Thời gian ba ngày chớp mắt đã qua. Nghệ Phong chỉ tu luyện Phệ Cốt Tà Quyết một chút, đa số thời gian đều dành để giúp Băng Ngưng giải trừ cấm chế. Tuy rằng Nghệ Phong tìm trăm ngàn lý do lừa gạt, nhưng nữ nhân này cực kỳ thông minh. Bất chấp Nghệ Phong nói đến miệng lưỡi nở hoa cũng không thể lừa gạt được nàng, chỉ có thể nắm tay nàng những lúc giải trừ cấm chế. Chính vì vậy, Nghệ Phong giận đến nghiến răng nghiến lợi, không thể chiếm được tiện nghi gì của Băng Ngưng, chỉ có thể nắm bàn tay mềm mại của nàng. Tuy rằng Nghệ Phong hành động hết sức kín đáo, nhưng mỗi lần hắn hơi siết một chút, mặt Băng Ngưng lại hơi ửng đỏ lên. Chỉ bất quá, biểu hiện này chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức ngay cả Nghệ Phong cũng không thể phát hiện. Điều này khiến hắn đắc ý dào dạt, trong lòng không khỏi vui vẻ vì việc làm bí ẩn của mình. - Không tồi! Thực mềm! Thực mịn! Khi giải trừ một tia cấm chế cuối cùng giúp Băng Ngưng, Nghệ Phong không nhịn được thở dài một hơi. Hành động này đương nhiên bị Băng Ngưng phát giác, vẻ ửng đỏ vốn mất đi, nhất thời lại từ cổ lan ra khắp mặt, khiến mặt nàng như một áng mây hồng, da thịt băng tuyết cũng hồng hào lên. Nàng lúc này thật giống như trái táo chín mọng, mê hoặc lòng người, khiến Nghệ Phong không khỏi choáng váng… Băng Ngưng thấy bộ dáng Nghệ Phong như vậy nhịn không được khẽ gắt một tiếng. rút tay khỏi tay Nghệ Phong, vỗ vỗ lên mặt, dồn đấu khí hệ băng trong cơ thể lên khuôn mặt, lúc này mới áp chế được vẻ ửng đỏ, khôi phục trạng thái bình thường, nhìn Nghệ Phong hít sâu một hơi, thản nhiên hỏi: - Thế nào rồi? - Nàng tự xem đi! Nghệ Phong cười nói. Băng Ngưng gật đầu, tâm thần cũng dung nhập vào trong cơ thể, lập tức trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ, chỉ là ngay sau đó lại hơi nhíu mày… - Cấm chế thực sự đã được giải trừ. Tuy nhiên, nếu muốn khôi phục hoàn toàn thực lực của nàng, còn cần một khoảng thời gian nữa. Đại khái trong vòng khoảng một tháng. Nghệ Phong quay sang Băng Ngưng nói. Băng Ngưng gật đầu, mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn nhìn Nghệ Phong, rất nghiêm túc nói: - Cảm tạ! Nghệ Phong nhún nhún vai: - Tạ ơn không thể chỉ nói suông như vậy. Cần phải dùng hành động để thể hiện. Tỷ như, lấy thân báo đáp, làm ấm giường v.v… Bản thiếu cũng không phải người quá tham lam! Băng Ngưng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, cũng không nhiều lời nói nhảm, trực tiếp đứng lên mở cửa phòng, quay sang Nghệ Phong làm một tư thế mời. Thấy Băng Ngưng rõ ràng muốn thẳng thắn đuổi mình ra ngoài, Nghệ Phong ngơ ngác thầm nghĩ hẳn là nên đánh cho nữ nhân này một trận mới phải. Mình mệt mỏi chết đi sống lại mới giải trừ được cấm chế cho nàng, nàng lại không thương tiếc đuổi mình ra ngoài. Thật quá không nể tình rồi! - Mời! Băng Ngưng thấy Nghệ Phong vẫn đứng ngây ngốc trong phòng mình, lên tiếng nhắc nhở. Nghệ Phong suy nghĩ một chút. Nữ nhân này có thực lực Tôn Cấp, muốn đánh được nàng phỏng chừng phải dỡ căn phòng này xuống. Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị suy tính có nên dùng thuốc gì đó trừng trị nàng hay không, lại phát hiện nữ nhân này không thèm quan tâm mình, nhấc chân bước ra ngoài, để lại mình hắn ngơ ngẩn đứng giữa gian phòng trống không. Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong hoàn toàn mất mặt. Nhìn căn phòng vắng vẻ, hắn nhịn không được mắng to một tiếng: - Mẹ kiếp! Băng Ngưng đã ra khỏi phòng còn nghe được thanh âm hổn hển vì tức giận của Nghệ Phong, khóe miệng nhịn không được nhếch lên đường cong kỳ dị. Nghệ Phong thất bại trong trận giao chiến với Băng Ngưng, chỉ có thể cúi đầu, cực kỳ ủy khuất đi về phía đại điện. Vào tới đại điện, thấy tất cả học viên đều đứng có mặt, trong đó có cả Băng Ngưng, trên mặt không chút biểu tình, vẫn băng lãnh tới cực điểm, ngạo khí hơn người. Nhìn thấy Băng Ngưng đang hung hăng trừng mắt liếc mình, Nghệ Phong lập tức quay sang Khinh Nhu mang theo tiếng khóc nức nở, cực độ bi thương nói: - Khinh Nhu, ta bị người khi dễ! Nàng phải vì ta mà xuất đầu a! Ô ô…. Những lời này khiến tất cả mọi người nhất loạt quay đầu lại, đều trợn mắt nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ: Từ trước tới nay chỉ có ngươi khi dễ người khác, nào có phần cho người khác khi dễ ngươi! Mà ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị tiếp tục diễn tấn bi kịch, lại cảm giác đầu hung hăng bị đập một cái... Hắn tức giận, thầm nghĩ đây là tên hỗn đản nào, lại dám động lên đầu thái tuế! Chỉ là, khi ánh mắt Nghệ Phong nhìn thấy người đó, vẻ mặt hùng hổ kia nhất thời biến mất không còn một mảnh, cười hắc hắc một tiếng nói: - Quái lão! Hôm nay ngài rời giường sớm vậy? Quá cần mẫn rồi! Những lời này khiến đa số học viên suýt chút nữa té lăn xuống đất, thầm nghĩ ngươi muốn vuốt mông ngựa cũng cần tìm lý do chính đáng một chút a! Hiện tại mặt trời đã lên cao, câu vỗ mông ngựa này quá không hợp thời rồi! Bất quá, khiến mọi người sững sờ chính là, Quái lão đầu tựa hồ rất thích thú, đưa mắt tán thưởng nhìn Nghệ Phong. Một màn này khiến mọi người nhịn không được càng thêm bội phục Nghệ Phong. Bọn họ cho tới bây giờ đều không đả động gì được Quái lão đầu. Quả nhiên là cao! - Cấm chế của ngươi đã được giải trừ rồi? Quái lão đầu nhìn Băng Ngưng hỏi. Băng Ngưng gật đầu nói: - Giải trừ thì giải trừ rồi, chỉ là thực lực chưa thể khôi phục đến đỉnh phong. Nhưng so với vài ngày trước cũng mạnh hơn nhiều, chí ít cũng là nhất giai đỉnh phong. Nghe Băng Ngưng nói, Quái lão đầu hơi nhíu nhíu mày, lập tức hít sâu một hơi nói: - Lần này e là có chút phiền phức. - Phiền phức gì? Nghệ Phong cũng cau mày. - Lần này hội đồng năm đại học viện quyết