Mị Ảnh

Chương 1029: Chiến Mộ Điền



 
Xung quanh trường quyết đấu đã đứng đầy người. Phương thức tỷ thí khác thường của năm đại học viện sớm đã truyền khắp ngõ ngách trong thành. Bên dưới khán đài hết sức ồn ào, người người chen chúc, chật như nêm cối. Tiếng ồn ào nghị luận vang lên không ngớt, khiến cả một khi vực rộng lớn nhốn nháo hẳn lên.
Khi đám người Nghệ Phong chạy tới trường quyết đấu, nhìn cảnh nhộn nhịp tấp nập này cũng không khỏi nhíu mày. Đám người Băng Ngưng chỉ còn cách lăng không bay lên, bay nhanh qua đầu những người này. Với thực lực của bọn họ, mang theo đám người của Học viện Trạm Lam, bay qua đầu đám người vây xem, hạ xuống đấu trường cũng không có gì khó khăn.
Ngay khi bọn Nghệ Phong từ trên không hạ xuống dưới đài, người của bốn học viện khác cũng lần lượt hạ xuống vị trí của mình. Tư thái phiêu nhiên từ trên không đáp xuống của năm đại học viện, nhất thời khiến bốn phía vang lên tiếng hoan hô không dứt, thanh âm đinh tai nhức óc. Ngay cả người vốn luôn luôn an tĩnh lãnh ngạo như Băng Ngưng cũng nhịn không được dùng hai tay bịt kín lỗ tai…
Nghệ Phong liếc mắt nhìn thoáng qua Băng Ngưng cao ngạo tôn quý, lập tức lấy từ trong giới chỉ ra một bình ngọc, đưa cho nàng nói:
- Đan dược lục giai, hẳn là có thể giúp nàng khôi phục thêm một hai phần thực lực.
Đám người Băng Hồn thấy một màn như vậy, vốn tưởng rằng Băng Ngưng sẽ cự tuyệt. Nhưng thật không ngờ chính là, Băng Ngưng lại đưa tay tiếp nhận, không chút nghĩ ngợi mở bình ngọc nuốt xuống. Điều này khiến bọn họ kinh ngạc tròn mắt nhìn nhau. Từ khi nào nữ thần tôn quý cao ngạo của học viện lại tùy ý tiếp nhận đồ vật của người khác như vậy? Không lẽ tên hỗn đản Nghệ Phong này thực sự ôm được nữ thần Băng Ngưng trong lòng rồi sao?
- Lát nữa ta đối phó Tôn Cấp tam giai, ngươi ngăn chặn đám Tôn Cấp còn lại…
Băng Ngưng nhìn Nghệ Phong nghiêm túc nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai, cười cười không đồng tình cũng không phải đối, nhìn Băng Ngưng nói:
- Đến lúc đó hãy tính đi!
Nói xong, Nghệ Phong cũng không nhìn Băng Ngưng, quay đầu sang nói với Họa Thủy:
- Nếu không thật cần thiết, tốt nhất không nên dùng bí thuật!
Họa Thủy thấy Nghệ Phong nhắc nhở như vậy, quay đầu nhìn về phía hắn. Thấy vẻ thành thực trong mắt hắn, trong lòng Họa Thủy không khỏi run lên, lần đầu tiên không cãi lại lời hắn, dùng ngữ khí cực kỳ nhu hòa đáp:
- Ta tự có chừng mực!
Quỷ dị nhìn thoáng qua Họa Thủy, Nghệ Phong lần đầu tiên thấy Họa Thủy có thái độ như vậy, khẽ gật đầu với nàng, cũng không nói gì thêm… Hắn lại nhìn về phía đám người Băng Hồn, vỗ vỗ vai mấy người, ánh mắt cũng chuyển lên trường quyết đấu. Lúc này trong trường quyết đấu, học viện Xích Viêm đã phái người lên đài. Bởi vì nguyên nhân bị Nghệ Phong đánh trọng thương khá nhiều, bên phía học viện Xích Viêm chỉ còn ba người mà thôi, hai cường giả Vương Cấp bình thường cùng với Trần Lâm.
