Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 39: DƯƠNG AN ĐÌNH BỊ ỐM RỒI!



Giải bóng rổ vừa kết thúc, tiếp theo đó cả trường lại nô nức chuẩn bị cho ngày 20/11 sắp tới.

Thứ mọi người mong chờ nhất chính là tiết mục văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo.

Để được góp mặt chính thức vào hôm tổ chức mít ting đã có rất nhiều lớp nỗ lực tập luyện, chỉ có top 10 lớp đạt điểm cao nhất trong hôm tổng duyệt trước đó mới có thể biểu diễn chính thức.

Lúc này lớp phó văn nghệ lớp 10A1 - Thu Hà đang vô cùng hào hứng “chiêu mộ” trai xinh gái đẹp trong lớp vào đội văn nghệ lần này.

Có vài cô nàng đã đồng ý vào đội, vấn đề nan giải hiện tại là các chàng trai.

Bởi vì mùa giải bóng rổ vừa kết thúc nên các thành viên trong đội bóng có thể được miễn tham gia đợt này.

Thu Hà nhìn Quang Thành, cậu chàng có nước da ngăm, dáng người cao ráo cũng được gọi là tuấn tú, nhưng cậu ta què rồi! Hôm trước sau kho trận đấu kết thúc cậu ta liền được đồng đội khiêng tới phòng y tế băng bó.

Nhìn một lượt cô chợt nhận ra, trai tuấn tú trong lớp thì hầu hết trong đội bóng rồi còn đâu!

Cô không khỏi thở dài. Nhân sinh đúng là quá gian nan đi mà!

Cô lại nhìn đến hai vị học sinh giỏi đang nổi trong group trường gần đây, hai người họ còn đang bận giải đề!

Kỳ thực Dương An Đình cảm thấy bản thân hôm nay không được thoải mái cho lắm, trận chung kết hôm qua cũng không phải là trận khó nhất cậu từng chơi hơn nữa cậu cũng chỉ chơi có nửa trận. Nhưng xem ra cậu đề cao sức khoẻ mình quá rồi.

Vì hôm qua uống nước lạnh cộng thêm việc ăn mặc mỏng tanh vì vừa chơi bóng xong khiến trong người cậu nóng hực và cổ họng có chút đau.

Dương An Đình nhìn từng chữ trên tờ đề đọc bằng mắt nhưng không vào đầu chút nào, cảm giác đầu óc bị đình trệ thật khó chịu. Cậu dứt khoát nằm ra bàn đánh một giấc trước khi trống vào lớp vang lên.

Chu Thiên Ân đang viết công thức ra nháp thấy bạn cùng bàn đột nhiên nằm xuống cũng không ngạc nhiên cho lắm, chỉ là chút nữa tiết văn hẳn phải gọi cậu dậy.

Rất nhanh mười phút trôi qua Dương An Đình vẫn không có dấu hiệu tự giác tỉnh dậy, tiếng trống vang lên nhưng cậu dường như vẫn đang say giấc.

Chu Thiên Ân bất đắc dĩ bèn như mọi lần gọi cậu dậy, anh dường như cảm nhận được hơi nóng toả ra từ Dương An Đình, bên gương mặt lộ ra của cậu ửng đỏ lên gay gắt. Anh đưa tay áp lên trán cậu, nhanh chóng cảm nhận được súc cảm nóng bỏng trong lòng bàn tay.

Dương An Đình vậy mà ốm rồi.

Hôm qua trên đường cùng về nhà anh nhớ có nhắc Dương An Đình mặc áo khoác, xong cậu bảo nóng nên không mặc, anh cũng không bắt ép. Dù sao đám thiếu niên như bọn họ không dễ bị ốm, hơn nữa thường ngày Dương An Đình còn phá phách như thế. Không ngờ hôm nay cậu lại ốm rồi.

Chu Thiên Ân nháy mắt lo lắng gọi Dương An Đình dậy. Đầu cậu lúc này đang kêu ong ong, cổ họng khô rát, đến hơi thở cũng trở nên nóng đến khó chịu.

Cậu mơ màng mở mắt phản ứng lại tiếng gọi của người đang lay mình dậy, cậu biết người đó là ai.



Chu Thiên Ân thấy Dương An Đình mơ màng tỉnh dậy nỗi sốt sắng cũng vơi đi ít nhiều, ít nhất cậu cũng không phải bị ngất vì sốt cao.

“Cậu bị sốt rồi, tôi đưa cậu xuống phòng y tế!” Chu Thiên Ân nói nhanh như một cái máy, dường như anh rất lo lắng. Anh rất ít khi lo lắng cho người nào khác như thế.

“Ừm, hình như bị trúng gió nữa rồi!” Cổ họng Dương An Đình rất khó chịu, cậu gắng gượng đáp lại anh.

Nhưng có vẻ anh không cần đáp lại, câu của anh là thể khẳng định, không phải nghi vấn.

Giáo viên dạy Văn vào lớp vừa đúng giờ, Chu Thiên Ân nhanh chóng xin phép đưa Dương An Đình xuống phòng y tế.

Cô Lý, giáo viên dạy văn thấy tình trạng của Dương An Đình cũng không khỏi lo lắng đồng ý cho Chu Thiên Ân đưa cậu đi, dù học hành đến đâu thì sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất.