nghị, tỷ thí năm nay không phải đơn đấu nữa, mà là hỗn chiến. Toàn bộ những võ giả chiến thắng mấy ngày trước đều có thể tham gia hỗn chiến, cộng thêm những hạt giống tuyển thủ các ngươi. Trong cuộc hỗn chiến này, ai có thể đứng vững đến cuối cùng, sẽ là người chiến thắng. Quái lão đầu giải thích. - Hỗn chiến? Nghệ Phong cũng nhịn không được nhíu mày. Nếu như hỗn chiến trong tình huống bình thường thì tốt thôi, nhưng lúc này Học viện Trạm Lam vừa làm nên một bước rạng danh. E là người của bốn đại học viện còn lại sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nếu như vậy, Học viện Trạm Lam chính là lâm vào hoàn cảnh khó khăn. - Ngươi cũng nghĩ ra rồi? Tuy nhiên, ta đã đáp ứng. Hỗn chiến thì hỗn chiến! Học viện Trạm Lam từ trước đến nay vẫn luôn là lão Ngũ, lần này chỉ cần vị trí thứ tư cũng xem như là tiến bộ rồi! Quái lão đầu quả thực không thèm để ý đến mấy chuyện thứ hạng kia. - Chung quy việc quan trọng nhất cần làm chính là liều mạng một phen! Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, không muốn chỉ vì hỗn chiến mà buông bỏ vị trí thứ nhất. - Lần này tổng cộng có mấy Tôn Cấp? Băng Ngưng đột nhiên hỏi. - Thêm hai người các ngươi nữa là bảy. Học viện Lưu Ly có hai người, các học viện còn lại mỗi cái có một người. Tuy nhiên, chỉ có ba người đáng lưu ý mà thôi, hai người của học viện Lưu Ly và một Tôn Cấp tam giai của học viện Mộ Quang. Về phần hai người còn lại, căn bản là phường lỗ mãng, không mang lại bao nhiêu uy hiếp. Quái lão đầu giải thích nói: - Chủ yếu là đối phương có một Tôn Cấp tam giai. Bằng không với thực lực của hai người các ngươi, cho dù là năm Tôn Cấp, ta cũng không cần phải lo lắng. Nghe Quái lão đầu nói, Băng Ngưng hơi nhíu nhíu mày, lập tức thở nhẹ một hơi nói: - Cường giả Tôn Cấp tam giai của đối phương để ta đối phó, các Tôn Cấp còn lại giao cho Nghệ Phong đi. Hơn nữa, người của bốn đại học viện cũng không phải đồng lòng, cũng không nhất định tất cả sẽ tập trung đối phó Học viện Trạm Lam chúng ta. - Ha ha! Nghe Băng Ngưng nhận nhiệm vụ khó khăn nhất về mình, Nghệ Phong cười cười nói: - Các ngươi cũng không cần lo lắng. Một tên Tôn Cấp tam giai mà thôi, còn không gây nổi bao nhiêu sóng gió… Tuy rằng hỗn chiến có thể khiến chúng ta trở thành mục tiêu chung của bọn họ, những hỗn chiến cũng có chỗ tốt. Đó chính là không cần lo lắng quy củ tỷ thí, hoàn toàn có thể xuất toàn lực, cho dù sử dụng một vài bí kỹ cũng không sao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Mặc dù đáy lòng Nghệ Phong vô cùng không muốn thi triển Trảm Tiên, nhưng nếu thực sự tới không còn lựa chọn nào khác, thi triển cũng không vấn đề gì. Bởi vì chỉ cần lần này thắng, đó là thực thắng, mà không cần như trước đây, cố kỵ những quy tắc tỷ thí. Quái lão đầu tựa hồ cũng hiểu rõ tính toán của Nghệ Phong, gật đầu nhìn hắn nghi hoặc hỏi: - Tiểu