muốn nếm thử một quả không?”
Lâm Kiều cầm con dao trang trí mà anh vừa bỏ xuống: “Anh ăn trước đi, em khui mấy thùng còn lại ra. Xem thử ông ngoại gửi đến những gì.”
Trần Mặc đứng lên đi vào phòng bếp rửa quả đào, quay đầu lại nói với cô: “Cũng giống mấy lần trước thôi, đều là rau củ ông ngoại trồng được và một ít trái cây.” Ngẫm nghĩ một lát rồi anh lại nói tiếp: “Vừa rồi anh gọi điện cho ông nhưng em không có ở nhà, ông bảo anh chuyển lời đến em là ông có gửi một ít ớt cay cho em đó.”
“Thật sao?” Lâm Kiều lại mở một thùng ra, dưới túi chườm đá thật sự là một túi ớt cay màu xanh: “Đây là ông ngoại tự trồng à?”
Trần Mặc tắt vòi nước, vẫy nước trên quả đào: “Không phải, năm nay ông không trồng ớt, nghe mẹ anh nói em thích ăn nên sang nhà ông ngoại lớn của anh hái một ít.”
Lâm Kiều cười ha ha hai tiếng, hỏi anh: “Vậy anh nói xem em có cần gọi điện thoại cho ông ngoại không?”
“Điện thoại của anh ở trên bàn cơm.” Anh chỉ ra phía sau lưng cô.
Lâm Kiều buông dao trang trí xuống, đứng lên lấy điện thoại của anh: “Em gọi thật đấy nhé?”
Trần Mặc gật đầu, đi tới ngồi xuống bên bàn ăn, nói: “Em gọi điện cho ông ngoại, chắc chắn ông sẽ rất vui vẻ.”
Lâm Kiều đi đến trước mặt anh, ngồi trên đùi anh, kéo tay anh cắn một miếng đào mật, ngậm một miệng thơm ngào ngạt rồi gọi điện thoại.
— —
Ông ngoại của Trần Mặc đã ngoài 70 tuổi, bạn già mất sớm, hiện tại đang một mình sống ở nông thôn. Sức khỏe của ông rất tốt, hằng ngày ngoài việc trông vườn rau của mình ra thì cũng chỉ đi qua nhà ông ngoại lớn của Trần Mặc chơi cờ và uống trà.
Năm trước Lâm Kiều theo anh về nhà, là bởi vì Trần Mặc bận chút việc nên phải về nhà một chuyến, đúng lúc đợt đó Lâm Kiều cũng không bận lắm, nên đã về cùng anh.
Lúc bọn họ trở về, Trần Mặc chỉ nghĩ làm xong chuyện này sẽ lập tức quay lại ngay, cho nên không báo cho ông ngoại biết anh về nhà. Ông cụ cũng không biết, bọn họ về đến nhà xong xuôi mọi chuyện mới gọi điện cho ông cụ, lúc đó ông cụ mới biết Trần Mặc có dẫn một cô gái về nhà. Ông cụ nói qua điện thoại, bảo bọn họ từ từ hẵng đi, đợi ngày mai ông cụ ngồi xe lên phố gặp mặt bọn họ.
Lâm Kiều nghe mà thấy sợ hãi, nói ông ngoại lớn tuổi như vậy rồi, bảo Trần Mặc khuyên ông ngoại đừng đến đây, đợi hôm nào bọn họ rảnh sẽ đến nông thôn thăm ông cụ.
Lần sau chính là Tết, vốn dĩ đã hẹn là Lâm Kiều ở nhà đón năm mới xong, qua mùng Sáu sẽ qua tìm anh. Sau đó không ngờ vừa qua tết ông ngoại lớn của Trần Mặc lại bị bệnh, phải nằm viện, cả nhà đều bận rộn, nên Lâm Kiều không qua đó, chỉ video call chúc Tết ông ngoại thôi.
Trần Mặc từng kể với cô, nói là từ nhỏ đến lớn, mãi cho đến bây giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, mỗi năm ăn Tết, chỉ cần anh ở nhà thì đều chúc Tết ông ngoại và ông ngoại lớn, và đều nhận được hai bao lì xì.
Lần đầu tiên nghe Trần Mặc nói chuyện này, Lâm Kiều còn cười anh, nói lớn như vậy còn được lì xì.
Chờ đến khi cô cũng nhận được lì xì thì lại cảm thấy đáy lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Chuyện này là sau đợt ăn Tết năm trước, Trần Mặc về muộn hơn cô một tuần, lúc anh thu dọn vali thì lấy ra hai bao lì xì và đưa cho Lâm Kiều.
Anh nói là ông ngoại muốn anh tự tay đưa bao lì xì cho cô, một cái là ông ngoại cho, cái khác là ông ngoại lớn cho.
Cũng không phải bao lì xì lớn chừng nào, chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy đã qua cái tuổi nhận lì xì rồi, thế nhưng vẫn được người lớn lì xì cho.
