Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 64



"Đàn chị, chị xem, cậu ấy lại bắt nạt em!" chó Pug đau khổ nói: "Chị bắt cậu ấy xin lỗi em một lần nữa đi!"

"Tôi sẽ không." Lục Cảnh nói: "Lần này ai nói cũng không được hết."

Lương Thần nghe bọn họ đấu võ mồm với nhau, vui tươi hớn hở, thấp thoáng như chính mình được quay lại thời đại học.

"Ai có chảo? Cho tôi một cái."

"Em có em có!" Lưu Nhị nói: "Em mang đến ngay cho chị."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đàn chị, dùng cái của em nè!" Chu Châu cũng nói, "Chảo của em lấy từ giải đấu Benzema đó!"

Lục Cảnh: "..."

Cậu cực kỳ buồn bực.

Hai tên kia băng qua núi cao và bình nguyên, chạy về phía Lương Thần.

Vốn dĩ có một cái chảo treo bên hông Lục Cảnh, cậu biết lúc này mình không thể giữ làm của riêng được nữa, vì thế cậu cầm nó lên và chạy về phía Lương Thần.

Cậu là người ở gần nhất, gần quan được ban lộc. "Em cần đồ gì thì cứ nói thẳng với anh là được."

"Hì hì." Lương Thần nói, "Anh chính là lãnh đạo dẫn đầu xông pha, tụi em phải đảm bảo trang bị của anh là tốt nhất."

Tuy nói là vậy nhưng Lương Thần đang đội trên đầu một cái mũ cấp ba trong khi Lục Cảnh chỉ để đầu trần.

Lương Thần ngại ngùng nên ném mũ cấp ba xuống đất, "Anh đội mũ giáp này của em đi." 

"Em đội đi, anh không cần."

"Anh đội đi rồi đưa cho em cái chảo, nhỡ đâu bị người khác đánh thì biết làm sao?”

“Anh để đầu trần cũng không sao."

"Ngoan, mau đội vào."

Lục Cảnh bất đắc dĩ nhặt cái mũ cấp ba lên, sau đó mới nghĩ tới việc đưa chảo cho Lương Thần, không hiểu não bị chập mạch như thế nào lại vung chảo đang cầm trên tay đập xuống.

Với cú đập này, Lương Thần không đội mũ bảo vê lập tức ngã xuống đất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong nháy mắt, biểu tình của Lương Thần sụp đổ.

Lục Cảnh lập tức sợ muốn nổ tung đầu, kinh hãi nói: "Anh nhỡ tay! Anh sai rồi!"

Cậu muốn cứu Lương Thần nhưng Lương Thần cứ bò về hướng ngược lại.

"Em đừng đi mà." Lục Cảnh nói: "Anh cứu em."

Trong lòng Lương Thần vụn vỡ, quay lưng lại với Lục Cảnh, tức giận bò đi.

"Em không cần anh cứu!"

Cô bò đến trước mặt Chu Châu và Lưu Nhị đang vội vàng đi tới. Chu Châu vừa cứu Lương Thần vừa nói: "Lục Cảnh, cậu thật là quá đáng!"

"Đúng!" Lưu Nhị phụ họa nói. "Cần phải bị khiển trách!"

Sau khi Lương Thần được cứu: "Đi thôi."

Vì vậy cô cùng với Chu Châu và Lưu Nhị nghênh ngang rời đi, để Lục Cảnh một mình tự kiểm điểm.

Cuối cùng, Lục Cảnh liều mạng đuổi theo sau, "Chờ anh với."

Lương Thần khịt mũi, đi theo Chu Châu và Lưu Nhị.

Bốn người chạy đến cầu nằm mai phục sau xe, nhìn thấy người, Chu Châu nổ súng trước.

Nhưng người kia rất giỏi trong việc di chuyển luồn lách né tránh, Chu Châu bắn mấy phát mà không trúng. “Mẹ nó, con gà này dai quá, xem ra tôi không thể ăn nổi nó rồi.”

“Tôi đến đây.” Cuối cùng Lục Cảnh cũng tìm được cơ hội để thể hiện bản thân, cậu bắn chết con sói đơn độc đang bỏ chạy kia.

Lương Thần im lặng, nhưng ngồi xổm, nhích hai bước đến bên cạnh Lục Cảnh.

Vẫn là ở bên cạnh cậu mới cảm thấy an toàn.

Lương Thần nói: "Nếu sau này anh còn đập chảo vào em, sẽ không đơn giản là tự dâng đầu chó đâu đấy."

Lục Cảnh: "Ừ, được."

Lương Thần nói một lần nữa: "Em cho anh cái gì thì anh cứ nhận, bớt nói nhảm."

Lục Cảnh: "Được"

Lương Thần tiếp tục: "Dù cho tay em có phế thì cũng không được chê em."

Lục Cảnh: "Có thể"

Lương Thần cong môi cười, "Ngoan lắm."

Lục Cảnh thầm nghĩ, mình có thể làm sao đây? Thật sự là bị bạn gái ép phải thành Phật hệ ăn gà rồi, cái gì cũng ổn, cũng được, không sao cả.

*

Sau khi chơi hai ba trận, Lương Thần cảm thấy mệt mỏi, chào Chu Châu, Lưu Nhị rồi thoát game.

Vừa mới tắt máy, Lục Cảnh đã gọi tới.

"Em đi ngủ à?"

"Ừ." Lương Thần vừa nói vừa cởi quần áo, "Em chuẩn bị đi tắm rồi ngủ."

