Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 63



Sau khi xuống máy bay, Lương Thần được Lưu Dĩ Tình đón đi, Lục Cảnh đi thẳng về nhà.

Lương Thần đi làm, cậu có chút buồn chán, ngồi trong phòng sách một lát, nằm ở phòng khách một lát.

Buổi tối, Chu Châu đột nhiên gửi cho cậu một tin nhắn.

Trai Thủy Tinh: “Có rảnh không? Cho tôi mượn tài khoản siêu cấp của cậu với.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Chơi game?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trai Thủy Tinh: “Hà Diệp về rồi, Lưu Nhị và tôi không có gì làm nên cùng nhau ăn gà.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Vậy cậu chờ tôi, tôi về trường chơi với các cậu.”

Trai Thủy Tinh: “??? Không phải cậu ở Thái Lan sao?

Trai 98k Dũng Mãnh: “Về rồi.”

Trai Thủy Tinh: “Chia tay?”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Rất ân ái, cám ơn.”

Trai Thủy Tinh: “Thế thì tại sao cậu lại đột ngột quay về?”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Cô ấy có việc.”

Trai Thủy Tinh: “Thật tốt.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Tốt chỗ nào???”

Trai Thủy Tinh: “Cậu vẫn là của tôi.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Cút.”

Sinh viên năm tư đã nghỉ đông rồi, cả ký túc xá đều trống trơn, ở đâu cũng có thể nhìn thấy nhiều người kéo hành lý rời ký túc xá.

Khi Lục Cảnh mở cửa phòng, cậu phát hiện khắp nơi ném đầy hộp và túi, cậu tìm được một chỗ có thể đặt chân và nói, "Có ai không?"

Chu Châu ra khỏi WC, rửa tay, vẫy vẫy nước, hỏi. "Sao cậu không ở nhà?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Cảnh đá văng mấy thứ bên cạnh chân, ngồi xuống, mở máy tính, "Nhàm chán."

Cậu nhìn vào WC và hỏi, "Lưu Nhị đâu?” 

"Mẹ bà, cậu nhìn vào WC làm gì, tất nhiên cậu ấy ra ngoài rồi!” Ngay khi Chu Châu vừa dứt lời thì Lưu Nhị đã quay về.

Vừa vào phòng liền nói: "Nói cho mấy cậu biết một tin, Tề Kỳ và Cố Phi Minh đã chia tay."

"Thật hay giả? Vì sao?" Chu Châu hỏi.

"Hôm nay hai người đó đến tiệm net để ăn gà. Cố Phi Minh vừa tiếp đất đã thành hộp. Tề Kỳ cho rằng Cố Phi Minh đã lừa cô ấy nên đòi chia tay."

"Việc lớn ghê." Chu Châu nói, “Cố Phi Minh theo đuổi cô ấy lâu như vậy, tim phổi đều muốn moi ra cho cô ấy luôn rồi.”

Lưu Nhị liên tục lắc đầu, “Cậu không hiểu, con gái rất để ý chuyện này.”

"Xì." Chu Châu khinh thường ngồi lại bàn học, bật máy tính lên, "Phụ nữ."

Lục Cảnh ở bên cạnh trầm tư, Lưu Nhị gọi cậu mấy lần đều không nghe thấy.

"Nghĩ gì đó?" Lưu Nhị nói, "Ăn gà."

"À, chờ một chút." Lục Cảnh mở WeChat và tìm tên Lương Thần.

Trai 98k Dũng Mãnh: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Gái 98k Đáng Yêu: "?”

Từ khi cô đổi tên, Lục Cảnh liền bỏ ghi chú, mỗi ngày nhìn cái tên này đều cảm thấy vui vẻ.

Trai 98k Dũng Mãnh: “Anh cảm thấy giữa chúng ta không thể có bí mật.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Có chuyện gì vậy?”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Nói ra có thể em không tin nhưng lần đó chính anh là người đã đánh chết em bằng chảo.”

Một lúc lâu sau, Lương Thần trả lời lại bằng một chuỗi ba chấm.

Gái 98k Đáng Yêu: “Không cmn còn gì để nói.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Bắn tung đầu chó anh là quá tiện nghi cho anh rồi!”