Rất khó hình dung, là rất bất ngờ và nhiều hơn là vui vẻ, còn có một chút chua xót nữa.
— —
Điện thoại vang lên vài tiếng là có người bắt máy, Lâm Kiều ngồi trên đùi anh, ôm lấy cổ anh và lắc chân, sau khi nghe được ông ngoại alo một tiếng, cô ngọt ngào gọi ông ngoại.
Trần Mặc vươn tay đón dòng nước mật đào đang chảy xuống, nghe bên kia điện thoại lớn tiếng nói: “À!”
Ông ngoại của anh chỉ gặp Lâm Kiều qua video call, Lâm Kiều gọi một tiếng ông ngoại cũng đủ làm ánh mắt ông cụ tràn đầy sự vui vẻ. Sau khi tắt video call, ông cụ hỏi anh là có ảnh chụp chung với Tiểu Lâm không? Chút nữa đưa cho ông ngoại lớn của cháu xem.
Trong album của Trần Mặc có ảnh chụp chung của hai người bọn họ, cũng có ảnh tự sướng của cô, còn có biểu tượng cảm xúc cô gửi qua. Anh nhìn cảm thấy thú vị nên thuận tay lưu lại.
Lâm Kiều nghiêng người dựa vào bàn cơm, ôm lấy anh, vân vê cổ áo sơ mi của anh.
Ông ngoại cười rất lớn, Trần Mặc cúi đầu, cắn một miếng mật đào trong tay, nước mật chảy dọc theo ngón tay, rơi xuống lòng bàn tay.
Lâm Kiều cảm ơn ông ngoại, lại nói chuyện phiếm với ông cụ một hồi, hỏi ông ngoại có muốn nói mấy câu với Trần Mặc không, sau đó giơ
điện thoại lên đặt bên tai anh, lại cắn một miếng đào trong tay anh.
Ông ngoại đang ở nhà nghe radio, trong tiếng ê ê a a, Trần Mặc kêu ông ngoại rồi trả lời câu hỏi của ông cụ.
“Vẫn chưa ăn tối… Cô ấy mới về ạ.” về.” Anh rũ mắt xuống, Lâm Kiều cầm lấy bàn tay dính đầy nước mật đào của anh, sau đó cúi đầu liếm láp.
Đầu lưỡi mềm mại nóng hổi lướt qua đường vân của lòng bàn tay, Trần Mặc mấp máy môi, né tránh cô: “Dạ, cháu biết… Cô ấy rất thích.”
“Sắp chảy ra rồi!” Lâm Kiều lại cầm cổ tay của anh, nhỏ giọng hét lên. Cô nâng tay anh lên, quay đầu liếm nước mật trái cây tràn qua các khẽ ngón tay của anh.
Cổ họng Trần Mặc giật nhẹ, yết hầu có chút khô khốc. Anh cúi đầu, ở bên tai cô cứng rắn nói: “Đừng quậy.”
Lâm Kiều mím môi cười, ngẩng đầu hôn lên má anh một cái, ngồi trên đùi anh lắc chân. Sau khi nghe đầu bên kia điện thoại kêu Tiểu Lâm, cô lập tức áp sát vào ống nghe điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Mặc dùng khuỷu tay đẩy lưng cô: “Đi xuống.”
Lâm Kiều buông điện thoại xuống, nhưng không nhúc nhích, mũi chân chấm đất ngồi trên đùi anh, lại lắc lư rồi hỏi anh: “Thật sự muốn em đi xuống?”
“Anh muốn rửa tay.” Anh lại đẩy nhẹ cô.
“À.” Lâm Kiều đứng lên, đi theo anh bước vào phòng bếp, đứng ở bên bồn rửa chén xem anh rửa tay.
Thấy mắt kính của anh hơi trượt xuống, cô giơ tay đẩy lên giúp anh, rồi hỏi anh: “Chút nữa em sẽ dùng ớt cay mà ông ngoại gửi qua xào thịt, anh còn muốn ăn gì nữa không?”
Trần Mặc nhìn mấy thùng chuyển phát nhanh sau lưng cô: “Làm trứng xào cà chua đi, ông ngoại gửi rất nhiều cà chua.”
Anh rửa tay sạch sẽ, Lâm Kiều dựa sát vào ôm lấy eo anh, ngẩng đầu hôn khóe môi anh: “Bánh kem em mua cho anh sắp tan rồi, anh ra ăn một chút trước đi, sau đó bỏ vào tủ lạnh.”
Anh gật đầu, “Là đặc biệt đi mua à?”
“Đúng vậy.” Lâm Kiều vỗ mông anh: “Sau khi tan làm em và đồng nghiệp cùng đến cửa hàng bánh kem, cô ấy mua cho bản thân một gói bánh mì tươi, còn em mua bánh kem cho anh. Anh mau cảm ơn em đi.”
Cô véo mông anh. Trần Mặc duỗi tay cầm lấy cổ tay của cô, lùi lại một bước: “…Cảm ơn.”