Men Say - Dũng Tây

Chương 19



Lúc gọi đồ ăn có chút vấn đề nhỏ, nhân viên đưa túi giấy cho Trần Mặc có nói là bánh anh gọi phải đợi thêm một chút nữa.

Trần Mặc gật đầu nói được, cầm hai túi giấy gác lên đùi và cúi đầu xem bên trong là gì.

“Em đổi đôi giày.” Lâm Kiều nói với anh một câu, sau đó xuống xe đi tới cốp xe tìm đôi giày đế bằng, đổi xong lại dẫm lên mặt đất hai cái. Ngày thường cô đi làm hay mang đôi giày cao gót, đôi giày trên chân là mới mua, còn chưa qua thời kỳ thích ứng, mang lâu thì chân sẽ dễ bị sưng lên.

Trần Mặc ừ một tiếng, tìm món Oreo milo đá xay của mà cô gọi, lấy nó ra khỏi túi giấy lạnh lẽo. Anh có chút khó hiểu, không biết vì sao cô lại muốn đổi giày, vừa rồi ở trên xe cô không mang gì cả, để chân trần bắt chéo ở chỗ ghế ngồi.

Lâm Kiều đổi giày xong, nâng cánh tay lên vén tóc ra sau đầu, kéo sợi dây buộc tóc trên cổ tay buộc tóc đuôi ngựa. Sau khi buộc tóc đuôi ngựa xong, cô lại vòng đến cửa sổ xe phía trước, gọi anh: “Trần Mặc.”

Trần Mặc dùng một tay cầm Oreo milo đá xay, tay kia cầm túi giấy đựng cánh gà nướng mà cô gọi. Nghe cô gọi anh, anh nâng cánh tay cầm túi cánh gà nướng lên, dùng cổ tay đẩy mắt kính bị trượt xuống lên một chút, quay đầu lại nhìn cô.

“Xuống xe.” Cô duỗi tay cầm Oreo milo đá xay trong tay anh, cầm cái muỗng khuấy nhẹ, múc một muỗng kem đưa đến bên miệng anh: “Em lái xe dẫn anh đi làm một số việc thú vị.”

Trần Mặc rũ mắt nhìn, há miệng ăn kem, ngậm trong miệng đảo hai lần rồi hỏi cô: “Đi đâu?”

Lâm Kiều mở cửa xe, kéo cánh tay anh lôi anh xuống xe, một tay chống lên lưng anh.

“Một nơi rất tốt…” Cô kéo cửa xe ghế phụ, cầm lấy hai túi giấy gác trên ghế, để trống vị trí cho anh ngồi vào. Chờ anh ngồi xuống, cô lại gác hai túi giấy lên đầu gối anh, lòng bàn tay xoa nhẹ một bên đầu gối của anh, nhìn anh cười: “Bảo đảm sẽ không làm anh thất vọng!”

Trong túi giấy đựng hai ly Coca, gác trên đùi anh đứng không vững. Trần Mặc dùng một tay đỡ túi giấy, một tay nắm cổ tay của cô, nâng cằm lên, nhìn bầu trời bên ngoài kính chắn gió: “Trời sắp tối hẳn rồi.”

“Là muốn tối hẳn.” Lâm Kiều né khỏi tay anh, vẻ mặt kiểu ‘Anh không hiểu được sắp xếp tự do của em’, cô đóng cửa lại, vòng qua ngồi vào ghế lái.

Trước khi lên xe, cuối cùng bánh Trần Mặc gọi cũng đã làm xong. Lâm Kiều đưa bánh của anh và cả Oreo milo đá xay của mình cho anh, quay đầu lại thắt đai an toàn.

Trần Mặc bỏ bánh dứa vào túi giấy, gác ở trên ly Coca, cầm ly kem của cô, hỏi cô: “Chuyện công việc của em thì sao?” e bo o k t ruyen. V n

Lâm Kiều dùng một tay quay tay lái, một tay múc một muỗng kem, mảnh vụn bánh Oreo trộn lẫn trong kem cũng không đều lắm, có lớn có bé. Cô thích nhất là tìm được vụn bánh có chút lớn trong kem, trộn lẫn với kem nhai nát bánh Oreo, hưởng thụ vị sữa hỗn hợp với bánh Oreo.

