Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 70



Khi Lương Thần nói chuyện điện thoại với Lưu Dĩ Tình, Lục Cảnh chăm chú lắng nghe.

Lưu Dĩ Tình cho biết cũng vừa nhận được tin này, tức khắc luống cuống vì sợ ảnh hưởng đến tiến độ của chương trình.

Sau lại nghe nói chỉ là tạm thời cách chức, phó đạo diễn lên thay, chương trình vẫn tiếp tục như thường.

Lương Thần hỏi: "Vậy chị có biết vì sao ông ấy bị mất chức không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lưu Dĩ Tình ở bên kia điện thoại gấp đến độ dậm chân, "Ai mà biết! Rating tuần trước tăng vọt, lúc này đài lại đình chỉ ông ấy, chắc bị chạm dây?"

Trong lòng Lương Thần ngờ ngợ đã biết gì đó, cô ngước mắt lên nhìn Lục Cảnh, biết cậu có chuyện muốn nói nên cùng Lưu Dĩ Tình nói vào câu công đạo rồi cúp điện thoại.

Trong phòng đàn yên tĩnh không một tiếng động.

Lương Thần trầm mặc hồi lâu mới nói: "Anh đã biết?"

Lục Cảnh thẳng thắn nói: "Ngay từ đầu anh chỉ có chút suy đoán."

"Kể từ khi chính thức thông báo em tham gia chương trình này đến nay thì đề tài không ngừng. Ngay từ đầu đã có người nghi ngờ về năng lực của em, tiếp đó lúc công bố danh sách bài hát thì việc chê trước khen sau rất có hiệu quả, tất nhiên, anh biết chuyện này là bình thường.”

"Kỳ thứ hai, tin đồn hát nhép đến tận kỳ thứ ba."

"Sau đó, chúng ta bị chụp ảnh ở Thái Lan nhưng tin tức bị ém trong hơn mười ngày, mãi đến khi phát sóng kỳ thứ tư mới lộ ra, anh nghi ngờ điểm này nhất."

"Nếu như chỉ bị truyền thông bình thường chụp ảnh, để nắm bắt cơ hội thì nhất định sẽ công khai ngay, còn có khả năng là muốn tống tiền em nhưng em căn bản không hề hay biết chuyện này?"

Lương Thần gật đầu, "Đúng vậy, một chút tiếng gió cũng không có."

"Vậy thì đúng rồi." Lục Cảnh nói: "Vậy đây không phải là lăng xê chứ là gì nữa?"

Lương Thần vén tóc mái lên, tỏ rõ vẻ cáu kỉnh.

"Vậy nên anh nghi ngờ điều này là do đạo diễn Mã làm?"

"Anh không nghi ngờ." Lục Cảnh nói: "Mà là chắc chắn, ngay cả những tin đồn về chuyện em hát nhép cũng là do ông ta đứng phía sau giật dây."

Lương Thần trợn mắt há hốc mồm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho đến tận hôm nay, cô còn nghĩ rằng Mã Minh Huy chỉ là cố tình lợi dụng quan hệ của cô và Lục Cảnh để tạo sự chú ý.

"Làm sao mà… có thể?"

Lục Cảnh chỉ kiên định gật đầu.

Lương Thần lại hỏi: "Làm sao anh chắc chắn?"

Lục Cảnh nói: "Ông bà anh làm trong ngành này cả đời, tài nguyên nhân mạch cũng phải có chứ?"

Sau đó cậu nói thêm: "Nếu em không tin anh thì để ông bà anh giải thích với em."

Lương Thần lập tức xua tay, "Đừng, để em nghĩ trước đã."

Cô cúi đầu, hai tay túm chặt ống quần.

Trong đầu rối như tơ vò, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy chuyện ông ấy bị mất chức lần này có liên quan đến ông bà anh không?"

Lục Cảnh cũng không chắc lắm, cậu chỉ nói: "Có thể, ông bà anh đã nghỉ hưu, tối qua họ chỉ có phản ứng một chút với cấp dưới thôi."

"Cấp dưới?" Lương Thần chú ý đến cách diễn đạt của Lục Cảnh, "Cấp dưới chịu nghe sao? ”

“Chuyện này không quan trọng.” Lục Cảnh nói,“ Dù sao Mã Minh Huy cũng không phải là người tốt."

Lương Thần hỏi: "Cuối cùng trước kia ông bà là làm gì?"

“Một vị trí thường hay la mắng người...” Lục Cảnh nghĩ đến đây thì đau đầu, cười bất lực nói, “Nếu ngành giải trí là một trường học thì ông bà anh chính là giáo viên chủ nhiệm mà học sinh sợ nhất đó." 

