Mèo Zilla

Chương 75: Khi tỉnh rượu



Rượu có tác dụng chậm rất lớn.

Khi Cát Lâm nói đến một nửa liền cảm thấy trước mắt mơ hồ.

Bất quá khi đó tâm tình của anh bị hắc ám áp lực chi phối, cảm giác không đến cơn chếch choáng khi say.

Thẳng đến lúc nói xong chuyện ngoài ý muốn cải biến vận mệnh anh rồi, Cát Lâm mới cảm giác được bản thân khác thường, anh nhu cầu cấp bách từ trong tối tăm trầm trọng thoát ra, vì thế không chút do dự nốc cho chính mình một chén rượu.

Ý thức lập tức nhẹ nhàng hẳn lên, tứ chi không nghe sai sử, giống như uống vào không phải một chén rượu mà là buộc một quả khinh khí cầu thật lớn trên thân thể.

Cát Lâm vô ý thức mà giật giật khóe miệng.

Quả nhiên là như vậy, nói hết quá khứ cũng không thể giảm bớt cái loại tuyệt vọng cùng thống khổ này.

Hắc ám bị lãng quên tại quãng thời gian khác, chúng nó vẻ mặt dữ tợn, dùng tư thái vặn vẹo trào phúng ngưng mắt nhìn thế giới này. Tất cả an ủi khuyên bảo trước mặt đám ma quỷ ấy đều có vẻ yếu ớt bất lực, quân lính tan rã.


Cát Lâm mơ hồ nghe thấy bên người có tiếng bước chân, lại như là ai đang dịch chuyển cái bàn, ý thức của anh về tới trong gian phòng khách, chợt nhớ tới mình còn chưa có nói cho những đồng bạn Johanne làm sao mà biết chuyện đó.

Bất quá mấy người lão Qusair hình như không thèm để ý cái này, chờ đến lúc Cát Lâm mở to mắt, cố gắng phân biệt cảnh tượng trước mắt, trong phòng khách đã chỉ còn lại có một người.

"..."

Uống rượu xong lại nhìn khuôn mặt kia, lực trùng kích đã lâu không thấy lại tới nữa.

Cát Lâm lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng, âm thanh mơ hồ không rõ, Eloca cũng nghe không hiểu anh đang nói gì.

Bàn tay hơi lạnh đặt ở trên trán Cát Lâm, khuôn mặt nóng rực nhịn không được kề vào cái tay kia, hy vọng hưởng thụ cảm giác mát mẻ này giảm bớt hơi nóng. Bởi vì nhìn không rõ đồ vật, Cát Lâm chỉ có thể híp mắt, thân thể như nhũn ra, vừa chạm liền gục, anh còn không tự giác mà men theo bàn tay Eloca, cả người đều chậm rãi nghiêng qua đây.


Eloca đột nhiên cảm thấy Cát Lâm ở dưới bàn tay của mình, thoạt nhìn có chút giống Gafia.

—— Mèo đen cuộn mình thành một nắm, rất thích cọ lại đây khi chủ nhân vuốt ve da lông.

Cát Lâm so với mèo, thì hơi lớn một chút.

A, không đúng.

Chiến Thần mặt không đổi sắc mà nghĩ, Gafia của y bây giờ là một bức tường.

Sờ sờ đầu Cát Lâm, phát hiện anh ra mồ hôi không nhiều lắm, Eloca chỉ biết cơn say vẫn chưa có hoàn toàn phát ra hết, Cát Lâm cũng đang mơ hồ, căn bản không tự về được.

Eloca theo thói quen mà vớt người lên, đưa về gian phòng.

Thả nước ấm, cởϊ qυầи áo, đem người nhét vào bồn tắm lớn.

Trên đường Eloca rốt cục nghe rõ Cát Lâm đang thì thầm cái gì.

"Anh thật không có anh chị em sao?"

"..." Eloca khẽ dừng động tác.

"Thật muốn nhìn cha mẹ của anh một chút."

"Vì sao?"