Trai 98k Dũng Mãnh: “......”

Gái 98k Đáng Yêu: “Gửi một bức ảnh của anh cho em.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Chi vậy?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Nhìn hình cho bớt giận.”

Lục Cảnh lập tức mở album ra, thấy có mấy tấm ảnh, đều không làm cậu vừa lòng.

"Chu Châu, chụp ảnh cho tôi." Lục Cảnh đưa điện thoại cho Chu Châu.

Chu Châu nhận lấy, nghi ngờ hỏi: "Cậu sao lại muốn chụp ảnh? Đang làm gì vậy? Đăng ký ở Trân Ái hả?"

"Đừng hỏi nhiều như vậy, giúp tôi chụp ảnh."

Lục Cảnh chỉnh lại tư thế ngồi, nâng cằm ưỡn ngực, "Như vậy được chưa?"

Chu Châu một lời khó nói hết. "Cậu không thể tạo một vài kiểu dáng nam tính hả? Có phải chụp ảnh thẻ đâu?"

Lục Cảnh: "........”

Trong đầu cậu hiện ra định nghĩa về "nam tính", đứng dậy, nâng hai tay lên, "Như vậy?"

Một tư thế chuẩn của vận động viên thể hình.

Chu Châu: "..."

"Không được?" Lục Cảnh đổi một tư thế thể hình khác, "Như vậy?"

"Anh Cảnh, tôi thực sự không muốn nói với cậu nữa." Chu Châu lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ muốn nói, nếu như cậu vốn là con rết, thì hiện tại cậu chính là con giun đất." — Bó tay.

Cuối cùng, Lục Cảnh lấy tiêu chuẩn chụp ảnh thẻ chụp một tấm rồi gửi cho Lương Thần.

Gái 98k Đáng Yêu: “... Thật đúng là trai thẳng.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Hết giận chưa?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Hừ hừ.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Em cũng có một bí mật muốn nói với anh?”

Trai 98k Dũng Mãnh: “?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Em là người đã báo cáo hành vi phát ngôn tục tĩu của anh.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Vợ làm tốt lắm, báo cáo rất tốt.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Hừm ~hả dạ, hả giận!”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Vậy thì về sau anh sẽ tranh thủ hành vi phát ngôn tục tĩu thêm chút nữa, để cho em hả dạ.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Biến biến biến.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Em đang làm gì vậy?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Đang trên đường về nhà.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Còn anh?”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Ở trường, chơi game.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Vậy anh chờ em 40 phút nha, em với anh cùng chơi.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Được.”

Cả người Lục Cảnh nhẹ nhõm, đăng nhập vào trò chơi, nói: "Vô đi, chơi một trận trước."

"Chờ đã, tôi kéo người." Chu Châu nói: "Vừa vặn cho tổ đội bốn người."

Lục Cảnh hỏi: "Còn ai nữa?"

Đột nhiên Chu Châu ngừng nói, cúi đầu cười.

Lưu Nhị giúp cậu ta trả lời, "Cậu ấy gần đây trên mạng quen với một cô gái, vừa dịu dàng lại dễ thương, chơi cũng tốt lại còn biết làm nũng."

Nhìn thấy bộ dạng xuân sắc của Chu Châu, Lưu Nhị cảm thấy da đầu tê dại, “Cậu không biết chứ bây giờ Chu Châu ăn cơm mềm, mỗi lần chạy sau người ta, mỗi lần sắp chết, cô gái đó đều nói, anh à, sao anh lại bị thương, em tới cứu anh, lại nói, anh chạy nào, đừng lo cho em. Ôi, anh trai có thể chạy đến để em gái này đưa cho anh một hộp cứu thương không!"

Lục Cảnh suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Cậu có chắc cô ấy là em gái không?”

Lại nói: "Nói chung nếu tôi chơi game gặp phải em gái như thế này thì chỉ có thể nói ——"

Lục Cảnh làm khẩu hình: "Con gà kia, rốt cuộc có chơi được hay không, không chơi được thì biến!" 