Lại nói: "Bây giờ em có tính toán gì không?"

Lương Thần nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: "Loại chuyện này em không thể chỉ tin vào một mình anh được, em cũng cần tự mình đi tìm hiểu một chút, cho nên em sẽ chờ công ty sắp xếp trước."

"Được." Lục Cảnh cười cười, "Em muốn biết cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ông bà nội anh."

"Loại chuyện này vẫn là không nên quấy rầy họ."

"Họ ước gì em quấy rầy họ mỗi ngày."

Lương Thần kiên trì nói: "Họ đã nghỉ hưu, em ngại quấy rầy họ."

Lục Cảnh nhìn chằm chằm Lương Thần một lúc, nói: "Em đừng cảm thấy có gánh nặng, dù cho không phải là em, ông bà anh cũng muốn quản, họ không chịu được loại lăng xê chơi xấu này. Hơn nữa còn đem bàn tính đánh lên đầu anh thì họ càng không thể nhẫn.”

Lương Thần bừng tỉnh, đúng vậy, nếu tất cả những chuyện này thực sự do Mã Minh Huy đứng sau giật dây thì ông bà nội Lục làm sao có thể cho phép ông ta lợi dụng đứa cháu trai duy nhất của mình để thực hiện, chưa kể Mã Minh Huy là kẻ đã có tiền án.

Cô gật đầu nói: "Em hiểu."

Cuối cùng, cô lại nói: "Thực xin lỗi, nếu không phải do em, anh cũng không phải gánh chịu những chuyện này."

Lục Cảnh đột nhiên dang hai tay ra, duỗi thẳng chân nói: "Lại đây lại đây, anh còn có thể gánh chịu nhiều hơn nữa!"

Lương Thần: "..."

“Bệnh tâm thần rồi!”

*

Trời về đêm, Lục Cảnh thấy Lương Thần lăn qua lộn lại không ngủ được.

Lương Thần quay lưng về phía cậu, đèn điện thoại từ lúc nào sáng lên, chuyện này cứ lặp đi lặp lại đến rạng sáng.

Lục Cảnh cũng không ngủ.

Không biết qua bao lâu, di động của Lương Thần không bật lên nữa, hô hấp cũng trở nên ổn định, cậu mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

*

Ngày hôm sau, khi Lục Cảnh về nhà, chưa kịp mở cửa đã gặp Tôn Bân Úc đang chuẩn bị ra ngoài.

Tôn Bân Úc nói, "Về rồi hả?"

Lục Cảnh nhướng mày, "Làm gì?”

“Sao cậu lại lạnh lùng như vậy?” Tôn Bân đóng cửa lại, choàng vai Lục Cảnh, "Đi, đi dạo với anh."

Lục Cảnh gạt tay anh ta ra, xoay người ấn dấu vân tay, "Không rảnh."

"Hừ, cậu thật sự đã thay đổi." Tôn Bân Úc nhướng mày, "Trước đây cậu không như vậy."

"Trước đây tôi thường đi dạo với anh à?" Lục Cảnh nói: "Không đi."

"Hôm nay là cuối tuần nha người anh em." Tôn Bân Úc lại choàng vai Lục Cảnh, "Anh có hai vé nghe hòa nhạc ở đây, đi nghe với anh."

Lục Cảnh liếc nhìn tấm vé trên tay Tôn Bân Úc, nói: "Nghe không hiểu, không đi."

"Bạn gái cậu là ca sĩ, cậu không thể tăng thêm chút xíu hiểu biết về âm nhạc sao?" Tôn Bân Úc đưa tấm vé đến trước mặt cậu, "Nhìn đi, buổi hòa nhạc cổ điển, tu dưỡng! Tu dưỡng!"

Lục Cảnh không định để ý anh ta, nhìn thấy là hai vé có ghế ngồi liền kề nhau, đột nhiên hỏi: "Tại sao anh lại mua hai vé? Ban đầu anh hẹn với ai à?"

Tôn Bân Úc giật mình, "A, không thấy rõ ràng là anh bị cho leo cây, cậu còn cố tình hỏi sao?"

Lục Cảnh cười, nói: "Vậy thì đừng kêu ca."

"Tóc anh đã vuốt ba tầng sáp lại còn đắp mặt nạ, anh không đi ra ngoài thì phí công sức à."

