Đèn đường cách đó không xa tản ra ánh sáng màu cam ấm áp, Tống Gia Hề và Tưởng Mộ Trầm nhìn nhau.
Giọng nói mềm mại truyền vào tai Tưởng Mộ Trầm, trong lòng anh chợt cảm thấy chộn rộn. Câu nói nhẹ nhàng này, giống như có sức nặng nào đó đang đè lên trái tim Tưởng Mộ Trầm vậy.
Anh nhìn cô gái nhỏ phía dưới bằng ánh mắt thâm thúy, khi cô cười, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hiện lên đặc biệt rõ ràng, khiến cho anh muốn chọc vào nó một cái.
"Anh trai nhỏ không có chiếm tiện nghi cậu nha." Tưởng Mộ Trầm nói.
Tưởng Mộ Trầm nhìn cô, nhịn không được dụ dỗ cô gái nhỏ: "Cậu biết chiếm tiện nghi là gì sao?"
"Không biết."
Tưởng Mộ Trầm cong cong khóe môi, nhướng mày nhìn cô: "Có muốn anh trai nhỏ dạy cho không?"
Tống Gia Hề đột nhiên hì hì cười nói: "Không cần, anh trai nhỏ. Bây giờ tôi phải về nhà, cậu còn muốn ngồi trên đó sao?"
"Không."
Tưởng Mộ Trầm trực tiếp từ trên tường nhảy xuống, dừng ngay trước mặt Tống Gia Hề.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách vô cùng gần, gần đến nỗi hô hấp của cả hai đan xen vào nhau.
Theo bản năng, Tống Gia Hề lui một bước, Tưởng Mộ Trầm nhướng mày nhìn cô, khóe môi treo ý cười, trong ánh mắt hiện lên một tia trêu chọc, bộ dáng xấu xa: "Cậu trốn cái gì?"
Tống Gia Hề a một tiếng: "Tôi không trốn."
Tưởng Mộ Trầm nhìn lỗ tai cô không thể hiểu được tại sao nó lại ửng đỏ, thật sự là chịu không nổi duỗi tay nhéo nhéo: "Em gái nhỏ."
"A?" Tống Gia Hề tròn đôi mắt trong veo nhìn anh, bĩu môi hỏi: "Sao cậu lại gọi tôi là em gái nhỏ?"
Tưởng Mộ Trầm cười nhẹ, bộ dạng lười biếng lưu manh nhìn cô: "Có phải vừa nãy cậu bảo tôi luôn chiếm tiện nghi của cậu?"
"Đúng." Tống Gia Hề gật mạnh đầu, còn nhấn mạnh: "Chính là như vậy."
Tưởng Mộ Trầm cười như không cười nhìn cô: "Cậu nói như vậy, anh trai nhỏ đây đành phải theo ý cậu mà làm vậy."
Tống Gia Hề không hiểu, chớp chớp đôi mắt nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Cậu có ý gì chứ?" một câu hỏi nhẹ nhàng, không có pha lẫn tạp chất, nhưng lại cố tình làm Tưởng Mộ Trầm cho căng thẳng. Chỉ cảm thấy trước mắt cô gái trước mắt này đáng yêu không chịu nổi.
Anh cong môi cười, ngữ khí trầm thấp: "Đúng là một cô gái nhỏ đáng yêu ngốc nghếch."
Tống Gia Hề: "......"
"Anh trai nhỏ chiếm nhiều chút tiện nghi, có thể chứ?"
"Không thể."
Tưởng Mộ Trầm dựa vào trên tường, cười như không cười, trong ánh mắt toả ra ánh sáng đặc biệt mê người.
Tống Gia Hề nhìn một cái đã nhịn không được nhìn vào cặp mắt kia thêm một lúc.
Nhìn đến thất thần.
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
Tống Gia Hề chớp chớp mắt: "Tôi không có." Cô đột nhiên sửng sốt, a một tiếng: "Anh trai nhỏ, tôi lỡ mất xe buýt rồi."
Tưởng Mộ Trầm: "......"
Chưa kịp phản ứng lại, Tống Gia Hề đã nhanh chóng chạy đi, mà Tưởng Mộ Trầm chỉ có thể là trơ mắt nhìn bóng dáng con thỏ nhỏ mê người kia, đột nhiên khẽ cười. Tiếng cười khe khẽ ở trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, không ngừng vang vọng.
Có chút mê người.
- -
Bóng đêm tràn đầy, Tống Gia Hề đi vài bước lại ngừng lại.
