Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 53: Phong vân võ hiệp văn [4]



Tin tưởng ta, nương ngươi trở về có thể ăn ngươi luôn.

"Bạch phủ ta không thiếu con rể, nhưng thiếu một đích phu nhân." Thiệu Khiêm nhả xương trong miệng ra bàn, ngẩng đầu như cười như không nhìn Lục thiếu chủ: "Nếu ngươi đồng ý, thì theo ta cùng hồi phủ."

*đích phu nhân: vợ của con trai vợ cả

"Đích phu nhân này không phải ta thì ai?" Câu này nói ra thật là câu chữ vang dộu, nhưng Lục thiếu chủ, ngài đã hỏi cha nương chưa?

Tuy dù có bị cự tuyệt, hắn cũng sẽ không dễ dàng xa rời người này, nhưng chung quy vẫn hy vọng có thể được phụ mẫu đồng ý. Tin tưởng khi được phụ mẫu tán thành, người này nhất định cũng rất là cao hứng.

Thiệu Khiêm lắc đầu bật cười: "Vẫn chờ cha nương ngươi trở về lại nói."

"Thanh Huyền nói đúng." Nhìn người trong lòng nhà mình ăn cơm, Lục Ngao cũng cảm thấy có hơi đói bụng, y nhìn đôi đũa của Thanh Huyền gắp một món mặn định bỏ vào miệng, thì vội vàng duỗi tay cản đũa, bắt lấy tay người trong lòng đưa vào miệng của mình.

Lục thiếu chủ đã ăn vào miệng cảm thấy, đây chắc là món ngon nhất mà kiếp này mình được ăn. Người trong lòng đút cho, tất nhiên là ngon nhất.

Không thể không nói da mặt Lục thiếu chủ không tính mỏng, cầm tay người khác đút vào miệng mình, đây cũng được tính là người khác đút.

Nhưng thấy y ngậm trong miệng không nỡ nuốt, Thiệu Khiêm cảm thấy buồn cười vô cùng lại có chút chua xót, khi nào bạn đời của hắn lại cẩn thận đến vậy?

"Nuốt xuống đi, lại đút ngươi ăn là được mà." Thiệu Khiêm gắp cái cánh gà đưa tới bên miệng Lục Ngao: "Nhanh lên, tay hơi mỏi."

Lục thiếu chủ vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng, ngậm cánh gà cười cong mắt, mẫu thân nói quả thực không sai, lúc cần thiết phải yếu thế để làm người mềm lòng.

Cho nên Lục phu nhân, ngài bưu hãn như vậy còn không bị ghét bỏ, là vì sau khi chọc người giận điên thì lại giả nhu nhược đúng không?

Có điều như Lục bảo chủ nói, mỗi nhà có chua ngọt của mỗi nhà, chung quy hương vị trong đó thì mình là người hiểu rõ nhất.

Bữa cơm này bị hai người ăn sạch sẽ, thu dọn chén đũa xong Lục Ngao cầm hộp đồ ăn do do dự dự đảo loạn ánh mắt. Thiệu Khiêm vừa thấy bộ dáng này của y liền biết thứ này đang nghĩ gì.

"Ta đi cùng ngươi vậy." Thiệu Khiêm đi đến bên cạnh Lục Ngao cầm lấy hộp đồ ăn trong tay y ai ngờ tay hắn còn chưa chạm vào hộp đồ ăn, đã bị Lục Ngao né tránh.

"Việc nặng thế này đâu thể để ngươi làm." Lục Ngao tay phải xách hộp đồ ăn, móng vuốt chưa hạ xuống bắt lấy tay phải của người trong lòng: "Sân có hơi rộng, ta dắt ngươi đi, không sợ bị lạc."

Thiệu Khiêm cười cười đi theo y, đối với hắn mà nói chỉ nhìn thấy người này trong chớp mắt mà thôi, nhưng đối với người này mà nói lại ngây người ở thế giới này hơn mười hai mươi mấy năm. Cho nên, hắn rất quý trọng thời gian hai người bên nhau.

"Lúc ấy ngươi nhìn thấy ta, trong lòng có cảm giác thế nào?" Thiệu Khiêm chung quy vẫn muốn biết, người này đến tột cùng là làm sao mới liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hắn.