“Không có gì…” Cô nuốt một ngụm kem, cắm cái muỗng về lại ly, cầm tay lái nhìn con đường phía trước: “Em xem trong nhóm rồi, không có việc gì cần em làm gấp cả.” Xe lái lên đường lớn, hòa vào dòng xe cộ, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Mặc, hỏi anh: “Anh thì sao? Có công việc gì cần làm không?”

Trầm Mặc lắc đầu: “Có thể phải nhận mấy cuộc điện thoại, ngoài ra không có chuyện gì cả. Em cần chỉ đường không?”

Anh để kem vào chỗ đặt ly trà, duỗi tay cầm lấy điện thoại di động của Lâm Kiều bị anh ngồi lên ở phía sau.

“Không cần, em biết đường.”

Trần Mặc đã nhập mật mã, Lâm Kiều lại ừ một tiếng: “Suýt nữa quên mất, mấy ngày hôm trước lúc em và Diệu Diệu chơi game, cậu ta nhờ em hỏi anh là ngày 11 năm nay có về nhà không.”

Tên đầy đủ của Diệu Diệu là Trần Diệu, là đứa em trai họ đang học cấp ba của Trần Mặc. Hình như lần đầu Lâm Kiều gặp mặt cậu ta là năm trước, hay là kỳ nghỉ năm kia gì đó, Trần Diệu đến tìm Trần Mặc chơi. Từ khi cậu ta lên cấp hai, đến kỳ nghỉ lại thường qua chỗ Trần Mặc chơi.

À, nhớ rồi, là năm kia. Khi đó Lâm Kiều còn chưa dọn qua ở chung với Trần Mặc.

Cô đã quên là kỳ nghỉ nào rồi, dù sao chắc chắn là kỳ nghỉ. Trần Diệu lại đây tìm Trần Mặc, ở nhà của anh hơn một tuần.

Lại nói tiếp, lúc bắt đầu Lâm Kiều thật sự là nghĩ mãi vẫn không ra. Một chàng thiếu niên đang tuổi dậy thì tràn đầy sức sống, từ nơi xa chạy đến nhà của Trần Mặc, để chơi với Trần Mặc.

Chơi với Trần Mặc thì có thể chơi cái gì?

Là năm đó cô và Trần Mặc đi ra ngoài hẹn hò, ăn cơm chiều xong, Lâm Kiều nói: “Đến nhà anh đi.” Trần Mặc do dự rồi nói: “Không tiện lắm, trong nhà có đứa em trai họ đến chơi, chắc là sẽ ở lại một khoảng thời gian.” Lâm Kiều nhớ lại.

Trong nhà có cậu nhóc, còn chưa thành niên, chắc chắn Trần Mặc sẽ không ném cậu ta ở nhà một mình rồi đến chỗ của Lâm Kiều được. Vì thế Lâm Kiều hỏi anh, em trai họ của anh ăn tối chưa? Trần Mặc nói có cho cậu ta tiền, bảo cậu ta gọi cơm hộp. Lâm Kiều im lặng một lúc, rồi hỏi anh, vậy sao anh không dẫn cậu ta tới, chúng ta đi ăn chung.

“Anh có bảo, nhưng cậu ta nghe anh nói đi ra ngoài ăn cơm với bạn gái thì không chịu đi.”

“Tại sao?”

“Cậu ta nói không muốn làm bóng đèn.”

Lời Trần Mặc nói không phải câu nói gốc của Trần Diệu, cũng không phải toàn bộ.

Sau đó khi cô và Trần Diệu đã hoàn toàn quen thân với nhau, Trần Diệu nói với Lâm Kiều là lúc đó cậu ta không nói như vậy. Lúc đó lời cậu ta nói là: “Đậu! Không ngờ anh họ lại là trai thẳng, còn quen bạn gái nữa! Em muốn đi cùng anh! Em muốn gặp chị dâu họ!”

