Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 147: Đảo vàng (3)



Diện tích hòn đảo rộng lớn thế này gần như bị bao phủ bởi cánh rừng xanh rậm rạp, vì thế nên người dân trên đảo từ thuở bao giờ đã quen với việc làm nhà và sống sâu trong cánh rừng. Tuy nhiên do sự hiếu khách họ vẫn dành ra những mảnh đất trống, xây những ngôi nhà tinh xảo trên đó để cho du khách có chỗ đặt chân.

Khi đến nơi đoàn du khách mới sững sờ vì những khu nhà hào nhoáng nằm ở một nơi thoáng mát xa hoa, hiện đại khác xa hoàn toàn những căn nhà trong cánh rừng mà họ thấy ven đường. Trang trí cũng vô cùng tinh xảo bắt mắt đến nỗi họ suýt lầm tưởng là mình đến đô thành trên đất liền.

Cả khu vực nhà này chia làm hai khu là nhà ăn uống, tắm rửa ở trước và khu nhà trong cùng. Đoàn du khách nghỉ ngơi ở khu căn hộ phía sau cùng. Vì khu vực nhà này được xây trên vùng thoáng đãng của hòn đảo nên sân bên ngoài rất rộng, các đám nhóc tha hồ thoải mai chơi đùa chạy nhảy.

Mọi năm khu vực nhà nghỉ này đều chỉ có thưa thớt vài vị khách ghé thăm, thế nhưng năm nay thì, nói đúng hơn là ngay trong ngày hôm nay, số lượng khách trên đất liền tới hòn đảo này còn nhiều hơn một năm qua cộng lại, khiến cho khu nhà nghỉ bị quá tải, hơn một phần mười du khách không còn phòng, các trưởng lão phụ trách công việc buộc phải sắp xếp cho bọn họ ở cùng nhà với dân bản địa, họ liên tiếp ra sức xin lổi vì sự bất tiện này.

Một phần mười du khách trong đó chỉ là những du khách bình thường, không có vẻ giàu có cũng chẳng tới mức nghèo hèn gì, hoặc là những người chậm chân phía sau như Thiên Tuệ và Chí Trung...

Thiên Tuệ vừa đi vừa dùng hai viên đá để cảm nhận vị trí của viên đá khác nhưng vô cùng mơ hồ chứ không chính xác như Minh Hoa, nàng chỉ biết đi theo mức độ phát quang của hai viên đá trên tay. Chí Trung thì vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề gì đó, hắn nhìn cảnh sắc cánh rừng xung quanh, nghe những tiếng "tắc tắc" của loài côn trùng về đêm bắt đầu vang lên, lúc này bầu trời đã bắt đầu giao thoa màu sắc, chỉ ít phút nữa thôi là mặt trời sẽ lặn xuống chân trời kia...

Trong đầu Chí Trung xẹt qua một ý nghĩ không ổn, hắn quay sang nói vội: “Tiểu Tuệ, nàng lấy giùm ta tấm bản đồ... Nhanh lên...”

Khuôn mặt Chí Trung vô cùng nghiêm túc và hối hả khiến cho Thiên Tuệ cuốn quýt lấy tấm bản đồ ra từ trong tay áo, chưa kịp hỏi gì thì Chí Trung chụp vội tấm bản đồ, lật ra dò xét cái gì đó...

Vì không hiểu sao khuôn mặt của Chí Trung rất ngưng trọng nên Thiên Tuệ quan tâm hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Quả nhiên...” Chí Trung lẩm bẩm một câu, xong quay sang nhìn Thiên Tuệ một giây, trong một giây đó hắn đã cố tìm ra câu từ thích hợp nhưng vẫn nói thẳng ra: “Chúng ta... Nhầm đường rồi...”

Thiên Tuệ:...

Sao tự nhiên sau một loạt hành động khó hiểu hắn lại thốt ra một câu đầy hoang mang thế, chưa kịp hỏi thêm thì hắn kéo tay Thiên Tuệ chạy nhanh đi, Chí Trung đột ngột dùng linh lực tăng tốc khiến nàng cũng phải tăng tốc theo, hai người bọn họ đi ngược lại với đoàn, nói đúng hơn là đang đi về điểm xuất phát...

Ngay sau khi hai người rời đi, hòn đảo có một dị động nhẹ, nhưng vô cùng yếu đến nỗi không có bất kỳ ai phát hiện ra, kể cả hai người Thiên Tuệ. Tiếng động xào xạc quanh đó bỗng nhiên phát ra liên tục, trong rừng xanh có một cặp mắt âm u nhìn theo bóng lưng bọn họ, sau đó nó liền di động...

Vừa phi thân trên các cành cây, vừa dùng linh lực đẩy nhanh cước bộ, Thiên Tuệ mới bắt đầu hỏi hắn: “Này, sao tự dưng chúng ta lại chạy?”

Chí Trung vừa mang hành lí nặng nhưng vẫn lướt bộ rất nhanh trên các cành cây, vừa trả lời Thiên Tuệ: “Nơi này không phải là con sông Bạch Đằng như hoàng huynh chỉ điểm, ta đoán hòn đảo này đang tọa lạc nơi thông ra cửa biển, chúng ta đã lạc quá sâu rồi...”

Lúc này không hiểu sao Thiên Tuệ có một chút rét lạnh nhìn vào hành lý của Chí Trung, nàng vô cùng lo sợ thời gian của Minh Hoa không còn nhiều nữa. Nhìn thấy biểu hiện lo lắng tột độ trên khuôn mặt Thiên Tuệ, Chí Trung vội an ủi: “Đừng quá lo, ta chắc là những con thuyền kia chưa rời đi liền đâu, vì họ còn phải nghỉ ngơi nữa mà...”

