Mèo Zilla

Chương 76: Hoa phi tước



"Mày còn chưa có kế thừa tòa lâu đài này! Mày không có quyền làm như vậy!"

Cha của Kewell phẫn nộ hô to, sau đó đã bị kỵ sĩ canh giữ lâu đài "lễ phép" mà đưa ra cửa lớn.

Cát Lâm đứng ở cửa sổ tòa tháp đông xem náo nhiệt, đối với cái tên đem 10.000 đồng vàng vứt cho Eloca, yêu cầu Chiến Thần rời đi con mình này, Cát Lâm cảm thấy ông ta đặc biệt có dũng khí.

Tế ti điện Hải thần đã rời khỏi, lão Kewell không có chỗ dựa, chỉ có thể không ngừng mà đau mắng con trai.

Tổng quản lâu đài vẻ mặt khó xử.

Lúc này Cát Lâm nhìn thấy Kewell để trần thân trên, một quyền nện vào trụ đèn bên cạnh cha mình, trong phút chốc băng sương màu trắng đã bao phủ trụ đèn và nền nhà.

Mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, thi nhau bám lấy đồ vật bên người, lão Kewell dưới chân vừa trợt, trực tiếp ngã cái rầm.


"Hừ." Cát Lâm nghĩ bụng, Băng Sương kỵ sĩ thật sự là chức nghiệp khó có thể đối phó.

Cái khác không nói, sàn nhà nháy mắt biến thành khu trượt băng, quả thực khó lòng phòng bị.

"Cậu ta rất có thiên phú."

Eloca cũng đi đến bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn đám người phía dưới.

Trên lông mày Kewell treo một tầng sương trắng nhàn nhạt, đầu ngón tay có rõ ràng có thể thấy khí đông lạnh, xa xa nhìn vào tựa như một bức tượng khắc băng, loại hình tượng này hiển nhiên cho cha anh ta lực đả kích rất lớn, thế mà không dám nói gì nữa, đứng lên vội vàng rời đi.

"Cậu có biết điểm khó thăng cấp nhất của Băng Sương kỵ sĩ là gì không?"

"... Không thể làm mình đông chết?"

Cát Lâm tùy tiện cho một cái suy đoán, nghe thấy Eloca khen ngợi người khác, trong lòng anh có hơi khó chịu.

Hơn nữa Kewell chỉ học được một ngày đã lấy được khẳng định.


"Ma pháp hệ thủy có rất nhiều biến thể, có khi rất dễ dàng khống chế, có khi chỉ cần đụng chạm đều sẽ bị thương, phương thức cuồng bạo của nó cũng có rất nhiều loại, ma pháp hệ băng là đặc biệt nhất trong số đó."

Eloca giải thích cho Cát Lâm: "So với ma pháp sư hệ băng, Băng Sương kỵ sĩ trực tiếp sử dụng nguyên tố ma pháp rèn luyện thân thể gặp phải nguy hiểm càng nhiều hơn, bởi vì ma pháp sư chỉ khi không khống chế được nguyên tố mới sẽ gặp nguy hiểm, Băng Sương kỵ sĩ thì chỉ cần sử dụng lực lượng là sẽ phải đối mặt với loại phiêu lưu này. Lực lượng càng mạnh, thương tổn với bản thân càng lớn."

—— Thì ra Kewell thật sự có khả năng tự đông mình chết.

Cát Lâm tâm tình phức tạp hỏi: "Nếu nguyên tố ma pháp trong thân thể mất khống chế, anh ta sẽ biến thành tượng băng?"


"Sẽ biến thành mảnh nhỏ."

"..."

Sau khi đóng băng rồi, ngã tan nát luôn hả?

Cát Lâm yết hầu khô khốc, ước chừng là di chứng sau khi say rượu.

"Băng Sương kỵ sĩ yêu cầu dùng thời gian rất dài để thân thể không chỉ từ từ thích ứng mà còn phải đối kháng với nguyên tố hệ thủy tàn khốc ấy, cậu ta trẻ tuổi như vậy đã là võ giả cấp 8, chứng minh rất có thiên phú, cũng rất cố gắng."

Chỉ là trên đời này, cho dù có thiên phú cùng cố gắng cũng không nhất định thành công.

Cát Lâm hiểu rất rõ đạo lý đó, anh nhớ tới Eloca nói có thể trong thời gian ngắn làm Kewell thăng cấp thành võ giả cấp 9, xem ra vẫn có đường tắt?

Eloca phủ định suy nghĩ đó của Cát Lâm.

