Quản lý mắng ta xối xả, tiếng gầm gừ vẫn kéo dài không hề gián đoạn qua mọi góc cua trong bãi đậu xe, thật giống như thứ ta sờ không phải là lông mi y, mà là JJ của y.
“Anh… anh… anh dám trêu đùa cấp trên!!!” Cuối cùng, y chụp cho ta một cái mũ thật to, một tội danh mà ta căn bản không hứng được.
“Quản lý…” Ta uỷ khuất nhìn y, giống như là một con chó lớn vô tội: “Tôi không trêu đùa ngài…”
“Anh còn dám mạnh miệng?!” Hai gò má của quản lý đỏ lên, cái bộ dáng này rõ ràng đã đứng ở giới hạn của lý trí, giống như một giây tiếp theo sẽ không thể khống chế nữa mà làm ra chuyện giống như: “Anh có biết hay không… Anh anh anh anh rốt cuộc có biết hay không…”
“Biết cái gì?” Ta buột miệng ngắt lời.
“Mẹ nó anh có biết tôi thích đàn ông không vậy!!”
Tiếng hét của quản lý vang lên rung trời, giọng của y vừa phun ra, chiếc xe thể thao hàng hiệu ở bên cạnh chúng ta có tiếng còi báo động tút tút vang lên… Thì ra thanh âm của quản lý còn kèm theo sóng xung kích*.
(*Sóng xung kích (冲击波): tìm hiểu thêm tại đây. Có ai như tui nghe ba từ này xong ko biết nó là gì thì chớ, đọc xong cũng vẫn ko hiểu nó là cái quái gì =)))))))) Vật lý mãi mãi là kẻ thù truyền kiếp của tui =))))))))))))
Ta càng thêm luống cuống: “Biết chứ…”
“Biết mà anh còn sờ!”
“Đúng là quản lý thích đàn ông, nhưng không có nghĩa quản lý lại ngắm trúng ta…” Ta nhìn y: “Chẳng lẽ… Quản lý ngài thật ngắm trúng ta, cho nên bị ta sờ sờ lông mi sẽ có cảm giác!”
“… Đi chết đi!” Quản lý đập cặp công văn lên đầu ta: “Ai thích đồ đần anh!”
Thôi, ta đã nói rồi, quản lý sẽ không ngắm trúng loại viên nhức nhỏ bé như ta đây đâu.
Sau khi quản lý mắng ta một hồi rất lâu, cuối cùng mới kìm nén lại cơn giận. Y ném cho ta cầm cặp công văn lẫn áo khoác, còn mình thì ngẩng đầu như một con gà trống choai kiêu ngạo bước vào thang máy của Hằng Xuyên Vĩ Nghiệp. Mà ta giống như con dâu nuôi từ bé* vậy, dễ bảo đi phía sau y giúp cầm đồ này nọ.
(*Nguyên văn “đồng dưỡng tức” (童养媳): tập quán con gái của một gia đình nghèo được đem cho một gia đình giàu nuôi để giúp việc nhà và sau này lấy một trong số con trai của họ.)
Nhưng thang máy cũng không chạy thẳng lên tầng cao nhất, lúc ở tầng năm, thang máy ngừng lại. Ta đang tò mò đã tan giờ lâu rồi mà còn có người ở lại trong toà nhà cao tầng này để làm việc, nhưng không ngờ sau khi thang máy vừa mở ra, đi tới là một cô nàng xinh đẹp thướt tha duyên dáng mặc bộ vest công sở phù hợp.
Mỹ nữ kia có mái tóc xoăn xinh đẹp xoã ở sau lưng, thỉnh thoảng có một vài lọn tóc rũ xuống mặt. Phía trong bộ áo vest màu đen trên người là một cái áo sơ mi trắng được may khéo léo, ủi cực kỳ thẳng thớm. Váy của nàng chỉ đến đầu gối, ở hai bên còn xẻ tà thật câu dẫn ánh mắt của người khác, làm cho ánh mắt nam nhân không kìm được mà dính lên cặp đùi thon gợi cảm của nàng. Dáng người nàng không thấp, đại khái là xấp xỉ quản lý, ta vừa cúi đầu nhìn xuống – A, thì ra là chân đi một đôi giày cao gót mười phân.
