Lương Thần và Mã Sơn Sơn vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, sắc mặt của Mã Minh Huy đã chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại tím, thật đẹp mắt.
Bà nội Lục nhìn như đang phát run, đỡ trán, vươn tay chỉ thẳng về phía Mã Minh Huy.
"Cái người này, quá tệ rồi!"
Bà nội Lục vội bước đến, Lục Cảnh vội vàng đỡ bà, "Bà nội, đi chậm lại một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà nội Lục đứng trước mặt Mã Minh Huy, mặt hầm hầm.
Trong vài giây, nét rụt rè trên gương mặt Mã Minh Huy lặng lẽ ẩn sau đôi mắt sắc lạnh nhìn bà nội Lục.
Hai người nhìn nhau, một đứng một ngồi, khá là căng thẳng.
“Cô Tần." Mã Minh Huy nói: "Có chuyện gì vậy?"
Bà nội Lục vuốt vuốt ngực nói: "Cha mẹ cậu có dạy cậu không thể dùng tuổi tác và ngoại hình công kích phụ nữ không?”
Mã Minh Huy: "... "
Thấy ông á khẩu không nói nên lời, bà nội Lục bình tĩnh lại.
Lục Cảnh lợi dụng nhan sắc bản thân mà nhờ người phục vụ đang hóng chuyện mang một cái ghế lại.
“Cô Tần, có chuyện quan trọng gì thì nói.” Mã Minh Huy nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Tôi vẫn chưa nghỉ hưu, không có rảnh giống cô."
Bà nội Lục ngồi xuống, sửa sang lại vạt áo rồi điềm nhiên nói: "Chuyện này sao lại không quan trọng? Tiểu Mã, tôi thấy suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm."
Bà tiếp tục nói: “Chủ tịch Mao nói rằng phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời, bây giờ cải cách và mở cửa, chúng ta đang đi trên con đường bình đẳng nam nữ, thái độ của một người đối với phụ nữ phản ánh nhận thức tư tưởng của người này.”
Mã Minh Huy nghe bà nội Lục nói không khỏi dao động, thậm chí còn đứng dậy rót một tách trà cho bà nội Lục.
"Cô Tần, cô nói trọng điểm đi."
Bà nội Lục lắc đầu, "Được rồi, tôi sẽ không nói chuyện khác. Tôi không phản đối kỹ thuật tạo chủ đề lăng xê nhưng rõ ràng là cậu đã đi chệch hướng và lăng xê ác ý hết lần này đến lần khác, điều này đã vi phạm bản chất của sự lưu truyền văn hóa, Đảng không đồng tình với kiểu hành xử này.”
Mã Minh Huy cười lạnh, "Cô Tần, cô đã về hưu rồi, sao lại còn can thiệp vào mấy chuyện nhàm chán này làm gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng tôi phải chiến đấu cho sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội hài hòa trong suốt quãng đời còn lại của tôi." Bà nội Lục gõ gõ mặt bàn, nói, "Chuyện nhàm chán này tôi phải can thiệp."
Lục Cảnh ở bên cạnh nhắc nhở kịp thời, "Bà nội, ông ta xâm phạm quyền hình ảnh và quyền riêng tư của con, là vi phạm pháp luật, không phải chuyện nhàm chán."
"Ừ, đúng thế." Bà nội Lục gật đầu, "Hôm nay tôi phải vì cháu trai và cháu dâu tôi mà yêu cầu một lời giải thích." Sau tất cả những điều này, Mã Minh Huy biết bản thân đã chọc phải người không dễ chọc.
Có trách thì trách chưa điều tra rõ ràng, không ngờ bạn trai nhỏ của Lương Thần lại có lai lịch như vậy.
Mã Minh Huy mất kiên nhẫn, dùng sức đặt tách trà sang một bên làm vẩy nước ra tay.
"Cô Tần, mấy năm nay chương trình của tôi làm cái nào cũng nổi tiếng, cô cũng thấy rồi mà bây giờ cô mới can thiệp, chẳng lẽ đây không phải là lạm dụng chức quyền sao? Đảng cũng không cho phép đâu."
"Cái đó không tính." Bà nội Lục vội vàng xua tay: "Tôi về hưu rồi còn lạm dụng chức quyền gì nữa? Hiện tại tôi chỉ là một trưởng bối đang đòi lại công bằng cho cháu trai và cháu dâu của tôi, tội danh này tôi không gánh đâu.”