“Ưm, hi vọng là như thế.” Vẻ mặt hơi hòa hoãn nhưng vẫn không che hết nổi bất an của Thiên Tuệ. Nàng đột ngột tăng tốc khiến Chí Trung cũng làm theo...

Trong cánh rừng sâu, tên thanh niên A Nghệ kia cầm trên tay một con cá nặng trịch vừa bắt xong đi tới trước mặt ông lão kia, hai người họ định bàn với nhau giải quyết con cá thì...

Xoạc... Xoạc...

Hai luồng gió lạnh vang lên trên cành cây đỉnh đầu, tới lúc bọn họ nhận ra được thì Thiên Tuệ và Chí Trung đã phóng đi xa.

Ông lão kinh hãi thốt ra: “Không... Bọn họ vừa dùng pháp thuật kia...”

A Nghê cũng buôn con cá xuống, hai người cảnh giác ngưng trọng nhìn xung quanh, hòng tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng nhiên tiếng các cành cây đổ gãy răng rắc vọng lại từ phía xa, tiếng mặt đất rung chuyển vô cùng rõ rệt. A Nghê vội quát: “Núp đi...”

Hai người ăn ý tìm chỗ ẩn nấp, dùng cành lá cây, đất đá, dùng thiên nhiên che dậy toàn bộ thân thể, phong bế nhiệt độ, khí tức của chính mình đến cực hạn, chờ đợi "nó" đi qua.

Tiếng chấn động càng ngày càng mãnh liệt, tiếng cây cối ngã đổ dần dà như đang đánh thức sự sợ hãi nguyên thủy của bọn họ, tuy hai người đã quen rồi nhưng đối diện với "nó" vẫn như lần đầu, khó kiềm chế được sự sợ hãi ẩn sâu trong lòng mình.

Một bóng đen lớn với ánh mắt tử sắc ma quỷ xuất hiện, cán đổ tất cả những gì trên đường của nó, xung quanh phát ra tử khí giết chóc nồng đậm đến nỗi những con côn trùng bé nhỏ cũng không dám kêu ra thành tiếng, thân mình dài như vô tận trường qua cánh rừng này, đang hướng về phía của Thiên Tuệ và Chí Trung... Nó, là một con mãng xà khổng lồ nhiễm đầy tà khí, một con quỷ ẩn sâu trong cái cánh rừng thiên nhiên thơ mộng này...

Xè... Xè... Xè... Tiếng lưỡi đỏ máu phát ra liên tục xung quanh như tử thần đang thi hành án tử đoạt mạng kẻ tù đồ...

Hai người bọn họ căn hết tinh thần mình ra, miệng cắn chặt lấy lá cây hay bất cứ thứ gì có thể cắn được, cố gắng bình ổn nhịp tim của mình, rắn là loài vật vô cùng mẫn cảm với những rung động xung quanh, đặc biệt là âm thanh và nhiệt độ...

Chuyển động của con mãng xà vừa đúng như chuyển động của bầu trời, ngay sau nó là màn đêm đen, ánh mặt trời mất dạng. Con rắn đã đi xa, lúc này hai người mới thở ra một hơi mạnh,nhịp tim đứng chựng trong thời gian dài đập thịch liên hồi, cảm giác sợ hãi vẫn cứ quanh quẩn, họ nhìn cảnh tượng cây cối tan hoàng trước mắt và sau đó điều kỳ diệu đã xảy ra... Đám cây bị con mãng xà khổng lồ cán qua đồng loạt phục hồi nguyên trạng, như chưa từng có gì xảy ra...

Hai người đã quá quen với sự bí ẩn này nên không hề biểu hiện ra sự ngạc nhiên nào, họ nhìn về nơi nó hướng tới, trong đầu cả hai người sinh ra những ý nghĩ mà bản thân cũng không thể lí giải nổi.

A Nghê quay sang hỏi ông lão: “Nên không?” Không hiểu sao trong hắn có niềm tin rất mãnh liệt vào hai người bọn họ, niềm tin rằng họ là chìa khóa để thoát li khỏi đảo này, một niềm tin đã mất đi từ chục năm về trước.

Ông lão cắn răng, khó khăn đưa ra quyết định, nhưng rồi đưa ra một quyết định hết sức liều lĩnh: “Đi...” Ông lão phóng đi còn nhanh hơn tên thanh niên A Nghê kia, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo sau...

Hai người không biết rằng quyết định liều lĩnh này của mình sẽ giải thoát cho bọn họ khỏi chục năm tù ngục...

Với tốc độ của Thiên Tuệ và Chí Trung chẳng mấy chốc đã vượt qua khu rừng rậm, nhìn rõ quang cảnh mặt trời đang lặn nhanh xuống chân trời, các con sóng vỗ vập vồ vào bãi cát, cảnh tượng này vô cùng thi vị nhưng cả hai không hề có ý thưởng thức, bởi bọn họ không hề nhìn thấy một chiếc thuyền nào, dù là nhỏ nhất...

“Chuyện gì thế này, tại sao lại không có lấy một con thuyền nào?” Chí Trung kinh hãi thốt ra, có cái gì đó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn rồi, hơn nữa nơi đây cũng không có bất kỳ bóng dáng lẫn hơi thở con người...

Cả người Thiên Tuệ như chìm trong hầm băng, mọi cảm xúc của nàng sắp chạm đến ngưỡng của tuyệt vọng rồi...

Tiếng gió lạnh không rõ từ biển khơi hay rừng sâu thổi vù qua hai người, tiếng xào xạc rõ rệt từ phía sau truyền đến, một bóng đen khổng lồ từ sâu trong rừng già phóng ra nhắm thẳng vào Chí Trung...