Trần Lâm đứng giữa, ánh mắt nhìn thẳng về phía Học viện Trạm Lam, trong mắt tràn đầy hận ý. Đương nhiên, đối với ánh mắt của hắn, đám người Nghệ Phong trực tiếp không thèm để ý, đều an ổn ngồi trên đài cao.
Các học viện khác tựa hồ cũng biết Học viện Trạm Lam sẽ không lên sàn đấu đầu tiên, đám người Mộ Quang, Lưu Ly liếc mắt nhìn nhau, lập tức quay sang học viên của mình gật đầu. Những học viên này đều lĩnh hội ý tứ của các vị viện trưởng, đều cùng đứng lên, nhẹ nhàng hạ xuống trường quyết đấu.
Khi học viên của ba đại học viện đã yên vị, đám người vây xem càng điên cuồng hò hét, hưng phấn hô lớn:
- Trạm Lam! Trạm Lam! Hồng Hoàng! Hồng Hoàng!
Nghe mấy tiếng hò hét này, Nghệ Phong và Băng Ngưng liếc mặt nhìn nhau, cùng gật đầu, cũng nhẹ nhàng hạ xuống trường quyết đấu. Đám người Băng Hồn hạ xuống ngay sau đó…Khi hai học viện cuối cùng đã vào vị trí, giữa sân nhất thời vang lên tiếng gầm đinh tai nhức óc. Tiếng gầm chói tai đến mức Băng Ngưng chịu không nổi phải đưa hai tay bưng tại lại.
Đương nhiên, đám người Nghệ Phong hạ xuống trường quyết đấu cũng nhận thấy, từ khi bọn họ vừa đứng vững, rất nhiều ánh mắt nóng bỏng thẳng tắp bắn về phía bọn họ. Từ những ánh mắt này, Nghệ Phong hiểu rằng, đúng như Quái lão đầu nói, bốn đại học viện còn lại có tất cả năm Tôn Cấp, trong đó khí thế của Tôn Cấp bên học viện Mộ Quang hùng hậu nhất. Nếu Nghệ Phong không nhớ lầm, người này hẳn là Mộ Điền. Hắn là học viên đã tốt nghiệp từ lâu, tuổi lúc này cũng đã ngoài ba mươi… Nghệ Phong nhìn khuôn mặt đầy râu quai nón của đối phương, nhịn không được thấp giọng mắng một câu:
- Thực con mẹ nó không biết xấu hổ!
Đương nhiên, đám người vây xem nhìn Mộ Điền trên đài, cũng đồng loạt ồ cả lên. Tiếng bàn tán xôn xao này khiến sắc mặt viện trưởng Mộ Quang đỏ bừng, khó coi. Nhưng nhìn đám Tôn Cấp trên đài, trong lòng hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nếu như không dùng thủ đoạn này, học viện Mộ Quang bọn họ tuyệt đối sẽ đứng vị trí cuối cùng. Dù sao, lần tỷ thí này không có học viên nào đạt đến Tôn Cấp, thậm chí ngay cả Vương Cấp cao giai cũng không có, hắn vốn quen đứng ở vị trí thứ hai, chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn như vậy để bảo vệ danh hiệu mà thôi.
Dưới đài, Nghệ Phong và Băng Ngưng nhìn kỹ Mộ Điền, sau đó chuyển mắt sang những học viên Tôn Cấp còn lại. Hai người lập tức đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương… Trong số các học viên Tôn Cấp còn lại, một người của học viện Hồng Hoàng cùng một người của học viện Lưu Ly đều có vẻ đạt đến Tôn Cấp nhất giai đỉnh phong.
Về phần hai học viên Tôn Cấp khác, đương nhiên bị hai người loại bỏ. Căn cơ quá mức kém cỏi, thậm chí không thể phát huy được thực lực Tôn Cấp bình thường. Tuy nhiên, để đối phó với Vương Cấp cũng không hề lo lắng.