Nói xong, bà quay đầu lại hỏi Lục Cảnh: "Người trẻ các con nói như vậy đúng không?”
Lục Cảnh cười, đè vai bà nội Lục.
Mã Minh Huy: "..."
Từ lần trước, Tần Tiểu Quân và chồng bà đến đài truyền hình một chuyến, ngay sau đó Mã Minh Huy đã bị đình chỉ chức vụ, ông không tin rằng chuyện đó không phải là hai người này giở trò quỷ.
Bà nội Lục như nhìn ra được suy nghĩ của ông ta, nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, việc cậu bị đình chỉ công tác không liên quan đến tôi, tôi không thể quản được nhiều như vậy, là do nhà đài của cậu sau khi biết chuyện thì tự đưa quyết định.”
Mã Minh Huy ôm một bụng tức nhưng không có chỗ nào để xả.
Tần Tiểu Quân nói câu này rất thoải mái, dù cho bà và chồng mình đã về hưu nhưng như con rết trăm dẫu chết cũng không ngã. Giờ Mã Minh Huy muốn kiện tụng với cháu trai của mình thì cũng xem như không nể nang gì mặt mũi của bà.
Mã Minh Huy lạnh giọng nói: “Vậy cô Tần, bà muốn thế nào?”
Ánh mắt bà nội Lục quét qua Lương Thần rồi lại đến Lục Cảnh.
“Hai đứa nghĩ sao?”
Lương Thần ở bên cạnh nghe hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Lúc này, cô và Lục Cảnh nhìn nhau, nói: “Con không có ý kiến gì, đạo diễn Mã, ông chờ lệnh triệu tập từ tòa án đi.”
Lương Thần bước đến bên cạnh Lục Cảnh, đối diện với Mã Minh Huy.
Lục Cảnh nắm tay Lương Thần, nói: "Còn có phần của tôi nữa, đạo diễn Mã nhớ ký nhận."
Mã Minh Huy cố gắng hết sức để kiềm chế biểu tình của mình nhưng vẫn không thể chống lại sự lo lắng dày đặc trong lòng, cứ như từng mũi kim đang châm chích trên da ông.
Lương Thần kiện ông ta tội đặt điều còn Lục Cảnh kiện ông ta tội xâm phạm quyền riêng tư và quyền sử dụng hình ảnh cá nhân, hai tội này gộp lại cũng đủ để ông ta sứt đầu mẻ trán thì giờ làm gì còn tâm trạng mà đôi co với Tần Tiểu Quân.
Ông đứng dậy, giả vờ bình tĩnh nói: “Tùy các người.”
Nói xong thì dợm rời đi nhưng bà nội Lục đã gọi ông ta lại.
Bà nội Lục xách một cái túi vải, cúi đầu lục lọc hồi lâu, từ trong đống đồ linh tinh móc ra một quyển sách mỏng khổ cỡ bằng bàn tay đưa cho Mã Minh Huy.
Mã Minh Huy không nhận, bà nội Lục liền nhét vào tay ông ta, “Đây là “Tám Điều Vinh Tám Điều Nhục” do vợ chồng tôi viết hồi trước, chút lòng thành, không cần để tâm, về nhà rồi cậu có thể nghiên cứu một chút, tốt nhất là có thể viết ra một bài cảm tưởng.
Nói xong, bà nội Lục vỗ vỗ lên mu bàn tay Mã Minh Huy, ánh mắt tha thiết giống như giáo viên chủ nhiệm, “Tiểu Mã, cậu còn trẻ, trong xã hội chủ nghĩa, đi đường đừng ra oai.”
Giờ phút này, Lương Thần rốt cuộc cũng vỡ lẽ ra cái câu kia của Lục Cảnh, “Anh thích em, giống như kiên định với phương châm Đảng, trăm năm không đổi.” là như thế nào.
*
Mã Minh Huy vừa rời đi thì Tôn Bân Úc cũng bước vào.
Anh đung đưa xâu chìa khóa xe móc trên ngón tay, với bộ dạng cà lơ phất phơ mà đi vào. Vừa nhìn đã phát hiện Lương Thần cùng Mã Sơn Sơn đều đang ở đây.
Anh mới vừa ghé vào cửa hàng tiện lợi mua gói thuốc, như thế nào đã biến thành cuộc liên hoan rồi?
Bà nội Lục bĩu môi, “Con đi mua đồ Tết hả?”