Ánh mắt Chiến Thần khẽ biến, ngữ điệu lại vẫn duy trì như ban đầu, điều này làm cho Cát Lâm không cảm giác được cảm xúc biến hóa của y.

Trong những năm tháng dài lâu kia, Eloca từng có người cảm thấy hứng thú, nếu không phải là có người yêu khác, thì chính là giống như bây giờ không đánh mà lui.

Giống như đề tài cứ mãi liên lụy đến trên người thân của y, biết rất rõ ràng những người này đều không còn nữa, bọn họ vẫn là thích nhắc tới một câu, lại tiếc nuối mà tỏ vẻ nếu "Ngươi có anh chị em, ta nhất định phải cùng anh/ cô ấy kết hôn" .

Eloca tâm tình từng chút một trở nên không tốt.

"... Tôi rất muốn làm quen với bọn họ, không có cơ hội, thật sự là đáng tiếc."

"Vì sao muốn làm quen bọn họ? Tôi ở ngay trước mắt cậu."

Bị nước ấm xông một hồi, cơn say dâng lên, Cát Lâm đầu nặng nề, đã không thể rõ ràng mà tự hỏi vấn đề.
Cho nên anh không có nghe được bất mãn trong những lời này của Eloca, mà là dựa theo lý giải ý nghĩa mặt ngoài, lại thuận miệng đem đáy lòng mình nói ra:

"Tôi chỉ cảm thấy... Diện mạo của cha mẹ của anh khẳng định cũng rất đẹp, nếu bọn họ có thêm mấy người con nữa, người một nhà các anh ngồi cùng một chỗ, sau đó tôi đi vào cửa, ừm, a..."

Mặt sau là một chuỗi từ ngữ cảm thán, Cát Lâm tưởng tượng cái cảnh tượng kia, liền nhịn không được nở nụ cười, dáng vẻ có chút ngốc. Đối với nhan khống mà nói, một phòng mỹ nhân, quả thực không thể càng tốt đẹp hơn!

"Mẹ của anh ở trong phòng bếp, cha anh ngồi phòng khách xem báo chí, chị và em gái anh đang xem tạp chí thời trang, anh của anh cùng em trai ở trong sân đánh cầu lông, về phần anh à." Cát Lâm nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc mà gật đầu nói: "Ôm một con mèo ở trong phòng sách uống trà, mèo cào rối tóc anh ..."
Nói tới đây, Cát Lâm bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhíu mày thật chặt.

Tóc Eloca rất dài, đặt trong tưởng tượng hiện đại luôn có chút không hợp, dù sao nơi Cát Lâm sinh hoạt trên cơ bản không có người đàn ông nào để tóc dài tới vậy.

Cát Lâm lầm bầm nói một thôi một hồi, Eloca chỉ nghe hiểu mấy câu linh tinh bên trong.

Báo chí còn tốt, cái cụm từ tạp chí thời trang kia ngay cả nghe y cũng chưa từng nghe qua, về phần cầu lông thì càng thêm khoa trương, trong đầu Cát Lâm tìm không thấy từ chuyển ngữ thích hợp, dứt khoát dùng tiếng trung.

Nhìn thấy Cát Lâm vẻ mặt trầm mê, Eloca chỉ có thể cảm thấy mê mang, y không rõ vì sao Cát Lâm lại tưởng tượng mình đi thăm hỏi một gia đình như thế.

"Mẹ của tôi sẽ không nấu ăn, bà là một Lang kỵ sĩ võ dũng, lại là một người Hegel, cho dù bà ấy biết nấu ăn... Cậu cũng chỉ có thể ăn khoai tây và cà chua."
"..."

Cát Lâm nghe thấy hai từ kia, thế nhưng cả khuôn mặt đều xoắn lại, trông còn đắng hơn cả uống nước thuốc.

Eloca bị Cát Lâm như thế đùa đến, tâm trạng vốn còn buồn bực tiêu tán hơn phân nửa.