Lâm Kiều tinh tế bắt được trọng điểm, hỏi Trần Diệu: “Diệu Diệu, vì sao cậu kinh ngạc chuyện Trần Mặc là trai thẳng? Trước kia anh ấy cong à?”

Diệu Diệu điều khiển nhân vật trò chơi trong điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mấy bạn nữ trong lớp em nói, em cũng không xác định. Trước kia em có đăng hình chụp chung với anh họ, bọn họ đều nói anh họ có chút mùi gay. À, còn nữa, trước kia em chưa từng nghe anh họ nói mình có bạn gái, cũng không đúng, là chưa từng gặp bạn gái của anh họ. Anh ấy nói mình có, nhưng từ trước đến nay chưa từng dẫn về nhà lần nào. Em hỏi anh họ là có phải anh bị gay không, anh họ nói không phải. Mấy bạn nữ trong lớp em nói chắc chắn anh ấy là đồng tính.”

Đám trẻ bây giờ… Hiểu biết quá nhiều…

Lúc đó Trần Mặc đi ngang qua người bạn nọ, cầm ly nước đi lấy nước. Anh khom lưng ấn nút mở vòi nước, nghiêng đầu, hơi nhăn mày. Trần Diệu nói càng nhiều, anh càng nhíu chặt mày.

Nhân vật Trần Diệu điều khiển đã chết, màn hình hơi tối xuống. Cậu ta hít một hơi, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, nhìn thoáng qua Trần Mặc đang lấy nước, gọi anh một tiếng anh họ, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện với Lâm Kiều.

Lâm Kiều nhìn Trần Mặc, bỗng có chút ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi cậu ta là ở chung với Trần Mặc có vui không?

“Rất vui.” Cậu ta nâng chiếc điện thoại trong tay, “Ở nhà mẹ em cứ kiểm soát em, kỳ nghỉ nhưng một ngày chỉ được chơi điện thoại một tiếng đồng hồ thôi. Ở đây thì em có thể chơi trò chơi tùy thích, còn có thể gọi cơm hộp, muốn làm gì thì làm đó. Chỉ cần không thức suốt đêm, không im lặng chạy ra ngoài, để anh họ tìm không thấy thì anh họ sẽ không phản đối.”

Thì ra thằng nhóc này đến chỗ Trần Mặc là để tìm không gian riêng.

....

“Chắc là không về đâu…” Trần Mặc đặt điện thoại xuống, lấy cái bánh hamburger trong túi giấy ra, mở túi đóng gói rồi cắn một ngụm. Sau đó lại lấy một ly Coca ra, cắm ống hút rồi hỏi cô: “Em uống không?”

“Không uống. Diệu Diệu nói nếu anh không về, vậy cậu ta có thể đến chỗ chúng ta chơi mấy ngày được không?” Lâm Kiều đóng cửa sổ xe lại, lấy ly kem gác trên chỗ để ly trà, tay cầm tay lái, tay cầm hộp kem, nhanh tay lẹ mắt múc một muỗng.

Trần Mặc cúi đầu uống Coca, ngước mắt lên nhìn cô, uống xong một ngụm rồi hỏi cô: “Ngày Quốc Khánh chúng ta không đi đâu chơi à?”

“Mẹ em bảo Quốc Khánh về nhà một chuyến.” Cô nhìn thoáng qua Trần Mặc, cười hì hì: “Tốt nhất là dẫn anh theo cùng.”

“À.” Trần Mặc gật đầu: “Vậy em đã nói sao với Diệu Diệu?” “Em chỉ nói là phải hỏi lại anh đã, chờ anh nói cho cậu ấy.”

Trần Mặc im lặng một lúc, cúi đầu uống hai ngụm Coca đá lạnh: “Vậy không cần gấp, để hôm nào anh nói với cậu ấy.”

Lâm Kiều đặt kem xuống, quay đầu nhìn anh cười khẽ: “Được, có lẽ cuối tuần cậu ấy sẽ rủ em chơi game, đến lúc đó anh nói với cậu ấy đi.”

—hết chương 19—