Lúc này, bà nội Lục mới ló đầu ra nói: "Tiểu Tôn nói rất đúng, nếu con không nghe những thể loại nhạc này thì sau này làm sao có thể giao lưu với cháu dâu?"

"Ha ha, vẫn là bà nội hiểu chuyện." Tôn Bân Úc dựng ngón tay với bà nội Lục.

Bà nội Lục cũng giơ ngón tay cái lên, "Tiểu Tôn, con nên giúp đỡ nó nhiều hơn, nếu không thì không biết khi nào bà mới bế được chắt nội."

"Không đâu." Tôn Bân Úc nói: "Bà ơi, bà đừng lo, có con ở đây thì chuyện chung thân đại sự của Lục Cảnh không cần phải lo lắng."

"Chàng trai tốt." Bà nội Lục cười, "Ngày mai bà làm đồ ăn ngon đãi con."

"Hì, bà nội khách sáo quá." Tôn Bân Úc nói, "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, bà thấy hôm nay thì sao?”

Bà nội Lục đột nhiên vỗ đùi, "Ôi! Hôm nay bà không mua đồ ăn, giờ mua thì cũng không còn đồ tươi!"

Tôn Bân Úc cười toe toét nói: "Chúng ta ra ngoài ăn, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc thì bọn con đến đón bà.”   

"Vậy cũng được." Bà nội Lục nói: "Đúng lúc hôm nay ông nội nó không có ở nhà, chúng ta mang nó ra ngoài ăn ngon."

Trước khi đóng cửa thì nói: "Tiểu Cảnh, nhớ mang theo ví tiền."

Lục Cảnh: "???"

Không phải bà mời khách sao?

*

Từ khi Lục Cảnh rời đi, Lương Thần ở nhà một mình xem TV.

Trong TV đang phát nội dung tin tức gì căn bản cô cũng không biết, đầu óc vẫn đang suy nghĩ về chuyện tối hôm qua.

Những năm gần đây, Lương Thần chưa bao giờ là nữ hoàng tai tiếng, sự nổi tiếng của cô được xây dựng từng chút một qua các sản phẩm của mình, vì vậy cô rất quý trọng hình tượng của mình.

Không chỉ vậy, đoàn đội của cô cũng nhất quán với triết lý hợp tác từ trước đến nay.

Cô trằn trọc cả đêm, sau khi tỉnh lại thấy buồn bã mất mát.

Lúc này, cô thà tin rằng mọi chuyện trong khoảng thời gian này là ngẫu nhiên chứ không phải do con người thao túng để cô không bị mang tiếng tạo tai tiếng để nổi.

Mãi cho đến buổi chiều, Lương Thần mới phát hiện ra mình đã ở nhà nguyên một ngày.

Vừa lúc đó, Mã Sơn Sơn gọi cho cô hẹn ăn tối.

Lương Thần đồng ý ngay lập tức.

Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng riêng tư.

Nhà hàng này không giống như các nhà hàng phổ biến khác hiện nay, đây thực sự là một nhà hàng riêng tư với những món ăn độc đáo, chỉ nhận phục vụ mười bàn mỗi ngày và thường yêu cầu đặt trước.

Mã Sơn Sơn rất thích nhà hàng này, cô đến trước Lương Thần và gọi một bàn đồ ăn.

Thời gian chờ rất lâu, Mã Sơn Sơn ngồi một mình, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.

Cuối cùng, người phục vụ mở cửa, cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc bước vào.

Cùng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.

Mã Sơn Sơn nhìn xuống tên người gọi, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp cúp máy, sau đó vẫy tay với Lương Thần đang ở cửa.

Sau khi Lương Thần ngồi xuống thì nói thẳng vào vấn đề: "Tìm mình có chuyện gì à?"

Mã Sơn Sơn ngẩn người, "Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?"

Lương Thần: "..."

"Xin lỗi, mấy ngày nay tâm trạng mình không tốt lắm."

"Ừ." Mã Sơn chỉ đáp lại một tiếng rồi không nói nữa.

Hai người yên lặng ăn, Lương Thần cảm thấy đồ ăn thật vô vị.

Những món ăn tinh tế cũng không thể làm Lương Thần cảm thấy thèm ăn, không đến mười phút, cô buông đũa, Mã Sơn Sơn cũng dừng lại, nói: "Gần đây cậu làm gì?"

Lương Thần nói, "Chủ yếu vẫn là quay chương trình kia, thỉnh thoảng thì có thông cáo."

Mã Sơn Sơn ừ một tiếng rồi cầm muỗng chầm chậm khuấy canh.

