Tháng chín thời tiết oi bức, thời gian giữa trưa nghỉ ngơi, trong phòng học chỉ có hơn mười bạn học.
Ngoại trừ động tĩnh của bọn họ, các bạn học khác đều đang tán gẫu hoặc đọc sách, không có chú ý tới bọn họ bên này.
Trên đỉnh đầu có cây quạt trần đang xoay kêu kẽo kẹt, phát ra tiếng vang đều đều.
Tóc của Tống Gia Hề bị thổi tới rối loạn, nhưng khuôn mặt vẫn cứ hồng hồng, nhìn qua đặc biệt kiều nộn và ngon miệng.
Môi khẽ nhếch, bộ dáng đáng yêu kia quả thực làm cho Tưởng Mộ Trầm có chút chịu không nổi.
Sau khi nghe Tưởng Mộ Trầm nói xong, Tống Gia Hề mềm mại 'a' một tiếng, chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêm túc nhìn Tưởng Mộ Trầm hỏi: "Chúng ta là bạn cùng lớp, vì sao lại muốn mình gọi anh trai nhỏ chứ?"
Cô sửng sốt, "Nói không chừng tôi so với cậu còn lớn một chút, cậu cũng không thể gọi tôi là em gái nhỏ."
Tưởng Mộ Trầm: "......"
Vương Dực với Trương Duy ở một bên xem kịch vui cười đến không nhịn được.
"***, bạn học này được nuôi ở trên núi hay sao vậy? Sao lại đáng yêu đến thế??!!"
"Chịu không nổi, chờ phản ứng của anh Trầm."
"Mẹ nó, bạn học này đáng yêu làm cho người ta không đành lòng bắt nạt."
......
Bọn họ hai người ở bên kia khe khẽ nói nhỏ, mà Tưởng Mộ Trầm hoàn toàn không có loại này ý thức, cô càng đáng yêu, anh càng nhịn không được muốn bắt nạt cô một chút.
"Không tính gọi sao?" Tưởng Mộ Trầm hạ giọng, khi nói hơi thở như phất qua bên tai Tống Gia Hề, làm cô cảm thấy lỗ tai hơi ngứa.
Cô ngoan ngoãn lắc lắc đầu: "Cậu thật sự muốn tôi gọi?"
Tưởng Mộ Trầm hoàn toàn không chột dạ gật gật đầu trước đôi mắt trong veo kia: "Cậu nghĩ thế nào?"
"Được thôi." Tống Gia Hề mím môi, "Tuy rằng tôi không biết cậu có lớn hơn tôi hay không, nhưng nếu cậu muốn thì tôi sẽ gọi."
"Hả?" Âm cuối run rẩy, đặc biệt nóng lòng.
Tống Gia Hề khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt chân thành tha thiết nói: "Cảm ơn cậu, anh trai nhỏ."
Giọng nói mềm mại, mềm đến mức làm cho Tưởng Mộ Trầm giật mình ngây ngốc trong nháy mắt, chỉ là nghe cô gọi một tiếng anh trai nhỏ, cảm giác có chút khác biệt.
"Mẹ nó." Anh chửi khẽ một tiếng, nhìn Tống Gia Hề hai má đỏ ửng khẽ cắn môi, đôi mắt như phủ một tầng hơi nước, bộ dáng đáng yêu này, chỉ khiến cho người ta muốn bắt nạt thêm một chút.
Tống Gia Hề nghe anh nói, chậm rì rì chớp chớp đôi mắt, lên án anh: "Cậu mắng tôi."
"Tôi không phải mắng cậu."
"Nhưng cậu vừa mới mắng 'mẹ nó'."
Tưởng Mộ Trầm: "......" Nghẹn họng, lời tới bên miệng vẫn biến thành một tiếng: "***, gặp quỷ."
Anh vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, cùng không nhìn lại Tống Gia Hề, khuôn mặt lạnh lùng trực tiếp đi tới cửa sau, ra khỏi lớp.
"Anh Trầm, sao anh lại đi vậy?"
"Anh Trầm anh Trầm."
"Hút thuốc."
"Em cũng đi!"
"Cùng nhau cùng nhau!"
