Tiểu thư Lâm kia cũng không để ý đến giọng nói cứng rắn của ta, trái lại sau khi bước vào thang máy, tiếp tục dùng giọng điệu mềm nhũn nói: “Không ngờ lại là phó quản lý của Huy Đằng, thật là tuổi trẻ tài cao mà.”
Nàng hướng về phía ta thản nhiên cười, vươn tay một tay ra: “Chính thức tự giới thiệu bản thân một chút đi, tôi là thư ký trưởng của bộ phận Thư Ký ở Hằng Xuyên Vĩ Nghiệp, tôi họ Lâm, tên kép Thuỷ Bình, ‘Thuỷ Bình’ của ‘bình thuỷ tương phùng’.”*
Ta đoán cha cổ chắc là xuất thân từ vùng hạn hán, bằng không vì sao lại đặt con gái tên là Thuỷ Bình chứ?*
(*Chữ “bình” trong tên của cô Lâm này là từ “萍” có nghĩa là bèo í, ảnh nghĩ thành từ “bình” (瓶) nghĩa là chai/lọ à “thuỷ bình” nghĩa là bình nước =)))))))))))))). Để giữ đúng cái nghĩa mà ảnh hiểu, khi nào tác giả ghi là “林水瓶”, mình sẽ dịch thành Lâm Bình Nước nha)
Vị tiểu thư Lâm Bình Nước này cũng đến cùng một chỗ với chúng ta, đều là đến tầng cao thứ 5 của bộ phận xuất khẩu cực kì hao tài, quản lý Vương của bộ phận này thật là phiền phức, mỗi lần thấy chúng tôi đều huyên thuyên nói một tràng, bảng báo cáo của mỗi tuần đều phải kiểm tra tới lui, hơn nữa mỗi lần kiểm tra xong đều đã kéo dài tới khuya, về cơ bản là nhiều lần còn chờ chúng ta mời ổng “ăn bữa cơm”.
Ai ngờ hôm nay lại không cần kéo dài như vậy, sau chỉ 5 phút đã làm xong chuyện, thậm chí ngay cả mặt của quản lý Vương chúng ta cũng không gặp, quản lý chúng ta chỉ đem một chồng tài diệu dày giao vào tay trợ lý của đối phương, rồi khách khí vài câu tính rời đi.
Ta có chút khó hiểu: “Quản lý, lẽ nào ngài lái một chuyến thật xa đến Hằng Xuyên Vĩ Nghiệp, chính là vì muốn đưa cho bọn họ một quyển mục lục sản phẩm mới ra và tài liệu thông số kỹ thuật của công ty chúng ta?”
Quản lý cũng không quay đầu lại: “Đúng vậy.”
Ta càng thêm ngờ vực, giới thiệu sản phẩm cho một khách hàng lâu đời là chuyện nhỏ, căn bản không cần hai quản lý phải nhúng tay chứ? Trực tiếp phái một tiểu đệ học việc chuyên làm chân sai vặt đưa đến cũng không thành vấn đề, sao quản lý cần phải kêu ta lên, chạy đến một chuyến như thế? Ta nhìn đồng hồ, trong lòng nhất thời không thoải mái: Cũng 7h rồi, vốn lúc này ta đã sớm nên tan ca ngây ngô ở nhà xem phim nhiều tập, bây giờ vẫn còn phụng bồi quản lý chạy ở bên ngoài, thật là không hiểu rốt cuộc là vì cái gì.
Ta vừa mới muốn mở miệng đề ra ý kiến, quản lý đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn ta: “Bây giờ cũng đã 7h hơn rồi, anh cũng chưa ăn cơm nhỉ?”
“Đúng vậy.” Vừa hết giờ thì ta bị y gọi ra đi thăm khách hàng, nào có thời gian ăn cơm.
Giọng quản lý khe khẽ: “Tôi… Tôi biết gần đây có một tiệm cũng không tệ, nếu như lát nữa anh không bận gì, tôi mời anh đến nhà hàng đó nếm thử một chút nhé.”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía quản lý, nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng y. Dáng vẻ bước đi của y có hơi cứng ngắc, tay xách cặp công văn cũng siết lại thật chặt, bộ dáng này nhìn qua hoàn toàn không giống như là “thuận miện mời”, ngược lại như là “có chuẩn bị mà đến”. Lại nghĩ đến việc hôm nay vốn không cần hai người cùng đi đến đưa tài liệu, nhưng chuyện y cố ý gọi ta không cho ta tan ca, trong lòng ta cũng có nhiều suy đoán.
Theo ta xem ra… hôm nay quản lý đảo một vòng lớn như thế, đi đưa tài liệu là giả, mời ta ăn cơm mới là thật đó!
Mặc dù ta vẫn không biết rốt cuộc vì sao quản lý muốn mời ta ăn cơm, nhưng loại chuyện tốt như vậy dĩ nhiên ta sẽ không từ chối. Ta liền lắc đầu vẫy đuôi, chỉ còn thiếu điều nhào tới liếm mặt quản lý hai cái như một con cún thôi: “Được được được, ăn cơm ăn cơm. Quản lý ngài thật là tâm lý, bây giờ tôi đang đói muốn chết.”
Quản lý lầm bầm hai câu, nếu như không phải lỗ tai ta thính tuyệt đối không nghe rõ: “Ai ‘tâm lý’, ai lại quản anh ‘đói’ muốn chết chứ?”