Ở nghe được tiếng bước chân phía sau không nhanh không chậm, cô đột nhiên bước nhanh hơn, chạy nhanh về phía trạm xe buýt đối diện.
Cô cảm thấy người xấu đang đi theo sau lưng mình.
Mà Tưởng Mộ Trầm nhìn thấy bóng dáng kia vội chạy, thật sự là có chút dở khóc dở cười.
Anh cũng không dọa người như vậy chứ.
Anh tiếp tục đi theo Tống Gia Hề, thẳng đến khi ra khỏi hẻm nhỏ, nhìn người lên xe, lúc này Tưởng Mộ Trầm mới xoay người rời đi.
Cơn gió thổi bay những sợi tóc ngắn loà xoà trước trán anh, Tưởng Mộ Trầm móc ra một điều thuốc, nhìn chiếc xe buýt kia dần đi xa, bật cười duỗi tay xoa xoa giữa hai đầu lông mày, thầm mắng chính mình một câu.
Điên rồi sao, vì sao mày lại lo lắng cho sự an toàn của con thỏ nhỏ kia chứ.
Anh cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng Tưởng Mộ Trầm trước mắt cũng không biết không đúng chỗ nào.
Trước cửa một căn nhà kiểu phương Tây, Tống Gia Hề cầm que kem vừa mua về nhà.
Trong nhà mở đèn sáng trưng, Tống Gia Hề tìm chìa khóa mở cửa tiến vào. Vừa bước vào đã nghe được tiếng dương cầm từ bên trong truyền đến.
"Mẹ, con đã trở về."
Mẹ Tống nghe được, không nhanh không chậm từ phòng dương cầm đi xuống, trực tiếp duỗi tay ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn sườn mặt cô, cười nói: "Bé cưng đã về rồi."
Tống Gia Hề ừ một tiếng: "Đúng rồi, mẹ, mẹ đã ăn cơm chiều rồi sao?"
"Vẫn chưa, chờ bố con về."
Tống Gia Hề nga một tiếng: "Tốt."
Cô để cặp sách lên ghế sô pha, quay đầu cùng mẹ Tống nói chuyện: "Mẹ, khi nào bố trở về?"
"Không biết, nhưng mẹ đói bụng."
Tống Gia Hề chậm rì rì nga một tiếng, nghĩ nghĩ nói: "Hay chúng ta gọi đồ ăn?"
Trong nhà cô, chỉ có bố Tống Gia Hề nấu cơm. Còn những chuyện linh tinh khác, đôi khi bố Tống Gia Hề làm, đôi khi là Tống Gia Hề tự làm, nhưng vẫn là người giúp việc trong nhà làm thường xuyên.
Chẳng qua mấy ngày nay người giúp việc có việc xin nghỉ, cho nên trong nhà trống rỗng.
Tống Gia Hề mở tủ lạnh, bên trong trừ thạch trái cây và kem cô thích ăn, thì không có thứ gì khác.
Mà Mẹ Tống lại quản chặt việc ăn uống của Tống Gia Hề, không cho phép ăn đồ ăn cay, đối với làn da sẽ không tốt. Đến nỗi kem que cũng không cho phép. Nhưng Tống Gia Hề thích ăn nên mẹ Tống cũng không đành lòng ngăn cản con gái bảo bối.
Cô nhìn tủ lạnh trống rỗng, bẹp bẹp miệng, quay đầu lại nhìn mẹ: "Mẹ, chúng ta gọi đồ ăn đi."
"Đồ ăn ngoài không tốt, cũng không có ngon như bố con nấu."
"Nhưng con đói bụng, một lần thôi được không?" Tống Gia Hề dựng ngón tay, vô cùng đáng thương nhìn mẹ Tống, vẻ mặt cầu xin.
Mẹ Tống nhìn cô, lại nhìn tay cô, suy nghĩ nửa khắc liền gật đầu đồng ý: "Được, lần này thôi đó."
"Vâng vâng, mẹ yên tâm đi, một lần thôi."
"Đi gọi đi."
Đồ ăn Tống Gia Hề gọi vừa giao tới nhà thì bố Tống đã về tới.
wattpad @keoxoaingotngao
Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ ăn cơm.
"Ở trường học thế nào, con có thích ứng được không?"
Tống Gia Hề không ngừng gật đầu, liếm mút ngón tay nói: "Thích ứng tốt nha."
