Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 14: SINH NHẬT HÀ TUẤN



Sinh nhật của Hà Tuấn diễn ra vào thứ hai do vậy sau khi Dương An Đình tan học liền nhanh tróng đón xe khách đi đến phố Cầu Nham.

Qua mấy trạm thì cuối cùng cũng đến nơi. Hà Tuấn đang ở bên ngoài đón cậu.

Vừa xuống xe cậu liền gọi cho Hà Tuấn.

“ Alo, tao đến nơi rồi. Mày đang đứng ở đâu.”

“ Ai da tổ tông của tôi ơi tôi đợi ông dài cổ rồi đây này. Rõ là bảo hơn năm giờ đến nơi mà tôi đợi ông gần tiếng rồi đấy.”

Dương An Đình nhớ lần trước cậu đến đây cũng đi có hơn một tiếng, ai mà biết cái xe buýt hôm nay đi chậm đâu.

Thế nên cậu tan lớp lức 4 giờ 15’ mới bảo Hà Tuấn là hơn năm giờ đến nơi, cộng thêm tên kia sợ muộn nên đến sớm nữa. Bây lại ngồi than với cậu. Ủa mà ai biết gì đâu…

“ Được rồi chắc tắc đường nên đến muộn tí thôi làm gì căng. Tao đang đứng ở chỗ tạp hóa đối diện với cây xăng này, mau đến đón ông mày nhanh lên.”

“ Được rồi, đến ngay. Mày xem nay sinh nhật tao mà bắt tao đợi, quá đáng lắm.”

“ Thôi, tí có quà cho mày, xem như bù lại, được chưa?”

Nghe đến có quà sinh nhật Hà Tuấn liền phấn chấn bẳn lên bắt đầu nịnh hót:

“ Tuân lệnh, ông nội.”

“ Được rồi nhanh lên, ông ông mãi tao tổn thọ quá.”

Năm phút sau Hà Tuấn liền tìm thấy chỗ của Dương An Đình.

“ Ông nội!”

Tiếng gọi từ xa rõ to, đương nhiên Dương An Đình biết chủ nhân giọng này là ai. Cậu quay lại nhưng cũng không khỏi tránh được ánh mắt của những người qua đường thu hút.

Chắc họ đang nghĩ mấy đứa trẻ này suốt ngày bày ra mấy cái xưng hô chả đâu và đâu đây mà.

“Mày be bé cái tiếng thôi, không cần thể hiện tình cẩm ông cháu nơi công cộng đâu. Tao nhận không nổi đứa cháu này.”

“ Được rồi, đùa thôi, tao đưa mày về nhà.”

“Ừm.”

Không lâu sau Dương An Đình đã có mặt tạ nhà của Hà Tuấn. Năm nào cũng thế, Hà Tuấn sinh nhật không mời nhiều người, chỉ có mấy gia đình và hai hay ba bạn bà thân thiết thôi.

“ A, An Đình đến rồi đấy à, vào nhà ngồi đi con.”

“ Vâng ạ, con chào dì Dư.”

“ An Đình đến rồi à?”

“ Dì Hoa.” – Dương An Đình cúi đầu chào dì Hoa.

“ Chú Hà” – Dương An Đình quay sang chào bố của Hà Tuấn.

Ngoài ra còn một nhân vật nữa cũng đang ở trong nhà. Dương An Đình bỗng càm thấy hình như hơi quen quen. Đang cúi đầu suy nghĩ xem ai thì người đó đi đến vỗ vai cậu:

“An Đình đúng không? Lớn quá làm anh nhận không ra, lúc anh đi em mới học xong tiểu học.”

Dương An Đình dường như nhớ ra người này:

“ A, anh Minh Khang, anh về nước lúc nào thế Dương An Đình ngạc nhiên nhìn người kia.

“ Anh mới về hôm kia. Mới tốt nghiệp nên anh về đây làm thực tập sinh. Tuần sau làm thực tập ở một tập đoàn truyền thông thuộc thành phố Dương Khánh ấy. Mấy nay anh về định nghỉ chơi vài hôm, Nghe nói xem đang học ở thành phố Dương Khánh hả?”

“ Ồ. Vâng, em đang học trường cấp ba Chu Khánh.”

"Thế thì sau này có khi gặp nhau thường xuyên rồi." - Anh mỉm cười nói với Dương An Đình

" Vâng, chắc vậy. Anh còn bận việc mà”

Minh Khang là đàn anh cùng của Dương An Đình và Hà Tuấn, hơn hai người họ 7 tuổi. Trước kia Dương An Đình chuyển về đây sống thường chơi với anh và Hà Tuấn. Không lâu sau đó thì anh đi du học, hiện tại đã quay trở về. không ngờ anh ấy còn nhớ Dương An Đình, vậy mà nhất thời Dương An Đình lại không nhớ ra anh.

