Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 40: KHỔ LUYỆN THÀNH TÀI



Trước kỳ nghỉ Tết đám học sinh đều phải trải qua đợt thi học kỳ một, đánh giá kết quả của nửa năm học cùng với đó nhà trường cũng tổ chức đợt họp phụ huynh, cái mà nhiều đứa học trò sợ hãi nhất, có khi còn sợ hơn cả kỳ thi học kỳ mà bọn họ quên học bài.

Tuy nhiên đó là đối với đa số học sinh bình thường khác, còn học sinh giỏi thì không.

Cái gì đến cũng sẽ đến, bọn họ chỉ chuyên tâm học hành, giải đề và giải đề, nỗ lực on top trong bảng xếp hạng khối.

Và khối 10 tương truyền có hai vị thần chiếm giữ hai thứ hạng bất biến, một người hạng nhất một người hạng hai. Hẳn là sau khi tra kết quả của mỗi kỳ thi tháng học sinh cả khối đều đã quen hai cái tên này, nhiều người nỗ lực muốn đá hai người họ xuống nhưng không được đành ngậm ngùi thi nhau tranh hạng ba.

Không ai khác hai vị thần này thuộc lớp 10A1: Chu Thiên Ân và Dương An Đình.

Tuy điểm hai người không cách biệt là mấy, thậm chí có lần còn chưa đến một điểm, có người còn chậc lưỡi tiếc cho hạng hai nhưng ít ai biết Dương An Đình cũng từng muốn đá Chu Thiên Ân xuống lắm chứ, nhưng chưa lần nào làm được.

Là bạn cùng bàn, hơn ai hết Dương An Đình tự tin khá hiểu thực lực của Chu Thiên Ân.

Khi bạn không thông minh nhưng bạn chăm chỉ thì chắc chắn bạn sẽ thành công, nhưng người đã thông minh lại còn chăm chỉ chính là người ưu tú nhất trong những người ưu tú.

Dương An Đình rất thông minh, nhưng cậu thừa nhận Chu Thiên Ân còn trâu bò hơn nhiều.

Gần đây cậu cũng biết bản thân với Chu Thiên Ân ở group trường rất hay được buộc chung với nhau. Còn có một số thành phần ship couple gì đó. Cậu không hiểu nổi bọn họ nghĩ gì, cậu với Chu Thiên Ân á? Không thể nào!

Nhiều lần muốn trả lời thanh minh nhưng cậu ngại rước phiền phức, xong cảm thấy việc này quá thừa thãi rồi mặc kệ luôn.

Cậu hiện tại chỉ coi Chu Thiên Ân là bạn cùng bàn, cũng có thể thân thiết hơn một tí. Dù sao cậu cảm thấy thực ra Chu Thiên Ân rất tốt, miễn cưỡng có thể coi là bạn thân đi. Nhớ lại những lần đỏ mặt tía tai hẳn là do hoàn cảnh thôi, Dương An Đình quyết định xếp Chu Thiên Ân vào hàng “bạn thân miễn cưỡng”. Suy nghĩ lại thì thực ra tên này vẫn rất hay ngứa đòn, vẫn rất thích chọc cậu tức điên lên rồi cười ha hả, nói chung là vẫn rất không có tính người.

Mỗi ngày đi học cùng Chu Thiên Ân dường như đã thành thói quen của Dương An Đình. Mỗi buổi sáng chuẩn bị đi học cậu có thói quen nhìn về một hướng bên đường, hướng đó cậu biết chắc có người đang đợi cậu.

Nhiều lúc Dương An Đình cảm thấy Chu Thiên Ân rất khó hiểu, lúc thì đối với cậu rất tốt làm người ta không khỏi hoài nghi, nhưng lúc thì lại rất ngứa đòn.



Hôm nay là cuối tuần, sau tiết học cô giáo chỉ nhiệm liền phân công trực lớp để chuẩn bị cho ngày họp phụ huynh sắp tới.

Chu Thiên Ân và Dương An Đình được cử làm đại diện lớp đón tiếp phụ huynh.

Trong lớp có không ít gương mặt lo lắng, bởi lẽ điểm số không được như kỳ vọng của phụ huynh thì chắc chắn về sẽ bị ăn chửi, hoặc ác mộng hơn nữa là sẽ bị cắt tiền tiêu vặt.

“Aaaaa kỳ này toang rồi, toang thật rồi huhuhu\~” Việt Hoàng ngồi trên Dương An Đình không ngừng kêu ca. Kỳ này hắn ta chỉ được 7.9, đồng nghĩa với việc trượt học sinh Giỏi rồi.

Dương An Đình nghe nhức tai không chịu được liền an ủi một câu: “Được rồi, còn kỳ sau mà, kỳ sau làm lại cũng chưa muộn.”

“Nhưng mà trượt học sinh giỏi rồi kiểu gì cũng bị đánh đòn cho xem huhuhu…”

“Sao đâu mà tôi bị đánh suốt nè. Đánh một trận liền xong thôi, thời gian còn dài mình phấn đấu tiếp được mà.” Chu Thiên Ân cũng lên tiếng an ủi.

“Cậu mà cũng bị đánh á?” Trần Nam ngồi cạnh ngạc nhiên thắc mắc. Cậu tính vo nắm giấy nhét vào mồm tên ồn ào bên cạnh rồi.

“Bị chứ, sao lại không?!” Chu Thiên Ân trả lời bâng quơ như chuyện nhỏ. Mỗi lần làm sai anh đều phải tự giác sắn ống quần lên, cam tâm tình nguyện chịu đánh, mỗi lần như thế cả bắp chân đều đau rát không chịu được, nhưng dần dần anh quen rồi.

Việt Hoàng không còn ồn ào nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu: “Nhưng chỉ còn 0.1 nữa thôi mà, chỉ còn 0.1 nữa là được học sinh giỏi rồi!”

“Đánh giá cả năm học còn kỳ hai nữa mà, thực ra mày cũng hơn nhiều người rồi không cần buồn kỳ hai cố gắng bù lại là được!” Trần Nam nói.

“Nhưng tao đứng gần chót lớp được không. Bốn mươi đứa tao xếp thứ 35 đó!”

“Được rồi, được rồi! Kỳ sau cố gắng!” Chu Thiên Ân nói, dù sao đối với lớp chọn thì đúng là điểm số này gần chót lớp thật.

Việt Hoàng mải kêu ca giờ đây nhìn hai người bàn cuối trong người lại giấy lên nhộn nhạo khó tả. Cậu chộp lấy tay Chu Thiên Ân và Dương An Đình nhìn hai người họ bằng ánh mắt kích động.

“Hai cậu,hai vị đại thần, hai vị đại ca, chia sẻ bí kíp chút không? Dù sao điểm tổng kết hai người cũng hơn 9 phảy, làm sao mà được?!”

Chu Thiên Ân và Dương An Đình bỗng dưng bị nắm tay đối diện với ánh mắt của Việt Hoàng tự nhiên cả người nổi hết cả da gà.

Chỉ đành chân thành đáp lại:

“Chăm chỉ học hành!” - Dương An Đình.

“Khổ luyện thành tài!” - Chu Thiên Ân.

Nghe xong đáp án Việt Hoàng chỉ biết thở dài, giống như học sinh giỏi vứt cho cậu đống công thức rồi bảo “áp dụng là ra ấy mà!”, ra cái rắm!

Câu trả lời quá chung chung nhưng không chê vào đâu được, bởi vì nó đâu có sai!