Lâm Kiều nắm ngón tay cái của anh véo nhẹ rồi vân vê hai mặt ngón tay, hỏi anh: “Không dám không nuôi?”
Trần Mặc dùng một tay giữ tay lái, liếc nhìn cô rồi rụt tay về. Nhưng cô cầm quá chặt, không rút về được.
Anh gật đầu: “Nuôi.”
Lâm Kiều hừ hai tiếng, lại kéo anh tay, nghịch ngón tay của anh: “Anh học ai vậy… Không đứng đắn.”
“Học theo em đó.”
Phía trước là đen đỏ, Trần Mặc đạp thắng xe dừng lại, nhìn đèn giao thông, sau đó quay đầu lại nhìn cô.
Lâm Kiều nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, “Học em?”
“Ừm.” Anh gật đầu, lại quay sang nhìn đèn giao thông, còn mười lăm giây nữa: “Không đứng đắn à?”
Lâm Kiều véo tay anh, nhìn anh một hồi rồi đột nhiên bật cười: “Học không tệ.” Đầu ngón tay ấn mạch máu nhô lên trên mu bàn tay của anh, lại cúi đầu hôn vào mu bàn tay anh hai cái, đột nhiên hỏi anh: “Vậy bao giờ anh nộp tiền học phí?”
Cánh môi của cô mềm mại và ấm áp, chỉ chạm nhẹ lên mu bàn tay hai cái, sau đó cầm tay anh đặt lên cằm mình, cọ cằm vào mạch máu nhô lên của anh.
Đầu ngón tay vuốt ve trên gương mặt cô, mơn trớn rồi hỏi: “Em định khi nào đòi?”
Lâm Kiều không nhúc nhích, để anh mơn trớn mặt mình, cười với anh: “Bây giờ. Anh hôn em một cái coi như thanh toán học phí.”
Biển đếm ngược đèn đỏ trên ngã tư đường còn lại bảy giây.
Trần Mặc nâng cằm cô lên, hơi do dự một chút, sau đó kéo mặt cô về phía mình, nghiêng đầu hôn lên môi cô một cái.
Không thể nói là một nụ hôn thật sự, chỉ là môi chạm môi thôi. Lâm Kiều còn chưa kịp làm gì cả, anh đã buông cô ra và ngồi thẳng người lên, đẩy nhẹ mắt kính trên mũi, cầm tay lái xoay khẽ, lái xe chạy lên đường.
Lâm Kiều hừ hai tiếng.
Trần Mặc liếc nhìn cô, không nói chuyện.
“Em còn tưởng anh sẽ hôn trán em.” Lâm Kiều sờ môi dưới, cười nhìn về phía anh.
Lúc hai người ở bên nhau hôn môi, đa số đều là Lâm Kiều chủ động đi đến trước mặt anh và hôn anh. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ chủ động hôn,
nhưng đa phần đều bắt đầu từ trán, hôn trán cô xong rồi mới rũ mắt hôn môi cô.
Trần Mặc nắm tay lái, vẫn không nói chuyện.
Vừa rồi lúc cô nói muốn anh hôn cô, anh là định hôn lên trán cô một cái. Nhưng khi anh nâng cằm cô lên, kéo cô về phía mình, nhìn thấy đôi môi bị anh vân vê đến hơi sưng đỏ, còn có ánh mắt bối rối dưới hàng lông mi của cô.
Anh vốn định nâng cằm cô hôn lên trán rồi hôn xuống đôi môi đang chu lên đó.
Cảm xúc sao… Có chút giống kẹo dẻo mà cô hay ăn.
“Em tô son bóng, anh có muốn lau đi không?” Cô duỗi tay ra ghế sau, lấy túi xách của mình.
Trần Mặc mấp máy môi, lúc đôi môi chạm vào nhau thật sự có thêm chút cảm giác dính nhớp. Anh nhìn thoáng qua Lâm Kiều, cô đang cúi đầu tìm kiếm trong túi xách: “Son bóng này có nhũ, tốt hơn hết là anh nên lau đi.”
“Ừm.” Anh nhẹ nhàng liếm từng cánh môi, có vị mật đào nhàn nhạt.
“Này.” Lâm Kiều đã tìm ra khăn ướt tẩy trang, rút một tờ nhét vào tay anh, như chợt nhớ đến chuyện gì đó nên hỏi anh: “Son bóng này em mới mua, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Mặc cầm khăn ướt lau khóe môi, rũ mắt liếc nhìn, lập tức bật đèn trong xe ô tô lên, quả nhiên chỗ khăn ướt bị anh lau qua có ánh sáng lấp lánh.