“ Được rồi vào trong chuẩn bị ăn thôi.” – Hà Tuấn Đứng ở trong bếp nói với ra.

“ Ok.” Minh Khang nói. “ An Đình đi vào thôi.”

“ Vâng.”

Trong phòng bếp…

“ Oa, dì Dư, vẫn là đồ ăn của dì nấu đỉnh nhất.” – Minh Khang vào trong ngửi thấy mùi thức ăn liền cảm thán.

“ Oa, thơm quá đi.” – Dương An Đình cúng cảm thán theo.

“ Đương nhiên rồi, đồ ăn mẹ tôi nấu là đỉnh nhất đấy nhé.” – Hà Tuấn vênh mặt đắc ý.

“Còn có phần của em nữa nhé, mẹ dạy em đó!” - Hà Linh, em gái Hà Tuấn đang trang trí đĩa ăn đắc ý nói.

“Ôi, cái Linh lớn thế này rồi ha, đảm đang ghê đó.”, Minh Khang cười hì hì khen cô bé khiến cô hơi ngượng vì đột nhiên được khen.

“ Rồi rồi mấy đứa bớt dẻo miệng đi. Mau phụ dì bưng đồ ăn ra bàn nào.”

“ Con nói thật đó, bốn năm rồi con mới được ăn cơm dì nấu đấy”, Minh Khang đáp “ để con bưng ra phụ dì nha.”

Hà Tuấn cùng Dương An Đình cũng tiến lại phụ xếp đồ ăn ra bàn.

Hôm nay Dương An Đình nhiệt tình ăn uống tại nhà Hà Tuấn.

“Nào cùng nhau nâng li chúc mằng sinh nhật Hà Tuấn nào.” Mọi người đồng thanh nói.

Minh Khang bất ngờ bưng ra một chiếc bánh gato.

“ Cái này,… anh về bất ngờ quá chưa kịp mua quà. Cái bánh bày anh giành với dì trả tiền coi như quá sinh nhật em đó, sinh nhật vui vẻ nha.”

Hà Tuấn thấy bất ngờ nhất thời hơi đỏ mặt:

“ Cảm ơn anh.”

“ Mau ước và thổi nến đi.”

“ Vâng.”

Hôm nay chắc là này vui nhất của Dương An Đình trong mấy tháng qua. Rõ ràng với cậu họ không phải là người thân ruột thịt nhưng cậu lại cảm thấy vô vùng thoải mái và vui vẻ khi ở với họ.

“ Hà Tuấn, quà cho cậu, sinh nhật vui vẻ.” Dương An Đình cười nói đưa quà cho Hà Tuấn.

“ Woa, củm ơn bạn tốt của tôi rấc nhiều luôn nha. Tôi mở ra nhé.” – Hà Tuấn vui sướng nói.

“ Mở đi.”

“ Thật luôn nha Dương An Đình, trời ơi ông nội tôi ơi mày đỉnh quá vậy. Phiên bản mới nhất luôn, cái này tao muốn mua lâu rồi đấy. Huhu bạn tao đúng là hiểu ý tao nhất, mãi mãi là anh em chí cốt, tao yêu mài quá đi.”

“ mày nói hơi quá rồi đấy, không cần mày yêu tao đâu.”

“ Được rồi được rồi, tí mày ở lại đấu với tao mấy ván xong về nhé. Ok không?”

“ Ok.”

Bữa cơm kết thúc trong sự vui vẻ của mọi người.

“ Hôm nay vui quá đi. Cơm dì Dư nấu thì ngon, hoa quả của dì Hoa vẫn tươi ngon như ngày nào. Con về nước đúng là không uổng mà, haha.” – Minh Khang sang sảng nói.

“ Còn con vẫn dẻo miệng như ngày nào nha.” – Dì Hoa cũng cười đáp lại.

“ Ơ chứ không phải hôm nay anh định sang ăn trực nhà em thì phát hiện hôm nay sinh nhật em đó hả.”

“ Đâu có đâu có.” – Minh Khang chột dạ.

“ An Đình, chúng ta đi chơi game đi, tao muốn thử trò mới quá.”

“ Được rồi, đi.”

Lúc ba người chuẩn bị đi lên phòng của Hà Tuấn chơi game bỗng thấy vật nhỏ mềm mềm sượt qua chân.

“ Woa, con mèo năm đấy anh tặng em trước khi đi đã lớn thế này rồi á? Hóa ra ở trên tầng, anh còn tưởng nó về trầu trời rồi kia.”