Lương Thần vẫn thấy cô ấy có gì đó không ổn liền hỏi: "Cậu thật sự không có chuyện gì muốn nói với mình sao?"

Mã Sơn Sơn nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.

Lúc này, có người đến.

Lương Thần và Mã Sơn Sơn cùng nhìn ra phía cửa, Mã Minh Huy đang đi về phía hai người họ.

Vẻ mặt của Mã Sơn Sơn thay đổi, cô lập tức đứng dậy xách túi muốn rời đi.

Mã Minh Huy nhanh tay lẹ mắt, đi tới ba hai bước liền nắm lấy cổ tay Mã Sơn Sơn, "Con làm sao vậy?"

Mã Sơn Sơn tránh thoát khỏi tay ông, không để ý tới ông, nói với Lương Thần: "Ăn no chưa? Nếu không còn việc gì thì bọn mình đi thôi."

Mã Minh Huy nhìn về phía Lương Thần, chờ đợi câu trả lời của cô.

Lương Thần vẫn không nhìn Mã Minh Huy, cô chỉ vuốt tóc nói: "Nếu đạo diễn Mã đã đến đây thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."

Mã Minh Huy cười một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống.

Vẻ mặt như muốn nói vẫn là Lương Thần thức thời.

Mã Sơn Sơn kinh ngạc nhìn Lương Thần, vẻ mặt cô bình đạm nhưng dường như có điều muốn nói.

Vì vậy, Mã Sơn Sơn vẫn ngồi xuống mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt.

Ba người ngồi mỗi hướng, nhất thời không nói gì.

Cuối cùng, vẫn là Lương Thần mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Thật là trùng hợp, khó có dịp ra ngoài ăn lại không ngờ gặp được đạo diễn Mã."

Giọng điệu của Lương Thần bình thường giống như đang nói chuyện phiếm ở nhà nhưng chỉ có cô biết là cô đang kìm nén cơn giận của mình.

"Tạm thời đình chỉ nên ở nhà, rảnh rỗi không có việc gì." Người phục vụ mang chén đũa tới, Mã Minh Huy dương dương tự đắc nhận lấy nhưng không có ý động đũa.

Ánh mắt Mã Sơn Sơn đảo quanh trên hai người bọn họ, không kiên nhẫn mà nói: "Nếu đã theo dõi con đến tận đây thì đừng vòng vo nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."

Mã Minh Huy đan tay lại, nhìn  về phía Lương Thần, khẽ mỉm cười, "Chú đây là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám."

Ngay sau đó, sắc thái hòa nhã trong mắt ông ta dần biến mất mà thay vào đó là sự kiêu ngạo.

Chỉ trong một lúc mà thôi.

"Cô Lương, từ khi cô tham gia chương trình của tôi đến nay, cô nhận được cái gì chắc không cần tôi nhiều lời?”

Lòng Lương Thần từ từ lạnh xuống, cô nâng cằm, hỏi: “Ví dụ?”

So với sự bình thản ung dung của Mã Minh Huy, đẳng cấp của Lương Thần rõ ràng thấp hơn rất nhiều.

Mã Minh Huy dựng thẳng ngón trỏ lên, chậm rãi nói: "Trước hết, cô vẫn luôn là nữ hoàng hát nhạc thị trường, hiện tại suy nghĩ của mọi người đối với cô thay đổi lớn như thế nào, cô là người rõ ràng nhất.”

“Ai là nữ hoàng nhạc thị trường?” Mã Sơn Sơn vỗ bàn, nói: “Chú biết cách nói chuyện không?”

Mã Minh Huy không để ý đến cô ấy mà giơ ngón tay thứ hai lên. "Thứ hai, năm ngoái cả năm cô không có sản phẩm nào, là ai cho cô hưởng hào quang đó?”

Nghe đến từ "Hưởng hào quang", Lương Thần suýt nữa không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

May mắn là có một loại biểu tình gọi là giận quá hóa cười giúp khí thế của Lương Thần không thua Mã Minh Huy quá nhiều.

"Hưởng hào quang?" Lương Thần hỏi ngược lại, "Cũng bao gồm hát nhép và ảnh chụp ở Thái Lan sao?"

Mã Minh Huy cười sắc bén, "Tôi biết cô Lương rất thông minh, nhất định biết hết mọi chuyện."

Ông ngả người, tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn Lương Thần. "Cô Lương ra mắt nhiều năm như vậy, không thể không biết lợi hại của việc lăng xê? Nếu không phải lúc đó giám đốc của cô không đồng ý hợp tác với tôi thì tôi cần gì phải hao tổn tâm huyết nhiều đến vậy?"