Lục Cảnh thấp giọng, vô cùng dịu dàng nói: "Em nhớ đắp chăn cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh."

Lương Thần bật cười, "Anh trả tiền máy sưởi cho em à?"

"Tư thế ngủ của em không tốt, hay đá chăn lung tung." Lục Cảnh nói: "Đêm qua em đá hai lần."

Lương Thần: "Biết rồi, đừng nói nữa."

Lục Cảnh cười, "Ngủ ngon."

"Hử?" Lương Thần hỏi, "Anh gọi điện cho em chỉ để nói cái này thôi sao?"

"Cứ cho là vậy đi."

"Cho là vậy là sao?"

"Một mặt là dặn dò em, mặt khác là nhớ em."

"Anh thật phiền phức..." Giọng Lương Thần nhẹ nhàng, ôm chặt điện thoại dựa vào cửa, "Em đi tắm, không nói nữa."

"Ngủ ngon."

Một đêm này, Lương Thần ngủ thật ngon lành.

Ngay cả khi khối lượng công việc lớn nhưng cô vẫn tràn đầy động lực.

Vì năm mới nên chương trình đã nghỉ một tuần, cô có đủ thời gian để chuẩn bị cho số tiếp theo.

Vùi đầu vào công việc, Lương Thần hiếm khi quan tâm đến những lời đồn đãi từ bên ngoài, khi buổi biểu diễn sắp đến, Lưu Dĩ Tình nói với cô rằng hầu như không còn cuộc thảo luận nào về việc cô "hát nhép" nữa.

Một là nhờ vào đội ngũ công chúng đã làm việc hết công suất, hai là bởi vì sự nhiệt tình đối với các sự kiện nóng hổi trên Internet hầu như không vượt quá bảy ngày, cho dù là điểm nóng trên mạng xã hội, lâu dần cũng sẽ không có người chú ý, huống chi là tin tức giải trí.

Lương Thần quyết tâm chứng tỏ bản thân, cho dù không còn ai để ý, cô cũng sẽ cố hết sức, mấy ngày nay cô gần như sống trong phòng tập hát.

Trong thời gian đó, Mã Sơn Sơn có đến một lần.

Cô quen cửa quen nẻo đi vào, tìm ghế ngồi xuống, nhìn nam nữ đang đắm chìm trong âm nhạc.

Âm nhạc là loại hình thính giác nhưng trong đầu Mã Sơn Sơn lại hiện ra rất nhiều hình ảnh phức tạp, tới tới lui lui, không tài nào vứt bỏ được.

Cô cho là mình chỉ là người ngoài cuộc nhưng khi Lương Thần và những người khác nghỉ ngơi, cô cũng không hề hay biết.

Viên Kha Kha mang khăn ướt đến, Lương Thần lau mồ hôi trên trán, ngồi bên cạnh Mã Sơn Sơn, "Hôm nay sao cậu đến đây vậy?"

Mã Sơn Sơn hoàn hồn, nói: "Ở nhà buồn chán nên đến đây chơi."

Lại hỏi: "Cái cậu vừa hát là cho tiết mục trong chương trình tuần này hả?"

"Đúng vậy." Lương Thần nói: "Cậu nghĩ như thế nào?"

"Rất tuyệt." Mã Sơn Sơn nói: “Cậu cứ tiếp tục đi, đừng lo cho mình.”

"Mình nghỉ ngơi một lúc đã." Lương Thần lấy hai chai nước khoáng, đưa cho Mã Sơn Sơn một chai. "Hôm qua, đạo diễn Mã đã đặc biệt gọi cho mình để nói rằng mình chọn bài hát này rất tốt."

Mã Sơn Sơn thấp giọng đáp: "Đây là chuyện chú ấy nên làm."

"Ừ." Lương Thần đặt chai nước khoáng xuống, đi về phía giữa phòng tập hát, vỗ vỗ mấy tờ nhạc lý, thu hút sự chú ý của mọi người, “Làm việc thôi cả nhà! "

Tất cả mọi người đều đáp lại, chỉ có A Kiệt đang cầm điện thoại di động, bị sốc muốn rớt cằm.

"Chị Thần, chị Thần,chị mau đến xem nè!"

Lương Thần bước tới, hỏi: "Làm sao vậy?" 

Nhìn thoáng qua, ánh mắt cô lập tức bị hình ảnh trên điện thoại thu hút.

Có lẽ bởi vì người đó là Lục Cảnh, chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã nhận ra.

"Lương Thần đi du lịch Thái Lan với nam sinh viên đại học, ở trong khách sạn hai ngày hai đêm!" 

Có bảy bức ảnh lần lượt là khi họ đến khách sạn và lúc họ rời Thái Lan.

Trong ảnh, Lục Cảnh một tay ôm eo cô, một tay kéo vali, hành động thân mật.

Lương Thần lập tức chộp lấy điện thoại, bấm mở lớn tấm hình, nhìn từng cái một.

Nhìn lại thời gian, Weibo này vừa được đăng hai phút trước.

Các bức ảnh rõ ràng, một trong số chúng được chụp từ bên trong sảnh khách sạn, tuy nhiên, các tư thế và động tác giống như thế cũng được chụp từ bên ngoài, điều này có nghĩa là có đến hai máy ảnh độ nét cao nhắm vào cô chụp cùng một lúc.

—— Đây hoàn toàn không phải là kết quả do người qua đường tùy ý chụp.

Lương Thần đột nhiên cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng.

Cô gần như chắc chắn rằng mình đã bị người ta tính kế.