Y đã sớm phát hiện Cát Lâm rất để ý đến nội dung thức ăn, ở trấn Maren thì ham thích ra vào các quán rượu khác nhau tìm kiếm thức ăn ngon, trên đường đến Đan Đóa càng là bởi vì ăn ngán tay nghề của Tascha cùng Grant mà cả ngày rầu rĩ không vui. Lúc này mới cố ý nhắc nhở Cát Lâm một câu, không nghĩ tới phản ứng của Cát Lâm còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của y.

"Thôi, không có chuyện gì vẹn cả đôi đường, có thể nhìn là được. "

Cát Lâm lẩm bẩm một câu tục ngữ, lúc này anh nói chuyện cực kì hỗn loạn, cổ ngữ Seeley cùng ngôn ngữ thông dụng dùng lộn xộn, ngẫu nhiên còn nhảy ra vài câu tiếng trung. Anh say đến mơ màng, thế mà còn vươn tay đi sờ mặt Eloca.
Nước ấm theo cánh tay lăn xuống, Cát Lâm không cảm giác được bản thân đang ngâm mình trong nước, bởi vì say rượu nên cả người anh đổ mồ hôi, lúc này cũng không hề biết rằng mình đem nước cọ ở trên người người khác.

Eloca nắm cái tay lộn xộn kia, khàn giọng hỏi: "Cậu thích người có khuôn mặt đẹp?"

Cát Lâm mãnh liệt gật đầu, đầu suýt chút nữa đã đập trúng bồn tắm lớn.

"Đúng vậy, tất cả những người xinh đẹp."

"... Người dung mạo ưu tú, tính cách cũng không nhất định sẽ tốt."

"Hả?" Cát Lâm mơ hồ hỏi, "Đâu có liên quan đến tính cách đâu? Tôi chỉ nhìn xem mà thôi."

Câu trả lời này hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Eloca.

Chiến Thần đương nhiên không biết, ở thế giới của Cát Lâm, căn bản không cần nghĩ biện pháp đi làm quen mỹ nhân, cũng không cần theo dõi đối phương. Nằm ở trên ghế sa lông lướt lướt điện thoại là có thể thỏa mãn con mắt.
Eloca có thấy một số đứa nhỏ thích người lớn lên xinh đẹp, loại thích này hết sức đơn thuần, bởi vì cũng chỉ là thích mà thôi.

Ánh mắt xuyên thấu qua hơi nước, dọc theo lồng ngực Cát Lâm một đường đi xuống...

Eloca từ trong phản ứng cơ thể của Cát Lâm xác nhận, lời nói mới rồi là thật.

Sao lại giống trẻ con như thế chứ? Eloca không tiếng động mà thở dài.

"Cố hương cậu có rất nhiều người xinh đẹp?"

"Rất nhiều ... Chỉ có điều, đều không bằng anh." Cát Lâm nghiêm túc mà trả lời.

Eloca quyết định không cùng người uống rượu nói chuyện, y đã thật lâu không có trải qua cảm giác tâm tình thay đổi nhanh chóng như thế.

"Không cần lộn xộn, tắm rửa đi."

"A."

Cát Lâm miệng đáp ứng, kết quả đầu lệch qua một bên, tựa vào vách bồn tắm ngủ mất.

Kiến thức qua bản lĩnh giây ngủ của Cát Lâm, Eloca cũng không ngoài ý muốn, tính thời gian gần đủ thì đem người mò lên, đều không cần dùng khăn mặt, tùy tay xua tan nguyên tố thủy, mái tóc ướt sũng của Cát Lâm lập tức khô.
"Đi, tự mình mặc quần áo."

"..."

Cát Lâm vừa mới tỉnh táo lại, trong lòng hết sức buồn bực, sau đó anh nghe thấy Eloca tiếp tục nói: "Loại rượu này sẽ không khiến người say, nếu say, tắm nước ấm có thể phát tán đi ra, tôi biết cậu tỉnh."

Cát Lâm chậm rãi mà mở mắt ra, sau đó nhanh chóng kéo quần áo sạch sẽ trùm ở trên người.

Đầu óc anh lộn xộn, nghĩ tới toàn bộ những gì mình nói khi nãy: Uống rượu hỏng việc! Thế mà lại bại lộ sự thật nhan khống!