Ông ta lại nói: "Cô thử nghĩ xem, nếu không phải vì tin đồn hát nhép thì làm sao cô được chú ý, địa vị lập tức được tăng cao đến vậy? Hiện tại mọi người đều cảm thấy cô là ca sĩ bị đánh giá thấp nhất, hiện giờ cô muốn chuyển hình thì đã không có trở ngại gì nữa.”

Lương Thần cầm tách trà lên nhấp một ngụm, "Đạo diễn Mã nói đúng." 

"Tôi thực xin lỗi về chuyện ở Thái Lan." Mã Minh Huy nói: "Bất quá cô nghĩ lại xem, trước đây cô bị dính tin đồn là tính lãnh đạm, nếu không nhờ chuyện này, cái nhãn này làm sao mà gỡ ra được?”

Đột nhiên, “Rầm” một tiếng.

—— Mã Sơn Sơn và Lương Thần hất ly nước vào Mã Minh Huy cùng một lúc.

Tóc Mã Minh Huy nhỏ nước, trên mặt còn dính lá trà.

May mắn đây là nhà hàng riêng tư và ít khách, nhất cử nhất động của bọn họ cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Mã Minh Huy đưa tay lau mặt, sau đó từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn lụa gấp, lau mặt, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Cực kỳ biến thái.

"Không biết tốt xấu." Ông ta thấp giọng nói, lẩm bẩm một mình mà không nhìn ai.

Khi ông ta giương mắt nhìn về phía Lương Thần, đáy mắt hung ác nham hiểm: “Cô thu được nhiều lợi như vậy mà bây giờ giám đốc của cô lại đi kiện tôi, có phải quá không phúc hậu không?"

Lương Thần không biết về chuyện này.

Nhưng cô tin rằng Mục tổng nhất định làm được.

Có một giám đốc như vậy sau lưng, đó là lý do tại sao Lương Thần chưa bao giờ ra hoạt động độc lập.

Nếu đổi là ca sĩ khác, nếu nổi tiếng như Lương Thần thì đã sớm không còn ủy thác cho công ty.

“Hơn nữa ——” Mã Minh Huy vỗ bàn đứng lên, “Tôi không biết mối quan hệ của cô và Tần Tiểu Quân là như thế nào nhưng bà già bất tử kia làm áp lực để đình chỉ chức của tôi, cuối cùng thì cô cũng không thoát khỏi liên lụy?”

Ông ta híp mắt, đè thấp nửa người trên, khí tức lạnh lẽo khiến Lương Thần vô thức lùi về phía sau.

"Cái này cô gọi là..." Mã Minh Huy phun ra từng chữ, "Vong ân phụ nghĩa."

Giờ phút này, khí thế Lương Thần đã yếu đi, cô sợ hãi ánh mắt của Mã Minh Huy, liên tưởng đến Trì Thiến, sống lưng phía sau lạnh toát.

Trong một khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu kết cục của mình có giống như Trì Thiến không.

Khi Lương Thần không nói lời nào, Mã Minh Huy biết cô đang sợ hãi nên cong môi cười.

Nụ cười giấu dao hiện rõ trên khuôn mặt ông ta, vô cùng nhuần nhuyễn.

Mã Sơn Sơn tức giận mà phát run, cô nắm chặt tay thành quyền, hối hận lẫn tức giận đồng thời xâm chiếm.

Cô biết chính xác những gì chú mình đã làm khi đó nhưng cô thậm chí còn nghĩ rằng ông đã hối cải mà thay đổi nên mới tiến cử Lương Thần cho ông ta.

Hiện giờ, ông ta thật điên rồ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Mã Sơn Sơn thì tức giận còn Lương Thần thì sợ hãi, chỉ có khí thế Mã Minh Huy là đang áp đảo hai người.

Lúc này, một tiếng ho khan đã phá vỡ tình thế giằng co của ba người.

Bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn.

Sắc mặt Mã Minh Huy đột nhiên tái nhợt.

Cách đó không xa, bà nội Lục gia chớp chớp đôi mắt đầy nếp nhăn, kéo ống tay áo Lục Cảnh, hỏi: "Cháu trai, lỗ tai của bà không tốt lắm, vừa nãy nghe trong miệng ông ta nói bà già bất tử, là nói bà hả?"

Lục Cảnh choàng tay ôm vai bà nội Lục, nhìn bà, trong mắt tràn đầy khích lệ nói: "Bà nội, bà kiên cường một chút, ông ta đang nói đến bà đó."