Tống Gia Hề nhìn người kia đi mất, mới có chút buồn rầu nhéo nhéo lỗ tai nóng bỏng, nói thầm: "Làm sao bây giờ, hình như chọc cậu ấy tức giận rồi."
Cô bĩu môi, có chút bực bội.
- -
Ở phía sau toà nhà dạy học, có không ít học sinh bất lương tụ tập ở chỗ này lúc nghỉ trưa, có không ít người hút thuốc.
Tưởng Mộ Trầm khoanh chân dựa tường, ngón tay linh hoạt mở hộp thuốc, dùng ngón tay gõ nhẹ, một điếu thuốc nhảy ra, cúi đầu há miệng ngậm lên. Toàn bộ động tác làm liền mạch lưu loát, người bên cạnh nhìn đến lần thứ n cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Tôi chưa thấy qua bộ dáng hút thuốc nào đẹp hơn anh Trầm."
Trương Duy ở một bên cười nhạo: "Người khác sao có thể so với anh Trầm."
"Đúng rồi anh Trầm, giữa trưa em có nghe tin, chúng ta buổi sáng đánh đám nhóc kia, giờ còn muốn tìm chúng ta đánh một trận nữa, em lo rằng đám đó sẽ gọi thêm người, chúng ta có nên đi hay không?"
Tưởng Mộ Trầm bực bội chịu không được, nghe vậy mặt mày hơi cau lại, cười lạnh: "Khi nào?"
"Buổi chiều lúc tan học, hẻm nhỏ bên kia."
Tưởng Mộ Trầm cười nhạo, cong cong khóe môi, nhìn về phía nơi nào đó: "Nếu vội muốn chết như vậy, vậy đi đưa bọn họ một đoạn."
"Được."
"Nghe anh Trầm."
Chuông vào tiết buổi chiều vang lên, Tưởng Mộ Trầm cùng mấy người kia chậm rì rì từ cửa sau đi vào.
Đến nỗi giáo viên trên bục giảng đối với cảnh tượng như vậy đã thấy nhiều cũng không buồn không trách.
Tưởng Mộ Trầm ngồi xuống, Tống Gia Hề hơi dịch người sang bên cạnh. Nhìn cô hành động như vậy, Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, đơn giản trực tiếp ghé vào trên bàn ngủ.
Bên cạnh truyền đến tiếng ngòi bút sột soạt trên mặt giấy rất nhỏ, nhưng lại làm Tưởng Mộ Trầm ngủ không được.
wattpad @keoxoaingotngao
Giãy giụa một tiết, Tưởng Mộ Trầm chuẩn bị tìm bạn học tốt 'ôn chuyện' một chút, đằng sau liền vang lên giọng nói sắc bén, một bóng người vọt tới hướng Tưởng Mộ Trầm.
"Anh Trầm!" Trang Mộng trực tiếp nhào tới.
Tưởng Mộ Trầm không kịp né tránh, cánh tay liền bị người ôm, sắc mặt anh trầm xuống nhìn người bên cạnh: "Buông ra."
"Anh Trầm, mấy ngày nay không gặp, rất nhớ anh." Trang Mộng không sợ chết chuẩn bị cọ trên người Tưởng Mộ Trầm một cái, đã bị Tưởng Mộ Trầm đẩy ra.
"Anh Trầm." Giọng nói nũng nịu, còn đang không ngừng kêu.
Tưởng Mộ Trầm sắc mặt không tốt nhìn cô: "Tôi có phải đã nói đừng chạm vào tôi không??"
"Nhưng em vừa mới......" Trang Mộng vẻ mặt ủy khuất: "Anh Trầm, là do em nhớ anh mới không nhịn xuống, thực xin lỗi."
Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm cười lạnh: "Không có lần sau."
"Đương nhiên đương nhiên."
Trang Mộng cùng Tưởng Mộ Trầm nói chuyện, trực tiếp ngồi phía trước Tưởng Mộ Trầm, đột nhiên nói: "Anh Trầm, anh có bạn cùng bàn sao?"
Cô duỗi tay chỉ vào Tống Gia Hề, vẻ mặt khiếp sợ.
Tưởng Mộ Trầm dừng một chút, nhíu mày nhìn cô: "Có việc gì sao?"