Ai yô, thì ra quản lý chúng ta cũng biết nói hoàng đoạn tử*.
(*Hoàng đoạn tử (黄段子): chuyện cười mang ý tứ về tình dục. Có lẽ từ “đói” trong từ “đói” ấy ấy í. Ai chong xáng không hiểu ấy ấy là gì thì comment để chúng ta cùng thảo luận nha =)))))))))
Ta đang ảo tưởng quản lý mời ta đi ăn một bữa tiệc mỹ thực gì, một đạo âm thanh sát phong cảnh bỗng nhiên chen vào: “Quản lý Dương, quản lý Mã, các anh muốn đi ăn cơm à, có thể cho to tôi may mắn cùng đi với các anh không?”
Ta quay đầu nhìn, lại là cái gì Lâm Bình Nước kia mà. Ông trời của ta hỡi, ta vốn tưởng cổ đã sớm ở lại trên tầng khi nãy rồi, không nghĩ rằng cư nhiên đi theo chúng ta xuống ah. Hàng này thật là âm hồn bất tán, luôn muốn chen một chân giữa ta và quản lý.
Ta lần đầu gặp mặt cổ, đã không tốt nói nặng lời với cổ, lại không tốt thẳng thừng cự tuyệt đề xuất của con gái, chỉ có thể trơ mắt nhìn quản lý, hy vọng y có thể không một chút lưu tình hạ cổ KO đo ván.
Và quản lý chúng ta quả thật không phụ lòng kỳ vọng của ta: “Thật xin lỗi,” y quay đầu lại, khẽ nhíu lông mày hướng về phía Lâm Bình Nước: “Tôi chỉ có phiếu ăn giảm giá dành cho hai người, vốn không có kế hoạch nhiều người ăn.”
Nice-fight darling!!
Ta và quản lý thật vất vả mới thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Lâm Bình Nước đáng ghét kia, khẩn trương lao tới nhà để xe dưới hầm. Dĩ nhiên, lần này ta vẫn lái xe.
Ta tới Hằng Xuyên không được mấy lần, không gọi là quen thuộc với nơi này. Sắc trời đã tối nên ta có chút không tìm được đường, mỗi lần đi qua một biển chỉ đường trước tiên ta đều nhìn xung quanh thật lâu, sợ mình đi lạc đường.
Nhưng quản lý cũng không nói rõ cho ta biết rốt cuộc là muốn đi đâu, chỉ miễn cưỡng tựa vào ghế phó lái, vừa dùng ngón tay xinh đẹp trắng nõn chống cằm, vừa nhìn phố xá đông nghịt ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng chỉ dẫn: “Quẹo trái ở giáo lộ phía trước.”
Ta được y chỉ huy như là con ruồi không đầu, loại trạng thái lái xe này thật là cảm thấy yếu đuối kinh hồn. “Quản lý, rốt cuộc chúng ta sẽ đến nhà hàng nào?” Ta hỏi, lại không nhận được lời đáp.
Bây giờ không có đề tài gì, ta chỉ có thể luyên thuyên: “Nghe nói khu này có một nhà hàng tình nhân rất nổi tiếng, gọi là Hoa Chúc hay Hồng Chúc gì đó, một quán cơm mang phong cách Trung Hoa, khách tới đều là những cặp tình nhân. Cũng không biết tiệm này ở chỗ nào, chờ khi tôi có người yêu rồi, cũng muốn đem cô ấy đến ăn.”
Quản lý bỗng nhiên mở miệng ngắt lời ta: “Được rồi, phía trước 50m, dừng lại bên lề đi.”
Ta vội vàng câm miệng, bật xi-nhan, thận trọng tìm một chỗ đậu xe ở ven đường, an ổn đỗ xe yêu của quản lý ở bãi đậu xe.
Nhưng sau khi ta xuống xe, nhìn thấy nhà hàng nho nhỏ bên đường mang phong cách Trung Hoa và từng cặp từng cặp tình nhân lui tới, ta nhất thời lúng túng đến nỗi một câu nói cũng nói không nên lời: “Quản, quản lý, hai đại nam nhân chúng ta sao lại tới nơi này?”
Quản lý mặt không biểu tình: “Phiếu giảm giá, hơn nữa cũng không cần chọn chỗ.” Dứt lời đi trước một bước vào nhà hàng ở trên có một tấm bảng hiệu đề “Hoa Chúc Dạ”*.
(*Hoa chúc (花烛): loại nến đẹp đốt trong đám cưới đó ạ. “Dạ” là đêm nha à “đêm hoa chúc” là đêm động phòng hoa chúc đó ạ.)
Chẳng lẽ đây là trò đùa gì mới để chỉnh người khác, hai đại nam nhân tới thắng địa hẹn hò?
Ta nói quản lý, cho dù số mệnh của chòm sao Song Tử bị chòm sao Bò Cạp gây khó dễ, ngài cũng không cần liên luỵ đến sự trong sạch của ngài chứ? Ngược lại ta chỉ là một nam nhân rất bình thường, có ăn thì không thèm để ý đến cái khác. Thế nhưng với loại dung mạo của quản lý, chắc chắn y nhất định là mỹ nhân đứng đầu trong giới bọn họ, y như vậy mà nếu bị người khác thấy ngồi trong một nhà hàng tình nhân với ta, tuyệt đối là bôi nhọ danh dự của y đi?