Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 146: Đảo vàng (2)



Sau cơn mưa, trời quang lại xuất hiện. Ánh nắng ban mai ấm nóng chiếu rọi qua tầng tầng mây nhè nhẹ, mặt sông vỗ gập vào thành tàu tạo nên những giai điệu lắp bắp, trên thân tàu đôi lúc sáng lóe do những giọt nước mưa ứa đọng phản chiếu ánh sáng...

Con thuyền khởi hành suốt đêm, xuyên qua cơn mưa, đã sắp cập bến tới hòn đảo nhỏ giữa con sông mênh mông. Một bóng dáng trắng nhỏ, nhìn từ xa xa như ẩn như hiện đứng trên mũi thuyền, đầu hướng về phía đảo...

Thiên Tuệ đứng trên mũi thuyền, mang theo rất nhiều tâm tư trông đợi nhìn hòn đảo hiện ra phía trước, vì Minh Hoa đã ngủ quá lâu rồi, nàng sợ nếu việc này kéo dài thêm sẽ không tốt, càng xấu hơn là lời tên hòa thượng kia... Chí Trung xách hành lí nặng, nhìn Thiên Tuệ liền hiểu được tâm tư nàng, hắn dang một tay rắn rỏi của mình ra ôm lấy nàng, an ủi bảo: “Đừng lo, huynh ấy sẽ không lừa chúng ta đâu, ta có thể đảm bảo.”

Chí Trung nhìn quang cảnh sông nước mênh mông vây quanh con thuyền gỗ, khong hiểu sao hình như hắn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó rất quan trọng thì phải, nhưng mà thôi chắc cũng không mấy quan trọng, bên cạnh hắn lúc này chỉ có mình thê tử (và của nợ trên lưng)...

Cánh tay ấm áp cùng giọng nói nhẹ nhàng làm Thiên Tuệ an tâm dựa vào, “ừ” nhẹ một tiếng. Nàng chỉ hi vọng như vậy, người thân của nàng đã không còn, ở thế giới xa lạ này nàng chỉ có cùng Minh Hoa sống nương tựa vào nhau...

Sương nhẹ của sáng sớm đã tan đi hoàn toàn, Thiên Tuệ và Chí Trung nhìn quanh thì mới thấy được rằng không chỉ có duy nhất thuyền của mình, mà có rất nhiều những con thuyền khác với nhiều hình thái kích thước to nhỏ khác nhau cũng đang hướng về đảo này...

Những con thuyền càng ngày càng gần đảo, hòn đảo với nhiều cây xanh, rộng lớn tới nỗi có thể từ trên thuyền thấy được những táng cây nhô cao chọc trời, thấy rõ bãi cát vàng nối liền giữa sông và chân đảo...

“Vịt về chuồn, vịt về chuồn...” Ông lão vừa lái thuyền vừa hô to câu chẳng có nghĩa lí gì cả, có phần hơi hóm hỉnh, tiếng hô tương tự cũng phát ra từ những con thuyền kia. Nhưng những người phía cảng nghe câu lệnh quen thuộc liền biết rằng thuyền muốn cập bến, họ chuẩn bị đồ đạc, vật dụng đón thuyền.

Đoàn dân trên các cầu thuyền hợp sức kéo sợi xích, ông lão lái con thuyền chầm chậm cập bến. Có rất nhiều chuyến thuyền như vậy cũng đang cập bến, có thuyền thì chở khách, có thuyền chở hàng hóa về buôn, về phần thuyền ông lão thì thuộc những thuyền có thể chở cả khách lẫn hàng.

Lũ trẻ con trên đảo thì khuôn mặt háo hức nhìn những con thuyền cập bến, bởi một số lái buôn, ngư dân trên thuyền về có mang theo những của ngon hiếm lạ, là những gói bánh, kẹo đường, những món ăn trên đất liền đầy sặc sỡ và dụ hoặc, bọn trẻ nhỏ sao có thể cưỡng nổi mê hoặc của những thứ này chứ.

Những con thuyền đã cập bến, đoàn người trên thuyền lũ lượt bước xuống, chia ra đông đảo thành các nhóm người quen, bộ y phục đặc sắc đa dạng, tôn lên sự cao quý làm đám bé gái thích thú vây quanh, con đám con trai nghịch ngợm chỉ có chăm chăm vào những hàng hóa và những tay lái buôn, hòng kiếm chác thứ gì đó thú vị.