Trong khi Nghệ Phong âm thầm đánh giá những người này, người của bốn đại học viện đều âm thầm chuyển động, vừa vặn phong tỏa đám người Học viện Trạm Lam vào giữa. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghệ Phong thản nhiên nhìn lướt qua những người này. Người có thể lên sàn quyết đấu, thực lực đều đạt tới Vương Cấp, nhân số cũng khoảng hơn chục người. Trong đó có rất nhiều Vương Cấp cao giai. Với thực lực của đám người Băng Hồn, muốn chống đỡ những cường giả Vương Cấp này e là rất khó khăn… Nghệ Phong liếc mắt nhìn Họa Thủy, quay sang nói với nàng:
- Nàng và đám người Băng Hồn liên thủ, không hi vọng các nàng có thể giúp gì chúng ta, chỉ cần cầm cự để mình không bị đánh rớt xuống đài là được. Đương nhiên nếu như các nàng chống đỡ không được, cứ chấp nhận xuống đài, không được cậy mạnh làm mình bị thương.
Nghe Nghệ Phong nói, Họa Thủy nhìn thoáng qua đám người đang bao vây xung quanh, trong mắt cũng mang vẻ bất đắc dĩ. Thực không ngờ tình cảnh của bọn họ lại xấu hơn dự tính như vậy. Mục tiêu hàng đầu của đám người này chính là tiêu diệt bọn họ. Phỏng chừng chủ ý của bốn đại học viện chính là, trước tiên đánh rớt Học viện Trạm Lam xuống đài, sau đó mới tranh đoạt các thứ tự còn lại.
Nghĩ vậy, đám người Họa Thủy nhịn không được hừ một tiếng. Bốn đại học viện này thật đúng là muốn để Học viện Trạm Lam nghìn năm làm lão Ngũ hay sao?
Nghe tiếng hừ của đám người Họa Thủy, Băng Ngưng nhìn về phía bọn họ nói:
- Các ngươi cứ nghe theo lời Nghệ Phong đi. Bốn người các ngươi liên thủ, kể cả là Vương Cấp đỉnh phong cũng không làm gì được… Các ngươi cố gắng cầm cự để mình không bị đánh rớt xuống đài là được.
Băng Ngưng nói xong, mấy người Họa Thủy đưa mắt nhìn nhau, lập tức có chút không cam lòng gật gật đầu.
Băng Ngưng thấy bọn họ đáp ứng, lúc này mới quay đầu nhìn Nghệ Phong, nói với hắn:
- Bọn họ hiển nhiên xem chúng ta là mục tiêu hàng đầu. Hiện tại làm thế nào bây giờ?
Nghệ Phong cười cười nói:
- Người của bốn học viện cũng không phải một lòng. Tuy rằng hiện tại xem chúng ta là đối thủ chính, nhưng có cơ hội hạ thủ lẫn nhau, bọn họ nhất định cũng sẽ không bỏ qua. Cho nên, chuyến này chúng ta không cần diệt hết bọn họ, chỉ cần an ổn. Chỉ cần có người của Học viện Trạm Lam đứng vững trên đài, vậy là đủ rồi.
Băng Ngưng thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn sang Mộ Điền, lạnh nhạt nói:
- Để ta đối phó hắn đi! Ngươi tốc chiến tốc thẳng giải quyết đám Tôn Cấp còn lại.
Thấy Băng Ngưng một lần nữa nhận đối phó Mộ Điền về phía mình, Nghệ Phong không nhiều lời vô ích, kéo Băng Ngưng ra phía sau, cười cười nói:
- Học viện Trạm Lam không đến mức để một nữ nhân xuất đầu. Để ta lên đi! Giải quyết xong hắn, ta trở lại giúp nàng giải quyết nốt những tên còn lại.
Nói xong, Nghệ Phong không đợi Băng Ngưng kịp phản ứng, thân ảnh chợt lóe lên, hạ xuống trước mặt Mộ Điền.