tử ngươi đồng ý vì cuộc tỷ thí này mà khiến mình suy yếu lâu như vậy? Nghe Quái lão đầu nói, Nghệ Phong trừng mắt: - Còn chưa tới một khắc cuối cùng, ngươi sao có thể chắc chắn ta nhất định phải sử dụng? Quả thực, Nghệ Phong cũng không muốn bởi vì lần tỷ thí này mà khiến hắn suy yếu lâu như vậy… Họa Thủy ở bên cạnh tựa hồ được Nghệ Phong nhắc nhở, quay sang hắn nói: - Ta có thể ngăn cản đám Tôn Cấp lỗ mãng còn lại kia! - Nàng? Những lời này khiến tât cả mọi người, bao gồm cả Nghệ Phong đều kinh ngạc nhìn về phía Họa Thủy. Với thực lực khó khăn lắm mới đạt đến thất giai của Họa Thủy, muốn đối phó một cường giả Tôn Cấp đã là thách thức cực lớn, cho dù có căn cơ kém cỏi cũng vẫn là Tôn Cấp a! - Nàng tốt nhất không nên cậy mạnh là hơn! Nghệ Phong nhìn Họa Thủy, cau mày trầm giọng nói. - Ta thi triển bí kỹ, có thể đạt tới thực lực giả Tôn Cấp. Muốn đối phó một Tôn Cấp bình thường là không có khả năng, nhưng nếu chỉ ngăn cản một Tôn Cấp căn cơ kém cỏi cũng không khó. Họa Thủy giải thích nói. Nghe Họa Thủy nói, Nghệ Phong không khỏi sửng sốt. Hắn đã từng kiểm chứng qua thực lực của Trần Lâm, không thể không cười cười. Quả thực, nếu Họa Thủy có được thực lực giả Tôn Cấp, muốn ngăn cản Trần Lâm thật ra cũng không khó. Mấy người Băng Hồn thấy thế cũng trầm giọng nói: - Đám Vương Cấp còn lại, chúng ta sẽ ngăn cản. Thấy mấy người trong nháy mắt đã chia cắt bốn đại học viện, Nghệ Phong cười ha ha: - Các ngươi thật sự nghĩ chỉ riêng Học viện Trạm Lam phải ngăn trở tất cả công kích hay sao? Yên tâm đi! Bọn họ còn không đến mức đồng tâm hiệp lực như vậy. Các ngươi cũng không cần phải giữ bộ dáng như lâm đại địch. Huống chi, nếu như bọn chúng chọc giận bản thiếu, phóng ra một viên Phệ Linh Nộ Bạo là xong. Những lời này của Nghệ Phong khiến đám người Băng Hồn không khỏi rùng mình một cái. Uy lực của Phệ Linh Nộ Bạo bọn họ đã từng chứng kiến qua. Nếu như Nghệ Phong thực sự phóng ra, vậy hơn phân nửa mọi ngươi ở đây cũng vị hắn tiều diệt. Mà Quái lão đầu cũng hơi kinh hoảng, quay sang Nghệ Phong trầm giọng quát lên: - Tuy rằng năm đại học viện mâu thuẫn khá sâu sắc, nhưng ngươi cũng không thể làm ra hành động giết hết tất cả học viên. Học viện Trạm Lam còn không chịu nổi hậu quả như vậy. Băng Ngưng thấy tất cả mọi người tỏ ra nghiêm trọng không khỏi nhìn về phía Nghệ Phong, không hiểu Phệ Linh Nộ Bạo này rốt cuộc là cái gì, lại khiến bọn họ sợ hãi đến như vậy. - Cứ tới đấu trường rồi nói! Ta tự có chừng mực! Nghệ Phong cười nói. Hắn cũng không quá lo lắng, chỉ là không muốn để Băng Ngưng đi đối phó tên Tôn Cấp tam giai kia. Chỉ là tam giai mà thôi! Tuy rằng hắn không nắm chắc, nhưng cũng không phải không có khả năng thử một phen. Ít nhất so với Băng Ngưng, hắn còn có hi vọng hơn! - Đi thôi! Xem bọn họ rốt cuộc chuẩn bị đối phó với chúng ta thế nào! Nghệ Phong cười nói.