Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 15: CHÚC NGỦ NGON



Buổi tối Chủ Nhật tại nhà họ Chu…

Chu Thiên Ân lúc này vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ thoải mái. Anh nghe thấy tiếng thông báo zalo, cứ nghĩ chắc lại chị mình nhắn sai bảo gì rồi, nhưng khi anh mở lên lại có dòng thông báo lạ.

Người này anh chưa từng giao tiếp qua zalo, đó chính là Dương An Đình. Anh tò mò vào xem dòng nhật ký của cậu, vậy mà lại là một con mèo béo múp. Dòng caption cũng không có gì, trông như cậu chỉ đơn giản là muốn đăng ảnh thôi vậy.

Chu Thiên Ân không ‘kết bạn’ với những bạn bè của Dương An Đình nên không biết những người đã comment và tim ảnh kia là những ai. Anh chỉ đành để lại chiếc comment hỏi Dương An Đình

[ Tối nay cậu đi ăn sinh nhật hả?]

Sau đó không biết có phải vì tò mò không mà anh lại tiếp tục lướt xuống những bài nhật ký trước đó của Dương An Đình.

Bài đăng của cậu chủ yếu là hình con mèo mập mạp kia, có lúc thì chụp nó ở của sổ, lúc thì ở góc tường, lúc thì cuôn tròn trong ổ. Mà để ý thì thấy chiếc avatar zalo của Dương An Đình cũng là con mèo đó thì phải.

Chu Thiên Ân nhìn thấy không khỏi bật cười ‘ công nhận giống nhau như hai giọt nước.’ Anh thường nghĩ dáng vẻ của Dương An Đình nhiều lúc rất giống một chú mèo khi thì lười khi thì dễ quạu, không ngờ cậu cũng thích mèo.

Những bài đăng khác của Dương An Đình nếu không về mèo thì cũng là anh phong cảnh. Có cảnh hoàng hôn, có cảnh mặt trời mọc, cũng có cảnh đường phố,… Hầu như không có ảnh chân dung của cậu.

Điện thoại anh lại reo lên thông báo, Dương An Đình đã trả lời lại bình luận của anh.

Dương An Đình: [ Ừm]

Câu trả lời ngắn gọn, súc tích, đi thẳng vào vấn đề, không có thêm lời nói dư thừa nào, y chang như chủ nhân nó ngoài đời.

Chu Thiên Ân nhất thời không biết nên trả lời tiếp hay không. Nghĩ một hồi anh kết luận, thôi bỏ đi vậy cậu ấy mà muốn nhiều lời với mình thì cũng không nhắn thế rồi.

Thế nhưng ma sui quỷ khiến thế nào anh lại đi rep lại câu trả lời của Dương An Đình.

Chu Thiên Ân: [ Chắc cậu mệt rồi, ngủ ngon nha]

Vừa nhắn xong anh hơi hoảng, trời ơi mình thế mà lại chúc ngủ ngon vời Dương An Đình, mình đang nhắn cái gì thế kia.

Trong lúc nội tâm đang gào thét, anh nhất thời hơi hối hận nhỡ người ta không nhắn lại có phải mình quê một cục không. Đang định quay lại rút lại bình luận thì lại có thông báo, Dương An Đình cũng rep lại anh.

Dương An Đình: [ Ngủ ngon]

Xem được tin nhắn Chu Thiên Ân lại nhất thời hơi ngơ ra, Dương An Đình vậy mà cũng chúc lại mình ngủ ngon. ‘ Dương An Đình chúc mình ngủ ngon’ , Chu Thiên Ân nằm trên Dường nghĩ nghĩ không biết khóe môi anh đã câu lên từ lúc nào. Như thế sau này có phải thi thoảng anh sẽ thoải mái nhắn tin với Dương An Đình chút không nhỉ.

Nghĩ vậy Chu Thiên Ân chủ động vào giao diện chat với Dương An Đình, anh gửi cho Dương An Đinh icon vẫy tay. Nhưng thật lâu sau Dương An Đình không rep lại anh, trạng thái hoại động cũng tắt từ bảy phút trước. ‘ Chắc tên này thực sự chuẩn bị đi ngủ rồi’ Chu Thiên Ân nhìn màn hình điện thoại thở dài.

Cùng lúc đó tại chỗ Dương An Đình…

Sau khi cậu up ảnh Đần lên một vài người ở phố Cầu Nham cậu quen cũng vào comment. Đặc biệt là Hà Tuấn cứ một câu cảm ơn ông nội lại hai câu cảm ơn ông nội rồi lại bắn icon các kiểu làm cậu cũng thấy vừa buồn cười vừa thấy phiền phức.

Duy chỉ cậu ngạc nhiên khi có một tài khoản cậu chưa thấy bao giờ vào comment, tên chủ tài khoản đó là Chu Thiên Ân. Cậu ngẫm ngẫm một hồi mới nhớ ra là hôm đầu cậu xô phải người này sau đó kết bạn để sau này hắn còn đòi cậu bồi thường. Bồi thường đâu chưa thấy đòi, lần trước hỏi thì bảo là hiện tại chưa muốn, mất công hắn suốt ngày trêu ngươi cậu mấy cái trò ấu trĩ, cậu cũng suýt quên cái tài khoản này luôn.