Ta đang YY ngực bự mông vểnh của mỹ nữ này, ai ngờ nàng cư nhiện lại lộ vẻ kinh ngạc đối với quản lý trong thang máy, tiếp theo thản nhiên cười một tiếng, nhìn cực kỳ đoan trang: “Ủa, thật là trùng hợp thật là trùng hợp, đây không phải là quản lý Dương ở công ty TNHH Huy Đằng sao?”
Cái gì, mỹ nữ này lại là người quen của quản lý chúng ta?
Ta nhất thời bát quái, lỗ tai vểnh lên cẩn thận nghe ngóng tin tức. Đành chịu, quản lý chúng ta được công nhận là không có tai tiếng gì, với khuôn mặt băng sơn kia của y, có ai dám cả gan đi tới làm quen chứ? Hơn nữa còn phải nói là quản lý chúng ta chỉ thích nam nhân, tự nhiên sẽ giữ khoảng cách với phụ nữ.
Nhưng thật trùng hợp, mỗi lần ta ở với quản lý đều có thể mắt thấy tai nghe được chuyện riêng tư của quản lý.
Quản lý thấy mỹ nữ kia, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Tiểu thư Lâm, lại gặp mặt.” Nếu thật sự là một quý ông lịch thiệp, lúc này nên vươn tay ra bắt tay với vị cô nương xinh đẹp này, thế nhưng quản lý thật sự không hề có ý đưa tay ra.
Vị tiểu thư Lâm kia cũng không để ý, tuỳ ý lấy tay hất mái tóc dài của mình: “Đã lâu rồi không gặp quản lý Dương, lần này tới Hằng Xuyên chúng tôi có chuyện quan trọng gì sao?”
Quản lý ngoài mặt giả vờ tươi cười nhếch khoé miệng lên: “Tóm lại không phải là đến tìm ông nhà làm mối.”
A! Quản lý chúng ta vừa mới mở miệng, mỗi chữ đi ra đều lạnh như khối băng.
Thật là không chút khách khí!!
Ta cũng không phải người ngu, thấy thái độ của quản lý đối với mỹ nữ, ta cũng đoán được thân phận thật sự của vị tiểu thư Lâm này: Trước kia ta có nghe nói một đổng sự ở Hằng Xuyên Vĩ Nghiệp coi trọng quản lý nhân tài kiệt xuất của chúng ta, có ý muốn gả thiên kim của mình cho y, để lôi kéo, thế nhưng lại bị quản lý từ chối.
Như vậy xem ra với lời của quản lý, vị tiểu thư Lâm này có thể chính là thiên kim không biết tên của đổng sự.
Mỹ nữ vừa mới nhìn vô cùng hợp nhãn trong mắt ta, bỗng nhiên mất đi sức quyến rũ, bất kể là ngực bự mông vểnh hay là cặp chân dài kia, bây giờ nhìn lại bất quá cũng bình thường – chân kia dù có dài thế nào, dáng dấp sao hơn được quản lý chúng ta?
Ngẫm lại nàng có thể có một người cha bắt ép con gái phải cưới người khác như thế, cô con gái này phỏng chừng cũng tâm kế không ít.
Nhưng tiểu thư Lâm này cũng khéo đưa đẩy, đối với miệng độc của quản lý vẫn cười như một đoá mẫu đơn diễm lệ trong gió: “Nghe được lời nói này của quản lý Dương, cha tôi có chút nóng nảy, nhưng mà cũng chỉ là hảo ý tạm thời, dù sao quản lý Dương cũng đừng để loại chuyện nhỏ này ở trong lòng.” Dứt lời, khuôn mặt tinh tế của nàng hướng về phía ta bắn tới ánh mắt long lanh: “Ngài xem, ngài cũng không phải là mẫu hình của tôi… Tôi du học ở Mỹ nhiều năm, vẫn là thích loại hình thể như vị trợ lý này của ngài hơn, hơn 1m8, mặt chữ điền, nhìn qua dưới áo sơ mi cũng không ít cơ bắp…”
Ta ở một bên mở miệng cắt ngang: “Tiểu thư Lâm khen sai rồi, bất quá tôi không phải là trợ lý, tôi là phó quản lý.”
Xí, tiểu thư Lâm này quả thật là ngực bự não teo, ai nói giúp quản lý cầm y phục và cặp công văn đều là trợ lý?
Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt ta, đã chuẩn bị ra tay với ta để làm lung lay lòng kiên trinh của ta và quản lý, nếu như ta thật bị mấy câu nói thổi phồng của nàng mà tự mãn, chẳng phải ngu đần sao?