“Này là do con không tìm được chỗ đỗ xe mà.” Tôn Bân Úc thấy trên bàn có thức ăn đang ăn dở cùng với ba bộ chén đũa nên hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Lương Thần nói: “Em với Sơn Sơn đến đây ăn thì gặp Lục Cảnh với bà nội.”
Sau lại đưa mắt dò hỏi Mã Sơn Sơn lúc này đang suy nghĩ điều gì đó.
Từ sau khi Mã Minh Huy bước vào, cảm xúc Mã Sơn Sơn trở nên rất kích động, mãi đến khi bà nội Lục đến thì cô ấy mới khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Giờ Mã Minh Huy đi rồi, Lương Thần biết Mã Sơn Sơn chắc chắn có điều muốn nói với cô nhưng tính cách cô ấy là như thế, nhất định không muốn ăn cơm cùng với nhiều người.
Lương Thần nghĩ nếu Mã Sơn Sơn muốn nói chuyện riêng với cô, cô cũng chỉ có thể ái ngại mà từ chối.
Nhưng Mã Sơn Sơn dường như không nhận ra tín hiệu của Lương Thần, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Cũng không có ý muốn rời đi.
Đúng lúc này, Tôn Bân Úc không chút khách khí mà ngồi xuống chỗ Mã Minh Huy ngồi trước đó, gọi người phục vụ mang thực đơn đến.
Anh nói: “Anh thấy hai người các em chắc cũng chưa ăn mấy món này, đến đây cùng nhau ăn, còn không gọi món đi? Lợi dụng hôm nay đại mỹ nữ Tần mời khách.”
Bà nội Lục nghe xong bật cười, “Vẫn là Tiểu Tôn biết cách nói chuyện.”
Bà chỉ vào trán Tôn Bân Úc rồi nói với Lương Thần và Mã Sơn Sơn: “Bà thấy hai đứa vừa rồi cũng không ăn uống gì, như vậy không tốt, ăn nhiều một chút.”
Mọi người dường như đều cố tình tránh không đề cập đến chuyện vừa rồi, sau khi Lương Thần ngồi xuống thì nhỏ giọng hỏi Lục Cảnh: “Sao hôm nay mọi người đến đây?”
Lục Cảnh ở bên tai cô nói: “Đến đây ăn cơm, chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Lương Thần gật gật đầu: “Em vừa bị tên biến thái kia hù chết.”
Lục Cảnh nắm chặt tay cô nói: “Em mới là người bị hại, em sợ cái gì?”
Lương Thần nhớ tới ánh mắt Mã Minh Huy lúc đó, nghĩ thôi đã sợ, “Anh không hiểu đâu, ông ta vừa rồi y hệt biến thái, em sợ giây tiếp theo sẽ bóp chết em.”
Lúc này, bà nội Lục hỏi: “Hai đứa con gặm lỗ tai nhau làm gì? Gọi món đi.”
Tôn Bân Úc cười nhạo một tiếng, “Đại mỹ nữ Tần, hai người bọn họ hay vậy lắm, bà phải tập quen dần thôi.”
Lương Thần trừng mắt một cái với Tôn Bân Úc, anh ta cười ha hả, sau đó nghiêng đầu nói với Mã Sơn Sơn câu gì đó.
Lương Thần không nghe thấy, chỉ thấy Mã Sơn Sơn cau mày, trong mắt lại mang theo vẻ hối lỗi.
*
Sau khi ăn xong, Mã Sơn Sơn đưa Lương Thần về nhà.
Lục Cảnh nhìn ra được Mã Sơn Sơn có chuyện muốn nói với Lương Thần nên nói với Lương Thần: “Em về đến nhà thì gọi báo anh.”
Lương Thần nói được, rồi quay sang nói với bà nội Lục: “Bà nội, trời lạnh, về nhà sớm một chút nghỉ ngơi.”
Nói xong, Lương Thần chuẩn bị cùng Mã Sơn Sơn rời đi.
Tôn Bân Úc đột nhiên nói: “Ê Cam, em nói tạm biệt với mọi người nhưng lại không dặn dò với anh đi đường cẩn thận hả?”
Lương Thần lườm anh một cái, không buồn trả lời.
“Với thái độ này của em, anh cảm thấy chúng ta rất khó có thể làm bạn, trước kia em không như thế.” Tôn Bân Úc nheo nheo mắt, “Đêm nay anh sẽ hạ độc thủ với người đàn ông của em, giờ tốt nhất em nên nói lời xin lỗi với anh đi.”