"Anh Trầm, từng khi nào anh lại có bạn cùng bàn vậy?"
"Cô đang chất vấn tôi sao?"
Trang Mộng lắc đầu, vội vàng nói: "Em không có ý đó." Cô không dám làm gì Tưởng Mộ Trầm, này sẽ chỉ dám đem đến hướng Tống Gia Hề: "Cậu đi đổi chỗ khác đi, chỗ này không thể ngồi."
Tống Gia Hề ban nãy chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt. Lần này nghe được giọng nói, không nhịn được ngước mắt nhìn gương mặt trang điểm đậm của nữ sinh kia, nhịn không được tò mò hỏi câu: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chuyện này... Chuyện này liên quan gì?"
Tống Gia Hề lắc lắc đầu, còn chưa nói thì Ninh Thi Ngôn đã trở về từ nhà vệ sinh, thấy được người ngồi ở trong phòng học, nhịn không được quát lớn: "Trang Mộng, ai cho phép cô ngồi chỗ tôi, tránh xa tôi một chút."
Trang Mộng cười lạnh: "Tôi lại không ngồi chỗ của cô, cô quản được sao?"
Ninh Thi Ngôn im lặng nhìn một cái, ngược lại hỏi thăm Tống Gia Hề: "Cô ta không khi dễ cậu chứ?"
"Không có." Tống Gia Hề chậm rì rì nói, "Nhưng cô ấy muốn tớ đổi chỗ."
"***, Trang Mộng mặt mũi lớn bao nhiêu mà yêu cầu chúng ta bạn học đáng yêu của lớp chúng tôi đổi chỗ?" Ninh Thi Ngôn giận sôi máu, bản thân cô không thích nhìn thấy Trang Mộng, rõ ràng là lớp bên cạnh luôn xem nhẹ sự tồn tại của lớp Chín, làm đến chướng khí mù mịt.
Trang Mộng sắc mặt trắng nhợt, còn muốn giãy giụa một chút, lại bị Tưởng Mộ Trầm hạ lệnh trục khách.
"Ra khỏi lớp chúng tôi."
Tống Gia Hề ai thanh: "Chờ một chút."
Ba người đồng thời nhìn về phía cô.
Tống Gia Hề nhìn Trang Mộng cả khuôn mặt đều nhăn dúm dó: "Tôi mới vừa hỏi tuổi cậu, chỉ là muốn nói cậu rõ ràng bằng tuổi tôi nhưng trang điểm giống như mẹ tôi vậy."
"Vẫn là học sinh, không nên giả làm người lớn."
......
An tĩnh, trong phòng học an tĩnh như vậy vài giây, giọng nói Tống Gia Hề mềm mại ở trong phòng học vang lên.
Vài giây sau nghe được những lời này, nháy mắt cười vang.
"Mẹ nó, người đẹp từ đâu đến vậy?"
"Này mẹ nó quá đáng yêu đi."
Ninh Thi Ngôn cũng nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt Tống Gia Hề, cười đến không được: "Hề Hề, ngươi sao lại có thể tuyệt tình như vậy!!"
Rõ ràng nói ra làm người ta đau lòng, nhưng lại làm cho người ta không tìm thấy lý do phản bác.
Sắc mặt Trang Mộng tái nhợt, bị chọc tức không nhẹ, run rẩy đưa tay chỉ vào Tống Gia Hề nói: "Cậu chờ đó."
Tưởng Mộ Trầm nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, chỉ muốn duỗi tay nhéo mặt cô. Nghĩ như vậy, Tưởng Mộ Trầm cũng cứ như vậy làm.
Ngón tay hơi lạnh gặp phải mặt Tống Gia Hề đỏ rực, anh chỉ ở trong lòng thầm mắng một câu, mẹ nó, sao lại mềm mại như vậy, muốn véo thêm một cái nữa.
"A......" Tống Gia Hề khẽ kêu một tiếng, nhíu mày nhìn ngón tay Tưởng Mộ Trầm nhéo chính mình mặt, "Sao cậu lại véo tôi?"
"***, dưỡng da bằng gì vậy?"
Nghe vậy Tống Gia Hề chớp chớp đôi mắt, trả lời: "Ở trong nhà Hề Hề nha."