Không chỉ đám trẻ mà những người lớn kia cũng nhìn vào đoàn người, tin chắc đây là đoàn khách đến thăm quan hương đảo năm nay. Mấy khi có khách trên đất liền viếng thăm, bọn họ nhiệt tình chào đón dòng người.

Thuyền chở ba người Thiên Tuệ là một con thuyền chuyên chở trái cây, hoa quả, bọn trẻ nhìn riết thành quen nên không có đứa nào bu lại đây hết. Thiên Tuệ và Chí Trung sau khi trả tiền cho ông bà lão thì tạm biệt họ, bước xuống thuyền...

Bên hàng hóa và thuyền khách ồn ào nhộn nhịp bao nhiêu thì những thuyền buôn hoa quả, trái cây bên này lại im ắng bấy nhiêu, các lái buôn nơi đây cũng quen thuộc với không khi như vậy rồi, họ chỉ tập trung lặng lẽ chuyển hàng của mình, rồi lại chuẩn bị cho chuyến ra khơi tiếp theo.

Đặt chân lên cầu thuyền, những làn sóng vỗ nhè nhẹ vào bãi cát tạo nên một âm thanh du dương, những cành cây xào xào xạc xạc khiến lòng người tĩnh lặng, quá đỗi yên bình, ngay cả tiếng gió thổi bên tai cũng đầy thơ mộng. Ánh nắng gay gắt chiếu sáng trên đỉnh đầu, nóng bức làm Thiên Tuệ lấy tay che cũng không hết, Chí Trung phải lấy ra hai cái nón lá đội lên tránh nắng, trông bọn họ bây giờ rất bình thường, như bao hành khách khác nên cũng không có ai chú ý cả...

Bước qua cầu thuyền, hai người chính thức đặt chân lên đảo, đột nhiên cái nhẫn trữ vật trên ngón tay Thiên Tuệ run lên một hồi, nói đúng hơn là có một tia liên kết nào đó của món đồ vật đang kết nối bên trong chiếc nhẫn.

Thiên tuệ đưa tay lên sờ vào, từ trong chiếc nhỏ bé hiện ra hai hòn đá nâu, lục sắc. Chúng liên tục phát quang yếu ớt ra bên ngoài, Thiên Tuệ nhìn thấy liền lập tức hiểu ra...

“Có... Trên đảo này cũng có thứ ta cần tìm.” Thiên Tuệ ngạc nhiên, có phần mừng rỡ lẩm nhẩm. Chí Trung được Thiên Tuệ kể chuyện nên cũng biết được chút ít về những viên đá này, chúng là chìa khóa để bọn họ trở về.

Chí Trung chẳng quan tâm lắm về việc nhà của hai người Thiên Tuệ ở đâu, trong lòng hắn bây giờ, chỉ có một ngôi nhà. Hắn vác hành lí cồng kềnh nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn, nắm tay Thiên Tuệ bảo: “Đi, đi tìm thứ đó thôi.”

“Ưm.” Thiên Tuệ "ừ" một tiếng, nàng không ngờ rằng cái tên này còn nôn nóng hơn nàng nữa. Cả hai cùng đi về phía đoàn khách kia, đi phía sau cùng.

Hòn đảo này có diện tích vô cùng lớn, Chí Trung ước chừng nó gần lớn bằng phân nửa kinh đô Hoa Lư, nhưng so với con sông mênh mông chạm đến chân trời này thì hòn đảo quả thật quá nhỏ bé.

Trên đảo được phủ bởi một tấm áo xanh lục của khu rừng rậm rạp, tuy nhiên do hằng năm vẫn có khách ghé chơi qua lại nên người dân nơi đây vẫn dành ra cho du khách một con đường bằng phẳng, ít gồ ghề xuyên qua khu rừng, du khách có thể vừa đi bộ chậm rãi vừa thưởng thức thiên nhiên đảo ở hai bên.

Dẫu vậy vẫn có nhiều căn nhà sống sâu trong cánh rừng ấy, bọn họ hoặc là những người dân của hòn đảo hoặc là những con người đã quá chán với đất liền đến đây nhập cư, bằng chứng là có nhiều nhà vẫn mặc trên người bộ áo quần gần giống như người trên đất liền.