Lục Cảnh chỉ đơn giản là đánh thức người nằm mơ.

Nhưng Chu Châu vẫn chưa từ bỏ ý định, "Tôi chỉ nghĩ, lỡ đâu người kia là Phạm Băng Băng thì sao?"

Lục Cảnh: "..."

Khi bắt đầu trò chơi, Lục Cảnh nhìn thấy người bị nghi ngờ là "Phạm Băng Băng", Chu Châu gọi cô ấy là "Manh Manh".

Chơi game cũng không tồi.

Khi cô ấy biết có người mới gia nhập, kỹ năng làm nũng của cô ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Anh trai ơi, em có một ống ngắm bốn lần này, anh có thích không?"

Lục Cảnh rùng mình một cái, dựng cả tóc gáy, "Đừng gọi tôi là anh trai, tôi có thể nhỏ tuổi hơn cậu."

"Miễn là giọng nói hay, không quan tâm tuổi tác, đều là anh trai."

Lục Cảnh: "..."

Được rồi, cậu ngậm miệng.

Cho đến khi vòng độc đầu tiên đến, Lục Cảnh không nói lời nào nhưng Manh Manh đã gợi chuyện với Lục Cảnh mấy lần, cậu chỉ ậm ừ hai tiếng, ngoài ra không nói lời nào khác, Manh Manh vẫn không ngừng, vừa tiếp tục gợi chuyện với Lục Cảnh vừa thả thính Chu Châu, ngay cả Lưu Nhị cũng bị sốc đến không nói nên lời.

Khi Lục Cảnh giết đến người thứ năm, Manh Manh đột nhiên kêu lên: "Anh trai, anh thật là lợi hại!"

Lục Cảnh mặc kệ cô, cô lại nói: "Đi theo anh có thể nằm ăn gà luôn, giỏi quá! Sau này có thể mang thêm em đi được không? Em nấu gà giỏi lắm."

Lục Cảnh liếc Chu Châu đang ngồi trước máy tính, môi mím chặt, sắc mặt không tốt lắm.

Lưu Nhị lúc này mới nói: "Không được, cậu ta chỉ ăn gà với em gái ngực to thôi."

Lục Cảnh: "..."

Manh Manh cười ngượng ngùng, "Ồ, sao đàn ông toàn thích ngực to không vậy?"

Lại tẻ ngắt, Chu Châu không muốn nói chút nào.

Thật lâu sau, cậu cười ha hả: "Ngực nhỏ thì bọn tôi có rồi."

Manh Manh cười khúc khích, "Anh thật là hài hước."

Một lúc sau, cô ả đột nhiên thở dài, "Ôi mệt quá à."

Lưu Nhị hỏi: "Sao vậy?"

Manh Manh nói: "Ha ha, hôm nay không mặc đồ lót, để ngực trên bàn nghỉ ngơi một chút."

Lời nói của cô ta mang ý nghĩa đùa cợt rõ ràng, sắc mặt Chu Châu ngày càng nhợt nhạt, thao tác cũng dừng lại.

Lục Cảnh giễu cợt cười một tiếng, lên nòng bắn chết con sói đơn độc trên chiếc xe đằng xa, Lưu Nhị lập tức chiếm lấy ghế lái còn Lục Cảnh ngồi vào ghế phụ.

Manh Manh không thể nhịn không khen Lục Cảnh vài câu.

Trên xe, Manh Manh nói: “Anh trai ơi, anh nói ít mà thao tác lợi hại như vậy, nhất định là đại thần rồi, chúng ta thêm bạn tốt ở WeChat, sau này có thể cùng nhau chơi game nha.”

Lục Cảnh không muốn nói chuyện, Chu Châu cũng không mở miệng.

Mặc dù dưới tình huống như vậy nhưng Manh Manh cũng không cảm thấy xấu hổ, hỏi: “Các anh bị sao vậy?”

Lục Cảnh nhàn nhạt nói: “Nếu bạn gái tôi biết, cô ấy sẽ tức giận.”

Lưu Nhị dừng xe trước một pháo đài, cả đám xuống xe.