"Thời điểm nào bắt đầu?"

"Hả?" Cát Lâm một bên mặc quần áo, một bên mờ mịt mà nhìn về phía Eloca.

"Thói quen thích nhìn mỹ nhân của cậu, bắt đầu từ thời điểm nào? Dựa theo tính cách của cậu, hẳn không phải là người chỉ nhìn bề ngoài."

Không không, nhan khống chính là nông cạn như vậy, Cát Lâm ở trong lòng nói.

Anh miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, xấu hổ mà giải thích: "Tại nơi của chúng tôi, có rất nhiều người cũng giống như tôi ..."
Đối mặt với cặp mắt mang sắc xanh lam kia, Cát Lâm có loại cảm giác bị nhìn thấu, anh chỉ có thể ngậm miệng lại.

Một hồi trầm mặc.

"Thích sự vật tốt đẹp, là thiên tính của nhân loại, không liên quan đến tính cách. Đại bộ phận người là như vậy, nhưng nếu như là tôi, quả thật... Có một chút nguyên nhân."

Tối tăm lần nữa tràn lên khóe mắt, Cát Lâm gian nan nói: "Có một đoạn thời gian, tôi thường xuyên mơ thấy ác mộng, gương mặt những người đó luôn luôn vặn vẹo, quanh quẩn lặp lại trước mắt tôi, tôi đã nhớ không rõ dáng vẻ chân chính của bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ đều là ác quỷ đeo mặt nạ."

Tuy rằng được giải cứu, nhưng Cát Lâm lại ôm địch ý dày đặc đối với tất cả mọi người.

Anh không tin bác sĩ, cũng không tin cảnh sát, bởi vì bọn họ là "Người trưởng thành", là người trưởng thành làm như không thấy đối với sự cầu cứu của anh, mặc kệ anh tiếp tục ở lại bên trong địa ngục. Chẳng sợ những người này căn bản không phải nhóm người trước kia, ở trong mắt trẻ con cũng là giống nhau.
Bởi vì suy nghĩ của trẻ con chính là cực đoan như thế, thế giới của chúng cố chấp mà chia làm người mình và người khác.

Chỉ có bạn cùng lứa tuổi mới là người một nhà.

Với Cát Lâm, tình huống còn trở nên càng phức tạp một ít, bạn cùng lứa tuổi là người không có uy hiếp, người trưởng thành ý nghĩa nguy hiểm. Những người trưởng thành chiều cao xa xa vượt qua anh, đứng ở trước mặt anh, chẳng sợ cái gì cũng không làm, chỉ cái bóng đổ xuống cũng sẽ mang cho Cát Lâm áp lực cực lớn.

Tất cả những đứa trẻ được giải cứu tâm lý đều bị tổn thương, tình huống của Cát Lâm là đặc biệt nhất, được chăm sóc đặc biệt, trong lúc phá án và bắt giam còn có người chuyên môn đến nói chuyện chơi trò chơi vân vân cùng đám trẻ.

"Cũng không biết vì sao, sau này tôi lại thích xem điện ảnh, tạp chí ảnh... À, một thứ không khác sân khấu kịch cho lắm."
Trước kia điện ảnh đều là theo mô-típ như này, nhân vật chính anh tuấn tiêu sái, nhân vật phản diện hung ác xấu xí, nhân vật chính ba đấm hai đá liền giải quyết nhân vật phản diện khuôn mặt làm cay mắt người xem.

"Trông xinh đẹp không nhất định là người tốt, tôi cũng không quan tâm bọn họ là ai, không có việc gì thích nhìn một cái, nhìn đến gương mặt đẹp thì sẽ quên đi ác mộng. Sau lại không nằm mơ nữa, nhưng đã tạo thành thói quen, không bỏ được." Cát Lâm vẻ mặt buồn bực, kỳ thật trước kia vốn không có khái niệm nhan khống này.

Theo đuổi sự vật tốt đẹp là thiên tính con người, anh cũng chỉ là so với người khác càng thêm thích sự vật tốt đẹp mà thôi.