Lương Thần buông tiếng thở dài, nói với Lục Cảnh: “Anh mau lôi anh ta đi đi.”
Tôn Bân Úc: “……”
Cuối cùng, anh ta thật sự bị Lục Cảnh túm lấy lôi đi, cực kỳ không có mặt mũi.
Lúc này, Lương Thần mới cùng Mã Sơn Sơn lên xe.
Ra bãi đậu xe, Mã Sơn Sơn vẫn không nói chuyện, mãi đến khi lên cầu vượt, cô mở cửa sổ xe, lấy ra gói thuốc, mới vừa mở ra lại ý thức được Lương Thần đang ở ghế phụ, vì thế lại đem gói thuốc cất đi.
“Thực xin lỗi.” Mã Sơn Sơn nói, “Lúc trước nếu không phải do mình đề cử cậu cũng sẽ không phát sinh những việc này.”
Lương Thần đang muốn mở miệng nói thì Mã Sơn Sơn lại nói: “Không cần an ủi mình, lòng mình đã muốn xin lỗi thì nhất định phải nói ra.”
“Không sao mà.” Lương Thần nói, “Mình chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Mã Sơn Sơn cười cười, “Vậy là tốt rồi, mình lại sợ cậu lại đi an ủi ngược lại mình.”
Lại hỏi: “Tiếp theo tính làm gì?”
“Tham gia cho xong chương trình.” Lương Thần đưa mắt nhìn di động, “Sau đó thì ăn tết, hiếm khi không có việc như năm nay, ở bên ba mẹ, sang năm quay lại làm việc.”
Mã Sơn Sơn gật đầu, không nói gì nữa.
Sau khi về đến nhà, Lương Thần gọi điện cho Lục Cảnh khi đang ngâm bồn.
Cậu nói cậu bị Tôn Bân Úc bắt chơi game cùng, lúc này mới vừa nhảy dù.
Tôn Bân Úc vẫn đang la hét, lúc thì nói hết đạn, lúc lại giành bắn.
Hai người mới nói được vài câu, Tôn Bân Úc ở một bên nói: “Ôi chao, hai đứa lằng nhằng đủ rồi nha, có chuyện gì thì nói nhanh lên để còn chạy đi giết người nữa! Sáng mai anh có việc, chỉ có thể chơi một trận thôi, mau lên mau lên!”
Lương Thần cũng lười quấy rầy bọn họ chơi trò chơi, liền cúp điện thoại.
Lương Thần tự mình nghe nhạc một lúc nhưng tâm tư trước sau vẫn không bình tĩnh được. Dẫu cho làm gì thì trong đầu cô lại hiện lên những chuyện mà Mã Minh Huy đã làm, thật ghê tởm nhưng vẫn không tài nào vứt ra khỏi đầu được.
Lương Thần bực bộc đi một vòng trong phòng khách, ánh mắt cuối cùng dán chặt trên máy tính.
Cô nhớ đến lần trước khi cô bực mình, Lục Cảnh đã mang cô đi chơi game —— phương pháp làm phân tâm thật kỳ diệu.
Vì thế, Lương Thần mở máy tính ra.
Lúc cô vào YY thì phát hiện Lục Cảnh vẫn còn đang chơi mà Tôn Bân Úc thì đã không thấy đâu.
Rất đúng lúc.
Vì thế, Lương Thần đeo tai nghe lên, chán nản nói: “Em biết ngay là anh vẫn còn đang chơi mà.”
Lục Cảnh có vẻ hoảng hốt, không nói gì.
Lương Thần hỏi: “Sao anh không nói gì vậy?”
Mấy giây sau, Lục Cảnh nói: “Em, sao em lại vào đây?”
Ngữ khí có chút quái dị.
“Bởi vì nhớ anh đó.” Lương Thần nói xong câu này, cảm giác được Lục Cảnh có gì đó không đúng lắm, lại hỏi, “Sao vậy, có vẻ anh không hoan nghênh em lắm?”
Lục Cảnh nói: “Không phải……”
Lương Thần nói: “Em không cảm nhận được sự nhiệt tình của anh.”
Lục Cảnh lại trầm mặc nửa giây, nói: “Nào, hội tôm hùm đất, làm cho cô ấy cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người đi.”