Chu Thiên Ân hỏi vậy cậu cũng chả muốn nhiều lời nên trực tiếp nhắn lại thừa nhận luôn. Thế mà lúc sau tên kia cũng nhắn lại chúc cậu ngủ ngon.

Nghe câu này của hắn như thể nói với bạn bè thân thiết không bằng, cậu cũng nhắn lại tương tự sau đó tắt điện thoại tiếp tục giải nốt tờ đề sau đó đi ngủ.

Đúng là Dương An Đình và Chu Thiên Ân có tính cách tưởng như trái ngược nhau nhưng lại có một điểm chung lớn nhất đó chính là : trước khi đi ngủ mà không học, ngủ không ngon. Haizzz bảo sao người ta lại là học sinh giỏi, đơn giản là học học học và học đó.

Sáng hôm sau, tại lớp học…

“Dương An Đình, thế nào hôm qua cậu không chào lại tôi thế?” – Chu Thiên Ân vùa vào lớp đã đến ngay chỗ hỏi Dương An Đình.

“ Chắc lúc đấy đi ngủ rồi.” – Dương An Đình thản nhiên đáp.

“ Tôi biết ngay mà, bây cậu mau vẫy tay lại tôi đi.” – Chu Thiên Ân nói.

“ Cần gì phải chào lại, cậu muốn nói gì trực tiếp lên lớp nói với tôi, không thì nhắn thẳng là được.”

“ Cái gì cũng phải có quy củ chứ.”

Sợ rách việc với cái tên dở hơi này Dương An Đình đành lôi điện thoại ra trực tiếp gửi cho Chu Thiên Ân chiếc icon cái tay vẫy vẫy ở mục icon gợi ý xem như chào lại.

Chu Thiên Ân lúc này mới tỏ vẻ hài lòng. Thực ra quy củ gì thì cũng là anh lấy đại cái cớ thôi, cái chính là anh muốn Dương An Đình chào lại anh như anh đã chào thôi, thế mới công bằng.

Chứ thực tế ra mà nói tin nhắn đầu của anh và chị anh chính là xin chị tiền tiêu vặt, chị anh cũng không nhiều lời trực tiếp chuyển khoản, cuộc nói chuyện đúng trọng tâm, nhanh, gọn, lẹ.

Không lâu sau thì một hồi trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Cả hai người Dương An Đình và Chu Thiên Ân đều đồng thời lôi đề khác ra làm, dường như với hai người thì điều này đã là quá quen rồi.

Chu Thiên Ân quay sang thấy Dương An Đình hẳn là đang bí câu nào đấy. Anh liền nhỏ giọng hỏi:

“ Cậu đang bí câu nào hả?”

“Ừm có một câu, dùng cách chia cả tử và mẫu thông thường thì không được” – Dương An Đình vừa nói vừa chỉ vào một bài toán.

Chu Thiên Ân cùa nhìn liền hiểu ra rốt cục là Dương An Đình mắc chỗ nào.

“ Cậu mới học phần giới hạn dãy số hả?”

“ Ừm.”

“Hẳn nào, thực ra câu này rất dễ. Thuộc dạng cơ bản thôi, chắc cậu mới học chưa làm nhiều nên thấy khó.”

“ Chắc là vậy, làm thế nào?”

“ Câu này cậu làm theo cách cơ bản là chia cả tử và mẫu của phân số cho n thì được giới hạn của dãy số là dạng vô định 0/0 đúng không?”

“ Đúng.”

“ Vậy thì là thế này” – Chu Thiên Ân cầm bút viết viết ra nháp – “khi thấy cả tử và mẫu số đều có dạng ( vô cùng – vô cùng) như thế này thì cậu không thể làm theo cách chia thông thường được mà phải nhân liên hợp để khử căn thức trong phân số. Trong trường hợp này do cả tử và mẫu số đều có căn thức nên ta phải nhân car tử và mẫu với biểu thức liên hợp của mẫu số. Đây đều là căn thức bậc hai nên áp dụng hằng đẳng thức số ba trong bảy hằng đẳng thức là được, cái mà ‘ a bình trừ b bình bẳng a cộng b tất cả nhân a trừ b’ ấy. Áp dụng vào thì ta có @&^%$# … sau đó rút n ra ngoài rồi rút gọn. Như vậy là chỉ còn phân thức này thôi. Đến đây thì đơn giản rồi.”

“ À, ra là vậy.”

“ Cậu thắc mắc gì không?”

“ không, tôi hiểu rồi. Cảm ơn”

Trong khoảng khắc cả thế giời dường như chỉ có hai người, không chịu ảnh hưởng của mọi vật xung quanh, không bị tiếng giảng bài của thầy cô lấn át. Anh giảng bài, cậu chăm chú nghe. Cho dù giọng nói của anh rất nhỏ nhưng trong không gian riêng của hai người nó lại rất rõ. Đây là lần thứ hai cậu nói cảm ơn anh.