Chí Trung thật sự rất bội phục người đã lát gạch trên con đường này, bởi vì nó không chỉ đẹp, mà còn quá đồng đều về mặt nghệ thuật, những viên gạch hình bát quái hơi vàng sậm san sát nhau, cách nhau vô cùng sinh động.

Bỗng dưng hắn cảm thấy có gì đó, hắn ngồi xuống đưa tay chạm vào viên gạch hình bát quái kia, tuy nhiên bàn tay chạm vào chưa tới năm giây thì có một giọng quát cảnh báo khó nghe vang lên phía bên phải cánh rừng: “Lấy tay ra khỏi đó ngay.”

Giọng nói ấy là của một thanh niên dân đảo, làn da rám nắng, cơ thịt săn chắc, nửa trên để trần mặc duy nhất một cái quần nâu đen quấn lá, trên tay hắn cầm một cây giáo đẽo từ đá khá thô, hắn nhìn hai người Thiên Tuệ và Chí Trung bằng ánh mắt bất thiện, đặc biệt là Chí Trung.

Ngay sau tiếng quát ấy thì lập tức một ông lão xuất hiện, hìn bề ngoài ông rất già yếu, tóc bạc đầy đầu nhưng cơ thịt săn ngăm kia trông vẫn còn khỏe, hơn nữa ở ông ta tỏa ra một sự từng trải làm xung quanh cảm thấy như một vị cha già gần gũi, ông lão vỗ nhẹ vai tên thanh niên kia, bảo: “Được rồi A Nghệ, họ là những vị khách mới của chúng ta, có chỗ không hiểu nên không cần phải cảnh giác thế.”

Nghe ông lão nói thế, tên thanh niên hừ một tiếng, nhấc chân rời khỏi đó, đi vào trong cánh rừng sâu.

Ông lão quay sang, dùng chất giọng trưởng bối hiền từ nói với bọn họ: “Ta thay mặt thằng bé xin lỗi các vị, nó chỉ là muốn bảo vệ con đường thiêng liêng này của đảo ta mà thôi.”

"Con đường thiêng liêng?” Thiên Tuệ vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ con đường này không phải là một con đường bình thường sao?

Ông lão liền giải thích thêm: “Con đường này đã có từ rất lâu rồi, đến nỗi chúng ta quên mất rằng ai đã xây nên nó, bao nhiêu du khách đã rải bước trên đây, đã có rất nhiều phép lạ đã xảy ra, tỉ như đã từng có một người bình thường nhờ bước trên con đường này mà về sau trở thành một vị thần tiên, một hộ nghèo khó bước lên làm tài sản trong tay nhiều lên không đếm xuể và còn rất nhiều chuyện li kỳ nữa...”

Nói tới đây ông dừng lại một chút, khuôn mặt trở nên ngưng trọng, nhìn Chí Trung một cái rồi tiếp tục kể cho Thiên Tuệ: “Nếu chỉ bước đi trên đó thôi thì không sao, nhưng nếu dùng tay chạm vào thì tai họa sẽ ập lên đầu kẻ đó. Đã có một người say rượu lỡ tay chạm phải cơ thể liền lập tức tan biến giữa ban ngày, một người khác tối đến có thể thấy những oan hồn, người đã khuất đi lại trên đảo hay là tâm trí trở nên điên dại, liên tiếp thốt ra những câu từ kỳ lạ...”

Ông lão nói xong thì xóa đi khuôn mặt nghiêm trọng, cười bảo với hai người: “Cho nên là, các vị tham quan thì cứ tham quan, chỉ xin đừng động vào con đường này.”

Thiên Tuệ nghe xong chỉ cho đó là một câu chuyện đùa được thêu dệt thôi, bằng chứng là phu quân nàng chạm vào có bị làm sao đâu, nàng gật đầu nhẹ tỏ ý cảm ơn vì lời cảnh báo nhưng cũng không để trong lòng, kéo Chí Trung đuổi theo dòng người.

Hai người Thiên Tuệ đã đi đủ xa, ông lão thở ra một hơi, giọng nói vang nhẹ trong khoảng không: “Này A Nghê, sao cậu lại cứu bọn họ kia chứ? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu bọn họ cũng làm giống những kẻ kia sao?”