Cô nghĩ, kể cho bố mẹ nghe chuyện ở trường: "Đúng rồi, bố, con bị sắp xếp ngồi cùng bàn với một bạn nam."
Nghe vậy, Tống Gia Hề nghiêng đầu suy nghĩ, "Cô giáo nói không còn chỗ trống khác."
"Cô giáo nói?"
"Vâng."
"Vậy con cảm thấy sao?"
"Con sao?" Tống Gia Hề chần chờ một chút, thấp thỏm nói: "Kỳ thật con có suy nghĩ khác."
Mẹ Tống ở một bên tao nhã ăn, nghe được lời này nhịn không được hỏi: "Bạn cùng bàn của con trông có đẹp trai không?"
"Đẹp nha." Tống Gia Hề nhớ lại diện mạo Tưởng Mộ Trầm, vội vàng nói: "Bạn cùng bàn này của con siêu đẹp trai, có điểm giống bố lúc trẻ."
Bố Tống nghẹn lời, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía con gái mình, nửa híp mắt, có chút nghiêm túc hỏi: "Con nói cái gì?"
"Con nói nhìn giống bố lúc trẻ." Tống Gia Hề nhìn về phía mẹ mình hỏi: "Mẹ, bố khi trẻ có phải thường xuyên đánh nhau hay không, thành tích học tập cũng không tốt hay không?"
"Đúng vậy, bố con lúc học cấp hai cấp ba đều như vậy, là đại ca trường học."
Nghe vậy, Tống Gia Hề hơi nghiêm túc gật đầu: "Bạn cùng bàn của con cũng là cái dạng này, cho nên rất giống bố lúc trẻ."
Bố Tống: "......"
Mẹ Tống bật cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu con gái, cười hỏi: "Thật vậy sao?"
"Thật sự đó."
Bố Tống nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: "Vậy vì sao cô giáo của con lại sắp xếp cho con ngồi cùng vị đại ca kia chứ? Bởi vì không còn chỗ nào khác sao? Vậy cũng không được nha, bố muốn gặp cô giáo con, phải đổi chỗ khác cho con."
Nghe vậy, Tống Gia Hề nhíu nhíu mày, suy nghĩ trong giây lát nói: "Không cần đâu bố, con cảm thấy cô giáo cũng có tâm tư."
"Tâm tư gì chứ?" Cả hai vị phụ huynh cùng hỏi.
Tống Gia Hề nghĩ đến những lời mình nghe được ở cửa văn phòng, lại nhìn vẻ mặt bố mẹ có chút nghiêm túc, cũng trở nên nghiêm túc.
Cô gật gật đầu, ừ một tiếng: "Con cảm thấy chính là vậy."
"Là kiểu thế nào?"
Tống Gia Hề nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Con cảm thấy sở dĩ cô xếp con ngồi cạnh vị đại ca kia, hẳn là muốn con cứu giúp cậu ấy. Bố mẹ hai người nghĩ sao?"
Bố Tống: "......"
Mẹ Tống: "......"
Tống Gia Hề nhìn hai người không nói gì, nắm nắm tay đặt ở trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sai, cô Trương khẳng định là có ý như thế."
Cô dừng một chút, suy nghĩ: "Bố, bố nói xem con nên cứu vớt cậu ấy thế nào đây?"
Cô nói thầm: "Hẳn cứu thành tích đi, tại vì thành tích của con tốt."
"Cũng có khả năng là phẩm đức, con cũng không nói thô tục, vị đại ca kia luôn mắng chửi người."
"Còn có khả năng là muốn cho cậu ấy trở nên ngoan giống con, đi học chép bài chứ không phải để ngủ."
Tống Gia Hề thầm nói vô số nhiệm vụ, làm bố Tống nghe được một đầu đầy hắc tuyến.
Rốt cuộc làm như thế nào mà ông có thể nuôi dạy một đứa con gái đáng yêu như vậy??!
Một lát sau, Tống Gia Hề rốt cuộc đem những ưu điểm của mình cùng khuyết điểm của vị đại ca kia nói ra.
Nhưng khuôn mặt bánh bao vẫn nhăn dúm dó. Dĩ nhiên là không nghĩ ra được lý do tại sao cô Trương xếp cô ngồi cùng với người kia.
Đột nhiên, cô nghĩ tới điều gì đó, lớn tiếng a một tiếng: "Bố."
"Sao?"
"Bố nói xem, có phải cô Trương muốn kiếm một tai mắt cho mình hay không? Để cho con mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu ấy, sau đó báo cáo lại."