Tưởng Mộ Trầm: "..."
Thu tay lại, đem tay vừa mới chạm qua Tống Gia Hề để vào trong túi cọ xát, muốn cảm thụ mùi thơm từ má cô lưu tại đầu ngón tay.
***, Tưởng Mộ Trầm thầm mắng.
Ánh mắt nặng nề ghé mắt nhìn Tống Gia Hề đang ngoan ngoãn nghe giảng bài, hầu kết hơi chuyển động. Mới vừa rồi anh thế mà lại thiếu chút nữa có loại xúc động khác.
Mẹ nó, mày là cầm thú sao, người ta vẫn là vị thành niên.
Buổi chiều tan học, không đợi giáo viên kêu tan học, Tưởng Mộ Trầm cùng đoàn người đã biến mất.
Tống Gia Hề ở nhà ăn trường học ăn cơm chiều, trở lên tự học một tiết buổi tối mới chuẩn bị về nhà. Còn Tưởng Mộ Trầm cả đêm cũng chưa xuất hiện ở phòng học, theo Ninh Thi Ngôn nói, chuyện này thường xuyên xảy ra không có gì lạ cả. Vậy mà hôm nay anh lại xuất hiện ở phòng học, thật sự không bình thường.
Tống Gia Hề tuy rằng tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Đeo cặp sách lên vai, một mình đi ra khỏi trường học.
Gió đêm hơi lạnh, từ cổng trường cách trạm xe một đoạn, Tống Gia Hề nhìn đèn đường bên cạnh, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Đi qua hẻm nhỏ buổi sáng cô trốn ánh năng là đến trạm xe buýt. Buổi tối không có ánh nắng, Tống Gia Hề bước đi nhanh hơn.
Đột nhiên, cô khựng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua.
Trên bức tường trong hẻm nhỏ, có một người đang ngồi chân dài thả xuống, chính là người vừa mới gọi cô. Nương theo ánh trăng, thấy rõ ràng mặt đối phương, Tống Gia Hề sửng sốt: "Anh Trầm, sao cậu lại ngồi ở đó?"
Tưởng Mộ Trầm chuẩn bị nhảy xuống liền khựng lại, ánh mắt sắc bén nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Hề: "Cậu gọi tôi là cái gì?"
Nghe vậy, Tống Gia Hề mềm mại a một tiếng: "Không nên gọi là anh Trầm sao? Bọn họ đều gọi như vậy mà."
Cô đề cập đến "bọn họ", là chỉ Ninh Thi Ngôn cùng mấy bạn nữ còn lại
Tưởng Mộ Trầm nhìn cô, ánh mắt tối sầm, anh ngả người ra sau: "Cậu không thể gọi tôi là anh Trầm."
"Vậy tôi phải gọi thế nào?"
Tưởng Mộ Trầm nhìn cô gái nhỏ trước mắt, đột nhiên nổi lên tâm tư: "Tôi ngồi ở chỗ này, cậu có thấy sợ không?"
Tống Gia Hề nhìn, thành thật gật gật đầu: "Có một chút, tôi lo lắng cậu sẽ ngã."
"Phải không?"
"Phải."
"Vậy cậu có muốn tôi xuống không? "
Nghe vậy, Tống Gia Hề ừ một tiếng: "Muốn, phía trên rất nguy hiểm, trước kia mẹ có kể với tôi, có người bướng bỉnh bò lên trên mái nhà sau đó ngã xuống gãy xương đùi. "
Tưởng Mộ Trầm nghẹn lời, cũng không cùng cô so đo mình có ngã gãy xương hay không, trêu chọc cùng với tâm tư có chút không thu lại được.
"Vậy cậu lại gọi tôi một tiếng anh trai nhỏ, tôi sẽ xuống ngay."
Tống Gia Hề há to miệng nhỏ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh.
Đại khái là cười nhạo Tưởng Mộ Trầm mặt dày vô sỉ.
Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, nhìn dáng vẻ này của cô, cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
"Như thế nào, không muốn?"
Tống Gia Hề cau mày, lắc lắc đầu vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh: "Anh trai nhỏ, tại sao cậu luôn chiếm tiện nghi của tôi chứ?"