Hai bên ông lão chỉ là rừng rậm im ả, nhìn thì như ông lão đang độc thoại một mình, thế nhưng giọng nói của tên thanh niên vừa đi kia vang lên: “Lão già đừng có nhiều lời, chẳng lẽ ông không cứu họ sao, lại rảnh hơi đi kể mớ truyện kia.” Vừa nói xong hắn liền lộ diện ra, khoanh tay tựa vào táng cây đối diện với ông lão.

Ông lão không hề phủ nhận, vì thanh niên kia đã nói trúng việc ông đã làm, chỉ thở dài nói: “Đã rất lâu rồi mới có phù thủy giống chúng ta đặt chân lên đảo này, bọn họ còn trẻ như vậy, ta chỉ là không nỡ để bọn họ phải chịu kết cục kia mà thôi.” Cả hai người bọn họ thật sự là một phù thủy tới từ đất liền, ngay lập tức cảm nhận được dao động linh lực trong người Thiên Tuệ, Chí Trung.

Tên thanh niên kia nhắm mắt cảm khái: “Cũng đã rất lâu rồi kể từ sự kiện đó chúng ta đặt chân đến đây thì không còn một phù thủy nào đến nữa. Nhưng... Ta có một cảm giác mơ hồ rằng, hai người họ có thể giúp cho chúng ta thoát khỏi "nó" nên mới ra tay.”

“Hầy, tuy ta coi trọng phán đoán của cậu nhưng phải nhắc lại một điều rằng đoàn quân phù thủy của chúng ta trước kia đã bị "nó" tiêu diệt, dựa vào hai người họ, e rằng không có khả năng.” Hai người đều không muốn nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đẫm máu kia chút nào cả, về cái ngày mà bọn họ đặt chân lên đảo này...

Tên thanh niên không nói gì thêm, chỉ cùng ông lão lẳng lặng nhìn về phía Chí Trung và Thiên Tuệ trong đoàn người xa xa...

Về phần Chí Trung và Thiên Tuệ khi đi phía sau dòng người, Thiên Tuệ thì ung dung ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên, còn Chí Trung thì đôi lúc nhìn lại phía sau với ánh mắt sắc bén. Thấy Chí Trung như vậy Thiên Tuệ khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì thế, sao chàng cứ nhìn lại phía sau vậy?”

Thiên Tuệ vừa hỏi, Chí Trung không che giấu bất kỳ điều gì, nói rõ ra: “Những viên gạch ấy, ta có thể cảm nhận rõ sâu trong chúng, là nhiệt độ của sự sống.” Lời vừa nói ra khiến nàng chưa kịp kinh ngạc thì Chí Trung nói tiếp: “Nàng có cảm nhận được không, dao động linh lực của bọn họ?”

Thiên Tuệ gật đầu nói: “Có, mặc dù chúng gần như không phát ra nhưng ta vẫn lờ mờ cảm thấy linh lực, bọn họ có thể là tu sĩ giống chúng ta, bộ điều đó không bình thường sao?”

Chí Trung cười nhẹ, lắc đầu bảo: “Điều đó rất bình thường nếu như bọn họ không ngăn cản chúng ta.”

Thiên Tuệ vẻ mặt mờ mịt, Chí Trung cứ nói úp úp mở mở vậy làm cho đầu nàng như đi vào mê cung, nàng hơi bực mình, đánh nhẹ vào ngực hắn, bảo: “Rốt cuộc là không bình thường ở đâu?”

Bình thường thì nàng rất thông minh mà, sao đến đây trí lực như giảm thấp thế, Chí Trung khó hiểu nhìn Thiên Tuệ, hay là do ở nơi đó nên Thiên Tuệ mới không biết điều cơ bản này, Chí Trung bèn nói toẹt ra: “Ta không biết ở nơi quê nhà nàng ra sao nhưng nếu là những phù thủy kia thì, kẻ yếu kém hơn khi cảm thấy linh lực của kẻ mạnh hơn bọn chúng sẽ không dễ dàng lộ diện để tránh phiền phức.”

Tới đây Thiên Tuệ mới sáng tỏ, nàng liền có cùng một suy nghĩ với Chí Trung, bèn nói: “Vậy rốt cuộc hai người bọn họ muốn gì ở chúng ta?”

Chí Trung lắc đầu không biết, nhìn về phía con đường xa xa kia đã không còn thấy bóng dáng ai cả, chỉ còn lại một con đường lát gạch bát quái...