"Rất nhiều võ giả đều sẽ dừng lại ở cấp 8 một thời gian dài, cả đời cũng không thể vượt qua, nếu Kewell muốn thử thăng cấp, cái đầu tiên cậu ta phải chiến thắng chính là chính mình, linh hồn cường đại cùng tín niệm là bí quyết duy nhất có thể khiến cho cậu ta duy trì tỉnh táo trong rét lạnh cực độ. Tôi chỉ có thể nói cho cậu ta biết phương pháp, hết thảy tương lai đều do bản thân cậu ta sáng tạo."
Eloca nói xong, vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu Cát Lâm, sau đó rời khỏi căn phòng.

"Võ thuật mà tôi dạy cho cậu cũng thế."

"..."

Cát Lâm không ý thức được Eloca đây là đang an ủi anh, người linh hồn cường đại không hề sợ hãi.

Cát Lâm chỉ cảm thấy bản thân lại một lần nữa bị chiều cao cách biệt thương tổn, anh ở trong lòng lặng lẽ hoài nghi, trước khi Eloca trở thành Chiến Thần, ở quê hương đại khái cũng là loại đãi ngộ này.

Liên tưởng đến chiều cao trung bình của người Hegel, đối lập với vị thần nào đó một chút, Cát Lâm cảm thấy cái suy đoán này rất có căn cứ.

Ừm, không thể nói ra được.

Người Hải thần điện hẳn sẽ còn đến nữa, bên Johanne phải tiếp tục lời nói khách sáo —— Cát Lâm vừa nghĩ đến Johanne, dạ dày liền một đợt khó chịu, nếu Barre còn chưa có chết, anh tình nguyện ngụy trang thành cô gái não phẳng, mỗi ngày đi theo Barre giao tiếp, cũng không muốn đối mặt với gương mặt khúm núm còn hết sức đắc ý kia của Johanne.
Cát Lâm mệt mỏi nằm ở trên giường, anh nghiêng đầu nhìn thấy trên cái bàn tròn cạnh giường có một chai rượu na ná trong phòng khách, bàn tay đưa đến một nửa lại rụt trở về.

Thứ như rượu, uống vào cũng chỉ có thể trốn tránh hiện thực, giải quyết không được vấn đề.

Những chuyện cũ năm xưa kia tựa như một đầm nước đọng, tất cả mọi thứ hư thối dơ bẩn đều chìm ở bên dưới, thoạt nhìn không gợn sóng, hiện tại tìm được một nơi thoát ra, liền không ngừng cuồn cuộn trào dâng, giống như muốn phá tan con đê.

Sau khi thoát khỏi đoạn sinh hoạt như ác mộng kia, chào đón Cát Lâm cũng không phải hạnh phúc tốt đẹp.

Về chuyện tìm kiếm người thân, anh lần lượt thất vọng.

Sớm nhất là khi vụ án lừa bán bị phá, rất nhiều trẻ em và phụ nữ được cứu ra, Cát Lâm cũng không biết chuyện sau khi bọn họ trở lại nhà mình ra sao, anh nhìn thấy chính là những đứa bé cùng đến viện phúc lợi với anh.
Có đứa khóc quấy muốn về cái nhà đã mua mình, cha mẹ trong một đêm đã không còn là cha mẹ, tư duy đơn thuần của trẻ nhỏ không tiếp thu kịp, cũng không suy nghĩ rõ ràng chuyện phức tạp đó.

Còn có một số đứa bị ngược đãi như Cát Lâm, mỗi ngày đều chờ đợi tin tức, bọn chúng từ hộ công cùng cô giáo dạy trẻ ở viện phúc lợi nghe nói gia đình thực sự là gì, có bao nhiêu ấm áp, trong lòng tràn ngập hướng tới.

Đứa nào tốt số, thì được cha mẹ khóc ôm vào trong ngực đón đi rồi.

Xấu số như Cát Lâm, mỗi ngày chờ tới chỉ có thất vọng.

Tuy rằng phần lớn người liên quan đến hai phân đoạn lừa bán đều sa lưới, nhưng rất nhiều kẻ buôn người đều là lâm thời nảy lòng tham mới bế đứa nhỏ đi, loại chuyện này làm nhiều rồi, trong quá trình buôn bán đứa trẻ sang tay qua rất nhiều lần, cho nên chính bọn chúng cũng nói không rõ lai lịch của từng đứa trẻ, thậm chí không nhớ rõ diện mạo của chúng, chỉ có thể khai hết mấy địa điểm rời rạc mà mình gây án ra.
Lúc ấy quá trình tìm người thân là căn cứ báo án địa phương làm ghi chép, từng người thông báo con mất tích, nếu có ai thay đổi phương thức liên lạc, lại từ bỏ tìm kiếm, không hề đến đồn công an cung cấp phương thức liên lạc mới, vậy thì không cách nào thông báo được.