Băng Ngưng thấy thế, hơi hơi nhíu mày, vừa định đuổi theo, lại bị Họa Thủy kéo lại:
- Tỷ yên tâm đi! Không cần lo cho hắn đâu…
Băng Ngưng nhìn vẻ không thèm quan tâm của mấy người Băng Hồn, hơi cau đôi mi thanh tú, cuối cùng cũng không ngăn cản Nghệ Phong.
Mà đám người học viện Mộ Quang thấy Nghệ Phong chọn bọn họ làm mục tiêu đầu tiên, cũng không khỏi sửng sốt. Với suy đoán của bọn họ, trong số bốn đại học viện, không ai muốn làm đối thủ của bọn họ. Dù sao có một học viên là Tôn Cấp tam giai cũng không phải chuyện chơi. Vị trí quán quân năm này, học viện Mộ Quang chính là lựa chọn hàng đầu.
Thế nhưng hiện tại, một thanh niên vừa tiến vào Tôn Cấp, lại dám lựa chọn bọn họ đầu tiên. Lẽ nào Tôn Cấp tam giai lại không có chút lực uy hiếp nào sao?
Đám người vây xem thấy lựa chọn của Nghệ Phong cũng không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó phát ra tiếng ủng hộ kinh thiên. Bọn họ đều cực kỳ bội phục dũng khí của Nghệ Phong. Tuy rằng trong lòng không quá xem trọng Nghệ Phong, nhưng chỉ cần việc lựa chọn học viên mạnh nhất này, cũng đủ khiến bọn họ thừa nhận rồi.
Đám người vây xem đương nhiên cũng từng nghe nói qua chiến tích một mình đánh ngã hơn hai trăm người của bốn đại học viện, trong lòng đều cho rằng, Nghệ Phong chính là đệ nhất nhân dưới Mộ Điền. Hai học viên mạnh nhất ngay từ đầu đã chạm trán nhau, sao có thể không khiến bọn họ hưng phấn?
Đám người vốn đang bao vây Học viện Trạm Lam, thấy Nghệ Phong ngay từ đầu đã chọn khiêu chiến Mộ Điền, ngay lập tức, địch ý đối với Học viện Trạm Lam cũng giảm xuống không ít. Khí thế bao vây cũng dần dần yếu bớt đi.
Nghệ Phong nhận thấy được điểm ấy, trong lòng khẽ thở dài một hơi. Như vậy, áp lực với Băng Ngưng cũng giảm xuống không ít. Với thực lực của Băng Ngưng, đối phó một hai Tôn Cấp căn bản không thành vấn đề.
Mộ Điền nhìn Nghệ Phong, nhịn không được hừ một tiếng, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tràn ra. Đấu khí hệ Hỏa khổng lồ từ trong cơ thể hắn tuôn ra, hóa thành bão lửa đầy trời, xông thẳng lên hư không. Đấu khí mang theo uy thế lớn lao, tựa hồ muốn đốt cháy những đám mây trên trời. Tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang vọng không ngừng.
- Chỉ là hư thế mà thôi!
Nghệ Phong hừ một tiếng, đấu khí trong cơ thể cũng chậm rãi vận chuyển lên nắm tay, trong lòng cũng hơi có chút thận trọng. Đối phó Tôn Cấp tam giai, Nghệ Phong cũng không dám tin tưởng tất thắng. Tuy rằng Yêu Ngọc đang rục rịch trong lòng hắn, nhưng Nghệ Phong rất rõ ràng, tỷ thí như vậy, nếu mượn ma thú mà nói, dù có thắng lợi, người của bốn đại học viện cũng chưa chắc đã chấp nhận. Cho nên, việc Nghệ Phong có thể làm chính là tự mình động thủ.
- Ta cũng muốn xem, tam giai rốt cuộc mạnh đến thế nào!
Trong mắt Nghệ Phong chiến ý mười phần. Có một Tôn Cấp tam giai cho hắn luyện tập, cũng là một chuyện thú vị.