“Ối, anh trai, anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ thích chơi game và muốn theo anh học kỹ năng thôi.” Manh Manh nói, “Nếu bạn gái anh giận, em sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy.”

Lúc này, Chu Châu lạnh lùng mở miệng, “Bạn gái cậu ta, e rằng em sẽ không có cơ hội mở miệng giải thích đâu, thật sự rất dữ.”

“Ha ha ha ha phải không?” giọng điệu Manh Manh nhẹ nhàng hoạt bát, “Anh trai, anh lợi hại như vậy mà sao lại đi tìm một Mụ Dạ Xoa vậy, thật đáng tiếc.”

Bầu không khí lại trở nên lạnh.

Ngay sau đó, Lục Cảnh đột nhiên lên nòng, bắn nổ đầu Manh Manh ở cự ly gần.

Trong chớp nhoáng, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng gì.

Nhìn màn hình mờ đi, phía trên xuất hiện bốn chữ “Đồng đội ngộ thương”, Manh Manh quả thực không thể tin được.

“Anh trai, anh làm gì vậy?”

Lục Cảnh chỉ bình tĩnh nói: “Ai cho phép cô nói như vậy với bạn gái tôi?”

“Không phải, anh trai, anh nghe em giải thích, người ta chỉ là nói chơi một chút  ——”

Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, giọng nói đột nhiên biến mất.

Lục Cảnh liếc nhìn Chu Châu, cậu ta bực bội mà kéo kéo tóc mái, vò lung tung rối cả lên, “Đá ra khỏi phòng, nghe đau đầu.”

Lục Cảnh ừ một tiếng, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì lại tiếp tục trò chơi.

Hai vòng cuối cùng ngốc nghếch chạy trốn buồn tẻ, Chu Châu lúc thì bắn súng như thần, lúc lại nổ súng loạn xạ, nếu không có Lục Cảnh, bọn họ đã thua tan tác.

Trong lúc này, di động Chu Châu vẫn đổ chuông không ngừng.

Sau khi một trận kết thúc, Chu Châu cầm lấy di động, duỗi chân gác lên bàn, bấm bấm di động.

Lục Cảnh thấy giờ hẹn cũng sắp đến, không bắt đầu trận tiếp theo mà chờ Lương Thần.

Cậu hỏi: “Cô gái đó quen ở đâu đấy?”

Chu Châu không trả lời, sau một lúc mới nói: “Xóa, không nhắc tới nữa, ông đây thấy phiền nhất là loại con gái này.”

Lục Cảnh không nói gì.

Cũng còn may là Chu Châu là một người tỉnh táo, nếu cậu mà thật sự muốn phát triển mối quan hệ này lâu dài e rằng đầu cậu ta có thể trồng được cả một thảo nguyên luôn.

Chỉ là hiện tại, tâm trạng của cậu ta thật sự không tốt lắm.

Vài phút sau, Lương Thần tít tít cho Lục Cảnh.

Gái 98k Đáng Yêu: "Em lên trò chơi rồi, anh kéo em nha."

Trai 98k Dũng Mãnh: "Ok."

Sau khi Lương Thần vào tổ đội, Chu Châu liếc thấy trên màn hình có nhiều thêm một người, hỏi: "Đây là ai?"

“Lương Thần.” Lục Cảnh nói, “Các cậu còn chơi không? Không chơi thì nói, tôi đấu đôi.”

“Chơi!” Chu Châu cả người lại hăng máu, hưng phấn xoa xoa tay, “Tôi có… có thể cùng chơi với cô ấy hả?”

Lục Cảnh bĩu môi, “Có thể.”

Chu Chu lập tức quên đi tâm trạng khó chịu ban nãy, suýt thì nhảy nhót reo hò, “Khoan đã, tôi chụp một cái làm kỷ niệm đã!”

Sau khi vào phòng YY của Lục Cảnh, Lương Thần phát hiện còn có hai người nữa liền hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”

“Đàn chị! Em là bạn cùng phòng với Lục Cảnh! Chị còn nhớ em không? Lần trước ở sân thể dục có gặp đó!”

“Cậu là người nào vậy?”

“Em là người mặc áo khoác màu xám đó!”