“Hỏi anh đó.” Lâm Kiều đụng vào cánh tay anh, hỏi lại.
Trần Mặc buông khăn ướt xuống, nhìn con đường phía trước, hồi tưởng lại một chút rồi gật đầu nói: “Hơi ngọt.”
Tay cầm hộp thuốc của Lâm Kiều hơi run lên, có chút dở khóc dở cười: “Ai hỏi anh hương vị thế nào…” Cô chỉ vào miệng mình, tiến tới trước mặt anh: “Em hỏi anh là em tô son này có đẹp hay không?!”
“Được… Đẹp…Anh đang lái xe.”
“Được rồi...” Lâm Kiều ngồi trở về, nhìn thành phố nhấp nháy đèn neon ở cách đó không xa, quay đầu lại hỏi anh: “Có phải anh lái xe rất mệt không?”
Trần Mặc lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là bả vai hơi mỏi.”
Lâm Kiều lập tức duỗi tay xoa bóp trên vai anh vài cái: “Lúc anh đón em tan làm em còn nghĩ để anh lái một hồi rồi đổi lượt sang em, không ngờ vừa lên xe lại buồn ngủ không chịu được… Đến lúc về để em lái cho.”
Tay cô có bôi kem dưỡng da tay, đặt lên vai anh xoa bóp không nhẹ cũng không nặng, hỏi anh: “Lực thế này đã được chưa?”
Trần Mặc còn chưa kịp nói gì, bàn tay đang xoa bóp vai anh chợt tăng thêm sức mạnh, trong lời dò hỏi “Lực thế này đã được chưa?” Trần Mặc rụt vai né tránh tay cô, đau đến mức phải há miệng rên lên một tiếng.
“Ôi...” Lâm Kiều lập tức thu tay lại: “Em không cố ý.”
——
Xe đi vòng vòng trước cổng MacDonald, không tìm được vị trí đậu xe.
“Chúng ta mua mang về đi.” Lâm Kiều nhìn quanh bãi đỗ xe, chỉ vào đường ô tô đi xuyên vào nhà ăn.
Xe dừng lại ở quầy gọi món, Trần Mặc ấn kéo cửa sổ xe xuống, đưa tờ đơn Lâm Kiều đã gọi món cho nhân viên phục vụ. Trước khi tính tiền, anh quay đầu lại hỏi cô: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Lâm Kiều vươn tay ra sau lấy gói thuốc lá, gật đầu, sau đó lấy gạt tàn thuốc mang theo trong túi xách: “Còn muốn một phần Oreo milo đá xay nữa.”
Trần Mặc ừ một tiếng, cầm điện thoại click mở thanh toán bằng quét mã QR.
“Anh đã đến nơi này rồi sao?” Trong lúc chờ đồ ăn, Lâm Kiều đốt điếu thuốc lá, phun một làn khói ra ngoài cửa sổ rồi quay đầu lại hỏi anh.
“Đã tới hai lần rồi.”
Một cơn gió nhẹ bên ngoài cửa sổ phía Trần Mặc thổi vào xe, sau đó lại thoát ra cửa sổ bên phía Lâm Kiều. Mang theo khói thuốc cô vừa phun ra và một vài tóc của cô bay bay ra ngoài cửa sổ.
“Em đã tới nơi này mấy lần rồi, đều là đến cùng bạn học lúc học đại học.” Lâm Kiều lắc đầu, vén tóc mái che khuất tầm mắt của mình, à một tiếng, búng búng điếu thuốc trên gạt tàn thuốc: “Có cần em lái xe chở anh đi hóng gió biển không? Bên kia vào buổi tối hay có người đốt pháo hoa.”
Có một sợi tóc dính trên lông mi, cô có lắc thế nào cũng không thể làm nó dịch chuyển. Trần Mặc duỗi tay nắm lấy sợi tóc kia, nhìn cái gạt thuốc trong tay cô, hỏi: “Em không mệt à?”
“Không mệt, vừa rồi em đã ngủ một hồi rồi, bây giờ đang rất tràn đầy tinh lực.”
Trần Mặc vuốt tóc cô, nhếch khóe miệng hỏi cô: “Có nhiều sức lực như vậy sao?”
“Đúng vậy, nhiều đến mức em muốn làm chuyện xấu...” Lâm Kiều dập điếu thuốc vào gạt tàn thuốc, quay đầu lại nhìn anh.