"Lúc nhìn thấy bóng lưng của ngươi, trong lòng nghĩ bóng lưng người này thật quen thuộc, hình như định mệnh sắp đặt hai người chúng ta sẽ gặp nhau. Lục Ngao hồi tưởng lại cảm giác lúc đó: "Chờ ngươi xoay người lại, nhìn thấy gương mặt của ngươi, trong lòng kêu gào chính là ngươi, ta tồn tại chính là vì chờ đợi ngươi đến."

Thiệu Khiêm nghe vậy thì sửng sốt, lúc trước có ai cũng từng nói câu này? Hắn đến tột cùng đã thất lạc ký ức gì rồi?

"Ta, có phải nói gì không đúng hay không?" Lục Ngao quay đầu có chút thấp thỏm nhìn Thiệu khiêm, y chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng, có bị người trong lòng cho rằng quá mức tuỳ tiện hay không?

Bây giờ ngài mới biết là tuỳ tiện? Phải biết rằng hành động ban đầu của ngài thật sự là cường đoạt dân nam.

"Không, ngươi nói rất đúng." Thiệu Khiêm cảm thấy, lần này trở về tinh hải, cần phải kiểm tra hệ thống thêm một lần nữa, chắc sẽ có manh mối về ký ức thất lạc của hắn.

Lục Ngao nghe thấy Thiệu Khiêm tán thành thì vui vẻ ra mặt, có lẽ mình cũng không phải tương tư đơn phương? Tuy sáng sớm đã tính xong xuôi rồi, thậm chí khi Thanh Huyền không muốn, mình cũng không thể để hắn rời đi. Nhưng nếu cả hai lưỡng tình tương duyệt vậy thì thật sự không thể tốt hơn.

Quản gia từ rất xa thấy thiếu chủ nhà mình dẫn một người đi qua, chẳng qua vị cô nương này sao vẫn mặc bộ nam sam dơ bẩn này? Thiếu chủ cũng không nhớ phải chuẩn bị trang phục cho người ta?

Quản gia cảm thấy mình thật sự rầu thúi ruột vì thiếu chủ, nghĩ nghĩ ông vẫn phải chuẩn bị ít trang phục cho vị cô nương này. Có điều vóc dáng của nữ tử này thật sự không thấp, cư nhiên lại không khác mấy với dáng người của thiếu chủ. Cô, cô nương này trông thật chắc nịch......

Nhưng chắc nịch cũng tốt, bọn họ chính là võ lâm thế gia, thiếu chủ nếu tìm một phu nhân nhu nhu nhược nhược, nói không chừng lại làm người ta cảm thấy không tương xứng.

Nghĩ như thế quản gia lại cảm thấy dáng người cô nương này tinh tế xinh đẹp, dáng người đẹp, mông vểnh cao, dễ sinh con. Mấu chốt là có thể trấn áp được thiếu chủ.

Quản gia trước sau suy nghĩ một hồi, sau đó vui rạo rực đi chuẩn bị trang phục cho "cô nương" người ta, thấy cô nương mặc bạch sam, chắc là thích màu trắng, vậy thì đều làm màu trắng thôi.

Nhưng quản gia tiên sinh, ngài khen thiếu phu nhân nhà mình dáng người đẹp, mông vểnh cao như vậy, không sợ bị thiếu chủ giữ của nhà ngài đánh một trận? Tốt thôi, chỉ cần không cho y biết được, tuyệt đối an toàn.

Bỏ hộp đồ ăn trong thiện phòng, Lũ Ngao lại dẫn Thiệu Khiêm dạo quanh trong bảo một vòng, thấy trời đã tối mới dẫn người về phòng.

Khi Thiệu Khiêm cởi y phục mới nhận thấy mình đã mặc bộ bạch y bẩn thỉu này một ngày rồi, hắn nhíu mày ném bạch y qua một bên: "Ngày mai kêu người vứt đi."

"Hả, được." Lục thiếu chủ nhặt y phục lên, sau đó chỉnh chỉnh tề tề xếp gọn. Y đang định mở miệng nói chuyện, liền thấy người trong lòng cởi áo trên, lộ ra tấm lưng trơn bóng ra sau bình phong tắm rửa.

Lục thiếu chủ đứng ở tại chỗ lục chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống, lưng Thanh Huyền đường cong lưu loát rắn chắc, xương bướm trên lưng bởi vì cánh tay đong đưa mà phác hoạ ra độ cong xinh đẹp.

Vòng eo bên dưới co giãn vừa phải, nhìn như tinh tế kỳ thật lại có sức bật mười phần. Đương nhiên, nếu là sờ vào tất nhiên xúc cảm rất tốt.