“Nhớ rồi, cậu là Chu Châu đúng không?”

“Bà nó! Thì ra chị còn biết tên em!”

“Lục Cảnh có kể qua, anh ấy nói cậu vẫn luôn thèm muốn nhan sắc của anh ấy, muốn giành đàn ông với tôi nên tất nhiên tôi phải nhớ kỹ cậu.”

“Má nó ha ha ha ha ha mặc kệ là nguyên nhân gì, đàn chị có thể nhớ tên em, quá ngon, em có thể dùng cái này cả đời cũng được."

Lưu Nhị khéo léo hơn nhiều, cậu nhỏ giọng nói: “Vậy đàn chị, chị có nhớ em không? Người đeo kính gọng đen đó.”

“Nhớ nha.” Lương Thần nói, “Tên cậu là Lưu Nhất đúng không? Đám Lục Cảnh đều gọi cậu Lưu Nhị.”

Lưu Nhị im lặng hồi lâu, suýt nữa thì nước mắt lưng tròng, cậu ta xoay người nhìn bóng lưng Lục Cảnh, đè vai của cậu, “Anh Cảnh, cậu thật là thú vị, còn giới thiệu tên của bọn tôi nữa.”

Lục Cảnh gạt tay cậu ta ra, “Cả người toàn là mùi lẩu, đừng chạm vào tôi.”

Lương Thần lại hỏi: “Còn một người nữa là Hà Diệp đúng không?”

“Cậu ấy về nhà rồi!” Chu Châu cướp lời, “Nếu cậu ấy mà biết mình đã bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, cậu ta có thể kêu gào khóc lóc ở cửa đông Nam Đại cho coi!"

Lương Thần bật cười, “Các cậu cũng thật thú vị.”

“Không dám.”

“Được rồi.” Lục Cảnh vào trò chơi, “Hai người các cậu sao lại nói nhiều như vậy.”

“Tôi kích động có được không?” Chu Châu nói, “Được nói chuyện với nữ thần mà còn không cho tôi nói nhiều thêm vài câu sao?”

Trò chơi bắt đầu, tai nghe Lục Cảnh tràn ngập giọng nói ồn ào của Lưu Nhị và Chu Châu.

“Đàn chị đàn chị, ở đây em có cái nón cấp hai này, chị lấy không?"

“Đàn chị, em nhặt được giáp cấp ba, chị lại đây, em đưa cho!”

“Đàn chị, ở đây có hộp cứu thương, chị nhanh tới nhặt đi!”

“Đàn chị, chị có thiếu đạn không? Em ở đây có nhiều lắm nè."

“Đàn chị, em hộ tống chị, chị có thể thoải mái vẫy vùng!"

Lần đầu tiên Lục Cảnh cảm thấy sự tồn tại của bản thân thấp như vậy.

"Hai cậu mà cứ đoạt lấy hào quang của tôi thì tôi bắn hai cậu luôn, tin không?"

Chu Chu than thở, “Òa, cậu sao lại làm thế chứ!”

“Không phục?” Lục Cảnh nói, “Cứ thử xem.”

Chu Châu: “……”

“Đàn chị, chị xem, ngày thường cậu ấy đối xử với tụi em như vậy đó, chị dạy dỗ cậu ta đi."

Lương Thần bật cười, “Lục Cảnh, sao anh lại đối xử với bạn cùng phòng như vậy, mau xin lỗi.”

Lưu Nhị: “Đúng đó! Xin lỗi!”

Chu Châu: “Xin lỗi!”

Lục Cảnh: “……”

Sau hai giây im lặng, cậu cực kỳ gượng gạo mà nói một tiếng “Thực xin lỗi”.

Chu Châu gần như nổ tung, “Bà nó…… anh Cảnh nghe lời quá, thảo nào nữ sinh bây giờ toàn thích người nhỏ tuổi hơn, bé chó sói ngoan lắm, tôi cũng phải chuẩn bị tìm một chị gái để yêu đương rồi làm bé chó sói của chị gái mới được."

Lục Cảnh ha hả cười lạnh, “Bé chó sói? Cùng lắm thì chỉ là bé chó Pug thôi.”