“ Anh nói linh tinh gì thế, nó ăn hơi bị khỏe đấy. Béo múp thế này còn lo về trầu trời.”

“ Haha, nó tên gì thế?”

“ Đần.”

“Hả?” – Minh khang không rõ hỏi lại.

“ Con mèo tên Đần.” – Dương An Đình bồi thêm câu giải thích.

“ Đần? Hahaha. Tuấn, em làm gì mà lấy cái tên mắc cười này thế, bộ hết tên rồi à? Hahahaha” – Minh Khang không nhìn được cười với cái tên đọc đáo này.

“ Người ta nói đặt tên xấu mới dễ lớn, anh chưa nghe bao giờ à.” – Hà Tuấn ra vẻ bẳn, bật ngược lại Minh Khang.

Đúng thật, Đần là một con mèo tam thể vô cùng mập mạp. Dương An Đình thường thích nựng cái bụng nó, rất nhiều mỡ. Chân mèo cũng rất dễ thương.

“ Được rồi vào chơi game đi, tôi hóng quá.” – Hà Tuấn cắt ngang câu chuyện về mèo, trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Minh Khang bế Đần vào phòng cùng xem hai người kia chơi game. Đần là con mèo không sợ người lạ, đặc biệt là nhìn Minh Khang cũng khá dễ nhìn, nói đúng ra là mang lại cho người ta cảm giác anh trai nhà bên ấm áp nên có vẻ con mèo này còn khá hưởng thụ khi nằm trong lòng anh.

Chơi game một hồi, rốt cuộc Hà Tuấn cũng không chịu nổi nói:

“ Này Dương An Đình, mày còn cái gì không giỏi không thế. Chơi mấy ván hết tao thắng xong mày lại thắng, tính đến ván này là hòa rồi đó. Mày khiến tao nể thật đấy.”

“ Chơi mấy cái này thì tạm ổn, tao chơi game trên máy tính cũng đâu bằng mày đâu mà mày bất mãn cái gì?”

“ Vâng, ông nội, cậu là nhất, nhất cậu rồi.”

“ Được rồi, được rồi. An Đình cho anh chơi một ván vơi Hà Tuấn nào.” – Minh Khang chạy đến can ngăn hai người.

“ Vâng, em cũng chuẩn bị về đây.”

Dương An Đình nói xong liền đứng dậy đi đến chỗ Đần. Cậu rất thích chơi với Đần, lâu rồi không gặp cũng có chút nhớ. Trong điện thoại cậu ngoài ảnh phong cảnh ra thì cũng toàn là ảnh của nó. Cậu đến chỗ Đần vuốt ve nhân tiệp chụp một kiểu ảnh. Lúc này con mèo có vẻ lười biếng ưỡn người thành hình vòng cung ở trong cái ổ của nó.

Hôm đấy gần mười giờ cậu mới về đến nhà. Cậu đã nói trước với mẹ nên không lo bị mắng.

Bước vào nhà gần như người giúp việc đã đi ngủ, chỉ có mẹ chờ cậu về.

“ Về rồi à con, mau lên lầu tắm rửa đi ngủ đi.”

“ Vâng.”

Dương An Đình mệt mỏi đi lên phòng. Đúng lúc của phòng khác bên cạnh cũng mở. Là Trần Tuấn Kiệt, em trai hờ trên danh nghĩa của cậu.

“ Yo, xem ai đây, con trai ngoan của mẹ, học sinh ba tốt mà cũng đi chơi đêm nha. Ngạc nhiên quá đó.”

“ Không liên quan đến cậu.”

“ Chậc. Thế mà không bị mắng, dì thiên vị anh quá rồi đấy, phải tôi là tôi bị bố đạp cho nhừ tử rồi.”

“ Tại cậu đàn đúm đi chơi linh tinh, tôi không thế, với lại với cái thành tích chó gặm của cậu bị đánh nhừ tử là phải.” – Nói xong Dương An Đình bỏ vào phòng để lại cho Trần Tuấn Kiệt đứng đàng sau một cục tức.

“ Dương. An. Đình. Cái đồ đáng ghét nhà anh, con riêng anh đừng có mà nhằm vào tài sản nhà tôi.”

Dương An Đình nghe thấy, môi khẽ nhếch lên.

“ Tôi thèm vào cái tài sản nhà cậu.”

Nhà này cho cậu đi học, sau này cậu sẽ trả lại bằng hết. Sống tự do, không nợ ai thứ gì. Cậu thở dài đi tắm sau đó thoải mái ngồi vào bàn học.

Đêm hôm đó cậu cập nhật nhật ký zalo, quả thật hôm nay là một ngày thoải mái đối với cậu, tên Trần Tuấn Kiệt kia cậu không thèm đếm xỉa.