Những đứa trẻ mất tích ở bến xe, nhà ga như Cát Lâm lại cực kì nhiều.

Cát Lâm gặp qua rất nhiều người nam người nữ trong mắt hàm chứa chờ mong, nhưng những người đó đều không phải cha mẹ anh.

Sau lại còn xảy ra một chuyện khiến Cát Lâm cảm thấy sợ hãi.

Khi còn đi ăn xin, anh từng gặp một đứa bé tàn tật, tiền xin được của những đứa bé đó đặc biệt nhiều, điều này cũng làm cho gã đàn ông kia có lần cũng muốn đánh gãy tay chân anh, may mắn người ăn xin có phân chia thế lực, Cát Lâm cùng gã ta thuộc người từ ngoài đến, luôn bị đám ăn mày xua đuổi, đôi lúc còn phải bị đánh, nếu thật sự phế bỏ thì sẽ chạy không nhanh, gã ta mới không có ra tay.
Trong viện phúc lợi cũng có một đứa trẻ như thế, đùi phải bị bẻ thành hình dạng kỳ quái, căn bản đứng không được. Cha mẹ nó khi nhìn thấy đứa bé lập tức lắc đầu nói đây không phải là con bọn họ, rồi xoay người bước đi.

Đứa bé lớn lên rất giống cha mình, ánh mắt nó khi nhìn đôi nam nữ kia rời đi, là tất cả ngôn ngữ trên thế gian này không cách nào hình dung được.

Chữa bệnh cho đứa trẻ tàn tật yêu cầu rất nhiều tiền, hơn nữa rất khó chữa khỏi, trưởng thành cũng vẫn tàn tật, bọn họ tình nguyện lại sinh một đứa.

Vô luận khuyên bảo như thế nào, chứng minh ra làm sao, đôi vợ chồng đều cắn chết nói không phải là con của mình.

Cuối cùng đứa bé này vẫn lưu lại viện phúc lợi.

Chờ đến sau khi Cát Lâm trưởng thành, mới biết được nếu tin tức vô cùng xác thực, kỳ thật có thể dùng tội vứt bỏ khởi tố cha mẹ của đứa trẻ, nhưng mà năm đó người giải cứu bọn họ không làm như vậy, bởi vì bọn họ biết, đứa bé ở lại viện phúc lợi, nó chỉ là không có cha mẹ, nhưng nếu đưa đứa bé trở về, nó chỉ có một con đường chết.
Trẻ nhỏ thân thể vốn suy yếu, mấy bữa không ăn, chịu đói chịu rét, phát sốt chuyển thành viêm phổi lại không ai đưa bệnh viện, cơ bản sống không nổi. Cha mẹ không muốn đứa con này, sẽ nghĩ tất cả biện pháp mà "không cần", không ai có thể mỗi ngày nhìn chằm chằm tình hình nhà bọn họ, mà chăm con sơ sẩy dẫn đến con trẻ tử vong, cũng sẽ không bị phạt.

Chuyện này sợ tới mức tất cả đám nhỏ đều che lấp miệng vết thương, nóng ruột tới mức muốn ở trong sân chạy vài vòng chứng minh bản thân khỏe mạnh. Đồng thời bọn họ cũng hiểu rõ, không phải cứ là "Cha mẹ" thì sẽ nhất định đón chúng nó trở về.

Ấp ủ hy vọng, lại gặp phải hiện thực tuyệt vọng, rất nhiều đứa bé đều mắc phải bệnh tâm lý nghiêm trọng.

Cát Lâm chính là lớn lên trong loại thất vọng ấy, không còn mỗi ngày chờ đợi "Cha mẹ" xuất hiện, anh bắt đầu có cuộc sống cùng mục tiêu của mình, tỷ như sau khi tốt nghiệp tự mình nghĩ biện pháp tìm người thân.
Lúc học trung học, một đài truyền hình trong thành phố bỗng nhiên thông báo cho trường học, nói có người nhà của anh tìm tới, mời anh lên tiết mục nhận thân.

Cát Lâm tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng không kích động tới lập tức đi qua.