Lúc này cả lớp đã hay tin lớp phó học tập của bọn họ sốt rồi, bao gồm cả Thu Hà. Cho nên ý định mời cậu vào đội văn nghệ của cô bị vỡ từ trong trứng nước.

Chu Thiên Ân nhanh chóng khoác vai cậu xuống phòng y tế. Dương An Đình nói mình tự đi được không cần dìu đỡ. Anh không biết con mèo nhỏ này lại muốn kiêu căng đến nhường nào, anh theo sát sau bước đi không vững của cậu dọc khắp hành lang.

Lớp bọn họ ở lầu 2 nên muốn xuống phòng y tế phải xuống thang bộ. Dương An Đình nhìn bậc thang có cảm giác hoa mắt. Cậu theo bản năng bước xuống đến bậc thang gần cuối cùng.

Ngay khi cậu bước hụt chân vì bất ngờ nên cảm giác tưởng như xong đời ập đến, dường như có ai đó đã kịp thời kéo cậu.

À đúng rồi, nãy giờ có một người luôn đi theo cậu, nhìn cậu bước từng bậc thang, luôn chuẩn bị tâm thế sắn sàng đỡ cậu bị ngã.

Dương An Đình mơ màng bị người nọ kéo vào lòng, cậu cản thấy cảm giác này thật quen thuộc.

“Thật hết cách với cậu!”

Chu Thiên Ân thở dài xoay người cõng Dương An Đình lên một mạch đưa cậu xuống phòng y tế.

Ngay từ đầu như thế cho vuông, cũng không cần tốn nhiều thời gian đi từng bước theo con ma bệnh này nữa.

Dương An Đình sốt đến 39.6 độ, đã được y tá cho uống thuốc giảm sốt.

Chu Thiên Ân nhớ ra sáng ngày cậu còn tự đạp xe đến trường cùng mình. Có thể lúc đó khó chịu giờ mới càng lúc càng bộc phát.

Giờ này thấy Dương An Đình đang nằm ngủ ở giường y tế, nỗi lo lắng đã vơi đi.

Anh đưa tay vén tóc mái trên trán cậu, dán một miếng dán hạ sốt.



“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi quay lại lớp học.”

Trưa hôm đó Dương An Đình đã hạ sốt, trong người cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Có mấy người bạn xuống phòng y tế thăm cậu, ai ai cũng tỏ ra lo lắng. Cậu chỉ cười xoà nói không sao.

Chưa khoẻ hẳn nên cậu xin cô giáo chủ nhiệm cho nghỉ một buổi chiều.

Điều cậu chẳng thể ngờ được là Chu Thiên Ân lúc này lại tốt tính muốn đèo cậu về.

“Xe gửi bảo vệ đi, tôi đèo cậu về.”

“Không cần, tôi tự đi được!”

“Tự gì mà tự, tự đi như ở cầu thang hồi nãy á hả?!”

Dương An Đình lan man nhớ đến chuyện cậu suýt bị hụt chân ở cầu thang, chẳng hiểu sao tự nhiên mặt lại đỏ lên lan đến cả mang tai.

“Này, cậu… bị tăng độ à?” Chu Thiên Ân nhìn gương mặt thoáng đỏ như gấc của Dương An Đình, anh gấp gáp nói thêm, “Thế thì phải về nhanh thôi, để tôi lai cậu cho. Tình trạng này không đi được đâu.”

Dương An Đình không biết nói gì bèn ậm ừ đồng ý, dù sao cậu cũng là người được lai.



Dương An Đình bị ốm, Chu Thiên Ân từ chối tham gia. Thu Hà không tránh khỏi có chút buồn, dù sao hai người họ đứng trong đội hình đảm nhận đẹp trai thôi là đủ rồi.

Nhưng rất nhanh cô liền nghĩ thoáng, không cần quá đẹp trai, dù sao lớp cũng có rất nhiều con trai cơ mà, tiết mục đủ đặc sắc là được.

Rốt cuộc trong đội bóng rổ cô cũng không mời được ai ngoại trừ Trịnh Thế Vỹ. Nhưng cũng may đội hình con trai cũng tập hợp đủ, dù sao lớp chọn tự nhiên cũng không thiếu con trai.

Nhưng không may thay mặc dù 10A1 vô địch bóng rổ nhưng có vẻ văn nghệ không được thuận lợi cho lắm. Lớp bọn họ chỉ đạt giải ba, xếp thứ 15/30 lớp tham gia tổng duyệt.

Mặc dù vậy đội văn nghệ không ít người thở phào, bọn họ đã cố gắng hết sức nhưng bọn họ không có kỹ năng về phương diện nhảy múa này cho lắm. Ít nhất cũng được giải ba nên cũng không hoàn toàn được xem là kém cỏi.

Theo đó giải bóng rổ cũng được tổ chức trao giải vào ngày này.

Chân Quang Thành cũng vừa khỏi, cũng may trật khớp chưa đến nỗi nghiêm trọng tĩnh dưỡng mười ngày liền có thể đi lại bình thường. Cậu chàng lên sân khấu nhận giải miệng không ngừng cười ngoác đến mang tai.

Trường học không ngừng tổ chức các hoạt động cùng các kỳ thi tháng, thi giữa kỳ, cuối kỳ làm đám học sinh cũng xuôi theo dòng chảy thời gian, chẳng mấy chốc Tết Nguyên Đán cũng đã đến gần.