Trong đầu không ngừng hiện lên tấm lưng vòng eo của người trong lòng Lục thiếu chủ cảm thấy mũi có hơi ngứa, đưa tay lau một cái máu mũi bị dính qua bên má, vừa lau lại chảy xuống dưới, tay phải lại lau một cái vừa vặn mỗi bên một đường.

Thiệu Khiêm chiến đấu tắm sạch một hơi mới đi ra, dùng nội lực hong khô tóc, tóc rối tung, Thiệu Khiêm chỉ mặc một cái lý y đi ra liền thấy Lục thiếu chủ mặt dính máu, còn đàn cười ngu.

Lúc người trong lòng đi vào thì không có mặc lý ý, sau bình phong thật ra có để vài cái lý y sạch sẽ, nhưng... đó là của mình......

Lục thiếu chủ cảm thấy trước mắt tràn đầy hoa tươi, nhe hàm răng trắng cười cười với Thiệu Khiên, sau đó thẳng tắp ngã xuống.

Thiệu Khiêm nhìn người đột nhiên ngã xuống đất thì vội vàng chạy tới xem xét, luống cuống tay chân xé tay áo bịt mũi cho người ta, liên thanh dò hỏi: "Có chỗ nào không khoẻ? Ta giúp ngươi gọi đại phu."

"Chỉ là đầu có hơi choáng." Lục thiếu chủ hít hít cái mũi bị bịt nghẹt, hàm hàm hồ hồ nói: "Nhìn ngươi... ngươi... cảm thấy đầu có hơi nóng."

Thiệu Khiêm hiểu ra, đây đâu phải là có vấn đề? Thứ này nghĩ đến chuyện không nên nghĩ rồi đầu sung huyết? Cho nên, mặc kệ là lúc nào, bản chất của sắc phôi này vẫn không thay đổi.

"Nhanh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi." Thiệu Khiêm không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn đứng dậy đồng thời cũng kéo Lục thiếu chủ dậy: "Ta đi ngủ trước, nếu mười lăm phút sau ngươi chưa tắm xong, liền ra ngoại thất mà ngủ."

"Thanh Huyền ngươi ngủ trước." Lục thiếu chủ lại không nỡ để Thanh Huyền của y chờ y, đã bảo phải thương bạn đời, tự nhiên mọi chuyện phải xem bạn đời là đầu.

Cho nên, chờ Lục thiếu chủ tắm xong đi đến mép giường, liền thấy người trong lòng xõa tóc nằm trên giường, cánh tay thiếu một nửa tay áo gác lên gối, hô hấp rất vững vàng.

Lục thiếu chủ cảm thấy máu mũi vất vả lắm mới ngừng lại muốn lỗ mãng, y vội vàng che mũi dùng sức hít hít, chờ dễ chịu hơi rồi mới xốc chăn gấm lên nằm vào.

Sau khi nằm xuống thì thấy khoảng cách giữa mình và người trong lòng chừng một thước, thế này... hình như có hơi xa. Lục thiếu chủ tới gần một chút, cảm thấy vẫn hơi xa, gần chút nữa một chút nữa...

Bản thân Thiệu Khiêm ngủ cạn, Lục thiếu chủ cứ cọ cọ như vậy, kỳ thật động tác cũng không nhỏ. Thiệu Khiên tỉnh dậy có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp kéo người lên người, ôm đầu y mơ mơ màng màng vỗ hai cái: "Mau ngủ."

Lục thiếu chủ cứng người không dám nhúc nhích. Chờ hô hấp người dưới thân lại vững vàng rồi mới dám khẽ cử động, đôi tay từ từ ôm lấy eo lưng người trong lòng, từ từ xoay ngược vị trí hai người.

Y quá nặng, đè Thanh Huyền cũng không tốt. Thanh Huyền nhẹ hơn, để Thanh Huyền đè lên mình thì vừa vặn.

Lại lần nữa bị đánh thức lửa giận của Thiệu Khiêm có hơi lớn, hắn vừa định nổi bão, lỗ tai liền dán lên khuôn ngực trần trụi, nghe nhịp tim hữu lực bên dưới, trên lưng được người kia nhẹ nhàng vỗ về, lửa giận dần giảm xuống, người cũng chậm rãi thiếp đi.

Lục thiếu chủ chờ người trong lòng ngủ say, thật cẩn thận đan lấy hai tay hắn: Tay nắm chặt tay răng long đầu bạc.

Nhưng xin ông trời rũ lòng thương, ngươi ta hai người vĩnh thế triền miên.