Cha mẹ 10 năm không hề có tin tức, lúc trước cảnh sát tìm khắp nơi không được, sao bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện?

Kết quả chứng minh anh cẩn thận và hỏi nhiều vài câu là đúng, đó cũng không phải cha mẹ anh, mà là một đám "Người quen" hận anh thấu xương, muốn từ trên người anh lừa gạt một mớ tiền - "Mẹ" và "Em trai" trong quá khứ.

Gã đàn ông kia chết sớm, nhiều năm như vậy, trong nhà thiếu nợ vẫn chưa trả hết.

Người một nhà này càng nghĩ càng không cam lòng, tính tính Cát Lâm đã là tới tuổi có thể đi làm (nếu không học trung học), nhìn thấy tiết mục tìm người thân trên TV liền nảy ra ý tưởng, muốn tìm được Cát Lâm, đòi phí nuôi nấng 7 năm qua, bọn họ đúng tình hợp lý mà cảm thấy nợ trong nhà đều là vì mua Cát Lâm mà thiếu, theo lý đương nhiên phải là anh trả.
Loại tiết mục hai phe tại chỗ lôi kéo xung đột kịch liệt này nếu phát ra ngoài, cực kì dễ dàng đạt được tỉ lệ người xem.

Cát Lâm không chịu đi, tổ tiết mục rất không vui, lập tức thông qua trường học tiến hành khuyên bảo (tạo áp lực).

Trường học cũng không phải bất tài, chuyện hoang đường như vậy còn có mặt mũi dây dưa? Trường trung học này là trọng điểm của thị trấn, cục giáo dục của thị trấn thông qua lãnh đạo đài truyền hình vừa lên tiếng, tiết mục kỳ này không tật mà chết.

Người nhà đó còn muốn gây sự, ngồi xổm ở cửa trường học, chỉ là bọn họ căn bản không biết Cát Lâm hiện tại, cũng không biết tên sau này của Cát Lâm, hơn nữa đây là một trường trung học quản lý ký túc xá nghiêm khắc, ngoại trừ cuối tuần, học sinh vốn sẽ không đi ra ngoài.
Người gây sự ôm giấy trắng mực đen, rất nhanh đã bị đưa ngược vào cục công an.

Vẫn có một phần học sinh thấy được động tĩnh, chỉ là bọn học không rõ ràng người bị tìm thân nhân là ai, cái đề tài này ở trong sân trường lưu hành một chút, cũng chậm rãi bình ổn.

Hiện tại Cát Lâm bắt đầu suy tư làm sao Johanne biết được, suy nghĩ nửa ngày, anh cảm thấy có lẽ là Johanne đã từng lên một tiết mục tạp kĩ của học sinh trung học, đại khái nhận thức người của đài truyền hình, nghe được một ít.

Về chân tướng mọi chuyện, Johanne không hẳn biết.

—— Nếu biết, Johanne sẽ không dùng cách nói "Cha nuôi" này.

Cát Lâm nhịn xuống cơn đau đầu âm ỉ, anh bình tĩnh mà đứng lên tìm một bộ quần áo, cào rối tóc mình, soi gương nhe răng làm vài biểu tình hung ác, sau đó cứ duy trì dáng vẻ đó đi tìm Johanne.
Trong hành lang cắm đầy loại hoa mà Cát Lâm chán ghét.

Anh theo bản năng mà chuyển hướng về nơi không có đặt hoa.

Đi đi một hồi, anh phát hiện mình đang đi vào khu tương đối hẻo lánh trong lâu đài. Cát Lâm không có đổi đường, ngón tay của anh phía dưới áo choàng khẽ khàng lách qua nút thắt trên bao da vũ khí, đồng thời trong lòng lạnh lùng nghĩ, quả nhiên những đóa hoa đó có vấn đề, tuy rằng không biết vấn đề ở nơi nào.

Chờ đến khi tiếp cận chuồng ngựa, Cát Lâm nhìn thấy Johanne đứng dưới tàng cây cách đó không xa, vẻ mặt nhàn nhã, một bộ chờ đợi đã lâu.

Khi gã nhìn đến Cát Lâm vẻ mặt bực bội lại mỏi mệt, khóe miệng tươi cười mở rộng.

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Không nên tức giận, tôi đã sớm nói, chúng ta hẳn nên hợp tác." Johanne đánh giá Cát Lâm, phát hiện anh không có dấu hiệu tinh thần hỏng mất, không khỏi thoáng thất vọng.
Cát Lâm theo dõi gã, phẫn nộ nói: "Tôi không có cha nuôi, cũng sẽ không bị anh uy hiếp!"

"Thật không? Cậu có cần một chút dược tề Ảo Mộng không, đây là hàng thay thế, dùng rất tốt." Johanne ý vị thâm trường nói.

Cát Lâm không rõ gã đang chỉ cái gì, anh cảm giác như đây là một thứ mà "Người cạnh tranh" ngầm hiểu trong lòng.

Hoa?

Hoa này rốt cuộc có công dụng gì?

Lão Qusair nhìn không ra vấn đề, Eloca cũng không biết, thuyết minh không phải thực vật có độc, cũng không có tính công kích.

—— Thực vật ma pháp làm người thả lỏng tinh thần?

Bởi vì lo lắng lộ tẩy, Cát Lâm không dám tùy tiện nói tiếp, chính là tiếp tục trừng Johanne.

"Không cần ngụy trang, người dẫn đường của cậu không thể vì cậu giải quyết vấn đề này, chịu đựng vất vả lắm nhỉ!" Johanne lấy từ trong quần áo ra một chai dược tề, đặt ở trong tay quơ quơ, cười tủm tỉm nói, "Dược tề ở Đan Đóa chất lượng đều rất tốt, một chai như vậy là có thể cho cậu dùng rất nhiều ngày."
Cát Lâm trong lòng chấn động, một phỏng đoán vớ vẩn chui ra.

Anh cố gắng che dấu sự kinh ngạc của mình, trong lòng vội vàng, chỉ có thể dùng tay che mặt, lui về phía sau một bước, lớng tiếng quát: "Lấy ra! Tôi không cần!"

Johanne thật không ngờ Cát Lâm sẽ từ chối, gã cười nhạo nói:

"Cần gì cố chống đỡ chứ? Mùi của hoa phi tước có thể thả lỏng tinh thần, đối với người ở đại lục Seeley là thứ khá tốt, nhưng mà đối với người như chúng ta, chính là tai nạn."

Johanne thoải mái cất bước, đi đến trước mặt Cát Lâm tiếp tục nói: "Cậu đã bao lâu không phát tác rồi? Tôi đoán sau khi đi vào đại lục Seeley, chưa từng cảm nhận cái cảm giác khó chịu như thế đúng chứ! Lần đầu tiên tôi ngửi được hoa phi tước cũng tái phát, may mà người dẫn đường của tôi không có kém cỏi như vậy... Thật đáng thương, vận khí của cậu quá tệ."
Cát Lâm từ kẽ ngón tay nhìn thấy Johanne lộ ra tư thế người thắng, đồng thời cũng hiểu suy đoán của mình là thật, trong lòng tràn đầy đều là đờ mờ, quả thực muốn ngáo luôn, bởi vì anh không biết nên giả vờ như thế nào cho ra vẻ lên cơn nghiện.

Anh có phải diễn viên đâu!

Cho dù có là diễn viên, không phải phái thực lực cũng giả không giống được!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có quyển sách cảnh sát nằm vùng truy quét ma túy nói, có vài người lần đầu tiên tiếp xúc mấy thứ đó sẽ cảm thấy cái mùi vị kia cực kì khó ngửi, quả thật muốn ói luôn.

Hoa phi tước ở đại lục Seeley thiết lập có mùi giống như vậy, chỉ có điều hoa phi tước người bình thường nghe như thế nào cũng không có vấn đề, nó không phải chất cấm. Ảnh hưởng lớn nhất nó có thể mang đến cho Cát Lâm cũng chính là đánh vài cái hắt xì, tựa như chúng ta ngửi thấy có người xịt mùi nước hoa mà mình ghét nhất trên xe bus ấy.
Còn nữa ——

Hiện tại biết vì sao Johanne nói, đều là những kẻ thất bại rồi chứ?

Tình tiết thiết lập, kỳ thật không phải tất cả mọi người đều nghiện. Chỉ là đợt của Johanne có rất nhiều người đều như thế, cho nên gã tưởng là ai cũng nghiện.

——————

Tiểu kịch trường nối tiếp kết cục của chương:

Nhân vật chính nhà người ta, không cần biết có phải diễn viên hay không, không cần biết là trọng sinh hay là xuyên qua, ở trước mặt nhân vật phản diện và pháo hôi phối hợp diễn đều là diễn xuất tốt nhất.

Cát Lâm bụm mặt: Tui có thể làm sao bây giờ, không có điểm kỹ năng diễn xuất, tui cũng tuyệt vọng lắm chứ!